Chồng Hờ Vợ Tạm
-
Chương 237: Cả hai đều là em
"Thần giữ của của anh, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường ngay!" Anh Trác cười nhắc tôi, ý nói là, cần gì phải đặc biệt cất tiền vào đầu giường.
"Đây là kho bạc nhỏ bé của nhà chúng ta!" Tôi khoái trá nói, "Tiền đưa cho bố, em đã chuẩn bị xong lâu rồi, cũng đã cất gọn trong túi xách."
"Hiếm khi thấy em tích cực tiêu tiền như vậy." Anh cười.
"Thứ mua không giống nhau, thứ em mua là bảo bối quan trọng nhất anh Trác nhà chúng ta đấy." Tôi mặt dày tự dát vàng lên mặt mình.
Anh cười rồi phụ hoạ thêm sau lời của tôi: "Đúng là bảo bối quan trọng nhất."
Sáng thứ bảy, chúng tôi không đi theo dự định anh Trác đã nói, sáng sớm sẽ khởi hành, nhưng cũng phải hơn 10 giờ sáng mới lên xe của anh.
Thật sự không phải lỗi của tôi, tối qua tôi đã nhắc không biết bao nhiêu lần, đừng làm nữa, vậy mà anh vẫn không chịu, còn nói tôi cơ thể tôi thành thật hơn miệng nói.
SO, dày vò đến khuya, sáng sớm ngày hôm sau không tài nào dậy được.
"Đều do anh!" Tôi vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm phàn nàn.
"Do anh?" Anh cười, "Tối qua là ai kêu thích thú như thế? Còn quấn lấy anh không chịu buông?"
"Vậy chắc không phải em!" Tôi vẫn không chịu thừa nhận, "Thế chắc chắn là bị qủy ám rồi!"
"Cũng phải, mỗi lần ở bên em, anh đều như bị quỷ ám vậy." Anh nói rồi đột nhiên quay người lại, mũi anh chạm mũi tôi, hơi thở phả trên môi tôi, sau đó hỏi, "Nếu mỗi lần anh ở cạnh em đều là do quỷ ám, vậy thì anh sướng đến tột cùng là nhờ em, hay là nhờ quỷ?"
"Thế nhất định phải là em!" Tôi không ngần ngại quấn lấy cổ anh, "Vậy thì quỷ ám không phải là em ám anh sao? Trong người em có hai phần, một là phần người trong sáng, thuần khiết, phần còn lại là sự ma mị. Người vừa trách anh là phần người trong sáng của em, đêm đêm quấn quít lấy anh không buông là phần người ma mị, ví dụ như lúc này, chính là sự ma mị của em."
Tôi nói, rồi tiện thể hôn anh một cái.
Cảm giác ấm áp, khiến người ta cả đời cũng yêu không đủ.
"Em, con ma tinh ranh này!" Anh lấy trán cọ xát vào trán tôi, "Mau dậy nhanh, còn hôn nữa, thì hôm nay không cần ra khỏi cửa."
Tôi buồn bực, rõ ràng anh còn háo sắc hơn tôi, cầm thú hơn tôi, chủ động hơn tôi, tại sao mỗi lần cạnh tranh với anh, sao tôi lại thành người háo sắc hơn?
Bữa sáng rất đơn giản, bởi trong nhà có sẵn đồ ăn nhanh.
Về điểm này, anh Trác thật sự rất tốt, từ trước tới giờ không những không bắt bẻ, còn thường xuyên vào bếp nấu bữa sáng cho hai người.
Sau khi ăn xong, chúng tôi lên xe.
"Năm tiếng đồng hồ, có mệt không anh?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là có rồi." Anh nói, "Sao nào, thương tôi hả?"
Tôi hiền lành gật đầu một cái, mặc dù theo như kế hoạch vài ngày trước, tôi đã đồng ý chọn lái xe đi, nhưng thật sự đến lúc này, tôi lại thấy thương anh.
"Biết em thương tôi là tốt rồi." Anh nói, "Sớm biết thế này đã cho em đi học lái xe, như thế anh cũng đỡ mệt hơn."
"Được, thế năm sau đi học nhé." Tôi nói.
"Lời này là em nói đấy nhé!" Anh nhấn mạnh.
"Vâng, em nói, năm sau em sẽ đi học lái xe, quyết không nuốt lời." Tôi nói.
Việc học lái xe, không phải là lần đầu tiên anh Trác nhắc đến, những lần trước lần nào nhắc đến tôi cũng bảo đồng ý, thế rồi chẳng lần nào chịu đi học, nhưng lần này, tôi thật sự dự tính sẽ đi học.
Ngộ nhỡ sau này muốn đi du lịch cùng anh, hai người đều biết lái xe sẽ yên tâm hơn một người biết.
"Đợi khi nào em biết lái xe, anh sẽ mua cho em một chiếc xe nhỏ lái chơi cho vui."
"Thôi, không cần đâu." Tôi cười từ chối, "Ngày nào trên người cũng mặc toàn đồ hàng hiệu, thế đã đủ gây sự chú ý tới người khác rồi, nếu như em còn lái xe nữa, có khi người ta lại nghĩ, mới tốt nghiệp có nửa năm, vừa có quần áo hàng hiệu, vừa có xe? Anh có nhiều tiền như vậy, chi bằng mua thêm cho em một cái nhà, còn có giá trị hơn."
"Em đúng là thần giữ của mà!" Anh cười một tiếng, nghiêng người, hai mắt quét khắp người tôi, "Phải rồi, hôm nay em không thay quần áo bình thường sao? Không sợ bố với mẹ kế của em nhìn thấy à?"
"Đây là kho bạc nhỏ bé của nhà chúng ta!" Tôi khoái trá nói, "Tiền đưa cho bố, em đã chuẩn bị xong lâu rồi, cũng đã cất gọn trong túi xách."
"Hiếm khi thấy em tích cực tiêu tiền như vậy." Anh cười.
"Thứ mua không giống nhau, thứ em mua là bảo bối quan trọng nhất anh Trác nhà chúng ta đấy." Tôi mặt dày tự dát vàng lên mặt mình.
Anh cười rồi phụ hoạ thêm sau lời của tôi: "Đúng là bảo bối quan trọng nhất."
Sáng thứ bảy, chúng tôi không đi theo dự định anh Trác đã nói, sáng sớm sẽ khởi hành, nhưng cũng phải hơn 10 giờ sáng mới lên xe của anh.
Thật sự không phải lỗi của tôi, tối qua tôi đã nhắc không biết bao nhiêu lần, đừng làm nữa, vậy mà anh vẫn không chịu, còn nói tôi cơ thể tôi thành thật hơn miệng nói.
SO, dày vò đến khuya, sáng sớm ngày hôm sau không tài nào dậy được.
"Đều do anh!" Tôi vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm phàn nàn.
"Do anh?" Anh cười, "Tối qua là ai kêu thích thú như thế? Còn quấn lấy anh không chịu buông?"
"Vậy chắc không phải em!" Tôi vẫn không chịu thừa nhận, "Thế chắc chắn là bị qủy ám rồi!"
"Cũng phải, mỗi lần ở bên em, anh đều như bị quỷ ám vậy." Anh nói rồi đột nhiên quay người lại, mũi anh chạm mũi tôi, hơi thở phả trên môi tôi, sau đó hỏi, "Nếu mỗi lần anh ở cạnh em đều là do quỷ ám, vậy thì anh sướng đến tột cùng là nhờ em, hay là nhờ quỷ?"
"Thế nhất định phải là em!" Tôi không ngần ngại quấn lấy cổ anh, "Vậy thì quỷ ám không phải là em ám anh sao? Trong người em có hai phần, một là phần người trong sáng, thuần khiết, phần còn lại là sự ma mị. Người vừa trách anh là phần người trong sáng của em, đêm đêm quấn quít lấy anh không buông là phần người ma mị, ví dụ như lúc này, chính là sự ma mị của em."
Tôi nói, rồi tiện thể hôn anh một cái.
Cảm giác ấm áp, khiến người ta cả đời cũng yêu không đủ.
"Em, con ma tinh ranh này!" Anh lấy trán cọ xát vào trán tôi, "Mau dậy nhanh, còn hôn nữa, thì hôm nay không cần ra khỏi cửa."
Tôi buồn bực, rõ ràng anh còn háo sắc hơn tôi, cầm thú hơn tôi, chủ động hơn tôi, tại sao mỗi lần cạnh tranh với anh, sao tôi lại thành người háo sắc hơn?
Bữa sáng rất đơn giản, bởi trong nhà có sẵn đồ ăn nhanh.
Về điểm này, anh Trác thật sự rất tốt, từ trước tới giờ không những không bắt bẻ, còn thường xuyên vào bếp nấu bữa sáng cho hai người.
Sau khi ăn xong, chúng tôi lên xe.
"Năm tiếng đồng hồ, có mệt không anh?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là có rồi." Anh nói, "Sao nào, thương tôi hả?"
Tôi hiền lành gật đầu một cái, mặc dù theo như kế hoạch vài ngày trước, tôi đã đồng ý chọn lái xe đi, nhưng thật sự đến lúc này, tôi lại thấy thương anh.
"Biết em thương tôi là tốt rồi." Anh nói, "Sớm biết thế này đã cho em đi học lái xe, như thế anh cũng đỡ mệt hơn."
"Được, thế năm sau đi học nhé." Tôi nói.
"Lời này là em nói đấy nhé!" Anh nhấn mạnh.
"Vâng, em nói, năm sau em sẽ đi học lái xe, quyết không nuốt lời." Tôi nói.
Việc học lái xe, không phải là lần đầu tiên anh Trác nhắc đến, những lần trước lần nào nhắc đến tôi cũng bảo đồng ý, thế rồi chẳng lần nào chịu đi học, nhưng lần này, tôi thật sự dự tính sẽ đi học.
Ngộ nhỡ sau này muốn đi du lịch cùng anh, hai người đều biết lái xe sẽ yên tâm hơn một người biết.
"Đợi khi nào em biết lái xe, anh sẽ mua cho em một chiếc xe nhỏ lái chơi cho vui."
"Thôi, không cần đâu." Tôi cười từ chối, "Ngày nào trên người cũng mặc toàn đồ hàng hiệu, thế đã đủ gây sự chú ý tới người khác rồi, nếu như em còn lái xe nữa, có khi người ta lại nghĩ, mới tốt nghiệp có nửa năm, vừa có quần áo hàng hiệu, vừa có xe? Anh có nhiều tiền như vậy, chi bằng mua thêm cho em một cái nhà, còn có giá trị hơn."
"Em đúng là thần giữ của mà!" Anh cười một tiếng, nghiêng người, hai mắt quét khắp người tôi, "Phải rồi, hôm nay em không thay quần áo bình thường sao? Không sợ bố với mẹ kế của em nhìn thấy à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook