Chồng Hờ Vợ Tạm
-
Chương 226: Cô xong rồi!
Dựa vào giọng nói của thư ký Đinh thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để suy đoán xem có đắc tội với cô ta ở chỗ nào không.
Không có, tuyệt đối không có! "Khương Kha, có chuyện gì vậy?" Đồng nghiệp bên cạnh hỏi.
Tôi lắc đầu, mờ mịt, sợ hãi trả lời: "Không biết, thư ký Đinh gọi tôi vào phòng." Tôi chỉ chỉ lên tầng trên.
Khẩu hình miệng của đồng nghiệp nói ba chữ: "Cô xong rồi!"
Đã là thư ký Đinh gọi vào thì không ngoài hai trường hợp: Một là bài đăng của anh Trác xảy ra vấn đề. Hai là bài đăng của cô ta có vấn đề.
Anh Trác thì đang nói chuyện phiếm với tôi đây rồi, tôi đoán anh ấy đã nhìn thoáng qua hai lần, khả năng lớn nhất là thư ký Đinh không hài lòng về bài đăng của cô ta.
Nhưng bài của cô ta đã được tôi sửa lại hai ba lượt, cuối cùng được cô ta xác nhận rồi mới đăng mà.
Tôi nhanh chóng lật xem phần mình đã duyệt.
Không sai, cô ta là người duyệt cuối cùng không có bất cứ thay đổi nào.
Thầm nhớ lại bản thảo tôi mới chạy lên lầu. Nhưng mỗi một bước đi tôi đều có cảm giác tới gần với Thần Chết.
"Thư ký Đinh." Tôi đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi.
"Mời vào." Thư ký Đinh lên tiếng, sau đó hỏi: "Sao bây giờ mới đến?"
"Xin lỗi, vừa nãy tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp, bàn giao xong mới đi lên." Tôi trả lời.
"Chuyện gì đây?" Cô ta quăng quyển tạp chí tới trước mặt tôi, cũng không nói có chuyện gì.
Tôi đành nhắm mắt hỏi: "Xin hỏi có chỗ nào không ổn ạ?"
"Tự cô không thấy à?" Giọng cô ta cực kỳ bực mình.
"Tôi đã xem rồi." Tôi nhỏ giọng trả lời.
"Vì sao bài này của tôi không giống với những người khác?" Cô ta lật thẳng tới trang bìa của mình, ngón tay đâm mạnh lên trên mặt tạp chí. "Cô tự mình nhìn đi, phong cách trong bài này của tôi hoàn toàn khác với mọi người! Giống như chắp vá vậy!"
"Là do cô yêu cầu đổi mà!" Trong lòng tôi vừa buồn bực vừa oan ức.
Cho dù là tạp chí A hay là tạp chí B, lúc bản thảo đầu tiên đưa tới thì bài của cô ta không hề kém hơn bất kỳ một người nào, bởi vì tôi đã đặc biệt dặn dò bài của cô ta phải viết cho thật tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta lại không muốn dựa theo ý kiến của tôi mà thêm thắt đủ thứ, cuối cùng mới trở thành một mớ hổ lốn như thế này.
"Tôi nói sửa là sửa sao? Vậy công ty cần cô để làm gì? Cô phải biết rằng, công ty tuyển cô là coi trọng kiến thức chuyên ngành của cô, nếu một chút chuyên nghiệp cô cũng không biết thì còn ngồi ở vị trí đó làm gì nữa?" Thư ký Đinh nói: "Nếu yêu cầu của tôi không đúng thì cô nên dùng kiến thức chuyên ngành của cô thuyết phục tôi, làm cho tôi biết cô đúng chứ!"
Lần này cô ta già mồm át lẽ phải, quả thực giống như anh Trác đã nói với tôi.
Đây là công việc, lại liên quan đến chính mình, tôi không nên đón ý hùa theo cô ta.
Nhưng giờ tôi mới hiểu ra thì còn ý nghĩa gì nữa? Mặc dù tôi oan ức nhưng lúc này cũng chỉ có thể yên lặng không lên tiếng.
"Bây giờ làm thế nào?" Cô ta "ném" ra một câu.
Làm sao bây giờ... Còn có thể làm gì?
Thứ nhất, số lượng phát hành của tạp chí A và tạp chí B đều rất lớn tôi không có khả năng thu hồi, cũng không đáng để thu hồi. Thứ hai, bài của công ty chúng ta là phải bỏ tiền ra mua, trước khi gửi bài đi cũng phải qua xét duyệt chuyên môn nên hai tạp chí đều không phải gánh chịu bất kỳ một hậu quả nào khi thư ký Đinh nổi bão.
Người yên lặng gánh "bão" chỉ có tôi.
Tôi tiếp tục im lặng, nhưng thư ký Đinh sẽ không buông tha cho tôi chỉ vì tôi im lặng.
"Khương Kha, rốt cuộc cô xử lý sao, tôi chờ đáp án của cô hơi lâu rồi đấy!" Trong giọng nói của thư ký Đinh đã bớt đi tức giận mà thêm chút lạnh lùng. Cô ta cúi đầu tiếp tục làm việc, miệng vẫn nói không ngừng: "Nơi này là công ty, không phải trường học mà có một đám người nuông chiều cô. Ở đây cô làm được thì làm, không làm được thì..."
Chữ "cút" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thư ký Tống ngồi cách thư ký Đinh một lối đi nhỏ thực sự không nghe nổi nữa: "Thư ký Đinh..!"
Cùng lúc đó tôi nghe thấy tiếng anh Trác từ trong phòng truyền ra: "Đinh Vũ Thượng, cô vào đây một chút."
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để suy đoán xem có đắc tội với cô ta ở chỗ nào không.
Không có, tuyệt đối không có! "Khương Kha, có chuyện gì vậy?" Đồng nghiệp bên cạnh hỏi.
Tôi lắc đầu, mờ mịt, sợ hãi trả lời: "Không biết, thư ký Đinh gọi tôi vào phòng." Tôi chỉ chỉ lên tầng trên.
Khẩu hình miệng của đồng nghiệp nói ba chữ: "Cô xong rồi!"
Đã là thư ký Đinh gọi vào thì không ngoài hai trường hợp: Một là bài đăng của anh Trác xảy ra vấn đề. Hai là bài đăng của cô ta có vấn đề.
Anh Trác thì đang nói chuyện phiếm với tôi đây rồi, tôi đoán anh ấy đã nhìn thoáng qua hai lần, khả năng lớn nhất là thư ký Đinh không hài lòng về bài đăng của cô ta.
Nhưng bài của cô ta đã được tôi sửa lại hai ba lượt, cuối cùng được cô ta xác nhận rồi mới đăng mà.
Tôi nhanh chóng lật xem phần mình đã duyệt.
Không sai, cô ta là người duyệt cuối cùng không có bất cứ thay đổi nào.
Thầm nhớ lại bản thảo tôi mới chạy lên lầu. Nhưng mỗi một bước đi tôi đều có cảm giác tới gần với Thần Chết.
"Thư ký Đinh." Tôi đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi.
"Mời vào." Thư ký Đinh lên tiếng, sau đó hỏi: "Sao bây giờ mới đến?"
"Xin lỗi, vừa nãy tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp, bàn giao xong mới đi lên." Tôi trả lời.
"Chuyện gì đây?" Cô ta quăng quyển tạp chí tới trước mặt tôi, cũng không nói có chuyện gì.
Tôi đành nhắm mắt hỏi: "Xin hỏi có chỗ nào không ổn ạ?"
"Tự cô không thấy à?" Giọng cô ta cực kỳ bực mình.
"Tôi đã xem rồi." Tôi nhỏ giọng trả lời.
"Vì sao bài này của tôi không giống với những người khác?" Cô ta lật thẳng tới trang bìa của mình, ngón tay đâm mạnh lên trên mặt tạp chí. "Cô tự mình nhìn đi, phong cách trong bài này của tôi hoàn toàn khác với mọi người! Giống như chắp vá vậy!"
"Là do cô yêu cầu đổi mà!" Trong lòng tôi vừa buồn bực vừa oan ức.
Cho dù là tạp chí A hay là tạp chí B, lúc bản thảo đầu tiên đưa tới thì bài của cô ta không hề kém hơn bất kỳ một người nào, bởi vì tôi đã đặc biệt dặn dò bài của cô ta phải viết cho thật tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta lại không muốn dựa theo ý kiến của tôi mà thêm thắt đủ thứ, cuối cùng mới trở thành một mớ hổ lốn như thế này.
"Tôi nói sửa là sửa sao? Vậy công ty cần cô để làm gì? Cô phải biết rằng, công ty tuyển cô là coi trọng kiến thức chuyên ngành của cô, nếu một chút chuyên nghiệp cô cũng không biết thì còn ngồi ở vị trí đó làm gì nữa?" Thư ký Đinh nói: "Nếu yêu cầu của tôi không đúng thì cô nên dùng kiến thức chuyên ngành của cô thuyết phục tôi, làm cho tôi biết cô đúng chứ!"
Lần này cô ta già mồm át lẽ phải, quả thực giống như anh Trác đã nói với tôi.
Đây là công việc, lại liên quan đến chính mình, tôi không nên đón ý hùa theo cô ta.
Nhưng giờ tôi mới hiểu ra thì còn ý nghĩa gì nữa? Mặc dù tôi oan ức nhưng lúc này cũng chỉ có thể yên lặng không lên tiếng.
"Bây giờ làm thế nào?" Cô ta "ném" ra một câu.
Làm sao bây giờ... Còn có thể làm gì?
Thứ nhất, số lượng phát hành của tạp chí A và tạp chí B đều rất lớn tôi không có khả năng thu hồi, cũng không đáng để thu hồi. Thứ hai, bài của công ty chúng ta là phải bỏ tiền ra mua, trước khi gửi bài đi cũng phải qua xét duyệt chuyên môn nên hai tạp chí đều không phải gánh chịu bất kỳ một hậu quả nào khi thư ký Đinh nổi bão.
Người yên lặng gánh "bão" chỉ có tôi.
Tôi tiếp tục im lặng, nhưng thư ký Đinh sẽ không buông tha cho tôi chỉ vì tôi im lặng.
"Khương Kha, rốt cuộc cô xử lý sao, tôi chờ đáp án của cô hơi lâu rồi đấy!" Trong giọng nói của thư ký Đinh đã bớt đi tức giận mà thêm chút lạnh lùng. Cô ta cúi đầu tiếp tục làm việc, miệng vẫn nói không ngừng: "Nơi này là công ty, không phải trường học mà có một đám người nuông chiều cô. Ở đây cô làm được thì làm, không làm được thì..."
Chữ "cút" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thư ký Tống ngồi cách thư ký Đinh một lối đi nhỏ thực sự không nghe nổi nữa: "Thư ký Đinh..!"
Cùng lúc đó tôi nghe thấy tiếng anh Trác từ trong phòng truyền ra: "Đinh Vũ Thượng, cô vào đây một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook