Sau bữa ăn, bốn người cùng chào tạm biệt, sau đó lái xe rời đi.

Ngồi trên xe, Điền Bảo Bối vuốt vuốt cái bụng nhỏ căng tròn bởi vì ăn no, than thở nói: “Khi nào thì mày mới có tin tức đây? Aizzz, nếu mày mà là cái điện thoại di động, chắc sẽ là cái điện thoại bắt sóng tệ nhất.” Nói xong cô vỗ vỗ cái bụng của mình, yếu ớt thở dài, nhìn về phía Diệp Tỉnh An, hạ mi mắt hỏi: “Chúng ta phải sống cuộc sống như vậy đến khi nào mới có thể sinh em bé?”

Diệp Tỉnh An nắm chặt vô lăng, chau mày nói: “Cô đừng có gấp gáp như vậy có được không?”

Điền Bảo Bối đương nhiên không gấp, cô sinh em bé là để níu kéo Diệp Tỉnh An, nếu hiện tại chưa có thai sẽ có thể kéo dài thêm thời gian, chỉ là bây giờ không thể ăn đồ ăn vặt khiến cô cảm thấy thật khó chịu, chưa nói tới mấy ngày trước cô còn đến tháng, mỗi lần đến tháng cô sẽ đặc biệt muốn ăn rất nhiều, mà lần này thì cái gì cũng không được ăn, cho nên khó tránh khỏi phiền muộn, hơn nữa lúc nãy còn thấy Diệp Cảnh Tâm uống Coca, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Diệp Tỉnh An lái xe, tâm trí cũng nhộn nhạo.

Bọn họ kiêng như vậy cũng đã được một thời gian, không ngờ Điền Bảo Bối vẫn còn kiên trì được đến hiện tại, bây giờ cô không ăn đồ ăn vặt, quyết tâm của cô làm Diệp Tỉnh An không vui, giống như cô mới là người yêu cầu ly hôn, thế là nhân cơ hội đi ăn lần này, Diệp Tỉnh An yêu cầu bảo vệ làm một số việc.

Hai người trở về ngôi nhà thủy tinh, một người đi lên phòng làm việc, một người trở về phòng của mình, Điền Bảo Bối vừa trở về phòng liền nhạy cảm khịt khịt mũi, giống như ngửi thấy được mùi thức ăn.

Điền Bảo Bối giống như con chó nhỏ đánh hơi khắp phòng, cuối cùng cô mở cánh tủ quần áo ra, đột nhiên con ngươi co rút. . . Khoai tây chiên!

Cô giật mình lùi về phía sau mấy bước giống như đang nhìn thấy quái vật, sau đó lại khịt khịt mũi đi tìm ở những chỗ khác, tìm đến mấy góc phòng lại lôi ra được một đống đồ ăn vặt, Điền Bảo Bối lục lọi tìm kiếm một hồi, cuối cùng chạy một mạch ra khỏi phòng.

Cô dựa vào cửa thở hồng hộc, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tại sao trong phòng cô lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy? Cô híp híp mắt, chạy lên lầu ba, lại phát hiện cái tủ vốn để đựng rượu hôm nay lại chứa đầy đồ uống có ga.

Điền Bảo Bối lui về phía sau mấy bước, bày ra tư thế Teakwondo phòng bị.

Lúc này giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Tỉnh An từ phía sau truyền đến: “Aizzz, thật kỳ lạ, lần này thuê người làm, tại sao lại mang theo cả đồ ăn vặt và đồ uống đến cơ chứ?”

Anh nhìn thấy bóng dáng Điền Bảo Bối cứng đờ, ánh mắt kiên quyết: “Nhưng mà nếu người ta đã lỡ mang đến rồi, bỏ đi thì cũng phí, hay là. . . . . . . . “

Điền Bảo Bối đột nhiên cắt ngang: “Học trưởng!”

Diệp Tỉnh An ngây người: “Sao vậy?”

Điền Bảo Bối dậm chân, xoay người chỉ vào anh: “Đây là anh cố tình gài tôi phải không, học trưởng?”

Diệp Tỉnh An nghe vậy chau mày, hỏi lại: “Tôi gài cô cái gì? Với lại. . . . . . đừng có lấy tay chỉ vào người tôi.”

Điền Bảo Bối trừng mắt nhìn anh: “Đồ ăn vặt này căn bản là do anh mua về để dụ dỗ tôi, không muốn cho tôi sinh con.”

Diệp Tỉnh An tức giận: “Điên à, tôi làm sao lại không để cho cô sinh con? Cho dù có là vì ly hôn thì tôi cũng nhường cho cô sinh con.”

Điền Bảo Bối lùi ra sau vài bước, giống như cái tủ rượu là quái vật: “Vậy anh mua những thứ này về dụ dỗ tôi làm gì? Tôi sẽ không mất đi lý trí, học trưởng, anh quá coi thường tôi rồi.”

Diệp Tỉnh An thấy cô đang tức giận, cười nói: “Tôi dụ dỗ cô?”

Điền Bảo Bối bước ra khỏi phòng, thở dài nói: “Ngày mai cho người đến dọn dẹp đống đồ ăn vặt này đi.”

Cô đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm: “Hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng ngoài.”

Diệp Tỉnh An không tự chủ nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ xoay người, đấm một đấm lên cánh cửa.

Điền Bảo Bối nghe tiếng, sợ tới mức xoay người lại, Diệp Tỉnh An cười lạnh: “Dụ dỗ? Dùng đồ ăn vặt cũng gọi là dụ dỗ? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là dụ dỗ.”

Nói xong anh liền đi về phía Điền Bảo Bối, sau đó cúi người ôm cô, mặc kệ ánh mắt đang sửng sốt của cô, anh nói: “Quyết tâm sinh con của cô quả thật làm cho tôi kinh ngạc, đêm nay chúng ta cùng nhau sinh em bé.”

Điền Bảo Bối vung chân đá loạn xạ: “Này, hôm nay không phải chu kỳ rụng trứng của tôi.”

Diệp Tỉnh An bĩu môi: “Không liên quan, tôi sẽ cho cô biết thế nào là dụ dỗ.”

Gương mặt Điền Bảo Bối biến sắc: “Không, không cần, tôi hiểu, tôi hiểu rõ cái gì gọi là dụ dỗ.”

Diệp Tỉnh An vẫn không dừng lại, đi đến phòng sinh em bé: “Không liên quan, không phải cô nói đêm nay muốn ngủ ở đây sao? Học trưởng sẽ ngủ với cô.” Nghe anh tự xưng là học trưởng, Điền Bảo Bối đột nhiên nổi da gà.

Diệp Tỉnh An không để ý cô đang giãy giụa, nhấc chân đá văng cửa phòng, sau đó anh cởi sạch sẽ quần áo của cô bằng tốc độ nhanh nhất, ném cô lên trên giường, trước khi cô kịp có phản ứng, đã bị anh hôn đến nỗi mất hết khí lực.

Anh đắc ý tìm được điểm mẫn cảm của cô, mà cái miệng nhỏ của Điền Bảo Bối mới vừa rồi còn lải nhải rốt cuộc cũng không còn phản kháng, chỉ có thể run rẩy nằm ở trong ngực anh.

Bởi vì tức giận, đêm nay Diệp Tỉnh An hung hăng muốn cô rất nhiều lần, đến khi kến thúc, Điền Bảo Bối mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Diệp Tỉnh An ôm cả người đã ướt đẫm mồ hôi của cô vào lòng, cảm thấy cô thật mềm mại, giống như một con mèo nhỏ, anh không kìm được lấy tay lau mồ hôi cho cô, đột nhiên trong mắt anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.

Cứ nhìn Điền Bảo Bối như vậy, anh lại cảm thấy không muốn ly hôn.

Trong toilet lầu bốn, Điền Bảo Bối ngồi trên bồn cầu, căng thẳng nhìn chằm chằm vào que thử thai.

Bọn họ cũng đã làm chuyện đó vài lần, rượu và đồ ăn vặt cũng đã từ bỏ, dựa vào bảng chu kỳ, theo lý thuyết cũng không xê xích gì nhiều chứ?

Thế là Điền Bảo Bối từ võ đường Teakwondo trở về, liền gọi điện thoại cho Diệp Tỉnh An, hai người chia nhau ra đi mua que thử thai, rồi nhanh chóng chạy về nhà.

Sau khi về đến nhà, Điền Bảo Bối trực tiếp đi thẳng vào toilet, ba phút sau, nhìn que thử thai chỉ có một vạch, Điền Bảo Bối chán nản gào thét khiến Diệp Tỉnh An đứng canh bên ngoài cũng căng thẳng theo.

Anh gõ mạnh lên cửa vài cái: “Làm sao vậy? Có hay không?”

Điền Bảo Bối bực bội quát: “Không có, không có, không có cái gì hết.”

Nói xong cô đem que thử thai ném vào thùng rác.

Diệp Tỉnh An nghe vậy lại thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người dựa vào cửa, lãnh đạm nói: “Ai cũng không có vấn đề, chắc là do may rủi rồi.”

Nói được phân nửa thì cửa bị kéo ra, Diệp Tỉnh An lung lay một chút, sau đó anh nhìn thấy Điền Bảo Bối trầm mặc bước ra ngoài, đi thẳng một mạch xuống lầu không thèm để ý đến anh.

Diệp Tỉnh An chạy theo sau, nhỏ giọng nói: “Cô mặt nặng mày nhẹ như thế thì làm được gì, cái gì nên làm chúng ta đều đã làm, không có thai cũng không còn cách nào khác.”

Điền Bảo Bối cúi thấp đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Diệp Tỉnh An ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhõm, khoanh tay nhún vai nói: “Thuận theo tự nhiên thôi.”

Điền Bảo Bối giống như là không nghe thấy anh nói gì, trong lòng buồn bực tiến về phía trước.

Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp, Diệp Tỉnh An mở tủ lạnh lấy một ly nước cam ép, thuận tiện cũng rót một ly cho Điền Bảo Bối, sau đó đi tới ngồi xuống đối diện cô, đẩy ly nước cam qua.

Điền Bảo Bối nắm chặt ly nước cam, cũng không phát hiện cuộc sống như bây giờ đối với bọn họ đã thành thói quen, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, điện thoại trong túi bỗng rung lên, cô ỉu xìu lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Diệp Tỉnh An nhìn cô một cái, tay gõ gõ vào ly thủy tinh, sau đó bắt đầu suy nghĩ miên man, thật ra thì sau khi hai người bọn họ kết hôn chưa được bao lâu liền bắt đầu lập ra cái thỏa thuận, không can thiệp vào cuộc sống riêng của đối phương.

Mới đầu Diệp Tỉnh An cũng không để ý, dù gì thì cuộc sống riêng tư của anh chính là công việc và xã giao, còn phụ nữ, một mình Điền Bảo Bối cũng khiến anh chịu không nổi rồi, làm sao có thể có thêm người thứ hai? Nhưng bây giờ anh không nhịn được muốn biết bình thường Điền Bảo Bối hay kết giao với loại người như thế nào?

Điền Bảo Bối cũng không phát hiện ra Diệp Tỉnh An đang nhìn mình chăm chú, tiếp tục nhắn tin, động tác trên ngón tay nhỏ bé của cô rất nhanh, ngón áp út đeo một chiến nhẫn kim cương sáng rực, gương mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng khóe môi nhếch lên cười rạng rỡ.

Diệp Tỉnh An trông thấy liền tức giận, cầm lấy ly nước cam ép uống một hơi cạn sạch, sau đó mạnh mẽ đứng bật dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh còn chưa đi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng Điền Bảo Bối ở phía sau vang lên: “Học trưởng, Cảnh Tâm nói cô ấy vừa mới liên lạc với một vị bác sĩ nổi tiếng.”

Cô đi đến bên cạnh anh, giơ cái điện thoại màn hình còn đang nhấp nháy, nhỏ giọng nói: “Anh ta mở tiệm thuốc Đông y, nghe nói rất hiệu quả.”

Thì ra là cô nhắn tin với Diệp Cảnh Tâm, nét mặt Diệp Tỉnh An dịu đi một chút, lúc này mới nói: “Thuốc gì?”

Điền Bảo Bối chớp chớp mắt, thẹn thùng nói: “Thì. . . . . chính là cái thuốc bổ để sinh em bé.”

Diệp Tỉnh An dở khóc dở cười, nhịn không được đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Điền Tiểu Điềm, cô đừng có điên nữa được không? Chúng ta không có vấn đề gì, làm sao có thể uống cái loại thuốc linh tinh đó?”

Từ sau lần cãi nhau vì anh dùng đồ ăn vặt dụ dỗ cô bị thất bại, hai người mới yên ổn được một thời gian, Diệp Tỉnh An cũng không còn quan tâm phải có con hay không, chủ yếu là bụng của Điền Bảo Bối vẫn chưa có tin tức gì, cho nên anh cũng bắt đầu cảm thấy, kế hoạch sinh con để ly hôn có lẽ sẽ không thực hiện được, nhưng bây giờ, Điền Bảo Bối lại nghĩ ra chuyện quan trọng khác rồi.

Điền Bảo Bối căn bản không để ý đến thái độ của Diệp Tỉnh An, cô đã cho người vài ngày nữa mang đến mấy thùng thuốc bắc. Chương 4.2

Sau khi Diệp Tỉnh An về nhà, nhìn thấy trong phòng khách có mấy cái thùng nằm chồng chất, anh lập tức gọi điện thoại hỏi bảo vệ, bảo vệ nói người giao hàng nói là Điền Bảo Bối mua, anh cứ nghĩ là chuyển phát bình thường, không ngờ là chuyển phát nhanh.

Diệp Tỉnh An đi vào tắm rửa, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.

Tới gần chín giờ tối, cửa phòng làm việc bị gõ vang, anh đáp một tiếng, chỉ thấy Điền Bảo Bối nhảy vào giống như một con thỏ, trên mặt tươi cười: “Học trưởng.”

Diệp Tỉnh An cũng không ngẩng đầu lên: “Làm giật cả mình.”

Điền Bảo Bối bĩu môi: “Cái dáng vẻ này của anh giống như là đang sợ bị ai dọa vậy, haizzz, nhìn thấy đồ tôi vừa mua chưa?”

Diệp Tỉnh An vẫn như cũ gõ bàn phím laptop, đôi mắt nhìn vào màn hình sáng rực: “Ừ!”

Điền Bảo Bối quát một tiếng: “Tôi biết là anh chưa xem.”

Cô bổ nhào lên bàn làm việc của anh, hưng phấn nói: “Có nhớ lần trước tôi nói với anh là có một vị bác sĩ Đông y rất nổi tiếng hay không? Kia chính là thuốc của anh ta.”

Diệp Tỉnh An ngẩng đầu, chau mày: “Cô mua thật à?”

Điền Bảo Bối mở to mắt, gật đầu: “Đương nhiên, sáng hôm nay tôi cùng Cảnh Tâm đi gặp anh ta.”

Diệp Tỉnh An chỉ lắc đầu: “Tôi không biết phải nói gì với cô.”

Điền Bảo Bối hai tay nâng cằm, cười tươi như hoa: “Vậy thì không cần phải nói cái gì nữa, trực tiếp làm luôn đi.”

Ánh mắt Diệp Tỉnh An run lên: “Trực tiếp làm?”

Cô trở nên cởi mở như vậy từ khi nào?

Điền Bảo Bối nháy nháy mắt mấy cái, cong môi nói: “Nhanh lên.”

Diệp Tỉnh An rời khỏi bàn phím: “Ngay tại đây?”

Điền Bảo Bối cũng đứng thẳng dậy: “Dĩ nhiên không phải, xuống dưới lầu.”

Diệp Tỉnh An lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Xuống dưới lầu cũng không phải là không được. . .”

Điền Bảo Bối khó hiểu nhìn anh một cái, thúc giục nói: “Vậy thì đi nhanh một chút, tôi xuống trước nha.”

Diệp Tỉnh An gật đầu, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn theo Điền Bảo Bối đang rời đi, nghĩ thầm cô gái này càng ngày càng lắm trò thật.

Anh đóng laptop lại, không tự chủ được huýt sáo, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, anh đi xuống toilet dưới lầu, thuận tiện còn xức lên một chút nước hoa.

Đến khi anh lắc lư đi xuống lầu, lại không thấy bờ vai lộ liễu, dáng vẻ õng ẹo của cô vợ nhỏ, chỉ thấy Điền Bảo Bối đang cầm kéo cắt bao bì của thùng giấy.

Nụ cười trên gương mặt anh cứng đờ: “Điền Bảo Bối, cô đang làm gì vậy?”

Điền Bảo Bối vén tóc, ngẩng đầu lên: “Mở thùng, anh còn đứng đó làm gì, lại đây giúp tôi đem thuốc bỏ vào trong tủ lạnh.”

Khóe môi Diệp Tỉnh An run rẩy: “Cô gọi tôi đi xuống đây là để đem thuốc bỏ vào tủ lạnh?”

Vẻ mặt Điền Bảo Bối khó hiểu nhìn anh: “Đương nhiên, chứ không thì kêu anh xuống làm gì? Thuốc này phải để lạnh mới bảo quản được.”

Diệp Tỉnh An hô to: “Điền, Bảo, Bối!!!”

Diệp Tỉnh An cảm thấy mình bị tra tấn sắp điên rồi.

Giống như là anh bị cô gài bẫy, nhưng không biết là do Điền Bảo Bối hay là do chính bản thân mình, lúc đầu rõ ràng là anh muốn ly hôn, nhưng hiện tại anh càng ngày càng bị động, hơn nữa anh cũng phát hiện bây giờ anh không còn muốn ly hôn như lúc trước.

Hiện tại nhìn Điền Bảo Bối hăng hái như vậy, anh đã không còn nhắc đến chuyện ly hôn, tránh cho cô cảm thấy mình không muốn ly hôn với cô là vì có ý gì khác, thế là Diệp Tỉnh An cứ như vậy cố gắng kìm chế, tự đưa mình vào tròng, bây giờ không sinh con cũng không được, một là sợ thua Điền Bảo Bối, hai là . . . . làm chuyện đó với cô, cảm giác rất tuyệt, khiến cho anh luyến tiếc không muốn buông tay.

Nhưng mà con đường mang thai quả thật lắm chông gai, bản lĩnh đàn ông bị nghi ngờ, cho đến sở thích cũng phải từ bỏ, cả một quá trình gian khổ, Diệp Tỉnh An thật sự sắp phát điên.

Nhưng mà trải qua quá trình như vậy anh cũng cảm nhận được một chút vui vẻ, tuy rằng không được hút thuốc, không được uống rượu rất khổ sở, nhưng mà cái quá trình mang thai này quả thật không tệ, bởi vì đã làm nhiều lần, Điền Bảo Bối cũng dần dần phối hợp, Diệp Tỉnh An càng ngày càng thoải mái, chỉ là sung sướng chưa được bao lâu, công ty phải ký một số hợp đồng, Diệp Tỉnh An trở nên vô cùng bận rộn, cả ngày ngâm mình ở trong công ty, ít khi trở về nhà.

Việc này làm Điền Bảo Bối cũng rất sốt ruột, không trở về nhà làm sao sinh em bé được?

Điền Bảo Bối đợi vài ngày, trông ngóng đến thời kỳ rụng trứng của mình, Diệp Tỉnh An cũng có thể rảnh rỗi, nhưng cô chờ đợi mòn mỏi, thời gian rụng trứng cũng đã qua một ngày, anh vẫn đi sớm về trễ, thế là Điền Bảo Bối cuối cùng không ngồi yên được nữa, cả đêm Diệp Tỉnh An không trở về, ngày hôm sau, cô liền chuẩn bị chút thức ăn kèm theo thuốc bổ đem đến công ty anh.

Cô đến công ty cũng đã là buổi trưa, Điền Bảo Bối xách theo một túi to đi vào trong thang máy, lập tức có người bấm nút dùm cô.

“Diệp phu nhân, đã lâu không thấy cô đến công ty.”

“Ừ, đúng vậy.” Điền Bảo Bối tươi cười với người nọ.

Cô không biết người này, nhưng đối phương nhất định là biết cô, trước khi hai người kết hôn, Điền Bảo Bối có theo Cửu thúc đến công ty này vài lần, lúc ấy mọi người đều gọi cô là Điền tiểu thư, sau khi trải qua cái hôn lễ xa hoa long trọng kia, mọi người đều thay đổi, gọi cô là Diệp phu nhân.

Dọc đường đi đều có người nhìn cô chào hỏi, Điền Bảo Bối đều gật đầu đáp lại, đến khi đi tới được phòng làm việc của anh, đầu cô cũng cứng đờ.

Sau khi nghe thư ký báo cáo xong, Diệp Tỉnh An cũng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, anh giống như sếp lớn ngồi ở trên ghế da, bắt chéo chân nhìn cô: “Điền tiểu thư sao lại rảnh rỗi như vậy?”

Điền Bảo Bối để túi đồ xuống, trừng mắt khinh thường nhìn anh: “Học trưởng, mọi người trong công ty đều đã thay đổi cách xưng hô, sao anh lại không thay đổi?”

Năm đó cô đổi tên mình mập mờ như vậy, cũng là vì Diệp Tỉnh An, tuy rằng bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngây thơ, nhưng lúc đó cô cũng rất kiên trì, chỉ cần có thể được nghe học trưởng gọi cô một tiếng Bảo Bối, mặc kệ người khác có cười nhạo tên cô kỳ quái như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng mà Diệp Tỉnh An lại không chịu gọi cô như vậy, chỉ có những lúc tức giận anh mới gọi cô là Điền Bảo Bối.

Ngón chân của Diệp Tỉnh An giật run lên: “Sao lại đến một mình?”

Điền Bảo Bối cũng thường đến công ty, nhưng anh vẫn ấn tượng sâu sắc với lần đầu tiên khi cô đến đây, giống như mặt trăng nằm giữa các vì sao, trước sau vây quanh không ít người, có người che dù, có người cầm túi xách, trên tay cô còn ôm một con chó nhỏ.

Lúc đó hai người còn chưa kết hôn, Điền Bảo Bối vẫn còn gọi là Điền Tiểu Điềm, đến nỗi cô mặc bộ quần áo nào anh cũng đã quên mất, nhưng ít ra không giống như bây giờ, áo T shirt màu trắng cộng thêm cái quần bó xám tro, thoạt nhìn trẻ tuổi như sinh viên.

Thật ra thì Điền Bảo Bối quả thật còn rất trẻ, cũng mới hai mươi tuổi mà thôi, cô học đại học ở nước ngoài, vừa mới tốt nghiệp trước khi kết hôn, nhưng mà dù sao cũng đã trưởng thành, so với tính cách công chúa ngang ngược trước kia đúng là một trời một vực.

Diệp Tỉnh An nhìn cô đang mở cái túi to, vừa lấy ra một hộp cơm tinh xảo, vừa chuẩn bị trả lời câu hỏi của anh: “Tôi tới đưa cơm cho anh.”

Vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, Diệp Tỉnh An nhanh chóng lâm vào kinh ngạc, anh không nghe lầm chứ? Điền Bảo Bối lại có thể đem cơm đến cho anh?

“Cô làm à?”

“Đương nhiên không phải.” Cô nhìn anh.

“Tôi chỉ biết làm cơm Tây, nhưng không phải là anh ghét cơm Tây sao?” Điền Bảo Bối mở nắp hộp cơm, lấy đồ ăn ra, sau đó nhìn anh một cái: “Sao còn chưa tới đây ăn nữa?”

Vẻ mặt của Diệp Tỉnh An khó hiểu nhìn cô, đứng dậy nới lỏng caravat, sau đó đi đến gần: “Đang yên đang lành tự nhiên đưa cơm, không phải cô muốn hạ độc tôi để đỡ phải ly hôn đấy chứ?”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Diệp Tỉnh An vẫn ngồi trên sofa, đưa mắt nhìn đồ ăn một vòng, tiếp tục nói: “Như vậy cô có thể không cần mang thai vẫn có thể ly hôn, lại còn có thể thừa kế tài sản của tôi, thật tốt.” Nói xong anh cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, đúng lúc anh cũng đang đói bụng.

Điền Bảo Bối quỳ trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn, cũng không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại nói: “Học trưởng, lúc đầu tôi cứ nghĩ anh có tính khí lớn, ai ngờ cũng độc miệng như vậy.”

Diệp Tỉnh An giương mắt, liếc cô một cái: “Cô muốn chết à?”

Điền Bảo Bối cũng không sợ, miệng cười cười: “Ăn cơm thì không được cãi nhau, không tốt cho tiêu hóa.”

Diệp Tỉnh An trừng mắt nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Điền Bảo Bối rót một ly nước ép trái cây mang đến cho anh, sau đó ngồi bên cạnh Diệp Tỉnh An nói: “Học trưởng, tôi có phải rất đảm đang hay không?”

Diệp Tỉnh An tùy tiện ừ một tiếng, cũng không để ý đến cô, đến khi ăn xong mới thoải mái dựa vào sofa, nghĩ lúc này nếu có thể hút một điếu thuốc thì thật tốt, tiếc rằng chỉ là suy nghĩ mà thôi, anh thở dài, cầm ly nước ép uống một ngụm.

Lúc này, Điền Bảo Bối lấy mấy món từ trong túi ra.

Sau khi nhìn thấy, Diệp Tỉnh An biến sắc, nói to: “Cô mang đến đây làm gì?”

“Mỗi ngày anh đều không có ở nhà, đương nhiên tôi phải mang đến đây.” Cô xé bao thuốc bắc ra, cầm lấy hai gói hỏi anh: “Lò vi sóng chỗ này ở đâu?”

Diệp Tỉnh An đương nhiên không đồng ý: “Cô làm như vậy, bị người khác thấy được thì phải nói như thế nào?”

Điền Bảo Bối cong miệng nói: “Cũng đã đem đến đây rồi, hơn nữa, sau bữa ăn mười phút phải uống ngay mới có hiệu quả tốt nhất.”

Diệp Tỉnh An đứng lên, tức giận nói: “Cô đừng làm tôi phát điên, mau đem về đi.”

Điền Bảo Bối cũng không vui, đem thuốc để lên trên bàn, sau đó lấy tờ chu kỳ thụ thai từ trong túi, mở ra đưa cho Diệp Tỉnh An: “Anh nhìn xem, hôm nay là ngày thứ hai sau chu kỳ rụng trứng của tôi, tôi biết là anh bộn bề công việc không về nhà được, cho nên mới nghĩ ra cái biện pháp này, dù sao buổi trưa anh cũng nghỉ ngơi, ăn cơm xong thì uống thuốc, uống thuốc xong chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, thật tốt nha.”

Cô bĩu môi giải thích một phen, sau khi nói xong, khuôn mặt ửng hồng, kế hoạch thực hiện đã lâu như vậy, bây giờ cô nói ra những điều này cũng rất tự nhiên, chỉ là nói thì nói, sau khi nói xong sẽ đỏ mặt là điều không thể tránh khỏi.

Diệp Tỉnh An hoài nghi nhìn gương mặt cô, đánh nhanh thắng nhanh là đang nói đến cái chuyện kia phải không? Ngộ nhỡ không phải thì sao? Anh cũng không muốn diễn một màn chạy xuống lầu như lần trước, kết quả là phải gánh lấy thảm kịch chuyển mấy hòm thuốc.

Thế là anh quan sát Điền Bảo Bối, hỏi lại lần nữa: “Đánh nhanh thắng nhanh cái gì?”

Mặt Điền Bảo Bối càng đỏ hơn, xấu hổ đem tờ chu kỳ bỏ lại vào trong túi: “Quên đi, quên đi, tôi về đây.”

Phản ứng này. . .xem ra. . . . . . Diệp Tỉnh An hắng giọng một cái, kéo caravat tụt xuống, miễn cưỡng nói: “Phòng nghỉ của nhân viên.”

Điền Bảo Bối dừng động tác: “Cái gì?”

Diệp Tỉnh An quay người cầm ly nước cam, ho nhẹ một tiếng: “Lò vi sóng ở đó.”

Điền Bảo Bối lúc này mới kịp phản ứng, le lưỡi nhìn Diệp Tỉnh An, sau đó đi đến phòng nghỉ của nhân viên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương