Phong Vũ Vọng bế Kiều Nhung Ngọc trở về phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Chỉ thấy cô vừa nằm xuống, liền xoay người nằm nghiêng, nhìn về phía cửa sổ sát đất, không hề nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Anh cởi giầy, rồi trèo lên giường ngồi. Sau đó, anh cởi giày giúp cô rồi đặt xuống sàn, rồi nằm xuống cạnh cô.

Nhưng chỉ có thể nhìn lưng cô thôi, ban đầu anh còn kiên nhẫn, nhưng một lúc sau, anh lại không thích nữa.

Thật cẩn thận tránh đụng vào bụng cô, anh trèo qua người cô, nằm xuống bên kia, rồi mở to mắt nhìn cô.

Kiều Nhung Ngọc chẳng hề để ý đến anh, cô lại xoay người, nhìn về phía cửa.

Anh lại trèo qua bên kia, lúc thấy cô muốn xoay người, anh vội ôm chặt lấy cô: "Nhung nhung, để anh nhìn em đi mà." Anh không muốn nhìn lưng cô nữa đâu.

"Vũ Vũ...Em thấy khó chịu quá...." Cô không hiểu vì sao bọn họ lại đối xử với mình như thế.

"Nhung nhung ngoan, không khó chịu, không khó chịu..." Để cô dựa vào ngực mình, anh vỗ nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành con nít. Anh không hiểu vì sao cô lại khó chịu, nhưng anh không hy vọng cô khó chịu, anh muốn Nhung nhung được vui vẻ.

"Vũ Vũ...Danh lợi thực sự quan trọng lắm sao?" Mặc dù biết anh không hiểu, song cô vẫn muốn nói cho anh nghe. Cũng chẳng biết vì sao, cô lại tin rằng anh sẽ giúp cô chữa lành vết thương.

Danh lợi? Đó là cái gì?

"Không biết." Anh lắc đầu, thành thật nói.

"Vậy, nếu để anh chọn giữa danh lợi và em, thì anh sẽ chọn thế nào?" Ngẩng đầu, trong mắt cô đầy vẻ ưu thương.

Phong Vũ Vọng chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, nên có chút sững sờ, song vẫn trả lời câu hỏi của cô theo bản năng: "Anh chọn Nhung nhung."

Anh không hề biết danh lợi là cái gì, cho dù biết, thì trong lòng anh cùng không có gì quan trọng bằng Nhung nhung. Giống như anh đã nói, anh chỉ muốn cô, đến cả con mình, anh cũng có thể không cần, chỉ cần một mình Nhung nhung thôi.

"Vũ Vũ vẫn chọn em sao?" Vòng tay qua eo anh, cô tựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim đập bình ổn của anh.

"Tất nhiên rồi." Nghiêm túc gật đầu, anh chỉ muốn ở cùng Nhung nhung cả đời thôi.

"Vũ Vũ..." Cô rất muốn khóc, cô rất vui vì đã chọn được một người đàn ông tốt như anh.

"Nhung nhung, đừng khó chịu. Ai bắt nạt em, em cứ nói với anh, để anh đi đánh hắn." Giơ tay lên, anh quơ vài cái trong không khí.

"Được, anh giúp em đánh hắn." Cô khẽ gật gật đầu.

"Nhung nhung, chúng mình đi chơi đi." Trong suy nghĩ của anh, cứ mỗi lần anh khó chịu hay không vui, thì chỉ cần đi chơi là có thể vui vẻ lại.

"Đợi cục cưng ra đời, hai chúng mình sẽ đi chơi." Nhìn dáng vẻ của mình bây giờ, cho dù cô muốn đi chơi, thì hai nhà chắc chắn sẽ loạn lên mất.

Cúi đầu nhìn cái bụng tròn tròn của cô, vẻ mặt anh đầy hoang mang: "Bao giờ cục cưng ra đời?"

Sao bụng Nhung nhung lại giống như quả bóng thổi đầy hơi vậy, càng ngày càng...lớn đó. Anh tò mò, đặt tay lên bụng cô. Bụng Nhung nhung giống như to thêm vậy.

Cọ cọ mặt vào lồng ngực anh, cô đáp: "Còn mấy tháng nữa thôi."

Bây giờ, cô đã hiểu tại sao năm đó mẹ của Vũ Vũ vẫn kiên trì sinh con, dù biết sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì người đàn ông mình yêu, việc sinh con đẻ cái chính là nguyện vọng đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, cảm thụ thời khắc ấm áp này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương