Chồng Hờ Vợ Tạm
-
Chương 271: Hồng môn yến (1)
Nhận được điện thoại của thư ký Đinh là một tháng sau khi tôi bắt đầu làm thư ký của anh Trác.
Trước kia, khi cô ta còn ở công ty, tôi và cô ta nói chuyện không nhiều, vì vậy khi cô ta tự giới thiệu, nói cô ta là Đinh Vũ Thượng, tôi rất lâu cũng không phản ứng lại.
“Khương Kha, cô thật đúng là người hay quên! Tôi mới đi được một tháng, cô đã quên tôi rồi!” Cô ta châm chọc: “Cô đừng quên, vị trí bây giờ của cô từng là của tôi.”
Tôi lập tức nhận ra cô ta là ai.
“Xin lỗi thư ký Đinh, tôi lúc này bận đến rối cả lên, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp.” Tôi nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Người đàn bà này không chỉ từng xúi giục Chung Giai hãm hại tôi, cô ta còn tự mình lên kế hoạch đạo diễn và thực hiện chuyện gửi thư. Tôi hận không thể đấm đá cô ta, nhưng, thế giới của người trưởng thành luôn có rất nhiều lợi hại được mất.
Tôi đang nhẫn nhịn.
“Buổi trưa cùng đi ăn cơm.” Cô ta nói, ngay sau đó liền đưa ra một địa điểm.
Là chỗ lần trước cô ta ăn bò bít tết với Chung Giai, tôi và Trác Hàng ở đó đã nghe lén bọn họ nói chuyện.
Tôi im lặng, nghi ngờ lời này của cô ta là mời hay là ra lệnh.
Nếu là lời mời, giọng điệu này của cô ta quả thực quá cứng rắn. Nhưng nếu là ra lệnh, cô ta dựa vào cái gì để ra lệnh cho tôi? Tôi cũng không phải là cấp dưới của cô ta.
“Sao nào? Còn cần tôi đưa thiếp mời sao?” Cô ta rất thông minh đoán được vì sao tôi không trả lời.
“Không cần.” Tôi nói: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Tốt lắm, so với trước kia đã có thêm mấy phần khí thế.” Cô ta khen một câu, mang theo chút châm chọc, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi nghe mấy tiếng tút tút trong điện thoại, tôi yên lặng nhìn máy tính, nhưng phát hiện ra tôi không làm được việc gì nữa, trong đầu tôi tất cả đều là cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ta.
Cô ta bảo tôi cùng ăn cơm, đương nhiên sẽ không phải là để liên hệ tình cảm.
Bữa cơm này, nhất định là có ý không tốt.
Tôi kết luận như vậy, thở dài một cái.
“Khương Kha, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thư ký Tống hỏi.
“Thư ký Đinh bảo tôi buổi trưa cùng ăn cơm.” Tôi nói.
“Chị Đinh?” Anh ta ít tuổi hơn thư ký Đinh, luôn gọi cô ta là chị Đinh.
Tôi gật đầu.
Anh ta suy nghĩ một chút, ném cho tôi tám chữ: “Ăn nhiều, nói ít, không được thừa nhận.”
Tôi lại gật đầu, gõ một câu cho thư ký Tống trên Zalo: “Rốt cuộc cô ta biết bao nhiêu?”
“Có lẽ là chị ta đoán.” Thư ký Tống nói.
Một lúc sau thư ký Tống lại nói: “Lúc từ chức, chị ta đã từng tỏ tình với tổng giám đốc Trác.”
Tôi gõ một loạt biểu cảm “Kinh hoàng”.
“Đừng lo lắng, tổng giám đốc Trác không đồng ý.” Thư ký Tống an ủi tôi.
Tôi đương nhiên biết anh Trác không đồng ý, anh Trác là một người yêu rất chung thủy, tôi tin tưởng anh rất thật lòng với tôi.
“Cậu có biết phản ứng lúc đó của tổng giám đốc Trác không?” Tôi mừng thầm, còn muốn biết thêm một chút.
“ Tổng giám đốc Trác nói mau đi đi.” Thư ký Tống nói.
Tôi lập tức lại cười, rất khó tưởng tượng, người dịu dàng như anh Trác lại có thể nói ra với phụ nữ câu kiểu “Mau đi đi”. Biểu cảm lúc đó của anh ấy chắc chắn là vô cùng chán ghét.
Đổi góc độ để suy nghĩ, nếu tôi là thư ký Đinh, chắc chắn là lòng đau đớn sâu như Thái Bình Dương.
“Khương Kha, tôi có thể kết luận là tâm trạng bây giờ của cô là tiểu nhân đắc chí hay không?” Thư ký Tống lại gõ một hàng chữ.
“Hoàn toàn có thể.” Tôi cười không chút giấu giếm.
Buổi trưa nếu đã phải ăn cơm với thư ký Đinh, đương nhiên sẽ không đến phòng làm việc của anh Trác để nghỉ trưa.
Trước khi đi, tôi đặc biệt nói với anh Trác một tiếng, rằng tôi đã hẹn ăn cơm với thư ký Đinh, bảo anh ấy không cần đợi tôi.
Biểu cảm của anh ấy có chút kinh ngạc, chỉ hỏi một câu: “Đinh Vũ Thượng hẹn em?”. Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, anh ấy gật đầu, sau khi dặn dò một câu “Về sớm một chút” Liền không nói thêm gì nữa.
“Anh không bảo em mấy câu kiểu cẩn thận một chút sao?” Tôi hỏi.
“Tôi cho rằng em biết.” Anh ấy cười, xoa đầu tôi: “Mau đi đi, ăn nhiều một chút.”
Ăn nhiều một chút?
Cái này… cái này là ý gì vậy? Lẽ nào tôi ở trong lòng anh ấy càng giống như con lợn con?
Hồng Môn Yến: chỉ những buổi tiệc có ý không tốt, mượn cớ mở tiệc để hại người.
Trước kia, khi cô ta còn ở công ty, tôi và cô ta nói chuyện không nhiều, vì vậy khi cô ta tự giới thiệu, nói cô ta là Đinh Vũ Thượng, tôi rất lâu cũng không phản ứng lại.
“Khương Kha, cô thật đúng là người hay quên! Tôi mới đi được một tháng, cô đã quên tôi rồi!” Cô ta châm chọc: “Cô đừng quên, vị trí bây giờ của cô từng là của tôi.”
Tôi lập tức nhận ra cô ta là ai.
“Xin lỗi thư ký Đinh, tôi lúc này bận đến rối cả lên, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp.” Tôi nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Người đàn bà này không chỉ từng xúi giục Chung Giai hãm hại tôi, cô ta còn tự mình lên kế hoạch đạo diễn và thực hiện chuyện gửi thư. Tôi hận không thể đấm đá cô ta, nhưng, thế giới của người trưởng thành luôn có rất nhiều lợi hại được mất.
Tôi đang nhẫn nhịn.
“Buổi trưa cùng đi ăn cơm.” Cô ta nói, ngay sau đó liền đưa ra một địa điểm.
Là chỗ lần trước cô ta ăn bò bít tết với Chung Giai, tôi và Trác Hàng ở đó đã nghe lén bọn họ nói chuyện.
Tôi im lặng, nghi ngờ lời này của cô ta là mời hay là ra lệnh.
Nếu là lời mời, giọng điệu này của cô ta quả thực quá cứng rắn. Nhưng nếu là ra lệnh, cô ta dựa vào cái gì để ra lệnh cho tôi? Tôi cũng không phải là cấp dưới của cô ta.
“Sao nào? Còn cần tôi đưa thiếp mời sao?” Cô ta rất thông minh đoán được vì sao tôi không trả lời.
“Không cần.” Tôi nói: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Tốt lắm, so với trước kia đã có thêm mấy phần khí thế.” Cô ta khen một câu, mang theo chút châm chọc, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi nghe mấy tiếng tút tút trong điện thoại, tôi yên lặng nhìn máy tính, nhưng phát hiện ra tôi không làm được việc gì nữa, trong đầu tôi tất cả đều là cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ta.
Cô ta bảo tôi cùng ăn cơm, đương nhiên sẽ không phải là để liên hệ tình cảm.
Bữa cơm này, nhất định là có ý không tốt.
Tôi kết luận như vậy, thở dài một cái.
“Khương Kha, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thư ký Tống hỏi.
“Thư ký Đinh bảo tôi buổi trưa cùng ăn cơm.” Tôi nói.
“Chị Đinh?” Anh ta ít tuổi hơn thư ký Đinh, luôn gọi cô ta là chị Đinh.
Tôi gật đầu.
Anh ta suy nghĩ một chút, ném cho tôi tám chữ: “Ăn nhiều, nói ít, không được thừa nhận.”
Tôi lại gật đầu, gõ một câu cho thư ký Tống trên Zalo: “Rốt cuộc cô ta biết bao nhiêu?”
“Có lẽ là chị ta đoán.” Thư ký Tống nói.
Một lúc sau thư ký Tống lại nói: “Lúc từ chức, chị ta đã từng tỏ tình với tổng giám đốc Trác.”
Tôi gõ một loạt biểu cảm “Kinh hoàng”.
“Đừng lo lắng, tổng giám đốc Trác không đồng ý.” Thư ký Tống an ủi tôi.
Tôi đương nhiên biết anh Trác không đồng ý, anh Trác là một người yêu rất chung thủy, tôi tin tưởng anh rất thật lòng với tôi.
“Cậu có biết phản ứng lúc đó của tổng giám đốc Trác không?” Tôi mừng thầm, còn muốn biết thêm một chút.
“ Tổng giám đốc Trác nói mau đi đi.” Thư ký Tống nói.
Tôi lập tức lại cười, rất khó tưởng tượng, người dịu dàng như anh Trác lại có thể nói ra với phụ nữ câu kiểu “Mau đi đi”. Biểu cảm lúc đó của anh ấy chắc chắn là vô cùng chán ghét.
Đổi góc độ để suy nghĩ, nếu tôi là thư ký Đinh, chắc chắn là lòng đau đớn sâu như Thái Bình Dương.
“Khương Kha, tôi có thể kết luận là tâm trạng bây giờ của cô là tiểu nhân đắc chí hay không?” Thư ký Tống lại gõ một hàng chữ.
“Hoàn toàn có thể.” Tôi cười không chút giấu giếm.
Buổi trưa nếu đã phải ăn cơm với thư ký Đinh, đương nhiên sẽ không đến phòng làm việc của anh Trác để nghỉ trưa.
Trước khi đi, tôi đặc biệt nói với anh Trác một tiếng, rằng tôi đã hẹn ăn cơm với thư ký Đinh, bảo anh ấy không cần đợi tôi.
Biểu cảm của anh ấy có chút kinh ngạc, chỉ hỏi một câu: “Đinh Vũ Thượng hẹn em?”. Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, anh ấy gật đầu, sau khi dặn dò một câu “Về sớm một chút” Liền không nói thêm gì nữa.
“Anh không bảo em mấy câu kiểu cẩn thận một chút sao?” Tôi hỏi.
“Tôi cho rằng em biết.” Anh ấy cười, xoa đầu tôi: “Mau đi đi, ăn nhiều một chút.”
Ăn nhiều một chút?
Cái này… cái này là ý gì vậy? Lẽ nào tôi ở trong lòng anh ấy càng giống như con lợn con?
Hồng Môn Yến: chỉ những buổi tiệc có ý không tốt, mượn cớ mở tiệc để hại người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook