Chồng Giả Vợ Hờ Nào Ngờ Hạnh Phúc
-
Chương 28
Sáng hôm sau, Khánh Châu mơ màng mở mắt nàng thấy bản thân đang nằm trong vòng tay Minh Quân, nàng giật mình xấu hổ khi thấy cả hai đang trong tình trạng khỏa thân.
Nhích người để gỡ tay hắn ra khỏi người mình thì cảm thấy bên dưới bị trướng lên bất thường, định hình lại Khánh Châu phát hoảng khi thấy gậy thịt của hắn vẫn còn đang cắm bên trong:
- A!..ưm...
Minh Quân mở mắt, mơ màng hỏi:
- Chuyện gì vậy em?
- Anh...anh...sao bên dưới lại...- Nàng bối rối nói không thành câu.
- Bên dưới thế nào?- Hắn đương nhiên biết nàng đang nói chuyện gì nhưng lại giở tính gian xảo hỏi nàng, gậy thịt cũng không yên phận mà thúc vào trong một cái.
- Á..sao anh..lại để bên trong mà ngủ luôn vậy chứ..ưm..đừng..mới sáng mà anh!
Bởi đêm qua không được tắm rửa sau cuộc hoan tình nên bên dưới của Khánh Châu vẫn ẩm ướt và trơn tru để Minh Quân ra vào dễ dàng.
Hắn nhanh chóng lật người nàng xuống rồi thượng lên trên lập tức chuyển động, cúi xuống thì thầm vào tai nàng:
- Sẽ nhanh thôi mà...ưm...vợ anh đẹp quá...anh không kiềm chế được..với đêm qua em ngậm chặt quá anh không nỡ rút ra....- Hắn ngậm vành tai nàng cắn mút.- Gọi anh là gì nào?
- A...ưm...chú...hức...- Nàng bị hắn kích thích liền rùng mình nấc lên, bên dưới thắt chặt.
- Ưm...gọi nữa đi...- Gậy thịt của Minh Quân bị Khánh Châu siết lấy, khoái cảm dâng trào khiến hắn càng lúc càng nhanh.
- Hưm...chú...chú ơi...em..thích...a...chú...ở đó..hức...- Khánh Châu bị từng cú thúc chạm đến cấm địa nàng hưng phấn không ngừng gọi hắn.
- A..ách...
Minh Quân và Khánh Châu đạt cao trào cùng lúc, hắn đổ ập cơ thể xuống người nàng thở dốc từng cơn.
Hắn hôn lên chiếc cổ trắng ngần, nhắm mắt thỏa mãn:
- Buổi sáng tốt lành bà xã!
- Ưm..buổi sáng..tốt lành..ông xã!- Nàng mỉm cười đáp lại hắn, đôi mắt vẫn nhắm hờ tận hưởng cảm xúc còn đọng lại.
Ít phút sau, Minh Quân chầm chậm rút ra, gậy thịt tuy không còn căng cứng nhưng vẫn còn khá to dính đầy hỗn hợp mật và sữa, hắn đỡ nàng ngồi dậy trong lòng mình nói:
- Ta đi tắm nhé?
- Ưm...- Nàng vẫn còn mệt sau lần hoan ái vừa rồi chỉ đành gục đầu vào vai để hắn tùy ý mà làm.
Minh Quân phì cười bế nàng vào phòng tắm, rồi trở ra lấy quần áo cho cả hai.
Nửa tiếng sau hắn bước ra, quần áo lúc này đã chỉnh chu, hắn thong thả bước đến dọn dẹp giường ngủ.
Khi Khánh Châu ra ngoài thì tất cả đã được hắn dọn xong và đang ngồi trên giường đợi, nàng bước từng bước xiêu vẹo đến khiến hắn không nhịn được mà bật cười, đưa tay đỡ lấy dìu nàng ngồi xuống giường không quên chọc ghẹo:
- Sao em đi lạ vậy? Ai đã làm gì em à?
Khánh Châu nhíu mày bĩu môi ra vẻ hờn dỗi đánh lên người hắn:
- Không phải tại chú sao? Chú không thương em, chú không cho em ngủ cả đêm còn gì! Đã vậy sáng nay chú còn...đáng ghét! Em ghét chú!
- Ghét thật không?- Hắn liếc yêu nhìn nàng.
- Ghét thật đó, chú không đáng yêu chút nào!- Nàng chu môi giận dỗi.
- Vậy chú đi nhé?- Hắn nhổm người muốn đứng dậy.
- Không, em không cho chú đi!- Nàng ôm lấy cổ hắn ghì hắn ngồi xuống.
- Sao lại không? Em ghét chú mà?- Hắn nựng cằm nàng cưng chiều.
- Ưm...thì..em ghét chú nhưng mà...chú là chồng em! Em không cho chú đi đâu!- Nàng thích thú dựa sát đầu vào vai hắn nũng nịu.
- Ha ha ha..đúng là không nói nổi em mà, thế nào? Muốn ở trong này với anh cả ngày sao?
- Ưm...không được đâu, có lẽ bây giờ Tư Quân dậy rồi, anh xuống dưới trước đi, em đi xem con rồi xuống ngay!
- Em đi được không đó?- Minh Quân nhìn nàng nhếch môi cười.
- Em đi được mà, anh xuống dưới trước đi!- Khánh Châu bĩu môi liếc nhìn hắn khẳng định.
Minh Quân đứng dậy dìu nàng ra ngoài rồi xuống lầu trước, hắn ngồi trong phòng bếp thì thấy con Út từ ngoài đi vào mặt nó tái xanh, tay chân run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ.
Thấy nó biểu hiện lạ lùng hắn gọi vào hỏi:
- Mới sáng ai làm gì mà nhìn cô sợ dữ vậy Út?
-...Dạ...dạ...con..con...nhìn thấy cậu..cậu hai..- Con Út lắp bắp trả lời hắn.
- Cái gì? Nhìn thấy Hữu Đức? Ở đâu?- Minh Quân nhíu mày nhìn nó.
- Dạ..ở trước cổng biệt thự cậu, tuy..tuy đứng xa nhưng mà con vẫn nhận ra được người đó là cậu hai, mắt con và cậu hai giao nhau, con chắc chắn cậu hai nhìn thấy con...trông cậu rất giận dữ.- Con Út khẩn trương, lời nói gấp gáp chấp nối vào nhau không rõ ràng.
- Được rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi lo, đừng sợ!- Hắn gật đầu rồi chỉ tay bảo nó về phòng.
- Dạ..thưa cậu con lên.
Con Út nhanh chân chạy lên lầu, hắn cau mày bực dọc ngã người ra sau dựa vào thành ghế thở dài:
- "Cuối cùng cũng đã đến! Anh muốn làm gì tiếp theo đây Hữu Đức? Nếu lần này anh lại muốn làm hại gia đình tôi thì...tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu!".
- Anh Quân! Có chuyện gì mà em thấy vú Út có vẻ lạ lắm!
Khánh Châu bước vào nói chuyện với hắn, Minh Quân mở mắt ra thấy nàng vẻ mặt khó chịu biến mất, cơ mặt giãn ra hắn nhìn nàng nhẹ cười:
- À..không có gì đâu, chỉ là vú Út nói trong người không khỏe nên anh cho cô ấy nghỉ ngơi vài hôm.
- Hay là ba la vú nên vú mới như vậy?- Tư Quân chạy vào chu môi dỗi hắn.
- Ây da con gái, sao ba lại la vú trong khi vú đang làm rất tốt việc của mình?- Hắn bế con gái ngồi vào lòng, lấy ngón tay chọc nhẹ chiếc má trắng hồng mềm mại đang phồng lên giận dỗi mình.
- Vậy là ba không la vú? Vú bệnh thật hả ba? Mình gọi bác sĩ cho vú được không ba?- Tư Quân sức lực dồi dào đặt ra cho hắn hàng tá câu hỏi khiến hắn cười khổ trong lòng.
- Vú không cần đâu con, sau khi ăn xong con đem lên cho vú ít sữa với đồ ăn nhẹ là được rồi.- Minh Quân xoa đầu con gái yêu chiều.
- Dạ.
- Được rồi nhà ta ăn sáng thôi nào! Ăn đi em!- Hắn lấy sữa rót ra ly cho Khánh Châu và Tư Quân.
- Anh ăn cái này đi, ăn đi con!- Khánh Châu gắp bánh chia đều cho hai cha con Minh Quân rồi cho mình.
- Con mời ba mẹ ăn sáng!- Tư Quân vui vẻ ăn bánh, uống sữa được ba mẹ lấy cho.
Cảnh nhà ba người hạnh phúc cùng nhau ăn sáng đã vô tình lọt vào mắt của người thứ tư.
Y dùng ống nhòm theo dõi từng hành động cử chỉ của gia đình Minh Quân, y buông ống nhòm xuống ánh mắt căm ghét như muốn xuyên qua tấm kính chiếu thẳng lên người Minh Quân, y gầm gừ rít lên:
- Trong khi mày hạnh phúc như thế thì tao phải chịu cảnh có nhà mà không thể về! Tại mày mà tao phải khổ sở! Tại thằng phụ bạc mày mà Như Ngọc uổng công chờ đợi rồi xa lánh tao! Mày chờ đó! Tao không để cho mày yên đâu, chuẩn bị đi, hạnh phúc của mày sẽ nhanh chóng biến mất thôi!
Bữa ăn kết thúc Minh Quân bấm máy gọi điện cho Thiên Ân hẹn gặp anh tại nhà, Khánh Châu thấy hắn thay đồ chuẩn bị ra ngoài liền hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- À..anh qua nhà anh hai một chút, vì chuyện xưởng rượu mới của anh đang thiếu người đó mà, về nhà anh sẽ nói với em sau nha! Tạm biệt bà xã! Ở nhà em và con không được ra ngoài, anh sẽ bảo người khóa cổng biệt thự lại, anh đi đây!- Hắn dặn dò rồi hôn trán nàng tạm biệt.
- Dạ!
Minh Quân lái xe đến nhà Thiên Ân, anh đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách thấy xe hắn đến anh liền ra đón:
- Chào dượng ba, dượng tới sớm hơn tôi nghĩ đó.
- Chào anh hai, vì có chuyện gấp nên tôi phải tới liền.
Thiên Ân dẫn Minh Quân vào phòng khách, rót mời hắn tách trà thơm rồi nói:
- Dượng tới là vì chuyện xưởng rượu sao?
- Anh nói đúng rồi đó, thật ra tôi đang rất cần người có năng lực tốt để có thể tin tưởng mà giao việc nhưng lại không tìm được người ưng ý, tôi muốn ngỏ lời mời anh về làm quản lý giúp tôi.
Về chuyện tiền nong thì tôi sẽ không để anh phải thiệt thòi khi làm cho tôi đâu, ý anh thế nào?- Hắn gật đầu chầm chậm trả lời anh.
- Vậy dượng có cách nào thuyết phục tôi về làm dưới trướng của dượng không? Với cả dượng cũng biết tôi không có kiến thức nhiều về rượu mà.- Anh nhếch môi cười khích tướng hắn, kì thức anh rất có hứng thú nhưng là do hắn mở lời mời nên cũng muốn làm khó hắn một chút.
- Anh yên tâm, tôi đã nhờ thì sẽ bảo đảm về mọi chuyện, nhưng tôi lo còn chuyện vựa muối nhà anh, anh tính sao rồi?- Minh Quân nhấp miếng trà, hương thơm nhẹ nhàng khiến người dùng dễ chịu thoải mái.
- Tôi đã xử lý xong hết, chỉ cần ba tôi về thì sẽ giao lại, bây giờ cũng ít việc nên ba mẹ tôi dư sức xử lý rồi.- Thiên Ân nhìn đống tài liệu được sắp gọn gàng kế bên, lòng buồn man mác, cả một cơ nghiệp to lớn ngày nào bây giờ chỉ còn là quá khứ huy hoàng.
- Thật lòng tôi tiếc cho anh!- Cất đi vẻ giễu cợt thường ngày, hắn trầm mặc tiếc nuối.
- Không đâu, ai cũng có một thời mà, biết đâu sau này sẽ vực dậy được.- Anh cười buồn nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng chuyển chủ đề- Rồi khi lên đó tôi phải mướn nhà hay là thuê phòng trọ ở vậy...ông chủ? Tôi thắc mắc về vấn đề nhà cửa sinh hoạt trên đó lắm.
- Ha ha bây giờ chưa mà anh gọi chi sớm, dù có mời được anh làm quản lý cho tôi thì anh chỉ cần gọi tôi như thường là được, bỏ danh xưng ông chủ đi, thật lòng tôi cũng không thích lắm- Hắn bật cười - Trong xưởng tôi có xây cả phòng cho quản lý và những người làm xa xứ nên anh cứ ở lại đó, mỗi phòng đều đầy đủ phòng tắm, bếp núc riêng, giường ngủ, mền gối và tủ đồ, anh chỉ cần xách vali vào là ở thôi.
- Ái chà không ngờ là dượng lại chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy, thảo nào dượng chưa bao giờ dính phải việc lùm xùm với công nhân, tôi mới học được một điều hay từ dượng đó.- Thiên Ân bất ngờ khi nghe hắn nói về xưởng mới.
- Vì Sài Gòn là nơi phồn hoa phố hội, cái gì cũng giá trên trời, tiền thuê phòng với nhà cũng tốn hết của họ gần một nửa tiền công mỗi tháng, còn chưa tính đến những phát sinh nhu cầu nữa nên tôi mới làm vậy, vừa giảm chi phí tốn kém của họ lại đảm bảo nhân lực lúc nào cũng ổn định cho tôi, với lại có dư nhiều thì công suất làm việc của họ lúc nào cũng cao, đôi bên đều có lợi mà.- Hắn phì cười giải thích cho Thiên Ân.
- Nhưng không lẽ dượng không tính tiền ăn ở của họ sao?- Anh nhíu mày thắc mắc.
- Đương nhiên là có, tôi sẽ trừ trực tiếp vào lương của họ 300 ngàn tiền ăn ở, còn điện nước họ sẽ đóng riêng cho bên thu hộ và tôi cũng biên rõ trong hợp đồng lao động của mỗi người.- Hắn theo thói quen rút trong túi áo điếu xì gà châm lên hút một hơi chậm rãi giải thích.
- Còn tiền lương và vấn đề an ninh thì sao? Tôi không an tâm khi ở một nơi nhiều người mà không có gì đảm bảo an toàn.
- Vấn đề an ninh thì sẽ có camera giám sát và 6 bảo vệ luân phiên ngày đêm, về tiền lương đối với công nhân là 2 triệu mỗi tháng, còn quản lí thì 4 triệu, chưa tính thưởng vào những dịp lễ sẽ cộng thêm 400 ngàn.
Bấy nhiêu đó đã đủ để mời anh về làm quản lý của tôi chưa, anh hai?- Hắn tự tin nhếch mày nhìn Thiên Ân.
- Vậy...xin được dượng chỉ bảo nhiều hơn.- Thiên Ân cười hài lòng, thiện ý bắt tay với hắn.
- Rất hân hạnh.- Hắn cũng nở nụ cười thân thiện đáp trả bắt tay anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook