Chồng Hờ Vợ Tạm
-
Chương 224: Sau này anh sẽ cố gắng hết sức để giảm bớt
"Cô ta ghét em là một chuyện, nhưng sửa bản thảo là chuyện khác." Anh Trác nói, "Đây không chỉ là việc công mà còn là việc của chính cô ta, liên quan đến hình ảnh của cô ta, cô ta sẽ không vì ghét em hay vì muốn gây khó khăn cho em mà dùng chuyện như thế này để làm trò đùa."
Tôi nghĩ một hồi thì thấy anh Trác nói cũng đúng.
"Có tài văn chương là một loại tài năng trời phú, em tốt nghiệp ngành Trung văn, xung quanh cũng đều là những người có tài văn chương, cho nên em có sự mẫn cảm tự nhiên với từ ngữ, nhưng em phải biết rằng dù sao trong đám đông, người có loại thiên phú này luôn là số ít." Anh Trác nói tiếp.
"Thường ngày thư ký Đinh tiếp xúc với tài liệu và báo cáo là nhiều nhất, đều là những thứ khó nhằn, trong thế giới của cô ta, những thứ rõ ràng đâu ra đấy mới là tốt, do đó lúc này em cần phải nói cho cô ta biết bản thảo tạp chí nên là như thế nào. Người đọc đọc những gì cô ta viết với đọc được những gì nhà báo biên tập viết có gì khác nhau?" Anh Trác nói.
"Người khác sẽ không muốn đọc những gì cô ta viết vì chúng quá khô khan, chẳng khác gì tài liệu với hồ sơ lý lịch cả, nhưng những gì nhà báo biên tập viết ra lại có rất nhiều yếu tố cảm tính, từ góc độ thứ ba mà viết thì sẽ càng khách quan, càng đa chiều." Tôi nói.
Anh Trác gật đầu: "Nếu em nói mấy lời này cho cô ta sớm hơn hay là bảo cô ta tự xem tạp chí, thì có lẽ em và biên tập kia đã không phải sửa đến nhức đầu như vậy."
"Em... Có lẽ... đã quá kiêng kỵ cô ta, hoặc có thể là sợ cô ta." Tôi cân nhắc lựa chọn từ ngữ cho phù hợp, "Bởi vì e sợ cô ta, cho nên em không dám nói ra ý kiến của mình, chỉ muốn khiến cô ta hài lòng, từ đó giảm bớt mâu thuẫn giữa hai người."
Anh Trác lắc đầu: "Ở chốn công sở, rất nhiều người cho rằng lấy lòng cấp trên là quan trọng nhất nhưng thật ra không phải như vậy. Chốn công sở là một con đường dài đằng đẵng, lấy lòng cấp trên và đồng nghiệp chỉ là hành vi ngắn hạn, khiến người khác thấy em hiểu chuyện mà thôi! Thứ khiến người ta thật sự có chỗ đứng ở nơi làm việc vẫn là năng lực chuyên môn. Chỉ khi em có năng lực chuyên môn vượt trội thì cấp trên mới có thể yên tâm giao việc cho em, mới có thể khiến cho đồng nghiệp tín nhiệm em, yên tâm hợp tác với em, sau khi em thăng chức, mới có thể trở thành cấp dưới hỗ trợ cho em."
Tôi lại gật đầu: "Cho nên, hiện tại chuyện quan trọng nhất em cần làm vẫn là nâng cao năng lực chuyên môn của mình?"
"Bỗng nhiên phát hiện ra nhiệm vụ nặng nề của mình rồi sao!" Anh Trác cười. "Việc bây giờ em đang làm thuộc về ngành truyền thông, nhưng em chỉ tốt nghiệp ngành Trung văn, coi như là làm việc trái ngành rồi!"
"Đúng vậy, em tốt nghiệp ngành Trung văn mà bây giờ ngày nào cũng nghiên cứu xem viết bản thảo như thế nào, tiếp xúc với truyền thông ra sao, độ sáng bao nhiêu, thẩm mĩ thế nào, vậy mà anh còn muốn em học nào là kinh doanh, kinh tế học, tâm lý học,..." Tôi chống hai tay dưới cằm, làm bộ đáng thương nhìn anh Trác: "Anh nói thật đi, có phải anh nghĩ em là người đa dụng không?"
Anh Trác chỉ cười không nói.
Tôi tiếp tục: "Người ta nói, làm việc ở công ty nước ngoài áp lực công việc rất lớn, phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông làm việc như trâu bò, em thì thấy làm người tình của anh mới là áp lực lớn! Vừa phải cùng anh lên giường, vừa phải cố gắng làm việc, lại còn cho em một đống sách để đọc nữa."
Anh ấy cười, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi biết anh ấy làm như vậy là có ý gì, cho nên ngoan ngoãn đặt tay vào bàn tay anh. Anh thu tay lại, kéo cả tôi đến bên cạnh, để cho tôi ngồi trên đùi còn hai tay thì ôm eo tôi.
"Thật sự cảm thấy mệt sao?" Anh ấy dịu dàng hỏi, trong ánh mắt còn có vẻ đau lòng.
"Có một chút." Tôi chính là muốn làm anh thương tiếc, vòng đôi tay ôm lấy cổ anh.
"Vậy thì sau này anh sẽ cố gắng hết sức để giảm bớt? Cho em đỡ mệt nhé?" Anh trêu ghẹo.
"Không muốn!" Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ, đôi tay lại càng ôm anh chặt hơn, như thể anh ấy có đôi cánh lớn, sợ anh sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
"Vậy sau này không học nữa? Làm một chức vụ nhàn nhã trong công ty, anh sẽ nói với trưởng phòng một tiếng, cho em làm biếng, sau này chỉ cần làm chút việc đơn giản thôi có được không?" Anh hỏi lại.
Tôi vẫn lắc đầu, đó không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Mặc dù tôi không muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cũng không muốn sống bám vào người khác.
Tôi nghĩ một hồi thì thấy anh Trác nói cũng đúng.
"Có tài văn chương là một loại tài năng trời phú, em tốt nghiệp ngành Trung văn, xung quanh cũng đều là những người có tài văn chương, cho nên em có sự mẫn cảm tự nhiên với từ ngữ, nhưng em phải biết rằng dù sao trong đám đông, người có loại thiên phú này luôn là số ít." Anh Trác nói tiếp.
"Thường ngày thư ký Đinh tiếp xúc với tài liệu và báo cáo là nhiều nhất, đều là những thứ khó nhằn, trong thế giới của cô ta, những thứ rõ ràng đâu ra đấy mới là tốt, do đó lúc này em cần phải nói cho cô ta biết bản thảo tạp chí nên là như thế nào. Người đọc đọc những gì cô ta viết với đọc được những gì nhà báo biên tập viết có gì khác nhau?" Anh Trác nói.
"Người khác sẽ không muốn đọc những gì cô ta viết vì chúng quá khô khan, chẳng khác gì tài liệu với hồ sơ lý lịch cả, nhưng những gì nhà báo biên tập viết ra lại có rất nhiều yếu tố cảm tính, từ góc độ thứ ba mà viết thì sẽ càng khách quan, càng đa chiều." Tôi nói.
Anh Trác gật đầu: "Nếu em nói mấy lời này cho cô ta sớm hơn hay là bảo cô ta tự xem tạp chí, thì có lẽ em và biên tập kia đã không phải sửa đến nhức đầu như vậy."
"Em... Có lẽ... đã quá kiêng kỵ cô ta, hoặc có thể là sợ cô ta." Tôi cân nhắc lựa chọn từ ngữ cho phù hợp, "Bởi vì e sợ cô ta, cho nên em không dám nói ra ý kiến của mình, chỉ muốn khiến cô ta hài lòng, từ đó giảm bớt mâu thuẫn giữa hai người."
Anh Trác lắc đầu: "Ở chốn công sở, rất nhiều người cho rằng lấy lòng cấp trên là quan trọng nhất nhưng thật ra không phải như vậy. Chốn công sở là một con đường dài đằng đẵng, lấy lòng cấp trên và đồng nghiệp chỉ là hành vi ngắn hạn, khiến người khác thấy em hiểu chuyện mà thôi! Thứ khiến người ta thật sự có chỗ đứng ở nơi làm việc vẫn là năng lực chuyên môn. Chỉ khi em có năng lực chuyên môn vượt trội thì cấp trên mới có thể yên tâm giao việc cho em, mới có thể khiến cho đồng nghiệp tín nhiệm em, yên tâm hợp tác với em, sau khi em thăng chức, mới có thể trở thành cấp dưới hỗ trợ cho em."
Tôi lại gật đầu: "Cho nên, hiện tại chuyện quan trọng nhất em cần làm vẫn là nâng cao năng lực chuyên môn của mình?"
"Bỗng nhiên phát hiện ra nhiệm vụ nặng nề của mình rồi sao!" Anh Trác cười. "Việc bây giờ em đang làm thuộc về ngành truyền thông, nhưng em chỉ tốt nghiệp ngành Trung văn, coi như là làm việc trái ngành rồi!"
"Đúng vậy, em tốt nghiệp ngành Trung văn mà bây giờ ngày nào cũng nghiên cứu xem viết bản thảo như thế nào, tiếp xúc với truyền thông ra sao, độ sáng bao nhiêu, thẩm mĩ thế nào, vậy mà anh còn muốn em học nào là kinh doanh, kinh tế học, tâm lý học,..." Tôi chống hai tay dưới cằm, làm bộ đáng thương nhìn anh Trác: "Anh nói thật đi, có phải anh nghĩ em là người đa dụng không?"
Anh Trác chỉ cười không nói.
Tôi tiếp tục: "Người ta nói, làm việc ở công ty nước ngoài áp lực công việc rất lớn, phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông làm việc như trâu bò, em thì thấy làm người tình của anh mới là áp lực lớn! Vừa phải cùng anh lên giường, vừa phải cố gắng làm việc, lại còn cho em một đống sách để đọc nữa."
Anh ấy cười, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi biết anh ấy làm như vậy là có ý gì, cho nên ngoan ngoãn đặt tay vào bàn tay anh. Anh thu tay lại, kéo cả tôi đến bên cạnh, để cho tôi ngồi trên đùi còn hai tay thì ôm eo tôi.
"Thật sự cảm thấy mệt sao?" Anh ấy dịu dàng hỏi, trong ánh mắt còn có vẻ đau lòng.
"Có một chút." Tôi chính là muốn làm anh thương tiếc, vòng đôi tay ôm lấy cổ anh.
"Vậy thì sau này anh sẽ cố gắng hết sức để giảm bớt? Cho em đỡ mệt nhé?" Anh trêu ghẹo.
"Không muốn!" Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ, đôi tay lại càng ôm anh chặt hơn, như thể anh ấy có đôi cánh lớn, sợ anh sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
"Vậy sau này không học nữa? Làm một chức vụ nhàn nhã trong công ty, anh sẽ nói với trưởng phòng một tiếng, cho em làm biếng, sau này chỉ cần làm chút việc đơn giản thôi có được không?" Anh hỏi lại.
Tôi vẫn lắc đầu, đó không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Mặc dù tôi không muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cũng không muốn sống bám vào người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook