Chồng Cũ Xin Tự Trọng
-
Chương 35: Lí do muốn ly hôn
Trở về ngày hôm trước khi Anna chủ động nhắn tin hẹn gặp Như Nguyệt ra gặp mặt để nói về chuyện hôn sự của Như Nguyệt với Văn Quảng.
Như Nguyệt vừa hay khi đó cũng không còn muốn tiếp tục đoạn quan hệ hôn nhân không viên mãn này nữa nên chẳng do dự gì mà đồng ý đi gặp Anna.
Trước đó cô ta đã từng một vài lần nghe được Văn Quảng nói chuyện với một cô gái qua điện thoại, cách nói chuyện của anh với cô gái này hết sức dịu dàng khác hẳn so với những người khác, ban đầu Như Nguyệt còn nghi ngờ cô gái này làm Lam Tư Nhĩ nhưng khi để ý thấy Tư Nhĩ với anh xung hô theo kiểu “anh, cô” với “tôi”, còn với cô gái kia Văn Quảng lại xưng hô thân mật là “anh” với “em” thì cô ta đã nhận ra cô gái này không phải Lam Tư Nhĩ. Có điều Văn Quảng có thích cô ta hay không, đối với Như Nguyệt lúc trước đây là cả một vấn đề nhưng giờ đây chuyện này có ra sao cô ta cũng không buồn quan tâm nữa.
Cả hai thống nhất hẹn gặp nhau ở một quán cà phê tên là Dâu, nằm ngay sát bên công ty, nơi Anna đang làm việc. Chỗ này tuy gần chỗ Anna làm nhưng lại cách khá xa biệt thự riêng của Văn Quảng nên Như Nguyệt để đến được đó cũng phải mất gần hai mươi phút đồng hồ đi taxi trong hoàn cảnh không bị tắc đường.
Tới nơi, Như Nguyệt nhìn bao quát quán cà phê này từ bên ngoài một lượt. Diện tích quán không quá lớn, không gian quán tuy là có nhiều cây xanh nhằm tạo cảm giác thoáng mát, dễ chịu cho khách hàng nhưng diện tích quá nhỏ so với những quán Như Nguyệt từng tới trước đó. Lợi thế duy nhất của quán cà phê này chỉ là vì nó nằm ngoài mặt đường, có vị trí thuận lợi nên mới thu hút khách. Chứ giả tưởng quán này chỉ nằm trong một con hẻm nào đó thì chắc chủ quán dẹp tiệm từ lâu rồi mất.
Ấy thế mà Anna lại hẹn Như Nguyệt ra chỗ thế này để nói chuyện?
Lẽ nào có ẩn ý gì khác chăng? - Như Nguyệt đã dần quen hơn với cái kiểu thích ẩn ý nọ kia của mấy người nhà giàu này rồi nên bây giờ chỉ cần chi tiết rất nhỏ của bọn họ thôi cô cũng sẽ vô thức để ý đến. Tự hỏi liệu ẩn ý họ đang muốn nói với mình là gì. Cuộc sống như thế quá phức tạp đối với kiểu người quen sống đơn giản như cô ta nên để thích nghi được như hiện tại cô ta đã phải bỏ ra không ít tâm sức đâu.
Như Nguyệt bước vào quán. Càng cảm thấy nơi đây rõ ràng chỉ là một quán cà phê bình thường, hoàn toàn không thể hợp với thân phận của một vị tiểu thư được.
Hay cô ta đang chê gia cảnh trước đây của mình?- Như Nguyệt lại tiếp tục tự thắc mắc với chính bản thân mình. Đồng thời cũng phải suy nghĩ xem lát nữa nên đối đáp sao cho khỏi bị mất mặt. Không phải đối với riêng gì cô ta mà còn là mặt mũi của cả gia tộc họ Lam nữa.
- Cô là Anna? - Như Nguyệt tìm đến một bàn ở gần chỗ cửa ra vào, cẩn thận hỏi danh tính trước.
Trông thấy ở đó có một cô gái người ngoại quốc, cũng không hẳn là ngoại quốc mà nói đúng hơn là lai giữa hai dòng máu ở hai quốc gia khác nhau nên nhìn không hẳn giống tây cho lắm.
Ngoại hình so với trong ảnh với ngoài đời thật cũng khá là giống nhau. Mắt to tròn hai mí, sống mũi cao, khuôn mặt thon gọn, làn da trắng nổi bật cùng với đó là mái tóc hơi ngả vàng khá đặc trưng.
- Cô là Như Nguyệt? - Anna hỏi lại câu tương tự với Như Nguyệt.
- Đúng vậy. - Như Nguyệt gật đầu sau đó không cần đợi Anna mời cô đã ngồi vào vị trí ghế đối diện.
Vì là lần đầu gặp gỡ nên Như Nguyệt không thể để cô ta xem thường mình được. Mà muốn như thế thì nhất định phải làm ra vẻ thật tự nhiên, lịch sự nhưng không được quá cung kính, và dù cho người ngồi đối diện có là ai đi chăng nữa, có nói lời khó nghe đến thế nào cũng không được phép để lộ ra cảm xúc khó chịu. Nguyên tắc nói chuyện ở đây chính là: Nếu từ đầu đến cuối ta không tức giận, kẻ chiến thắng chính là ta.
Nói ra có hơi ngại nhưng nguyên tắc này Như Nguyệt đã học được bởi Tư Nhĩ trong một lần vô tình đọc được tờ giấy ghi chú cô đã ghi và để quên nó ở thư phòng nhà họ Lam. Khi đó đọc được mấy lời này, Như Nguyệt còn cho rằng đây là nguyên tắc nói chuyện vớ vẩn vô căn cứ nhưng ngẫm lại mới thấy, nguyên tắc nói chuyện này luôn đúng trong mọi tình huống giao tiếp, đặc biệt là giao tiếp xã giao.
- Cô uống gì? - Anna chưa muốn nói chuyện luôn mà muốn Như Nguyệt gọi món trước.
Như Nguyệt mỉm cười vẫy tay gọi nhân viên của quán tới. Cử chỉ, giọng điệu cố tỏ ra hiền thục hết mức có thể.
Phải nói chuyện nhanh nhanh một chút mới được. Nhìn cô ta chắc là không phải dạng vừa đâu, chắc chắn cô ta là một cô tiểu thư gian xảo và lanh lẹ lắm đây, bởi làm gì có chuyện tầm thường mà lọt vô mắt xanh của Văn Quảng cho được. Như Nguyệt miệng mỉm cười nhưng trong lòng lo lắng không thôi, liên tục tự chấn an bản thân.
- Cho một ly đen đá không đường. - Như Nguyệt chọn đại một món, chứ với tính cách của cô ta thì phải chọn cả nửa tiếng cũng khó lòng chọn nổi.
- Bây giờ nói chuyện được rồi chứ? - Như Nguyệt nhanh chóng chiếm thế chủ động khi là người hỏi tới vấn đề cuộc nói chuyện ngày hôm trước.
Anna hơi ngỡ ngàng nhìn Như Nguyệt. Không phải thám tử của mình báo về rằng Như Nguyệt chỉ là một tiểu thư quê mùa được nhặt về nuôi, cái gì cũng không biết? Bây giờ người ngồi trước mặt lại có vẻ không phải như thế rồi.
- Cô là vợ của anh Văn Quảng? - Anna trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
- Đúng thế! Còn cô? Chắc không phải là bồ của anh ấy đó chứ? - Như Nguyệt cố tình chọc tức Anna nhằm nhanh chóng muốn có được chiến thắng, ra về vẻ vang nhưng cô ta quá xem thường Anna rồi.
Anna đời nào lại vì một câu nói này của cô ta làm cho tức giận.
- Nếu thế thì có vẻ cô khá đáng thương rồi đấy! Bởi tôi tuy là bồ nhí anh ấy nhưng còn được anh ấy cưng chiều hơn cả cưng chiều vợ của mình. Cô thấy tôi có nên tự hào vì điều này không? - Anna chẳng những không bị chọc tức ngược lại còn phản đòn Như Nguyệt khá gay gắt nữa.
Nếu là trước kia cô ta chắc chắn là nổi điên lên vì câu nói này rồi nhưng bây giờ cô ta chỉ cảm thấy có chút ngứa tai thôi. Khó chịu lắm đấy nhưng nếu cố thì vẫn có thể nhét vào tai được.
- Hơ… có ông chồng nào ra ngoài ngoại tình mà không cưng chiều bồ hết mực? Kể cả là đi với gái quán bar anh ta còn có thể cưng chiều như trứng được mà. Tôi thấy cô không nên tự hào khi mình được anh ấy cưng chiều đâu. - Như Nguyệt quyết không chịu thua, trả treo lại cô ta bằng được mới thôi.
Cuộc nói chuyện ban đầu vì thế mà trở nên vô cùng căng thẳng, cả hai người không ai chịu nhường ai. Nhưng có điều Anna vẫn có gì đó tự tin hơn Như Nguyệt, trong khi Như Nguyệt liên tục phải tranh thủ thời gian để lựa lời nói với Anna thì cô ta lại rất ung dung đối đáp gọn lẹ từng câu, câu một với Như Nguyệt.
- Haizz. Nói thế nào vẫn là cô đáng thương nhất, tuy làm vợ của anh ấy thật đấy nhưng ngay cả sự cưng chiều dành cho gái quán bar anh ấy cũng không cho cô. - Anna giọng mỉa mai nói, đã thế còn cố ý nhắc tới quá khứ trước đây của Như Nguyệt. - Hay anh ấy đang khinh rẻ cô? Tôi nghe nói cô vốn không phải người đầu tiên được chọn để gả cho anh ấy, sau này được nhận về anh ấy mới bắt buộc phải lấy cô. Có khi ngay đến cả cô vợ cũ kia cô cũng không bằng cô ta nữa.
Dứt lời, Anna đắc ý muốn xem xem biểu hiện tiếp theo của Như Nguyệt. Cũng may cho Như Nguyệt là bị so sánh quá nhiều thành ra nhờn hơn khi có ai đó lấy cô ta ra so sánh với Tư Nhĩ.
Lúc này, Như Nguyệt phải thầm cảm ơn vì trước đó lũ người kia đã liên tục làm phép so sánh giữa cô ta với Lam Tư Nhĩ để trong buổi hôm nay cô ta mới không vì thế mà bị mất mặt một phen. Có điều nhắc đến hoàn cảnh trước đây của Như Nguyệt đã phần nào khiến cho cô ta nóng bừng cả tai.
- Tôi tuy là không bằng vợ cũ của anh ấy thật, tôi thừa nhận nhưng cô nghĩ bản thân mình liệu đủ tư cách để so sánh với vợ cũ của anh ấy không? Hừ. Có khi cô chỉ cần nhắc đến tên cô vợ cũ kia thôi thì Văn Quảng đã đá xéo cô luôn rồi cũng nên đấy! - Như Nguyệt có vẻ tự hào khi kể về Tư Nhĩ trước mặt Anna. Dù sao thì con người nào có ai không ghét việc mình bị đem ra so sánh với người khác, nhất là khi bị đem ra so sánh rồi mà còn thua.
Như thế chính là sự thảm hại, một sự thảm hại đặc biệt dành cho kẻ có tính hiếu thắng cực cao như Anna. Nước đi này của Như Nguyệt xem ra không tồi đâu.
- Vậy sao? - Anna đã bắt đầu cảm nhận được khí tức ở trong người rồi nhưng cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc thật của mình.
Tới mức dễ dàng đánh lừa được Như Nguyệt rằng cô ta không hề tức giận khi bản thân thua kém với “vợ cũ “của Văn Quảng. Ngược lại Như Nguyệt còn vụng về để lộ ra cho Anna biết khuyết điểm chí mạng của mình.
Không phải là tình cảm của Văn Quảng, không phải là vợ cũ, cũng không phải thân phận mà chính là hoàn cảnh trước đây của Như Nguyệt. Đó chính là yếu điểm lớn nhất của khiến cô ta sẽ thua trong cuộc nói chuyện này.
Để xem nào… Anna tranh thủ nói thêm mấy câu ngoài lề nữa, tiện thể tranh thủ thời gian nghĩ xem nên nói thế nào và hoàn cảnh trước đây của Như Nguyệt thì mới có thể khiến cơn giận trong cô ta bộc phát hoàn toàn.
- Cô có vẻ khá tự hào khi thua vợ cũ của anh ấy nhỉ? Người như cô mà anh ấy vẫn rước về được đúng là kì tích mà. Cô đã cảm tạ kì tích trời ban này chưa vậy?
Anna vừa nói, vừa nghĩ về những thông tin mà thám tử đã cung cấp cho cô ta trước đây. Hình như là Như Nguyệt không còn bố mẹ nhưng cô ta có vẻ sẽ không tức giận khi nhắc đến bố mẹ mình đâu, dù sao thì bây giờ ông bà Lam mới chính là bố mẹ của cô ta, cô ta sao có thể tức giận khi nhắc đến bố mẹ nuôi được, nếu có cũng chưa chắc đã bộc phát ra nổi, bởi lẽ bố nuôi của Như Nguyệt quá tuyệt vời, có soi kĩ thế nào cũng khó lòng tìm ra được khuyết điểm để chê.
- Nếu tôi nói là chưa, cô cảm tạ trời đất giúp tôi nhé? Biết đâu ông trời lại thương sót cô, cho cô được anh Văn Quảng để mắt tới lâu hơn mấy tháng thì sao? Với lại cô đừng xem thường kì tích của tôi như vậy chứ? Cô còn chưa có được nó nữa mà.
À đúng rồi. Cô ta có một người anh trai bị mù! Nghe nói là cô ta rất quý người anh trai này. Nhắc đến người chết còn ngó lơ đi được chứ nhắc tới người còn đang sống sờ sờ thì lơ thế nào nổi? Anna mừng thầm trong bụng.
- Cô yên tâm, anh ấy có thế nào thì vẫn sẽ để mắt tới tôi thôi. Rồi cả cái danh phận cô đang có hiện giờ nữa. Cuối cùng đều sẽ thành của tôi thôi. Và thay vì lo cho tôi, tôi thiết nghĩ rằng cô nên tự lo cho chính mình thì hơn đấy? Cố gắng bám anh Văn Quảng lâu thêm một chút, kiếm tiền nuôi để nuôi anh trai mù kia của cô cũng không quá tệ đâu.
- Cô… - Anna xem như đã thắng khi nhắc đến Trần Trung khiến Như Nguyệt không thể không tức giận.
Trần Trung có thể xem như là giới hạn vô hình của Như Nguyệt. Tuy rằng lúc trước cô luôn bị đồng tiền, danh vọng che mất đi giới hạn này nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Nó vẫn luôn ở đó, ở bên trong cô, chỉ cần có ai đó nhắc đến Trần Trung với giọng điệu miệt thị anh là cái giới hạn kia lại xuất hiện.
Anna đắc ý trước chiến thắng vẻ vang này nhưng chưa được bao lâu , đã bị Như Nguyệt lạnh lùng tạt nguyên cốc cà phê lên người.
- May cho cô đây là ly cafe đá đấy! Bằng không cái thể loại mặt dày như cô sẽ bị tróc hết da mặt rồi đấy! Để tôi xem, cô có cách gì ở bên anh Văn Quảng? Nói không chừng khi biết được bộ mặt thật của cô ghê tởm ra làm sao, anh ấy còn phát ghê nữa ấy.
- Cô… - Anna đường đường là tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ lại bị tạt thẳng ly cà phê vào mặt trước bao nhiêu con người ở trong quán như vậy thử hỏi còn mặt mũi nào nữa.
Xong chuyện, Như Nguyệt hiên ngang bỏ đi để mặc không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, không quan tâm xem hiện giờ Anna đang tức giận ra làm sao khi bị cô đổ cả một ly cà phê vào người như vậy. Trước khi tới đây, Cô đúng là đang có ý định ly hôn với Văn Quảng vì Trần Trung và sau cuộc gặp với Anna hôm nay quyết định ấy vẫn sẽ không thay đổi.
Nhưng có điều Như Nguyệt dám chắc chắn rằng, dù cô có chịu ly hôn với Văn Quảng hay không thì người như Anna không đời nào là sự lựa chọn của anh.
Như Nguyệt vừa hay khi đó cũng không còn muốn tiếp tục đoạn quan hệ hôn nhân không viên mãn này nữa nên chẳng do dự gì mà đồng ý đi gặp Anna.
Trước đó cô ta đã từng một vài lần nghe được Văn Quảng nói chuyện với một cô gái qua điện thoại, cách nói chuyện của anh với cô gái này hết sức dịu dàng khác hẳn so với những người khác, ban đầu Như Nguyệt còn nghi ngờ cô gái này làm Lam Tư Nhĩ nhưng khi để ý thấy Tư Nhĩ với anh xung hô theo kiểu “anh, cô” với “tôi”, còn với cô gái kia Văn Quảng lại xưng hô thân mật là “anh” với “em” thì cô ta đã nhận ra cô gái này không phải Lam Tư Nhĩ. Có điều Văn Quảng có thích cô ta hay không, đối với Như Nguyệt lúc trước đây là cả một vấn đề nhưng giờ đây chuyện này có ra sao cô ta cũng không buồn quan tâm nữa.
Cả hai thống nhất hẹn gặp nhau ở một quán cà phê tên là Dâu, nằm ngay sát bên công ty, nơi Anna đang làm việc. Chỗ này tuy gần chỗ Anna làm nhưng lại cách khá xa biệt thự riêng của Văn Quảng nên Như Nguyệt để đến được đó cũng phải mất gần hai mươi phút đồng hồ đi taxi trong hoàn cảnh không bị tắc đường.
Tới nơi, Như Nguyệt nhìn bao quát quán cà phê này từ bên ngoài một lượt. Diện tích quán không quá lớn, không gian quán tuy là có nhiều cây xanh nhằm tạo cảm giác thoáng mát, dễ chịu cho khách hàng nhưng diện tích quá nhỏ so với những quán Như Nguyệt từng tới trước đó. Lợi thế duy nhất của quán cà phê này chỉ là vì nó nằm ngoài mặt đường, có vị trí thuận lợi nên mới thu hút khách. Chứ giả tưởng quán này chỉ nằm trong một con hẻm nào đó thì chắc chủ quán dẹp tiệm từ lâu rồi mất.
Ấy thế mà Anna lại hẹn Như Nguyệt ra chỗ thế này để nói chuyện?
Lẽ nào có ẩn ý gì khác chăng? - Như Nguyệt đã dần quen hơn với cái kiểu thích ẩn ý nọ kia của mấy người nhà giàu này rồi nên bây giờ chỉ cần chi tiết rất nhỏ của bọn họ thôi cô cũng sẽ vô thức để ý đến. Tự hỏi liệu ẩn ý họ đang muốn nói với mình là gì. Cuộc sống như thế quá phức tạp đối với kiểu người quen sống đơn giản như cô ta nên để thích nghi được như hiện tại cô ta đã phải bỏ ra không ít tâm sức đâu.
Như Nguyệt bước vào quán. Càng cảm thấy nơi đây rõ ràng chỉ là một quán cà phê bình thường, hoàn toàn không thể hợp với thân phận của một vị tiểu thư được.
Hay cô ta đang chê gia cảnh trước đây của mình?- Như Nguyệt lại tiếp tục tự thắc mắc với chính bản thân mình. Đồng thời cũng phải suy nghĩ xem lát nữa nên đối đáp sao cho khỏi bị mất mặt. Không phải đối với riêng gì cô ta mà còn là mặt mũi của cả gia tộc họ Lam nữa.
- Cô là Anna? - Như Nguyệt tìm đến một bàn ở gần chỗ cửa ra vào, cẩn thận hỏi danh tính trước.
Trông thấy ở đó có một cô gái người ngoại quốc, cũng không hẳn là ngoại quốc mà nói đúng hơn là lai giữa hai dòng máu ở hai quốc gia khác nhau nên nhìn không hẳn giống tây cho lắm.
Ngoại hình so với trong ảnh với ngoài đời thật cũng khá là giống nhau. Mắt to tròn hai mí, sống mũi cao, khuôn mặt thon gọn, làn da trắng nổi bật cùng với đó là mái tóc hơi ngả vàng khá đặc trưng.
- Cô là Như Nguyệt? - Anna hỏi lại câu tương tự với Như Nguyệt.
- Đúng vậy. - Như Nguyệt gật đầu sau đó không cần đợi Anna mời cô đã ngồi vào vị trí ghế đối diện.
Vì là lần đầu gặp gỡ nên Như Nguyệt không thể để cô ta xem thường mình được. Mà muốn như thế thì nhất định phải làm ra vẻ thật tự nhiên, lịch sự nhưng không được quá cung kính, và dù cho người ngồi đối diện có là ai đi chăng nữa, có nói lời khó nghe đến thế nào cũng không được phép để lộ ra cảm xúc khó chịu. Nguyên tắc nói chuyện ở đây chính là: Nếu từ đầu đến cuối ta không tức giận, kẻ chiến thắng chính là ta.
Nói ra có hơi ngại nhưng nguyên tắc này Như Nguyệt đã học được bởi Tư Nhĩ trong một lần vô tình đọc được tờ giấy ghi chú cô đã ghi và để quên nó ở thư phòng nhà họ Lam. Khi đó đọc được mấy lời này, Như Nguyệt còn cho rằng đây là nguyên tắc nói chuyện vớ vẩn vô căn cứ nhưng ngẫm lại mới thấy, nguyên tắc nói chuyện này luôn đúng trong mọi tình huống giao tiếp, đặc biệt là giao tiếp xã giao.
- Cô uống gì? - Anna chưa muốn nói chuyện luôn mà muốn Như Nguyệt gọi món trước.
Như Nguyệt mỉm cười vẫy tay gọi nhân viên của quán tới. Cử chỉ, giọng điệu cố tỏ ra hiền thục hết mức có thể.
Phải nói chuyện nhanh nhanh một chút mới được. Nhìn cô ta chắc là không phải dạng vừa đâu, chắc chắn cô ta là một cô tiểu thư gian xảo và lanh lẹ lắm đây, bởi làm gì có chuyện tầm thường mà lọt vô mắt xanh của Văn Quảng cho được. Như Nguyệt miệng mỉm cười nhưng trong lòng lo lắng không thôi, liên tục tự chấn an bản thân.
- Cho một ly đen đá không đường. - Như Nguyệt chọn đại một món, chứ với tính cách của cô ta thì phải chọn cả nửa tiếng cũng khó lòng chọn nổi.
- Bây giờ nói chuyện được rồi chứ? - Như Nguyệt nhanh chóng chiếm thế chủ động khi là người hỏi tới vấn đề cuộc nói chuyện ngày hôm trước.
Anna hơi ngỡ ngàng nhìn Như Nguyệt. Không phải thám tử của mình báo về rằng Như Nguyệt chỉ là một tiểu thư quê mùa được nhặt về nuôi, cái gì cũng không biết? Bây giờ người ngồi trước mặt lại có vẻ không phải như thế rồi.
- Cô là vợ của anh Văn Quảng? - Anna trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
- Đúng thế! Còn cô? Chắc không phải là bồ của anh ấy đó chứ? - Như Nguyệt cố tình chọc tức Anna nhằm nhanh chóng muốn có được chiến thắng, ra về vẻ vang nhưng cô ta quá xem thường Anna rồi.
Anna đời nào lại vì một câu nói này của cô ta làm cho tức giận.
- Nếu thế thì có vẻ cô khá đáng thương rồi đấy! Bởi tôi tuy là bồ nhí anh ấy nhưng còn được anh ấy cưng chiều hơn cả cưng chiều vợ của mình. Cô thấy tôi có nên tự hào vì điều này không? - Anna chẳng những không bị chọc tức ngược lại còn phản đòn Như Nguyệt khá gay gắt nữa.
Nếu là trước kia cô ta chắc chắn là nổi điên lên vì câu nói này rồi nhưng bây giờ cô ta chỉ cảm thấy có chút ngứa tai thôi. Khó chịu lắm đấy nhưng nếu cố thì vẫn có thể nhét vào tai được.
- Hơ… có ông chồng nào ra ngoài ngoại tình mà không cưng chiều bồ hết mực? Kể cả là đi với gái quán bar anh ta còn có thể cưng chiều như trứng được mà. Tôi thấy cô không nên tự hào khi mình được anh ấy cưng chiều đâu. - Như Nguyệt quyết không chịu thua, trả treo lại cô ta bằng được mới thôi.
Cuộc nói chuyện ban đầu vì thế mà trở nên vô cùng căng thẳng, cả hai người không ai chịu nhường ai. Nhưng có điều Anna vẫn có gì đó tự tin hơn Như Nguyệt, trong khi Như Nguyệt liên tục phải tranh thủ thời gian để lựa lời nói với Anna thì cô ta lại rất ung dung đối đáp gọn lẹ từng câu, câu một với Như Nguyệt.
- Haizz. Nói thế nào vẫn là cô đáng thương nhất, tuy làm vợ của anh ấy thật đấy nhưng ngay cả sự cưng chiều dành cho gái quán bar anh ấy cũng không cho cô. - Anna giọng mỉa mai nói, đã thế còn cố ý nhắc tới quá khứ trước đây của Như Nguyệt. - Hay anh ấy đang khinh rẻ cô? Tôi nghe nói cô vốn không phải người đầu tiên được chọn để gả cho anh ấy, sau này được nhận về anh ấy mới bắt buộc phải lấy cô. Có khi ngay đến cả cô vợ cũ kia cô cũng không bằng cô ta nữa.
Dứt lời, Anna đắc ý muốn xem xem biểu hiện tiếp theo của Như Nguyệt. Cũng may cho Như Nguyệt là bị so sánh quá nhiều thành ra nhờn hơn khi có ai đó lấy cô ta ra so sánh với Tư Nhĩ.
Lúc này, Như Nguyệt phải thầm cảm ơn vì trước đó lũ người kia đã liên tục làm phép so sánh giữa cô ta với Lam Tư Nhĩ để trong buổi hôm nay cô ta mới không vì thế mà bị mất mặt một phen. Có điều nhắc đến hoàn cảnh trước đây của Như Nguyệt đã phần nào khiến cho cô ta nóng bừng cả tai.
- Tôi tuy là không bằng vợ cũ của anh ấy thật, tôi thừa nhận nhưng cô nghĩ bản thân mình liệu đủ tư cách để so sánh với vợ cũ của anh ấy không? Hừ. Có khi cô chỉ cần nhắc đến tên cô vợ cũ kia thôi thì Văn Quảng đã đá xéo cô luôn rồi cũng nên đấy! - Như Nguyệt có vẻ tự hào khi kể về Tư Nhĩ trước mặt Anna. Dù sao thì con người nào có ai không ghét việc mình bị đem ra so sánh với người khác, nhất là khi bị đem ra so sánh rồi mà còn thua.
Như thế chính là sự thảm hại, một sự thảm hại đặc biệt dành cho kẻ có tính hiếu thắng cực cao như Anna. Nước đi này của Như Nguyệt xem ra không tồi đâu.
- Vậy sao? - Anna đã bắt đầu cảm nhận được khí tức ở trong người rồi nhưng cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc thật của mình.
Tới mức dễ dàng đánh lừa được Như Nguyệt rằng cô ta không hề tức giận khi bản thân thua kém với “vợ cũ “của Văn Quảng. Ngược lại Như Nguyệt còn vụng về để lộ ra cho Anna biết khuyết điểm chí mạng của mình.
Không phải là tình cảm của Văn Quảng, không phải là vợ cũ, cũng không phải thân phận mà chính là hoàn cảnh trước đây của Như Nguyệt. Đó chính là yếu điểm lớn nhất của khiến cô ta sẽ thua trong cuộc nói chuyện này.
Để xem nào… Anna tranh thủ nói thêm mấy câu ngoài lề nữa, tiện thể tranh thủ thời gian nghĩ xem nên nói thế nào và hoàn cảnh trước đây của Như Nguyệt thì mới có thể khiến cơn giận trong cô ta bộc phát hoàn toàn.
- Cô có vẻ khá tự hào khi thua vợ cũ của anh ấy nhỉ? Người như cô mà anh ấy vẫn rước về được đúng là kì tích mà. Cô đã cảm tạ kì tích trời ban này chưa vậy?
Anna vừa nói, vừa nghĩ về những thông tin mà thám tử đã cung cấp cho cô ta trước đây. Hình như là Như Nguyệt không còn bố mẹ nhưng cô ta có vẻ sẽ không tức giận khi nhắc đến bố mẹ mình đâu, dù sao thì bây giờ ông bà Lam mới chính là bố mẹ của cô ta, cô ta sao có thể tức giận khi nhắc đến bố mẹ nuôi được, nếu có cũng chưa chắc đã bộc phát ra nổi, bởi lẽ bố nuôi của Như Nguyệt quá tuyệt vời, có soi kĩ thế nào cũng khó lòng tìm ra được khuyết điểm để chê.
- Nếu tôi nói là chưa, cô cảm tạ trời đất giúp tôi nhé? Biết đâu ông trời lại thương sót cô, cho cô được anh Văn Quảng để mắt tới lâu hơn mấy tháng thì sao? Với lại cô đừng xem thường kì tích của tôi như vậy chứ? Cô còn chưa có được nó nữa mà.
À đúng rồi. Cô ta có một người anh trai bị mù! Nghe nói là cô ta rất quý người anh trai này. Nhắc đến người chết còn ngó lơ đi được chứ nhắc tới người còn đang sống sờ sờ thì lơ thế nào nổi? Anna mừng thầm trong bụng.
- Cô yên tâm, anh ấy có thế nào thì vẫn sẽ để mắt tới tôi thôi. Rồi cả cái danh phận cô đang có hiện giờ nữa. Cuối cùng đều sẽ thành của tôi thôi. Và thay vì lo cho tôi, tôi thiết nghĩ rằng cô nên tự lo cho chính mình thì hơn đấy? Cố gắng bám anh Văn Quảng lâu thêm một chút, kiếm tiền nuôi để nuôi anh trai mù kia của cô cũng không quá tệ đâu.
- Cô… - Anna xem như đã thắng khi nhắc đến Trần Trung khiến Như Nguyệt không thể không tức giận.
Trần Trung có thể xem như là giới hạn vô hình của Như Nguyệt. Tuy rằng lúc trước cô luôn bị đồng tiền, danh vọng che mất đi giới hạn này nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Nó vẫn luôn ở đó, ở bên trong cô, chỉ cần có ai đó nhắc đến Trần Trung với giọng điệu miệt thị anh là cái giới hạn kia lại xuất hiện.
Anna đắc ý trước chiến thắng vẻ vang này nhưng chưa được bao lâu , đã bị Như Nguyệt lạnh lùng tạt nguyên cốc cà phê lên người.
- May cho cô đây là ly cafe đá đấy! Bằng không cái thể loại mặt dày như cô sẽ bị tróc hết da mặt rồi đấy! Để tôi xem, cô có cách gì ở bên anh Văn Quảng? Nói không chừng khi biết được bộ mặt thật của cô ghê tởm ra làm sao, anh ấy còn phát ghê nữa ấy.
- Cô… - Anna đường đường là tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ lại bị tạt thẳng ly cà phê vào mặt trước bao nhiêu con người ở trong quán như vậy thử hỏi còn mặt mũi nào nữa.
Xong chuyện, Như Nguyệt hiên ngang bỏ đi để mặc không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, không quan tâm xem hiện giờ Anna đang tức giận ra làm sao khi bị cô đổ cả một ly cà phê vào người như vậy. Trước khi tới đây, Cô đúng là đang có ý định ly hôn với Văn Quảng vì Trần Trung và sau cuộc gặp với Anna hôm nay quyết định ấy vẫn sẽ không thay đổi.
Nhưng có điều Như Nguyệt dám chắc chắn rằng, dù cô có chịu ly hôn với Văn Quảng hay không thì người như Anna không đời nào là sự lựa chọn của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook