Nếu Lê Minh Tùng cố ý muốn hành cô thì cũng không thể để cô tìm được, người đàn ông đó, có lúc thì rất xấu xa, có lúc lại tốt đến khó hiểu, khiến cô thường xuyên không đoán được rốt cuộc anh ta là người như thế nào, trước đây, trong thời gian cô ký thỏa thuận, nói thật, anh thật sự đối tốt với cô, giải quyết Cận Như Tuyết cho cô, còn cả chuyện của nhà họ Bùi, nhưng cũng vẫn luôn tôn trọng không động vào cô.

Đương nhiên, ngoại trừ một đêm duy nhất, đó là một chuyện ngoài ý muốn.

Đi thôi, chỉ có gặp rồi mới có thể nói rõ, cũng chỉ có gặp trực tiếp, mới có thể giải quyết tất cả.

Đứng ở trạm xe buýt chờ rất lâu mà không bắt được xe buýt, nhìn thấy thời gian đã trôi qua mười mấy phút rồi, Thanh Thu nóng nảy, giơ tay vẫy một chiếc tắc xi, "Lê Thị." Lúc nói ra từ Lê Thị, cô không khỏi nhớ lại lần duy nhất khi cô đến Lê Thị kia, khi đó cô còn không biết Lê Thị ở đâu, vẫn may có tài xế chở cô đi, nhớ lúc đó mình nhìn máu mũi trên giường mà tưởng lầm Lê Minh Tùng làm gì mình, đến giờ cô vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

Tâm trạng chợt đổi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từng bóng người vụt qua trên đường phố, tất cả chỉ như mới hôm qua, khi đó cô vẫn còn ở năm thứ tư đại học, cô nhát gan như vậy, nhưng bây giờ, cô đã là mẹ của hai đứa bé.

"Cô à, cô muốn đến Lê Thị tìm việc làm sao?" Gặp đèn đỏ, tài xế ngừng xe nhàm chán hỏi cô.

"Ha ha, sao vậy, không được sao?" Nhìn tài xế trông rất dễ gần, cô cũng muốn nhân đây để bình ổn lại nỗi bối rối trong lòng mình, nếu không cô cứ thế này mà gặp Lê Minh Tùng thì chẳng làm được gì mất.

"Hôm nay cổ phiếu Lê Thị giảm mạnh, bây giờ đến Lê Thị làm việc thì không phải là lựa chọn sáng suốt đâu." Đèn đỏ đã chuyển xanh, tài xế vừa nổ máy vừa từ tốn nói.

"Ủa, chuyện từ khi nào vậy?" Sao cô lại hoàn toàn không biết.

"Từ sáng sớm nay rồi, toàn bộ thành phố F ai cũng biết, nhốn nháo ầm ĩ hết cả lên, nghe nói tổng giám đốc Lê Thị tối qua còn bị bắt vào đồn cảnh sát đó."

Tin sau đó thì cô biết, ít nhiều gì cũng có liên quan đến cô, Lê Minh Tùng vượt quá tốc độ trên cao tốc, nhưng về tin trước đó về chuyện cổ phiếu Lê Thị, thì cô thật sự không biết, nên giờ nghe được, ít nhiều gì cũng thấy hơi ngạc nhiên.

"Bác tài, sao phải giảm mạnh thế?"

"Nghe nói tổng giám đốc kia vào đồn cảnh sát là vì cướp vợ của em trai hắn, là loạn luân đó, vừa truyền ra tin đó, cổ phiếu Lê Thị sao có thể không rớt chứ."

Đúng ha, bác tài này nói thực sự rất có lý, Lê Minh Tùng và Phương Thu thực sự không nên…

Thật không hiểu bọn họ sao phải khổ vậy, nếu trước đây yêu nhau, vậy tại sao không tiến tới với nhau chứ? Lại cứ phải thành ra như bây giờ.

Người với người, thực sự khó nói rõ mà.

Bác tài kia đang nói đến hăng say, cũng không để ý xem cô có đáp lại không, thì lại nói: "Giờ cô đến Lê Thị nhất định sẽ giật mình, nghe nói lúc xế chiều Lê Thị đã bị phóng viên bao vây, giờ Lê Minh Tùng muốn đi ra cũng khó, những phóng viên kia cũng không phải chỉ ngồi không thôi đâu."

Thật rắc rối, Thanh Thu càng nghe càng loạn, thật muốn kêu tài xế quay đầu xe lại trở về khu vui chơi, trông bọn trẻ vẫn tự do hơn, không cần phải để ý tới những điều mập mờ này.

Nhưng, cô đã đi ra rồi, giờ tất cả mọi người ở khu vui chơi đều đã biết cô rời khỏi đó, nghĩ đến bọn trẻ, cô thực sự rất áy náy, hiếm khi cùng chúng đi ra ngoài vui chơi được một lần, nhưng không ngờ lại bị ba của chúng nó gây chuyện thế này, nhưng, đôi khi cô thực sự không thể đánh cược quá lớn, bởi vì cô có thể thua, nhưng bọn trẻ không thể thua, từng có lần giáo huấn của Hoàng Cảnh Hưng là cô hiểu, trứng không thể chọi với đá, đến lúc đó, thua thiệt vẫn là mình.

Xe càng đi càng chậm dần, đã nhìn thấy tòa nhà Lê Thị rồi, "Cô à, cô nhìn đi, đúng là nhiều người thật, trời nóng thế mà bọn họ cũng không sợ phơi nắng, lại cứ canh ở cổng."

Thanh Thu có thấy, thật sự rất nhiều người, từng người một khiến cô sợ hãi chùn bước, thậm chí còn sợ đến lúc đi qua đám người kia rồi vào Lê Thị.

Nhưng đúng lúc này thì taxi ngừng lại, "Cô à, sáu mươi ba nghìn, ba nghìn lẻ thì thôi, coi như không có."

Tài xế này thật tốt, trước giờ làm ăn đều phải tính toán phân chia tiền nong rõ ràng sòng phẳng, cô tìm trong túi quả thật có ba nghìn, cũng đưa cho tài xế, "Bác tài, có ba nghìn đây, cám ơn bác nhé." May mà bác tài nói với cô tất cả tin về Lê Thị, bằng không, giờ đến rồi cô vẫn không chịu nổi cảnh tụ tập đông đảo ngoài tòa nhà Lê Thị này.

"Chúc cô may mắn, tạm biệt." Tài xế nhận tiền rồi khởi động xe lại đi đón khách.

Thanh Thu từ từ bước tới đám người canh ở cửa lớn, nói thật, cô thực sự không hề muốn bước qua những người này rồi đi vào cửa, nhưng đúng lúc này, có người phát hiện ra cô, "Mau tránh ra, có người đến."

"Là một cô gái xinh đẹp kìa, nhanh để người ta đi vào nào." Một phóng viên nam dùng vẻ mặt dò xét đánh giá Trọng Thanh Thu, đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, làm cho Thanh Thu không khỏi thấy phiền, chỉ là cố nén không phản ứng lại.

"Ây da, đây chẳng phải là bạn gái của Bùi Minh Vũ sao? Sáng nay tôi mới gặp xong, sao giờ cô ấy lại tới Lê Thị chứ?"

Trọng Thanh Thu thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thế giới này muốn thế nào thì có thế đó, sáng nay lúc nghe thấy lời Bùi Minh Vũ nói với phóng viên kia cô chỉ mơ hồ cảm thấy bất an, hiện giờ, chuyện gì cũng tới rồi, người ta đã nhận định cô là bạn gái của Bùi Minh Vũ rồi.

"Thật sự là bạn gái của Bùi Minh Vũ sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi đây còn có ghi âm của anh Bùi này, may mà tôi đã sao ghi âm ra rồi, người ta không chỉ là bạn gái của anh ta, còn sinh cho anh ta hai cô con gái kìa, các người không biết đâu, hai đứa bé xinh lắm." Phóng viên kia càng nói càng hăng say, không hề phát hiện sắc mặt Thanh Thu đã thay đổi liên tục, cô không thể giải thích gì bây giờ được, chỉ có thể kiên trì bước thẳng, ngoại trừ đi thẳng lên trước, cô không còn có lựa chọn khác.

"Cho tôi xem với." Có người hóng hớt rồi, phóng viên kia đã khơi lên sự tò mò của đám người chung quanh.

"Không được, tin tức của tôi là độc quyền, hai năm qua Bùi Thị phát triển nhanh như vậy, chuyện của Bùi Minh Vũ cho dù chỉ là chuyện tám nhảm cũng chắc chắn có thể lên trang nhất." Phóng viên xê dịch giấu diếm không chịu lấy ra, làm cho những người đứng bên cạnh hắn không khỏi tức lên.

"Chắc chắn là nói dối, nếu như cô gái này là bạn gái của Bùi Minh Vũ, thì cô ấy tới Lê Thị làm gì? Hiện tại Bùi Thị cũng không kém hơn Lê Thị, hai công ty có sức mạnh ngang nhau."

Nếu như có thể, Thanh Thu rất muốn bịt tai lại.

"Nhìn kìa, cô ấy đã đi đến cửa chính rồi kìa."

"Ôi, đó không phải là trợ lý của Lê Minh Tùng sao? Hình như là họ Ngô, cậu ta đang chờ người đó."

"Thanh Thu, đi theo em." Tiểu Ngô đã thấy Thanh Thu, vội vàng phất tay với cô, ý bảo cô mau qua đó.

Không nói được gì, đi vào trước đã.

Đến đại sảnh, Thanh Thu mới thở phào một hơi, "Tiểu Ngô, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhiều phóng viên như vậy?"

"Cậu hai làm lớn chuyện lên, bây giờ, hơi khó xử lý, tổng giám đốc mời chị đến phòng làm việc của anh ấy."

Chuyện rắc rối như vậy, Lê Minh Tùng còn kêu cô tới, anh ta không sợ càng thêm rắc rối sao?

Nhìn tình cảnh bây giờ, chỉ sợ, cô đến chắc chắn đã gây thêm rắc rối cho anh, "Tiểu Ngô, tôi không muốn lên đó." Giậm chân, cô đứng ở chỗ mát mẻ này thì mới có thể tư duy bình thường được.

"Chị đã đến rồi, tại sao lại không lên?" Tiểu Ngô không hiểu hỏi.

"Tôi…"

Nhưng Thanh Thu mới nói được một chữ, Lê Minh Tùng đã đi tới trước mặt, "Đi theo anh." Không nói lời nào, anh kéo tay cô đi luôn, tuy chân anh bị thương, nhưng anh bước đi vẫn rất lưu loát, đằng sau, lập tức có ánh đèn flash nhấp nhoáng, "tách tách" không ngừng chụp ảnh bóng lưng Lê Minh Tùng và cô.

Xong rồi, quả này xong thật rồi.

"Lê Minh Tùng, làm như vậy anh có biết là sẽ hại chết chính anh không."

"Chỉ vì em xuất hiện sao?" Môi mỏng nhếch lên, Lê Minh Tùng nở nụ cười.

"Đúng vậy."

"Chuyện này không cần em quan tâm, nếu anh đã gọi em tới, thì chưa từng nghĩ sẽ sợ em làm rối thêm." Đôi khi, càng rắc rối thì mới có thể làm cho tất cả trở lại yên ả như ban đầu.

Có lẽ bây giờ anh có thể đưa quan hệ với cô trở lại sáu năm trước, khi đó, cô chính là vợ của anh, nên bây giờ cũng có thể là vợ của anh.

Trọng Thanh Thu muốn nói cho anh biết điều phóng viên vừa mới nói, nhưng đã không còn kịp nữa, Lê Minh Tùng dắt cô vào thang máy, Tiểu Ngô đương nhiên là ngoan ngoãn vào một thang máy khác.

Đứng trong thang máy trống không, Thanh Thu bất chợt cảm thấy thang máy này thật lớn.

Lê Minh Tùng đứng bên người cô, hai người đứng thế này làm cô nhớ lại lúc cô nhìn thấy anh cùng đứng với Phương Thu trong thang máy ở đảo Hỏa Sơn, cắn cắn môi, Thanh Thu nói: "Anh kêu em tới làm gì? "

"Lên tầng rồi nói." Lê Minh Tùng lạnh lùng nhìn con số ở thang máy không ngừng thay đổi, bây giờ, chỉ có Trọng Thanh Thu mới có thể tạm thời hóa giải mớ bòng bong hôm nay giúp anh.

Thang máy bất chợt yên tĩnh lại khiến Thanh Thu hơi choáng váng, tay vịn vào thang máy mới miễn cưỡng đứng vững được.

Cửa thang máy mở, Lê Minh Tùng bước ra trước cô một bước, nhưng ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói của đàn ông: "Anh Lê, xin hỏi, vết thương của anh là sao?"

"Anh Lê, xin hỏi đêm qua sao anh lại phải vào đồn cảnh sát?"

"Anh Lê, xin hỏi anh và vợ của em trai cùng mẹ khác ba của anh có phải là tình cũ không rủ cũng tới không…"

Lúc Lê Minh Tùng và Thanh Thu vừa định bước ra khỏi thang máy, bên ngoài thang máy lại có thêm một phóng viên, vừa bắt đầu đã liên tiếp đặt câu hỏi.

Thanh Thu ngơ người, chân như bị đổ chì không thể cử động được, đây là việc riêng của Lê Minh Tùng, nhưng không ngờ cô cũng bị ép phải dính vào.

Lê Minh Tùng cười nhạt, không chút hoang mang nói: "Mời cậu lấy thẻ phóng viên ra?"

"Tôi là phóng viên báo buổi chiều thành phố F, đây là thẻ phóng viên."

"Thứ nhất, Lê Thị chúng tôi không cho phép người không phải nhân viên của Lê Thị vào đây, cho nên, sự xuất hiện của cậu chỉ có thể nói nên rằng chính cậu tự mình xông vào, đối với điều này, tôi sẽ để lại những chỉ trích với cậu, thứ hai, tôi muốn trả lời cho cậu biết là vết thương của tôi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, còn về việc đêm qua tại sao lại phải vào đồn cảnh sát, ha ha, vấn đề này phải hỏi vợ tôi, một vấn đề cuối cùng là tôi và vợ của em trai tôi có phải tình cũ không thì đây là chuyện nhà của chúng tôi, nếu như ngay cả vợ của em trai mà cũng không quen biết, vậy có phải nói nên chuyện tình cảm giữa các thành viên trong gia đình của chúng tôi rất lạnh nhạt không? OK, tất cả vấn đề của cậu tôi đã trả lời xong, Tiểu Ngô, mời cậu ta ra ngoài. "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương