Anh bị thương, anh bị thương ở chỗ nào? Lúc này cô muốn biết mà không chờ được.

“Thanh Thu, bây giờ em ở đâu? Tại sao không thấy em và bọn trẻ ở nhà và nhà trẻ?”

“Em...” Cô không biết phải nói thế nào, vì anh cho Tiểu Ngô đến đem bọn trẻ đi mà cô tức giận, không muốn gặp anh sao?

Cô khi đó không biết anh bị thương.

Nhưng sở dĩ anh bị thương đều là vì Phương Thu.

Ngực đau nhói, nghe thấy giọng anh trong loa, trong lòng cô mâu thuẫn, cô không biết đối diện với anh như thế nào nữa.

“Nói cho anh biết em ở đâu, anh đi đón em.” Giọng anh dứt khoát mà mạnh mẽ vang đến tai cô.

“Anh... anh không phải...” Anh chẳng phải bị thương sao? Nhưng cô không biết phải hỏi anh như thế nào.

“Cái gì?”

“Em không muốn quay về.” Vừa mềm lòng nhưng vì nhớ ra Phương Thu mà đổi ý rồi, chỉ cần quay về sẽ thấy hình ảnh anh và Phương Thu hòa hợp với nhau, cô thật sự không muốn.

“Tại sao chứ?”

“Không vì sao cả, em ở bên ngoài rất ổn, bọn trẻ rất vui vẻ, anh Tùng, em đã đưa các con đến bờ biển rồi, tạm biệt.” Nói xong cũng không chờ anh trả lời, Thanh Thu tắt máy luôn.

“Mẹ, mẹ mau lại đây, nhanh lên, ba nuôi mua đồ bơi cho mẹ rồi, mẹ mặc lên đi, chắc chắn rất đẹp đó.” Vừa thấy điện thoại cô bỏ xuống, Quỳnh Quỳnh hấp tấp chạy tới đón, kéo tay cô đi để cô cũng đi bơi cùng.

Lúc này Thanh Thu mới phát hiện có sự chăm sóc của Bùi Minh Vũ, hai đứa nhóc đã thay xong đồ bơi, eo hai cô bé đều đeo phao cứu sinh rồi, dáng vẻ đó khiến cô nhớ đến những chú cá heo nhỏ, tự do tự tại bơi lội trong biển cả: “Quỳnh Quỳnh, con và Thùy Thùy đi bơi đi, mẹ thật sự không biết bơi.” Có đánh chết cô cũng không thể mặc bộ đồ bơi đó, trong đầu cô bây giờ đều là những dấu vết mà tối qua Lê Minh Tùng để lại, nếu như bị bọn trẻ và Bùi Minh Vũ nhìn thấy thì cô không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.

“Mẹ, con và Thùy Thùy cũng không biết bơi, nhưng ba nuôi nói ba sẽ dạy bọn con, nhanh tới đây đi, mẹ đừng sợ, có phao cứu sinh rồi.”

Lời của Quỳnh Quỳnh khiến cô không nói được nữa, nhưng thực sự cô không thể mặc bộ đồ bơi đó: “Quỳnh Quỳnh bỏ tay ra, nếu không mẹ không thèm quan tâm đến các con nữa.” Không thể bơi là không thể bơi.

“Oa...hu...” Đây có lẽ là lần đầu tiên Thanh Thu cuống cuồng mà nghiêm nghị với Quỳnh Quỳnh như vậy, bọn trẻ không chịu được mà khóc òa lên.

Những giọt nước mắt như ngọc trai khiến cô lập tức mềm lòng: “Quỳnh Quỳnh, đừng khóc, mẹ thật sự không muốn bơi, mẹ nhìn con và Thùy Thùy bơi là được rồi.”

“Nhưng mà...” Nghe giọng cô ấm áp, Quỳnh Quỳnh lau nước mắt, thút thít: “Nhưng mẹ không bơi, chỉ có con và Thùy Thùy bơi không vui chút nào.”

“Sao lại không vui chứ, con đi thử xem, chắc chắn sẽ rất vui, mẹ ngồi đây nhìn các con.” Trong lòng cô rất loạn, cô vốn không còn tâm trạng đi bơi nữa rồi.

“Được, thế mẹ không được đi đâu đó, chỉ ngồi ở đây nhìn bọn con.”

“Quỳnh Quỳnh, em mau lại đây đi, nhanh lên.” Thùy Thùy đang mải nghịch trong nước biển không biết tất cả những gì vừa xảy ra giữa cô và Quỳnh Quỳnh, vừa quay đầu lại thì thấy Quỳnh Quỳnh đang cọ cọ bên người Thanh Thu, liền gọi Quỳnh Quỳnh đi bơi.

“Mẹ, Thùy Thùy gọi con rồi, con đi đây.”

Bùi Minh Vũ đang giữ cho Thùy Thùy bơi trong nước biển, anh còn đeo kính bơi, mặc một chiếc quần bơi che phía dưới, nửa thân trên được ánh nắng vàng nhạt chiếu vào thỉnh thoảng lại lộ rõ ở trong nước, đây là lần đâu tiên cô thấy Bùi Minh Vũ như vậy, nói thật, nhìn anh như vậy bớt đi vẻ đẹp lịch lãm khi không mặc âu phục, nhưng lại nhiều thêm vẻ đẹp hoang dã của đàn ông, ánh mắt những người con gái xung quanh không nhịn được đều nhìn vào cơ thể anh, nhưng anh đều lờ đi, trong mắt chỉ có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, ngoài ra thì chính là cô.

Đẩy Quỳnh Quỳnh đi bơi rồi chỉ còn lại mình cô trên bãi cát, yên lặng nhìn bọn trẻ và Bùi Minh Vũ, nghe thấy tiếng cười của họ vui vẻ biết bao, tay nắm một nắm cát thả xuống, lại nắm thêm một nắm nữa rồi lại thả xuống, xung quanh đều là những hạt cát nhỏ, che đi ngón chân trắng mịn của cô, ánh nắng có chút độc hại, nhưng gió biển lại làm dịu đi ánh nắng, khiến cho tất cả đều trở nên đẹp rực rỡ, khiến cô không kìm được hít thở làn gió biển này, sảng khoái dễ chịu.

Bọn trẻ quen với nước biển rất nhanh, cũng không sợ nữa rồi, vui sướng như những chú cá dạo chơi trong nước, Bùi Minh Vũ giao bọn trẻ cho nhân viên cứu hộ, bơi về phía bờ, anh lên rồi, toàn thân đều là bọt nước, lúc bước từng bước tới chỗ cô, cô thật sự muốn vùi mình trong cát.

Anh ấy rõ ràng tốt biết bao nhưng vì sự tồn tại của cô mà từ bỏ cả một vườn hoa, khiến cô nhìn anh mà không khỏi cảm thấy chột dạ.

“Thanh Thu, sao em không bơi? Em nhìn kìa, bọn trẻ đeo phao cứu sinh là biết bơi luôn rồi.”

Cô cười trừ một cái: “Em muốn nhìn bọn trẻ bơi.”

“Nhưng bọn trẻ muốn em bơi cùng.”

Cô áy náy, cô thật sự không thể: “Để lần sau đi.”

“Tâm trạng không tốt?” Bùi Minh Vũ lấy khăn lau qua người rồi ngồi bên cạnh cô, mùi vị của nước biển xông vào mũi khiến cô không chịu được run lên, nhưng không thể chạy trốn, anh cách cô ít cũng phải đủ chỗ cho một người, điều này rất bình thường.

“Không phải.” Cô nói, tay theo bản năng xoắn góc áo, tâm trạng của cô quả thực không tốt, có những lúc tâm trạng hoàn toàn không tự điều khiển được, ví như cô bây giờ.

“Em gạt anh.”

“Thật là không có mà, em rất vui, cảm ơn anh đã đến cùng với em và bọn trẻ.”

“Nhưng em chỉ biết trốn xa bọn anh, Thanh Thu, em có tâm sự, có phải vì Lê Minh Tùng không?” Anh quay đầu nhìn vào mắt cô, cứ thế nói rõ và bày hết tâm sự của cô lên cát.

“Bùi Minh Vũ, anh muốn nói gì?” Anh luôn không thích cô có liên quan đến Lê Minh Tùng, cô biết, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, hình như là tiếng tin nhắn.

“Không có gì, anh nghĩ là em nên sống theo con tim mình, Thanh Thu, nếu như em muốn thì hãy theo đuổi đi, anh ủng hộ em.” Nói xong, Bùi Minh Vũ đứng lên, không đợi cô trả lời lại tiếp tục đi ra biển, chơi đùa cùng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Thật yên tĩnh, cô nghe âm thanh của sóng biển, nghe giọng của bọn trẻ và Bùi Minh Vũ, ngoài điều này ra dường như trên thế giới này đều bất động, trời xanh biết bao, nước biển cũng xanh, cái gì cũng mênh mông bát ngát giống như trong lòng cô vậy, lúc này đang bất an vô cùng.

Thời gian trôi thật nhanh, bất giác hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, bọn trẻ chơi mệt rồi, bò lên bãi cát nằm xuống cái khăn choàng mà cô đã chuẩn bị, vui vẻ ăn đồ ăn vặt mà Bùi Minh Vũ đã chuẩn bị từ trước.

Nghe tiếng chút chít của bọn trẻ, Thanh Thu cảm thấy bản thân thật sự rất có lỗi, người mẹ như cô căn bản không chăm sóc được cho bọn trẻ.

“Xoẹt” đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Thanh Thu: “Mẹ, mẹ ăn một miếng đi, thơm lắm.”

Cô nhai mà trong đầu vẫn nghĩ đến Lê Minh Tùng, làm thế nào cũng không thể xua đi được.

“Mẹ, con muốn vùi mẹ vào cát được không?”

“Thùy Thùy, đừng vùi mẹ, vùi ba nuôi đi.”

“Vậy được, ba không được di chuyển đó.” Khả năng bắt chước của bọn trẻ rất giỏi, huống hồ chôn người bằng chỗ cát này không cần kĩ thuật gì, chỉ cần nhìn người bị chôn dưới cát cách đó mấy bước thì ai cũng biết.

Đào hố, hứng khởi đào một cái hố to, Quỳnh Quỳnh nói: “Ba nuôi, ba mau nằm xuống đi.”

Bùi Minh Vũ ngoan ngoãn nằm xuống, hai đôi tay nhỏ hất cát lên người Bùi Minh Vũ, hất hất, lại thấy chậm, dứt khoát nhấc cái xô cát bên cạnh lên, một cái đựng cát, một cái đổ lên người Bùi Minh Vũ, bên tai toàn là tiếng cười ha ha ha của bọn trẻ, Thanh Thu cảm thấy đưa bọn trẻ tới đây là đúng đắn.

“Mẹ, mẹ cũng hất cát đi.”

Thanh Thu đành phải gia nhập trò chơi của bọn trẻ, không được đến trò này cũng không tham gia.

“Tách tách” cách đó không xa có người chụp ảnh, âm thanh và ánh sáng đó khiến Thanh Thu ngẩng đầu lên theo bản năng, đúng lúc đối diện với một đôi người nước ngoài, cô thấy có chút ngượng ngùng, đi tới dùng tiếng anh nói với họ: “Xin đừng chụp ảnh.”

“Tại sao? Một gia đình bốn người hạnh phúc biết bao mà.” Người vợ ngưỡng mộ khen.

Thanh Thu đỏ mặt, Bùi Minh Vũ vốn không là gì của cô, nhưng trước mặt Bùi Minh Vũ cô lại không tiện nổi giận, đành phải đứng lên không muốn để người nước ngoài chụp ảnh lúc cô và Bùi Minh Vũ đang ở cùng nhau, điều đó sẽ khiến cô bối rối.

“Bốp” đầu đụng phải thứ gì đó cứng cứng, hình như là đầu, là cằm của người khác.

Hơi thở đột nhiên trở nên quen thuộc, hòa lẫn với mồ hôi, của cô, còn có cả đàn ông.

“Anh Tùng...” Quay đầu theo bản năng, cô liền cảm nhận được sự tồn tại của Lê Minh Tùng.

Khoảnh khắc nghiêng người quay đầu lại, cô thật sự nhìn thấy anh.

Dịu dụi mắt: “Anh Tùng, thật sự là anh sao?” nhanh quá.

Anh cười, trên khuôn mặt rực rỡ sáng sủa: “Là anh.”

Từ đầu đến chân, lại từ chân lên đến đầu, anh ấy đúng là bị thương, trên đầu còn quấn vải xô, thứ bó trên đùi có lẽ là thạch cao: “Anh, sao anh biết em ở đây.”

Anh quay đầu nhìn về phía hai đứa bé không biết bắt chuyện thế nào: “Haha, anh đánh hơi thấy mùi của bọn trẻ, nên anh tới.” Anh nháy mắt với Bùi Minh Vũ đang nằm trong hố cát, sau đó ngồi xổm xuống có chút khó khăn: “Ông anh, bọn trẻ là của tôi, tôi phải đưa bọn trẻ đi, được không?”

“Thế Thanh Thu?” Bùi Minh Vũ giật mình đứng dậy, cả người đều là cát lại khiến anh rất gợi cảm, trời, Thanh Thu liền nghĩ tới từ đó.

“Đưa đi cùng, được không?”

Vỗ vỗ những hạt cát trên tay: “Vậy cũng tốt, Thanh Thu, công ty anh còn có việc, em và bọn trẻ còn có cả anh Lê đây cứ từ từ chơi, anh đi trước.”

Há hốc mồm, Thanh Thu một lát sau mới hoàn hồn lại: “Bùi Minh Vũ, anh nói gì?”

Bùi Minh Vũ ghé sát tai cô: “Anh biết, từ cái lúc bắt đầu ngồi xuống bãi cát, trong lòng em đang nhớ người khác, được rồi, anh ta đến rồi, vậy thì anh cũng nên đi thôi.” Ung dung nở nụ cười, anh tỏ vẻ thật sự phải đi rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương