Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền
-
Chương 1
Editor: _14thfebruary
"Thành quý nhân, chắc là ngươi đã quên, lúc trước Hoàng Thượng đối với ta, cũng là tốt như vậy." Dư phi nhìn khuôn mặt tinh tế của nữ nhân trước mặt, đánh trả từng câu từng chữ.
Thành quý nhân nhoẻn miệng cười, khom lưng tiến gần lại nàng: "Vậy thì đã sao, ít nhất hiện tại, ngươi là tù nhân." Nàng ta cong môi đắc ý cười, tiếng cười sắc bén truyền từ nhà giam ra bên ngoài, có chút thấm người.
.......
"Tốt, cảnh này coi như qua." Trương đạo ngồi một bên vô cùng hài lòng nhìn màn hình, hắn cười tủm tỉm với Đồng Bắc Bắc, cũng chính là người đóng vai Thành quý nhân vẫy vẫy tay: "Bắc Bắc lại đây một chút, cho cô xem lại cảnh vừa rồi."
Đồng Bắc Bắc từ bên trong đi ra, đi đến bên cạnh đạo diễn, vội vàng đáp: "Được."
Cô vừa đi qua, đạo diễn liền vỗ bả vai nàng, tỏ vẻ an ủi: "Vừa rồi biểu hiện không tồi."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc nở nụ cười với đạo diễn, cô biết chính mình biểu hiện không tệ.
Đồng Bắc Bắc lăn lộn trong giới giải trí đã được bảy năm, cô chưa từng học đại học, từ nhỏ đã là một cô nhi, tốt nghiệp xong cao trung (*) thì đi làm kiếm tiền, quay đầu liền cắm rễ vào giới giải trí, từ lúc bắt đầu diễn, cô từng chút cân nhắc kỹ thuật của chính mình, thẳng cho đến vị trí hôm nay.
(*) Cao trung: Trung học phổ thông.
Cuối cùng có thể nhận được một ít kịch bản không tồi, tuy nhiên cũng không có vai nữ chính cho cô, dù sao....cô cũng không có bất cứ hậu phương nào, nhưng Đồng Bắc Bắc rất được đạo diễn yêu thích, kỹ thuật diễn xuất tốt, không có yêu cầu bất cứ điều gì. Một diễn viên như vậy không có đạo diễn nào lại không thích.
Cùng Trương đạo thảo luận một chút về cảnh sau, Đồng Bắc Bắc cùng trợ lý về phòng hóa trang, vừa đi vào trợ lý không nhịn được khen cô: "Chị Bắc Bắc, vừa rồi chị cười có chút dọa người, nhưng mà rất là tuyệt vời."
Đồng Bắc Bắc mỉm cười: " Tuyệt vời như thế nào?"
Tiểu trợ lý nghiêm túc trả lời: "Chính là cảm thấy rất tuyệt ạ, tuy rằng lúc chị diễn là một nữ nhân xấu xa, nhưng em dám cam đoan, chị diễn bộ này sẽ nổi như cồn."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc điềm đạm cười.
Cô thấp giọng ừ một tiếng: "Hy vọng như thế." Cho dù không nổi, cô cũng sẽ tiếp tục làm công việc mình thích.
"Nhất định sẽ được." Trợ lý một bên đem nước đưa cho cô, Đồng Bắc Bắc vừa uống nước nghe trợ ly nói chuyện, nhịn không được cười ra tiếng, hai người ở trong phòng nói chuyện, vô cùng vui vẻ.
Nghỉ ngơi một lúc, Đồng Bắc Bắc tự mình dọn dẹp, chỉnh trang lại đi ra ngoài, vừa mới đi ra, cô liền nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Là nữ chính, cũng chính là người đóng vai Dư phi, đang cãi nhau với trợ lý của mình.
Đồng Bắc Bắc đứng ở xa quan sát, nhướng mày chuẩn bị đi đến bên kia, thời điểm đi qua chỗ hai người kia cãi nhau, đột nhiên cô bị đụng phải, liền té lăn xuống đất, đầu hình như bị đụng phải vật gì đó.
Từ huyệt thái dương truyền đến cảm giác rất đau đớn, cô muốn kêu ra tiếng, nhưng cũng không nói được một câu nên lời. Trong giây phút ý thức cuối cùng, Đồng Bắc Bắc chỉ nghe được tiếng hét chói tai ở phim trường.
_____
"Bắc Bắc, mẹ đã chọn cho con một mối hôn sự."
"Con đừng nói không gả, hôn sự lần này, con không có cách nào phản đối."
"Chuyện này cứ như vậy quyết định, con không được đi đâu cho đến lúc hôn lễ diễn ra."
"........"
Âm thanh chói tai của người phụ nữ vẫn luôn vọng bên tai của cô, Đồng Bắc Bắc giãy giụa, muốn tỉnh lại, cô nhíu chặt mày, cơ thể không ngừng động đậy, muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Nỗ lực một lúc, cũng không có kết quả.
Trong mộng Đồng Bắc Bắc, bên tai có rất nhiều âm thanh nói chuyện không dứt.
Có người quan tâm cô, cũng có người không ngừng oán trách bản thân mình, giọng nói trầm thấp của đàn ông, âm thanh sắc sảo của người phụ nữ, đang không ngừng trở nên dữ dội.
"Tôi không!" Cô hét lên một tiếng, mở mắt ra.
Khoảnh khắc mở mắt ra, xung quanh có rất nhiều người xuất hiện trong tầm mắt của cô, Đồng Bắc Bắc giật mình, ngây ra một lúc, chớp mắt nhìn những khuôn mặt xa lạ nhưng có chút quen thuộc này, phản ứng có chút không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Bắc Bắc, con tỉnh rồi?"
Một người phụ nữ nhào tới: "Bắc Bắc, con có phải ngốc hay không, vì sao lại cắt tay tự tử?"
Vẻ mặt Đồng Bắc Bắc lờ mờ bị người khác ôm, nghe người phụ nữ này lải nhải. Cho đến lúc cô thở không được, Đồng Bắc Bắc mới ho khan vài tiếng, một lúc sau, người phụ nữ trước mắt, mới buông cô ra.
Đồng Bắc Bắc nghi ngờ nhìn những người này và quan sát cảnh tượng trưóc mặt cô. Hiện giờ trong đầu cô chưa nhận thức đầy đủ, cũng chưa hiểu hoàn cảnh hiện tại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô đang ở đâu, người phụ nữ trước mặt này là ai.
Trong đó có một người phụ nữ vẻ mặt thành thục hơn một chút nhìn cô, nhắc nhở một câu: "Bắc Bắc vừa tỉnh lại, trước tiên kêu bác sĩ đến khám một chút."
"Đúng đúng, mau gọi bác sĩ đến đây."
Sau một lúc rối loạn, Đồng Bắc Bắc có thể tiếp tục nằm trên giường.
Mà vừa rồi, trong đầu cô nhận thức được chính mình biến thành "Đồng Bắc Bắc" này, chớp chớp mắt, Đồng Bắc Bắc nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, cô ở phim trường đụng phải đồ vật, sau đó liền biến thành Đồng Bắc Bắc hiện tại.
Cô không biết làm sao lại phát sinh ra chuyện như thế này, bởi vì tên các cô giống nhau, hay là vì một thứ khác.
Lúc trước Đồng Bắc Bắc cũng có xem qua không ít tiểu thuyết, diễn nhiều bộ phim truyền hình điện ảnh, nhưng mà không có nghĩ đến, chuyện hoán đổi linh hồn này, lại xảy ra trên người mình.
Cô vươn tay, nhìn chằm chằm đôi tay này, ngón tay thon dài, mu bàn tay trắng nõn, không có vết chai ở giữa các ngón tay, một chút cũng không giống bàn tay trước kia của Đồng Bắc Bắc, cô từ nhỏ đã làm việc nhiều, thời gian ở cô nhi viện, mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn các em nhỏ nấu cơm, quét dọn cô nhi viện. Sau này trưởng thành, mỗi ngày diễn đủ loại nhân vật, bất luận là diễn vai gì, chỉ cần yêu cầu, cô sẽ đi.
Dần dần, bàn tay của cô, đã không trắng nõn mềm mại, hiện tại sờ lên tay nhỏ mềm mại, một chút đều không giống.
Đang nghĩ ngợi những việc này, đột nhiên có người gõ cửa, Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, ngước mắt nhìn.
Sau khi thấy ai đến, Đồng Bắc Bắc giật mình ngây ra một lúc, nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông này, nếu trí nhớ của cô không có vấn đề, thì anh ta là người đàn ông Đồng Bắc Bắc không muốn kết hôn, Chu Thịnh.
Hết chương 1.
"Thành quý nhân, chắc là ngươi đã quên, lúc trước Hoàng Thượng đối với ta, cũng là tốt như vậy." Dư phi nhìn khuôn mặt tinh tế của nữ nhân trước mặt, đánh trả từng câu từng chữ.
Thành quý nhân nhoẻn miệng cười, khom lưng tiến gần lại nàng: "Vậy thì đã sao, ít nhất hiện tại, ngươi là tù nhân." Nàng ta cong môi đắc ý cười, tiếng cười sắc bén truyền từ nhà giam ra bên ngoài, có chút thấm người.
.......
"Tốt, cảnh này coi như qua." Trương đạo ngồi một bên vô cùng hài lòng nhìn màn hình, hắn cười tủm tỉm với Đồng Bắc Bắc, cũng chính là người đóng vai Thành quý nhân vẫy vẫy tay: "Bắc Bắc lại đây một chút, cho cô xem lại cảnh vừa rồi."
Đồng Bắc Bắc từ bên trong đi ra, đi đến bên cạnh đạo diễn, vội vàng đáp: "Được."
Cô vừa đi qua, đạo diễn liền vỗ bả vai nàng, tỏ vẻ an ủi: "Vừa rồi biểu hiện không tồi."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc nở nụ cười với đạo diễn, cô biết chính mình biểu hiện không tệ.
Đồng Bắc Bắc lăn lộn trong giới giải trí đã được bảy năm, cô chưa từng học đại học, từ nhỏ đã là một cô nhi, tốt nghiệp xong cao trung (*) thì đi làm kiếm tiền, quay đầu liền cắm rễ vào giới giải trí, từ lúc bắt đầu diễn, cô từng chút cân nhắc kỹ thuật của chính mình, thẳng cho đến vị trí hôm nay.
(*) Cao trung: Trung học phổ thông.
Cuối cùng có thể nhận được một ít kịch bản không tồi, tuy nhiên cũng không có vai nữ chính cho cô, dù sao....cô cũng không có bất cứ hậu phương nào, nhưng Đồng Bắc Bắc rất được đạo diễn yêu thích, kỹ thuật diễn xuất tốt, không có yêu cầu bất cứ điều gì. Một diễn viên như vậy không có đạo diễn nào lại không thích.
Cùng Trương đạo thảo luận một chút về cảnh sau, Đồng Bắc Bắc cùng trợ lý về phòng hóa trang, vừa đi vào trợ lý không nhịn được khen cô: "Chị Bắc Bắc, vừa rồi chị cười có chút dọa người, nhưng mà rất là tuyệt vời."
Đồng Bắc Bắc mỉm cười: " Tuyệt vời như thế nào?"
Tiểu trợ lý nghiêm túc trả lời: "Chính là cảm thấy rất tuyệt ạ, tuy rằng lúc chị diễn là một nữ nhân xấu xa, nhưng em dám cam đoan, chị diễn bộ này sẽ nổi như cồn."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc điềm đạm cười.
Cô thấp giọng ừ một tiếng: "Hy vọng như thế." Cho dù không nổi, cô cũng sẽ tiếp tục làm công việc mình thích.
"Nhất định sẽ được." Trợ lý một bên đem nước đưa cho cô, Đồng Bắc Bắc vừa uống nước nghe trợ ly nói chuyện, nhịn không được cười ra tiếng, hai người ở trong phòng nói chuyện, vô cùng vui vẻ.
Nghỉ ngơi một lúc, Đồng Bắc Bắc tự mình dọn dẹp, chỉnh trang lại đi ra ngoài, vừa mới đi ra, cô liền nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Là nữ chính, cũng chính là người đóng vai Dư phi, đang cãi nhau với trợ lý của mình.
Đồng Bắc Bắc đứng ở xa quan sát, nhướng mày chuẩn bị đi đến bên kia, thời điểm đi qua chỗ hai người kia cãi nhau, đột nhiên cô bị đụng phải, liền té lăn xuống đất, đầu hình như bị đụng phải vật gì đó.
Từ huyệt thái dương truyền đến cảm giác rất đau đớn, cô muốn kêu ra tiếng, nhưng cũng không nói được một câu nên lời. Trong giây phút ý thức cuối cùng, Đồng Bắc Bắc chỉ nghe được tiếng hét chói tai ở phim trường.
_____
"Bắc Bắc, mẹ đã chọn cho con một mối hôn sự."
"Con đừng nói không gả, hôn sự lần này, con không có cách nào phản đối."
"Chuyện này cứ như vậy quyết định, con không được đi đâu cho đến lúc hôn lễ diễn ra."
"........"
Âm thanh chói tai của người phụ nữ vẫn luôn vọng bên tai của cô, Đồng Bắc Bắc giãy giụa, muốn tỉnh lại, cô nhíu chặt mày, cơ thể không ngừng động đậy, muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Nỗ lực một lúc, cũng không có kết quả.
Trong mộng Đồng Bắc Bắc, bên tai có rất nhiều âm thanh nói chuyện không dứt.
Có người quan tâm cô, cũng có người không ngừng oán trách bản thân mình, giọng nói trầm thấp của đàn ông, âm thanh sắc sảo của người phụ nữ, đang không ngừng trở nên dữ dội.
"Tôi không!" Cô hét lên một tiếng, mở mắt ra.
Khoảnh khắc mở mắt ra, xung quanh có rất nhiều người xuất hiện trong tầm mắt của cô, Đồng Bắc Bắc giật mình, ngây ra một lúc, chớp mắt nhìn những khuôn mặt xa lạ nhưng có chút quen thuộc này, phản ứng có chút không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Bắc Bắc, con tỉnh rồi?"
Một người phụ nữ nhào tới: "Bắc Bắc, con có phải ngốc hay không, vì sao lại cắt tay tự tử?"
Vẻ mặt Đồng Bắc Bắc lờ mờ bị người khác ôm, nghe người phụ nữ này lải nhải. Cho đến lúc cô thở không được, Đồng Bắc Bắc mới ho khan vài tiếng, một lúc sau, người phụ nữ trước mắt, mới buông cô ra.
Đồng Bắc Bắc nghi ngờ nhìn những người này và quan sát cảnh tượng trưóc mặt cô. Hiện giờ trong đầu cô chưa nhận thức đầy đủ, cũng chưa hiểu hoàn cảnh hiện tại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô đang ở đâu, người phụ nữ trước mặt này là ai.
Trong đó có một người phụ nữ vẻ mặt thành thục hơn một chút nhìn cô, nhắc nhở một câu: "Bắc Bắc vừa tỉnh lại, trước tiên kêu bác sĩ đến khám một chút."
"Đúng đúng, mau gọi bác sĩ đến đây."
Sau một lúc rối loạn, Đồng Bắc Bắc có thể tiếp tục nằm trên giường.
Mà vừa rồi, trong đầu cô nhận thức được chính mình biến thành "Đồng Bắc Bắc" này, chớp chớp mắt, Đồng Bắc Bắc nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, cô ở phim trường đụng phải đồ vật, sau đó liền biến thành Đồng Bắc Bắc hiện tại.
Cô không biết làm sao lại phát sinh ra chuyện như thế này, bởi vì tên các cô giống nhau, hay là vì một thứ khác.
Lúc trước Đồng Bắc Bắc cũng có xem qua không ít tiểu thuyết, diễn nhiều bộ phim truyền hình điện ảnh, nhưng mà không có nghĩ đến, chuyện hoán đổi linh hồn này, lại xảy ra trên người mình.
Cô vươn tay, nhìn chằm chằm đôi tay này, ngón tay thon dài, mu bàn tay trắng nõn, không có vết chai ở giữa các ngón tay, một chút cũng không giống bàn tay trước kia của Đồng Bắc Bắc, cô từ nhỏ đã làm việc nhiều, thời gian ở cô nhi viện, mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn các em nhỏ nấu cơm, quét dọn cô nhi viện. Sau này trưởng thành, mỗi ngày diễn đủ loại nhân vật, bất luận là diễn vai gì, chỉ cần yêu cầu, cô sẽ đi.
Dần dần, bàn tay của cô, đã không trắng nõn mềm mại, hiện tại sờ lên tay nhỏ mềm mại, một chút đều không giống.
Đang nghĩ ngợi những việc này, đột nhiên có người gõ cửa, Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, ngước mắt nhìn.
Sau khi thấy ai đến, Đồng Bắc Bắc giật mình ngây ra một lúc, nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông này, nếu trí nhớ của cô không có vấn đề, thì anh ta là người đàn ông Đồng Bắc Bắc không muốn kết hôn, Chu Thịnh.
Hết chương 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook