Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 84: Bình thản đối mặt
Trên đời này, nếu đến cả Bùi Minh Vũ cũng không tin, thì cô còn có thể tin ai đây?
Hít một hơi thật sâu, đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đường phố bên ngoài, đèn đường lần lượt sáng lên, thì ra ban đêm ở đảo Hỏa Sơn lại đẹp đến như vậy, buổi chiều bọn nhỏ chỉ biết đi bơi, còn chưa đi ngắm cảnh nơi này, ngày mai, cô phải cố gắng đưa bọn trẻ đi chơi một chuyến mới được.
"Mẹ ơi, mẹ không thích ba sao?" Giọng nói của cô con gái nhỏ bé cất lên, Thùy Thùy nhẹ nhàng bước đi trên thảm trải sàn đến bên cô, kéo kéo vạt áo cô hỏi.
Chắc chắn Thùy Thùy đã nghe được nội dung cuộc điện thoại ban nãy, cô cúi người xuống, nhìn vào mắt của con gái, Thùy Thùy rất ngoan, ngoan đến nỗi khiến cô có chút đau lòng: "Thùy Thùy, những lời mẹ nói vừa rồi đều là những lời nói trong lúc tức giận, không phải thật đâu, con đừng suy nghĩ lung tung nhé, cũng đừng nói gì với Quỳnh Quỳnh và ba con nhé, được không con?" Có rất nhiều chuyện, chôn chặt trong lòng sẽ tốt hơn, vậy nên bây giờ, cô phải cố gắng hết sức để cứu chữa.
"Không được nói cho cả Quỳnh Quỳnh sao hả mẹ?" Hai chị em chúng trước nay chưa từng có bí mật nào với nhau hết.
"Ừ, không được nói, đây là bí mật nhỏ của mẹ và Thùy Thùy."
"Vậy được ạ, con nghe mẹ, mẹ à, ba bảo con đến gọi mẹ cùng đi ăn cơm với ba và chúng con đấy."
"Vậy đi thôi, đừng để cho ba và Quỳnh Quỳnh nóng lòng đợi." Vừa dắt tay Thùy Thùy ra khỏi phòng vừa lấy điện thoại ra gọi cho Mẫn Mẫn.
"Trọng Thanh Thu, cô tìm tôi à?"
"Minh Tùng tới, cùng ăn một bữa cơm với chúng tôi đi."
"Hơ, tôi đang ở nhà hàng, cũng ăn sắp xong rồi, không đi nữa đâu, để hôm khác đi."
"Vậy cô đợi một chút, tôi cùng Minh Tùng và cả tụi nhỏ sắp đến nơi rồi." Nói xong, cô liền cúp điện thoại rồi đuổi đến chỗ của Lê Minh Tùng: "Minh Tùng, chúng ta mau đi thôi."
"Sao vậy?"
"Một lát nữa tặng anh một điều bất ngờ." Cô vừa cười vừa nói, từ khoảnh khắc bước chân ra khỏi phòng cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mọi thứ của anh, cô đã biết từ lâu, vậy nên cứ bình thản mà đối mặt là được rồi, tất cả những điều này, cũng chẳng phải khó khăn gì.
"Cái gì?"
"Đi thôi, đừng hỏi nhiều nữa." Cô mỉm cười rồi nói, vượt lên đi phía trước, từ sau khi anh nhận bọn trẻ đến nay thì đây là lần đầu tiên họ đi ăn cùng nhau, nói thật, Thanh Thu cũng có chút căng thẳng.
Phòng ăn lớn ở tầng 2 vừa sang trọng mà lại vừa yên tĩnh, vì đúng lúc mọi người đang dùng bữa nên trong phòng ăn hầu như đã hết bàn, khiến cho cô suýt nữa không tìm thấy Mẫn Mẫn ngồi ở đâu.
"Mẹ ơi, chẳng phải mẹ muốn tìm dì trưa nay sao? Dì ấy ở kia kìa." Ngón tay nhỏ bé của Quỳnh Quỳnh chỉ về một góc, đúng là Mẫn Mẫn đang ở đó.
Nhưng, quay lưng về phía Thanh Thu, cũng có một người ngồi đối diện với Mẫn Mẫn.
Không nhìn thấy mặt người ấy nhưng có thể nhìn ra đó là một người phụ nữ.
Trong mắt mọi người cái cổ thanh tú trắng nõn ấy lại có chút cảm giác quen thuộc.
Trọng Thanh Thu muốn bước đi thì Lê Minh Tùng ở bên cạnh bèn lên tiếng: "Trọng Thanh Thu, có phải cô cố ý không?"
Giọng nói của anh rất lạnh, lạnh đến nỗi tựa như có thể xuyên thấu qua xương tủy cô khiến cô ngay lập tức cảm nhận được cơn đau vậy, cô hoảng hốt lắc đầu: "Minh Tùng, anh nói vậy là ý gì?"
Bước chân anh không vững, chân vẫn đi khập khiễng, nhưng vừa sải bước liền lao đến trước mặt cô, tay anh xách lấy cổ áo cô: "Trọng Thanh Thu, cô biết rõ rồi mà còn hỏi à, cô nói đi, tại sao?"
Giọng anh rất thản nhiên, nhưng hành động của anh lại khiến rất nhiều người chú ý đến, bao nhiêu ánh mắt lập tức đổ dồn vào người Thanh Thu, khiến mặt cô nóng bừng không biết phải đối mặt với Lê Minh Tùng thế nào, cô thật sự không biết là anh đang nói gì, dùng hết sức đẩy mạnh bàn tay anh ra: "Anh buông tôi ra, tôi chẳng làm gì hết."
"Tại sao cô ta lại ở đây?" Tay còn lại của anh chỉ về phía Mẫn Mẫn, trong giọng nói chứa đầy sự giận dữ.
"Mẫn Mẫn sao? Là tôi muốn đem bất ngờ đến cho anh mà." Cô không hề cảm thấy làm như vậy có chỗ nào không đúng, Mẫn Mẫn có phải là Phương Thu đâu, trước đây chẳng phải quan hệ giữa anh ta và Mẫn Mẫn cũng rất tốt hay sao?
Trong phòng ăn, hầu như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô và Lê Minh Tùng, thậm chí ngay cả Mẫn Mẫn ngồi ở chỗ phía gần cửa sổ cũng quay ra nhìn bọn họ, khi ánh mắt lướt qua, đúng lúc người con gái quay lưng về phía Thanh Thu cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy, Thanh Thu liền há hốc miệng, đến bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Lê Minh Tùng lại giận dữ với cô như vậy, thì ra là vì điều này, cô thì thầm trong vô thức: "Tôi không biết cô ấy ở đây." Chắc chắn Lê Minh Tùng chưa nghĩ đến chuyện phải nói với Phương Thu chuyện về Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thế nào đâu, nhưng giờ đây chỉ sợ chuyện này không thể giấu nữa rồi, Phương Thu sẽ sớm biết thôi.
Thật không ngờ rằng Phương Thu lại có mặt ở đây.
Mọi chuyện xảy đến trong ngày hôm nay cứ nhanh như một giấc mơ vậy, tốc độ đó khiến cho cô không kịp trở tay, thậm chí không thể nào hiểu hết được tất cả những chi tiết nhỏ trong đó, chỉ là cảm thấy, quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa hết cả mắt.
"Ba ơi, ba bỏ mẹ ra đi, ba đừng to tiếng với mẹ." Quỳnh Quỳnh dũng cảm kéo tay áo Lê Minh Tùng cầu xin, bao nhiêu người đang nhìn ba và mẹ khiến cô bé sợ hãi.
Sắc mặt Lê Minh Tùng tái đi, tay đang kéo cổ áo Trọng Thanh Thu dần dần buông ra, chuyện về những đứa trẻ sớm muộn gì anh ta cũng phải nói, chỉ là không muốn dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến trước mặt Phương Thu khi vẫn chưa có bất kì sự chuẩn bị nào, nhưng bây giờ, Phương Thu cũng đã nhìn thấy rồi.
Cô gái xinh đẹp kia đứng dậy, tay vịn vào bàn để định thần lại, sắc mặt của cô ta tái nhợt, Trọng Thanh Thu giờ mới để ý đến cánh tay của cô ta cũng có đeo vải băng và thạch cao, thì ra cô ta cũng bị thương, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Giữa Phong Thiếu Dương, Lạc Phương Thu, và cả Lê Minh Tùng chắc chắn đã ra tay rất dã man, hơn nữa, chẳng ai nể tình ai nữa.
"Mẹ ơi, nhìn mẹ hơi giống dì kia." Thùy Thùy phát hiện ra điều này đầu tiên nên rất tò mò nói.
Cô đã biết từ lâu, cũng biết rằng nguyên nhân lớn nhất Lê Minh Tùng chọn cô hồi đó là vì cô giống Phương Thu, lúc đó, cô là người thay thế của Phương Thu, hiện giờ, không chỉ có người lớn biết mà đến ngay cả đứa trẻ con cũng nhìn ra điều đó.
Phương Thu bước từng bước về phía họ, cho dù mỗi bước đi của cô ta rất vững chắc, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cô ta giống như một bông hoa mỏng manh có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.
Cô ta càng bước đến gần, thì ánh mắt lại dời từ trên mặt Lê Minh Tùng và cô sang người Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hơi mỉm cười, nụ cười ấy sao mà xinh đẹp mà ngọt ngào đến vậy: "Xin chào các bạn nhỏ."
"Chào dì." Quỳnh Quỳnh cũng đáp lại không kém ngọt ngào, đúng là không nên ra tay đánh kẻ tươi cười, hơn nữa Phương Thu cũng không có những hành động không tốt với bọn trẻ.
Phương Thu quay lại nói: "Mẫn Mẫn, cầm túi xách của chị qua đây."
Quả đúng là vô cùng xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều mang theo nét dịu dàng nữ tính, lại thêm khuôn mặt đẹp tuyệt trần, khiến cho mọi người đều không thể dời mắt.
"Chị ơi, em mang đến rồi đây." Mẫn Mẫn đưa túi cho Phương Thu "Của chị này."
Cái cổ trắng nõn hơi cúi xuống, Phương Thu lật đi lật lại túi xách, sau đó tìm được một chiếc túi vải nhỏ hình con gấu còn có một hộp kẹo socola, một cái đưa cho Quỳnh Quỳnh, một cái đưa cho Thùy Thùy: "Này, tặng các cháu."
"Tại sao dì lại tặng quà cho chúng cháu? Cháu không quen dì mà, cô giáo cháu nói không được nhận quà của người lạ."
Phương Thu nở nụ cười: "Các cháu đi cùng mẹ đến à?"
"Vâng, đúng vậy ạ, còn có cả ba cháu."
Lời nói của trẻ con cứ vô tư như vậy mà thốt ra, quả thực, ai cũng có thể đoán ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con gái của Thanh Thu, bởi vì hai đứa trẻ này rõ ràng là bản sao của Thanh Thu, ấy vậy mà lại chẳng ai có thể đoán ra hai đứa bé là con gái của Lê Minh Tùng.
"Ba? Ba các cháu là ai?" Rõ ràng là Phương Thu rất thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vậy nên mới dịu dàng mà tùy ý hỏi như thế, có lẽ, cô ta cũng chỉ muốn chào hỏi chút thôi, nhưng như vậy lại không thể giấu được nữa rồi.
Quỳnh Quỳnh chỉ tay về phía Lê Minh Tùng, nói: "Người đó chính là ba cháu."
Từ từ ngẩng mặt lên nhìn Lê Minh Tùng, người có khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn giữ nụ cười trên môi, giọng nói như chim hoàng anh lại cất lên: "Minh Tùng, anh có hai cô con gái này từ bao giờ vậy, sao không nói sớm với em, xinh quá, em thích lắm."
"Anh..." Lê Minh Tùng chỉ nói được đúng một chữ rồi im bặt, ánh mắt đưa qua nhìn Trọng Thanh Thu, mọi thứ này nếu phải giải thích thì đúng thật là có chút phiền phức.
"Ha ha, em không sao đâu, bạn nhỏ, nói cho dì biết cháu tên gì đi nào?”
"Thùy Thùy."
"Vậy còn cháu?" Lại chuyển qua Quỳnh Quỳnh, Phương Thu xoa đầu Quỳnh Quỳnh một cách đầy yêu thương.
"Quỳnh Quỳnh."
"Cái tên nghe hay và đáng yêu quá, là mẹ các cháu đặt cho các cháu sao?"
"Vâng, đúng vậy dì ạ."
"Đừng gọi dì là dì, dì không muốn làm dì của các cháu." Cúi người xuống bế Quỳnh Quỳnh lên, sau đó cười nói với Thanh Thu: "Giống cô quá cơ, nhưng cũng có chút giống tôi đấy nhé, vậy nên tôi muốn làm mẹ nuôi của tụi nhỏ được không?"
Nụ cười của Phương Thu không có chút ác ý nào, khuôn mặt đẹp thuần khiết toát lên vẻ không đòi hỏi, dường như điều cô ta muốn chỉ là bọn trẻ gọi cô ta một tiếng mẹ nuôi.
Nhưng Thanh Thu lại chần chừ.
Lê Minh Tùng có vẻ rất căng thẳng, người bên cạnh Phương Thu xua xua tay về phía Thanh Thu, ý là cô đừng đồng ý, nhưng với nụ cười của Phương Thu, nếu cô không đồng ý thì.......
"Thanh Thu, cô là Thanh Thu à, tôi nhớ Thiếu Dương gọi cô như thế, tôi chỉ muốn bọn trẻ gọi tôi một tiếng mẹ nuôi thôi là được rồi, tôi rất thích trẻ con."
"Được... Thôi..." Thanh Thu đồng ý, càng nhìn thấy Lê Minh Tùng xua tay cô lại càng muốn đồng ý, dựa vào đâu mà anh đòi phản đối chứ, đây là quan hệ giữa phụ nữ với nhau mà.
"Quỳnh Quỳnh, gọi mẹ nuôi đi, sau đó con hãy nhận quà mẹ nuôi tặng, như vậy là được rồi mà." Phương Thu cười rồi dỗ dành Quỳnh Quỳnh để Quỳnh Quỳnh nhận lấy quà.
"Con cảm ơn mẹ nuôi." Giọng nói ngọt ngào trong trẻo sao mà nghe hay quá, khiến Phương Thu phải quay lại hôn lên má Quỳnh Quỳnh một cái: "Ngoan quá, nào, cho mẹ nuôi bế Thùy Thùy cái nào, mẹ nuôi không thiên vị ai đâu nhé, cả hai đứa mẹ nuôi đều thích."
Một tay lại bế Thùy Thùy, nhìn cánh tay đang băng bó thạch cao của cô ta, Thanh Thu thậm chí còn đang lo lắng cô ta không bế nổi Thùy Thùy, nhưng chỉ cần hơi dùng sức một chút, Phương Thu đã có thể bế được Thùy Thùy lên rồi, hôn trộm lên má con bé một cái: "Thanh Thu, cô thật là hạnh phúc, có hai cục cưng như thế này, sau này, nhớ phải thường xuyên đưa tôi đi thăm chúng nhé."
Hít một hơi thật sâu, đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đường phố bên ngoài, đèn đường lần lượt sáng lên, thì ra ban đêm ở đảo Hỏa Sơn lại đẹp đến như vậy, buổi chiều bọn nhỏ chỉ biết đi bơi, còn chưa đi ngắm cảnh nơi này, ngày mai, cô phải cố gắng đưa bọn trẻ đi chơi một chuyến mới được.
"Mẹ ơi, mẹ không thích ba sao?" Giọng nói của cô con gái nhỏ bé cất lên, Thùy Thùy nhẹ nhàng bước đi trên thảm trải sàn đến bên cô, kéo kéo vạt áo cô hỏi.
Chắc chắn Thùy Thùy đã nghe được nội dung cuộc điện thoại ban nãy, cô cúi người xuống, nhìn vào mắt của con gái, Thùy Thùy rất ngoan, ngoan đến nỗi khiến cô có chút đau lòng: "Thùy Thùy, những lời mẹ nói vừa rồi đều là những lời nói trong lúc tức giận, không phải thật đâu, con đừng suy nghĩ lung tung nhé, cũng đừng nói gì với Quỳnh Quỳnh và ba con nhé, được không con?" Có rất nhiều chuyện, chôn chặt trong lòng sẽ tốt hơn, vậy nên bây giờ, cô phải cố gắng hết sức để cứu chữa.
"Không được nói cho cả Quỳnh Quỳnh sao hả mẹ?" Hai chị em chúng trước nay chưa từng có bí mật nào với nhau hết.
"Ừ, không được nói, đây là bí mật nhỏ của mẹ và Thùy Thùy."
"Vậy được ạ, con nghe mẹ, mẹ à, ba bảo con đến gọi mẹ cùng đi ăn cơm với ba và chúng con đấy."
"Vậy đi thôi, đừng để cho ba và Quỳnh Quỳnh nóng lòng đợi." Vừa dắt tay Thùy Thùy ra khỏi phòng vừa lấy điện thoại ra gọi cho Mẫn Mẫn.
"Trọng Thanh Thu, cô tìm tôi à?"
"Minh Tùng tới, cùng ăn một bữa cơm với chúng tôi đi."
"Hơ, tôi đang ở nhà hàng, cũng ăn sắp xong rồi, không đi nữa đâu, để hôm khác đi."
"Vậy cô đợi một chút, tôi cùng Minh Tùng và cả tụi nhỏ sắp đến nơi rồi." Nói xong, cô liền cúp điện thoại rồi đuổi đến chỗ của Lê Minh Tùng: "Minh Tùng, chúng ta mau đi thôi."
"Sao vậy?"
"Một lát nữa tặng anh một điều bất ngờ." Cô vừa cười vừa nói, từ khoảnh khắc bước chân ra khỏi phòng cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mọi thứ của anh, cô đã biết từ lâu, vậy nên cứ bình thản mà đối mặt là được rồi, tất cả những điều này, cũng chẳng phải khó khăn gì.
"Cái gì?"
"Đi thôi, đừng hỏi nhiều nữa." Cô mỉm cười rồi nói, vượt lên đi phía trước, từ sau khi anh nhận bọn trẻ đến nay thì đây là lần đầu tiên họ đi ăn cùng nhau, nói thật, Thanh Thu cũng có chút căng thẳng.
Phòng ăn lớn ở tầng 2 vừa sang trọng mà lại vừa yên tĩnh, vì đúng lúc mọi người đang dùng bữa nên trong phòng ăn hầu như đã hết bàn, khiến cho cô suýt nữa không tìm thấy Mẫn Mẫn ngồi ở đâu.
"Mẹ ơi, chẳng phải mẹ muốn tìm dì trưa nay sao? Dì ấy ở kia kìa." Ngón tay nhỏ bé của Quỳnh Quỳnh chỉ về một góc, đúng là Mẫn Mẫn đang ở đó.
Nhưng, quay lưng về phía Thanh Thu, cũng có một người ngồi đối diện với Mẫn Mẫn.
Không nhìn thấy mặt người ấy nhưng có thể nhìn ra đó là một người phụ nữ.
Trong mắt mọi người cái cổ thanh tú trắng nõn ấy lại có chút cảm giác quen thuộc.
Trọng Thanh Thu muốn bước đi thì Lê Minh Tùng ở bên cạnh bèn lên tiếng: "Trọng Thanh Thu, có phải cô cố ý không?"
Giọng nói của anh rất lạnh, lạnh đến nỗi tựa như có thể xuyên thấu qua xương tủy cô khiến cô ngay lập tức cảm nhận được cơn đau vậy, cô hoảng hốt lắc đầu: "Minh Tùng, anh nói vậy là ý gì?"
Bước chân anh không vững, chân vẫn đi khập khiễng, nhưng vừa sải bước liền lao đến trước mặt cô, tay anh xách lấy cổ áo cô: "Trọng Thanh Thu, cô biết rõ rồi mà còn hỏi à, cô nói đi, tại sao?"
Giọng anh rất thản nhiên, nhưng hành động của anh lại khiến rất nhiều người chú ý đến, bao nhiêu ánh mắt lập tức đổ dồn vào người Thanh Thu, khiến mặt cô nóng bừng không biết phải đối mặt với Lê Minh Tùng thế nào, cô thật sự không biết là anh đang nói gì, dùng hết sức đẩy mạnh bàn tay anh ra: "Anh buông tôi ra, tôi chẳng làm gì hết."
"Tại sao cô ta lại ở đây?" Tay còn lại của anh chỉ về phía Mẫn Mẫn, trong giọng nói chứa đầy sự giận dữ.
"Mẫn Mẫn sao? Là tôi muốn đem bất ngờ đến cho anh mà." Cô không hề cảm thấy làm như vậy có chỗ nào không đúng, Mẫn Mẫn có phải là Phương Thu đâu, trước đây chẳng phải quan hệ giữa anh ta và Mẫn Mẫn cũng rất tốt hay sao?
Trong phòng ăn, hầu như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô và Lê Minh Tùng, thậm chí ngay cả Mẫn Mẫn ngồi ở chỗ phía gần cửa sổ cũng quay ra nhìn bọn họ, khi ánh mắt lướt qua, đúng lúc người con gái quay lưng về phía Thanh Thu cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy, Thanh Thu liền há hốc miệng, đến bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Lê Minh Tùng lại giận dữ với cô như vậy, thì ra là vì điều này, cô thì thầm trong vô thức: "Tôi không biết cô ấy ở đây." Chắc chắn Lê Minh Tùng chưa nghĩ đến chuyện phải nói với Phương Thu chuyện về Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thế nào đâu, nhưng giờ đây chỉ sợ chuyện này không thể giấu nữa rồi, Phương Thu sẽ sớm biết thôi.
Thật không ngờ rằng Phương Thu lại có mặt ở đây.
Mọi chuyện xảy đến trong ngày hôm nay cứ nhanh như một giấc mơ vậy, tốc độ đó khiến cho cô không kịp trở tay, thậm chí không thể nào hiểu hết được tất cả những chi tiết nhỏ trong đó, chỉ là cảm thấy, quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa hết cả mắt.
"Ba ơi, ba bỏ mẹ ra đi, ba đừng to tiếng với mẹ." Quỳnh Quỳnh dũng cảm kéo tay áo Lê Minh Tùng cầu xin, bao nhiêu người đang nhìn ba và mẹ khiến cô bé sợ hãi.
Sắc mặt Lê Minh Tùng tái đi, tay đang kéo cổ áo Trọng Thanh Thu dần dần buông ra, chuyện về những đứa trẻ sớm muộn gì anh ta cũng phải nói, chỉ là không muốn dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến trước mặt Phương Thu khi vẫn chưa có bất kì sự chuẩn bị nào, nhưng bây giờ, Phương Thu cũng đã nhìn thấy rồi.
Cô gái xinh đẹp kia đứng dậy, tay vịn vào bàn để định thần lại, sắc mặt của cô ta tái nhợt, Trọng Thanh Thu giờ mới để ý đến cánh tay của cô ta cũng có đeo vải băng và thạch cao, thì ra cô ta cũng bị thương, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Giữa Phong Thiếu Dương, Lạc Phương Thu, và cả Lê Minh Tùng chắc chắn đã ra tay rất dã man, hơn nữa, chẳng ai nể tình ai nữa.
"Mẹ ơi, nhìn mẹ hơi giống dì kia." Thùy Thùy phát hiện ra điều này đầu tiên nên rất tò mò nói.
Cô đã biết từ lâu, cũng biết rằng nguyên nhân lớn nhất Lê Minh Tùng chọn cô hồi đó là vì cô giống Phương Thu, lúc đó, cô là người thay thế của Phương Thu, hiện giờ, không chỉ có người lớn biết mà đến ngay cả đứa trẻ con cũng nhìn ra điều đó.
Phương Thu bước từng bước về phía họ, cho dù mỗi bước đi của cô ta rất vững chắc, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cô ta giống như một bông hoa mỏng manh có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.
Cô ta càng bước đến gần, thì ánh mắt lại dời từ trên mặt Lê Minh Tùng và cô sang người Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hơi mỉm cười, nụ cười ấy sao mà xinh đẹp mà ngọt ngào đến vậy: "Xin chào các bạn nhỏ."
"Chào dì." Quỳnh Quỳnh cũng đáp lại không kém ngọt ngào, đúng là không nên ra tay đánh kẻ tươi cười, hơn nữa Phương Thu cũng không có những hành động không tốt với bọn trẻ.
Phương Thu quay lại nói: "Mẫn Mẫn, cầm túi xách của chị qua đây."
Quả đúng là vô cùng xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều mang theo nét dịu dàng nữ tính, lại thêm khuôn mặt đẹp tuyệt trần, khiến cho mọi người đều không thể dời mắt.
"Chị ơi, em mang đến rồi đây." Mẫn Mẫn đưa túi cho Phương Thu "Của chị này."
Cái cổ trắng nõn hơi cúi xuống, Phương Thu lật đi lật lại túi xách, sau đó tìm được một chiếc túi vải nhỏ hình con gấu còn có một hộp kẹo socola, một cái đưa cho Quỳnh Quỳnh, một cái đưa cho Thùy Thùy: "Này, tặng các cháu."
"Tại sao dì lại tặng quà cho chúng cháu? Cháu không quen dì mà, cô giáo cháu nói không được nhận quà của người lạ."
Phương Thu nở nụ cười: "Các cháu đi cùng mẹ đến à?"
"Vâng, đúng vậy ạ, còn có cả ba cháu."
Lời nói của trẻ con cứ vô tư như vậy mà thốt ra, quả thực, ai cũng có thể đoán ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con gái của Thanh Thu, bởi vì hai đứa trẻ này rõ ràng là bản sao của Thanh Thu, ấy vậy mà lại chẳng ai có thể đoán ra hai đứa bé là con gái của Lê Minh Tùng.
"Ba? Ba các cháu là ai?" Rõ ràng là Phương Thu rất thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vậy nên mới dịu dàng mà tùy ý hỏi như thế, có lẽ, cô ta cũng chỉ muốn chào hỏi chút thôi, nhưng như vậy lại không thể giấu được nữa rồi.
Quỳnh Quỳnh chỉ tay về phía Lê Minh Tùng, nói: "Người đó chính là ba cháu."
Từ từ ngẩng mặt lên nhìn Lê Minh Tùng, người có khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn giữ nụ cười trên môi, giọng nói như chim hoàng anh lại cất lên: "Minh Tùng, anh có hai cô con gái này từ bao giờ vậy, sao không nói sớm với em, xinh quá, em thích lắm."
"Anh..." Lê Minh Tùng chỉ nói được đúng một chữ rồi im bặt, ánh mắt đưa qua nhìn Trọng Thanh Thu, mọi thứ này nếu phải giải thích thì đúng thật là có chút phiền phức.
"Ha ha, em không sao đâu, bạn nhỏ, nói cho dì biết cháu tên gì đi nào?”
"Thùy Thùy."
"Vậy còn cháu?" Lại chuyển qua Quỳnh Quỳnh, Phương Thu xoa đầu Quỳnh Quỳnh một cách đầy yêu thương.
"Quỳnh Quỳnh."
"Cái tên nghe hay và đáng yêu quá, là mẹ các cháu đặt cho các cháu sao?"
"Vâng, đúng vậy dì ạ."
"Đừng gọi dì là dì, dì không muốn làm dì của các cháu." Cúi người xuống bế Quỳnh Quỳnh lên, sau đó cười nói với Thanh Thu: "Giống cô quá cơ, nhưng cũng có chút giống tôi đấy nhé, vậy nên tôi muốn làm mẹ nuôi của tụi nhỏ được không?"
Nụ cười của Phương Thu không có chút ác ý nào, khuôn mặt đẹp thuần khiết toát lên vẻ không đòi hỏi, dường như điều cô ta muốn chỉ là bọn trẻ gọi cô ta một tiếng mẹ nuôi.
Nhưng Thanh Thu lại chần chừ.
Lê Minh Tùng có vẻ rất căng thẳng, người bên cạnh Phương Thu xua xua tay về phía Thanh Thu, ý là cô đừng đồng ý, nhưng với nụ cười của Phương Thu, nếu cô không đồng ý thì.......
"Thanh Thu, cô là Thanh Thu à, tôi nhớ Thiếu Dương gọi cô như thế, tôi chỉ muốn bọn trẻ gọi tôi một tiếng mẹ nuôi thôi là được rồi, tôi rất thích trẻ con."
"Được... Thôi..." Thanh Thu đồng ý, càng nhìn thấy Lê Minh Tùng xua tay cô lại càng muốn đồng ý, dựa vào đâu mà anh đòi phản đối chứ, đây là quan hệ giữa phụ nữ với nhau mà.
"Quỳnh Quỳnh, gọi mẹ nuôi đi, sau đó con hãy nhận quà mẹ nuôi tặng, như vậy là được rồi mà." Phương Thu cười rồi dỗ dành Quỳnh Quỳnh để Quỳnh Quỳnh nhận lấy quà.
"Con cảm ơn mẹ nuôi." Giọng nói ngọt ngào trong trẻo sao mà nghe hay quá, khiến Phương Thu phải quay lại hôn lên má Quỳnh Quỳnh một cái: "Ngoan quá, nào, cho mẹ nuôi bế Thùy Thùy cái nào, mẹ nuôi không thiên vị ai đâu nhé, cả hai đứa mẹ nuôi đều thích."
Một tay lại bế Thùy Thùy, nhìn cánh tay đang băng bó thạch cao của cô ta, Thanh Thu thậm chí còn đang lo lắng cô ta không bế nổi Thùy Thùy, nhưng chỉ cần hơi dùng sức một chút, Phương Thu đã có thể bế được Thùy Thùy lên rồi, hôn trộm lên má con bé một cái: "Thanh Thu, cô thật là hạnh phúc, có hai cục cưng như thế này, sau này, nhớ phải thường xuyên đưa tôi đi thăm chúng nhé."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook