Chồng Ma Của Em
-
Chương 872
Chương 872:
“Chúng ta cùng thích? Vậy thì chúng ta đổi vị trí cho nhau đi” Lãnh Mạch vừa nói xong, kéo tôi, đẩy tôi lên giường của anh ấy, cho tôi ngồi lên người anh ấy: “Em thử tư thế này xem”
Cái tư thế này trước đây chưa từng làm với anh ấy, chứ đừng nói đến bây giờ, nghịch ngợm ở ngực của anh ấy nói: “Hay là chúng ta đắp mềm cùng nhau ngủ một giấc, Minh Vương đại nhân.”
“Vật nhỏ” Lãnh Mạch ném cho tôi một câu, cũng không làm khó tôi nữa, chuyển thành tư thế chủ động: “Muốn ăn no đã, sau đó có thời gian lại dạy dỗ em”
Lãnh Mạch trên giường nói chuyện vô cùng tình thú, tôi xấu hổ không dám nghe nữa, rúc đầu vào trong lòng anh, giả vờ như không nghe thấy gì cả, Lãnh Mạch cười không ngớt, kéo tôi ra, đè người lên: “Bảo bối, anh tiến vào nhé”
Tôi vội vàng nhảm chặt mặt.
Anh ấy tiến vào, dù sao cơ thể nay cũng là lần đầu tiên, rất đau, tôi căn răng, anh ấy không cho tôi cắn răng, tách kế răng tôi hôn nhẹ lên, hôn tôi đến mức mơ hồ sắp ngất, anh ấy mạnh mế tiến vào, đau muốn chết, cơ thể của tôi vội vàng co lại, nghe được âm thanh trầm trầm, sau đó tôi cảm thấy Lãnh Mạch, anh ấy, ra rồi…
Nhanh như vậy?
“Không được cười” Anh ấy hung dữ trừng tôi.
Tôi mím môi trong vài giây, một giây, hai giây, ba giây,…
“Hahaha. Lãnh Mạch có phải trôi qua trăm năm rồi anh yếu đi phải không? Có phải chỗ nào của anh có vấn đề rồi? Hay là để Hàn Vũ kê cho anh ít thuốc nhé.
Hahaha”
Lãnh Mạch tức đến méo mặt: “Được, anh không được đúng không? Bây giờ ông đây sẽ cho em biết người đàn ông của em rốt cuộc được hay không?”
Cái gì gọi là tội ác tày trời không thể tha, tạo nghiệt thì không thể sống, đó chính là nói tôi đó Lúc đầu cười vui vẻ bao nhiêu, lúc sau khóc thảm bấy nhiêu.
Bị Lãnh Mạch đè trên giường “dạy dõ”
trời, dạy dỗ đến mức tôi hoài nghi cuộc đời, anh ấy rốt cuộc chô nào không được, đây là được đến mức không thể được hơn nữa.
ả một ngày Nếu như không phải Bạch Hổ nửa đêm gọi cửa, tôi đoán tôi sẽ bị Lãnh Mạch giày vò đến chết.
Lãnh Mạch trưng ra khuôn mặt khó chịu, bất mãn, tùy tiện mặc áo ngủ rồi đi ra ngoài mở cửa.
“Cô ấy đâu? Không phải cô ấy phục hồi kí ức rồi sao?” Tôi nghe âm thanh gấp gáp của Bạch Hổ ngoài cửa.
“Liên quan gì đến cậu, không phải cậu thích cô ấy rồi đấy chứ, Bạch Hổ: ãnh Mạch chặn ở cửa.
“Thích ông nội anh, đã qua một trăm năm, ở bên ngoài có bao nhiêu người lo lăng cho cô cô ấy, anh dựa vào gì nhốt cô ấy trong phòng, còn nhốt cả một ngày trời, có tin lão tử đập nát cái cung điện của cậu không!” Bạch Hổ tính tình vân nóng nảy như vậy.
muốn gặp “Cậu đập một cái thử xem” Lãnh Mạch uể oái đáp, nhưng trong chữ ngập tràn mùi thuốc súng.
Tôi còn không qua đó, chắc chản hai người đàn ông này làm thật cho mà xem.
Eo nhức, chân run, đầu đau, mà vân găng gượng ngồi dậy, sao số tôi lại khổ như thế này.
Chiếc áo choàng của Lãnh Mạch đặt bên cạnh tôi, tôi lấy nó quấn chặt mình lại, sau đó vội vàng chạy qua, giữa đường loạng choạng suýt ngã mấy lần.
“Về phòng.” Lãnh Mạch quay lại hét tôi.
Tôi không thèm nghe anh ấy, đi đến bên cửa, dáng người to lớn của anh chặn hết cả cái cửa, tôi đẩy anh ấy, ló cái đầu ra: “Hi, Bạch Hổ, lâu lắm không gặp!”
Bạch Hổ biến thành con người, còn là công tử mặc y phục trắng, Tứ Đại Thần Thú vĩnh viên không già không chết, tướng mạo cũng không thay đổi gì.
“Nhóc con, cô có sao không? Cơ thể chỗ nào không được khỏe?” Bạch Hổ lo lắng nhìn tôi.
Tôi có sao, cơ thể cực kì không thoải mái, đặc biệt là vùng bụng dưới.
“Tôi không sao, đừng lo lằng, trí nhớ của tôi đã hồi phục hoàn toàn ôi khổ sở nặn ra một nụ cười.
“Thân thể phải chú ý, có vấn đề gì phải lập tức nói với chúng tôi, hai kiếp trước của cô bởi vì chúng tôi đưa nước kí ức vào trong cơ thể cô, không cách nào dung hòa với cơ thể cô được, khiến cho cả hai kiếp của cô đều chết sớm. Nhất định phải cẩn thận đó” Bạch Hổ vừa nói vừa muốn tiến đến ôm tôi.
Lãnh Mạch liền ngăn anh ta lại, lạnh lùng trừng mắt: “Bây giờ anh đã nhìn thấy cô ấy rồi, có thể đi được rồi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook