Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 70: Bị bắt cóc thì làm sao
Lúc mở cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, Lê Minh Tùng giống một người vệ sĩ cứ đi phía sau cô như thể sợ cô sẽ bỏ trốn mà không hề để lại dấu vết gì. Cửa phòng ngủ được đẩy ra, tiếng hít thở đều đều vọng đến, hai đứa bé đã ngủ ngon lành.
Nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, Thanh Thu thực sự không nỡ gọi chúng dậy. Cơ thể cô bỗng nhiên bị kéo nhẹ, ánh mắt hướng về phía cửa sổ. Ngón tay thon dài của Lê Minh Tùng vén rèm cửa lên rồi chỉ vào bốt điện thoại công cộng dưới ngọn đèn đường, anh thấp giọng nói: “May mà chúng ta đến nhanh, nếu không người của Lâm Thiếu Đổng đã ra tay trước rồi.”
Sắc mặt của Thanh Thu lập tức trắng bệch, đúng thế, trông tên kia không giống người tốt đẹp gì. Hắn ta rất giống một tên đặc nhiệm, điều này khiến cho cô càng thêm căng thẳng.
“Gọi bọn trẻ dậy, chúng ta phải rời khỏi đây.”
“Gọi bọn trẻ dậy, chúng ta phải rời khỏi đây.” Lê Minh Tùng rất ung dung, thực sự không biết kiếp trước anh đã nợ hai cô bé này những gì mà bây giờ anh phải vã mồ hôi vì chúng như thế. Xem ra, tốc độ của Lâm Thiếu Đổng không hề chậm, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà hắn ta đã tra ra toàn bộ mọi thứ về Thanh Thu rồi.
“Bụp.” Đèn điện sáng lên, thế nhưng ánh đèn chói mắt không hề làm bọn trẻ thức giấc. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chỉ lật người lại rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thấy hai cục thịt nhỏ trên giường đáng yêu như vậy, Lê Minh Tùng không nhịn được mà bước tới cạnh Thanh Thu đang ngồi bên mép giường, ngắm nhìn hai con quỷ nhỏ, rốt cuộc hai đứa bé là con của tên đàn ông nào? Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể điều tra ra được, thế nhưng anh có thể chắc chắn rằng Bùi Minh Vũ và Hoàng Cảnh Hưng không phải là ba của hai đứa trẻ.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con mau tỉnh dậy di.” Thanh Thu thấp giọng thì thầm vào tai chúng.
Thùy Thùy nhắm mắt quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn vung lên, mặc dù vẫn chưa tỉnh nhưng đã nhận ra Thanh Thu đang ở trước giường: “Mẹ về rồi ạ, mẹ ôm con ngủ có được không?” Bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt lấy cổ tay Thanh Thu, đòi được cô ôm ngủ.
“Thùy Thùy, con tỉnh lại đi, mẹ phải đưa các con rời khỏi đây.”
“Hả?” Tiếng kêu sợ hãi làm Quỳnh Quỳnh tỉnh giấc, cô bé vừa dụi mắt vừa lăn mấy vòng rồi mới ngồi dậy: “Thùy Thùy, chị kêu cái gì thế?”
“Quỳnh Quỳnh, mẹ muốn đưa chúng ta đi.”
Đang mơ màng, Quỳnh Quỳnh bỗng nhiên mở to mắt nhìn về phía hai người lớn đang đứng ở đầu giường, ừm, một người là mẹ, một người là... “Chú xấu xa, sao chú lại tới đây?”
“Chú đến đón các cháu đến nhà chú chơi.” Lê Minh Tùng gượng cười, may mà Quỳnh Quỳnh vừa mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo lắm, nếu không ba chữ “chú xấu xa” kia đã làm anh muốn đánh vào mông cô bé rồi.
“Tại sao phải đến nhà chú chứ? Bọn cháu vừa mới chuyển nhà mà, mẹ, sao lại thế ạ?”
Thanh Thu cắn môi, bỗng nhiên cô không biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc Thanh Thu đang khó xử thì Lê Minh Tùng bật cười, hai đứa bé quá đáng yêu, ngay cả mái tóc rũ rượi vì mới ngủ dậy trông cũng đáng yêu vô cùng. Hai đứa đáng yêu đến mức làm anh muốn giơ tay vuốt ve, nghĩ là làm, bàn tay anh đặt lên bím tóc hơi rối của Quỳnh Quỳnh, vừa vuốt ve vừa nói: “Bởi vì ở đây không an toàn.”
“Cháu không tin, chú xấu xa đang lừa con và Thùy Thùy, đúng không mẹ?”
“Là thật đấy Quỳnh Quỳnh ạ.” Thấy bọn trẻ không tin, Thanh Thu chỉ có thể lên tiếng thừa nhận, đều tại cô đắc tội với người không nên động tới.
“Ừm... Chuyện này... Chuyện này...” Thùy Thùy nhíu mày: “Mẹ, cho dù không an toàn thì con cũng không muốn ở trong nhà của chú xấu xa đâu, lỡ như chú ấy bắt cóc con và Quỳnh Quỳnh thì phải làm sao ạ?”
Thanh Thu dở khóc dở cười, cô thực sự muốn gõ lên đầu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trong đầu hai đứa bé toàn nghĩ mấy thứ đâu đâu: “Không đâu, mẹ và các còn, cả chú ấy nữa sẽ ở cùng nhau, có mẹ ở đây, bọn con sẽ không sao đâu.”
Quỳnh Quỳnh nắm lấy tay áo của Thanh Thu: “Mẹ, có phải là có chú ấy ở đây, chúng ta sẽ an toàn không ạ?”
“Ừm, đúng thế.”
“Hì hì, vậy thì đơn giản ạ, chú xấu xa, chú chuyển qua đây sống với bọn cháu đi ạ.”
Thanh Thu ngẩn cả người, ngay cả Lê Minh Tùng cũng đờ đẫn.
Chẳng ai nghĩ đến chuyện Quỳnh Quỳnh sẽ đưa ra ý kiến như vậy.
“Chuyện này... “ Lê Minh Tùng đảo mắt qua căn phòng nhỏ, còn cả chiếc giường trước mặt anh nữa, nếu như ngủ trên chiếc giường này, chắc chắn sẽ không thoải mái.
“Sao thế ạ? Chú không muốn à? Vậy thì thôi, chúng cháu không cần chú bảo vệ đâu, cháu có số điện thoại của ba nuôi, ba nuôi bảo có chuyện gì thì cứ gọi, ba nuôi sẽ bảo vệ bọn cháu.” Thùy Thùy hừ một tiếng, cô bé không hề coi trọng Lê Minh Tùng.
“Cháu là Thùy Thùy đúng không, không phải trước đây cháu đã đồng ý gọi chú là ba nuôi rồi ư? Trẻ con không được nuốt lời đâu, còn nữa, tuyệt đối không được gọi điện thoại cho người ba nuôi họ Bùi của các cháu.”
“Nếu chú không ở đây, cháu muốn gọi cho ai thì gọi, liên quan gì đến chú chứ? Mẹ, bảo chú ấy đi đi ạ.” Thùy Thùy bĩu môi, cô bé kiên quyết chống đối Lê Minh Tùng.
“Được, chú sẽ ở lại đây.” Thấy Thùy Thùy cứ chống đối mình, Lê Minh Tùng không thèm suy nghĩ mà liền đồng ý ngay.
“Lê Minh Tùng, anh...” Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, cô thực sự không hề nghĩ đến chuyện Lê Minh Tùng sẽ đồng ý.
“Sao thế, cô không chào đón tôi à?”
“À, không, không phải thế.” Nghĩ đến người đàn ông mặc quần áo màu đen ở dưới kia, Thanh Thu lập tức phù nhận.
“Nói đi, tôi sẽ ở phòng nào?”
“À, chỉ còn phòng khách thôi.” Căn nhà thuê này chỉ có ba phòng, một căn phòng nhỏ dành cho Sinh, một phòng nữa là phòng của cô, còn gian phòng này là của bọn trẻ, vậy thì đương nhiên anh chỉ có thể ngủ ở phòng khách rồi.
“Không được.” Lê Minh Tùng lập tức gạt bỏ.
Gương mặt Thanh Thu đỏ lên, cô cho rằng anh muốn ở chung phòng với cô: “Lê Minh Tùng, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn ở cùng phòng với bọn trẻ.” Thấy cô đỏ mặt, anh liền đùa dai.
Mặt của Thanh Thu lại càng đỏ, đúng là cô đã nghĩ nhầm rồi: “Anh xem, chiếc giường nhỏ này làm sao chứa nổi anh.” Hai cục cưng thì sao, không nhìn cũng biết anh sẽ chiếm hết cả cái giường rồi.
“Không sao, ngày mai mua một chiếc giường to hơn là được rồi.” Lê Minh Tùng nói với vẻ hời hợt.
“Khoan đã, mẹ, con và Quỳnh Quỳnh vẫn chưa đồng ý để chú ấy ở cùng phòng với bọn con mà.” Thùy Thùy nhìn chằm chằm rồi đưa tay chỉ về phía anh.
Lê Minh Tùng cúi người xuống để đối mặt với Thùy Thùy: “Phải làm thế nào thì cháu mới đồng ý?”
“Ừm, để cháu nghĩ, lúc nào nghĩ xong cháu sẽ nói với chú” Thùy Thùy nháy mắt, đôi lông mi cong vút lay động trông giống hệt như một cây quạt nhỏ. Dáng vẻ này là cho Lê Minh Tùng không thể nhìn được mà vươn tay ôm lấy cô bé: “chụt”, anh hôn lên gương mặt nhỏ nhắn.
Hình ảnh đấy trông rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho Thanh Thu không thể nào rời mắt nổi. Cô cắn răng, quyết định nói hết toàn bộ sự thật về cái đêm anh uống say rồi đòi hỏi cô. Mặc dù xấu hổ, nhưng ít nhất sau này bọn trẻ vẫn còn chỗ dựa là người ba ruột này. Cô hắng giọng: “Anh Tùng...”
“Có điện thoại... Có điện thoại...” Đúng lúc Thanh Thu định mở miệng nói thì điện thoại của Lê Minh Tùng bỗng dưng đổ chuông.
Đặt Thùy Thùy xuống, Lê Minh Tùng cầm lấy điện thoại: “Tiểu Ngô, có chuyện gì thế?”
“Tổng giám đốc, cậu cả và.... cô Lạc đổi chuyến bay rồi.”
“Lúc nào thì đến nơi?” Vẻ mặt của Lê Minh Tùng lập tức trở nên nghiêm nghị nhưng lại có nét căng thẳng. Đây là lần đầu tiên Thanh Thu nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“Chuyến bay lúc cất cánh lúc chín giờ sáng, bây giờ chắc họ sắp đến nơi rồi.”
“Tại sao đến bây giờ mới báo cho tôi?” Giọng điệu không gấp nhưng gương mặt Lê Minh Tùng lại hơi tức giận.
...
Thanh Thu không quan tâm cũng không nghe nữa, chuyện của anh không liên quan gì đến cô, hơn nữa cô cũng không nghe được người ở đầu dây bên kia nói gì, cảm giác vô ý nghe được một chút rất kỳ lạ: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con dậy đi, mau vào đánh răng rửa mặt nào.”
“Aiya! Mẹ, chào buổi sáng.” Mỗi đứa hôn lên má Thanh Thu một cái rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc này, cô chỉ nghe thấy tiếng của Lê Minh Tùng: “Điều một người đến trông chừng suốt cả hai tư tiếng đồng hồ ở chỗ Thanh Thu ở, chuyện về tên họ Lâm kia sẽ được giải quyết sớm thôi.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Tiểu Ngô còn chưa nói xong, Lê Minh Tùng đã cúp máy. Anh vội vàng về nhà, anh cần thay một bộ quần áo khác, sau đó nhanh chóng đến sân bay: “Thanh Thu, tôi phải đến sân bay để đón người, nếu như bọn trẻ đồng ý chuyển đến căn hộ thì tôi sẽ bảo Tiểu Ngô đến đón bọn cô. Còn nếu như bọn trẻ không đồng ý thì cứ ở lại đây trước đã, tôi đã bảo Tiểu Ngô sắp xếp người bảo vệ bọn trẻ rồi.”
“Chúng tôi sẽ ở lại đây.” Không cần do dự nữa, cô muốn ở lại nhà mình, ít nhất thì lúc ở đây, cô còn có thể thản nhiên. Bọn trẻ là con của anh, để anh bỏ chút sức lực bảo vệ chúng cũng được.
“Được, vậy tôi đi trước đây.” Lê Minh Tùng lập tức chạy ra khỏi nhà cô chứ không hề quay đầu lại.
Lê Minh Tùng đi rồi, anh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi khiến cô cứ ngỡ rằng anh chưa hề xuất hiện và chuyện về Lâm Thiếu Đổng cũng không phải là sự thật. Sau khi nghĩ một lúc lâu, cô cầm lấy điện thoại gọi vào số của Thủy Tiên.
“Thanh Thu, là cậu phải không?”
“Ừm, Thủy Tiên, bây giờ cậu vẫn ổn chứ?”
Giọng nói lười biếng lại truyền đến, rõ ràng là vừa ngủ dậy xong: “Tớ vẫn ổn, cảm ơn cậu về chuyện tối qua, nếu không có cậu, tớ đã uống say đến chết rồi. Đúng rồi, Duy Hân bảo cậu đánh cậu chủ Lâm, có đúng thế không?”
“Đúng thế.” Thanh Thu thừa nhận, cô muốn biết thêm những chuyện liên quan đến Lâm Thiếu Đổng từ miệng của Nguyễn Thủy Tiên, nếu không, cô sẽ nghi ngờ Lê Minh Tùng cố ý dọa cô.
“Anh ta trùm ở thành phố, chưa bao giờ để bị chịu thiệt. Mấy ngày hôm nay, cậu nên cẩn thận hơn một chút. Tớ sẽ bảo Duy Hân nhanh chóng xử lý chuyện này để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Cảm ơn cậu, Thủy Tiên.” Xem ra, tất cả đều là sự thật, Lê Minh Tùng không hề làm lớn chuyện lên.
Vậy thì cô và bọn trẻ thực sự phải chú ý an toàn rồi.
Tưởng rằng Lê Minh Tùng chỉ đi đón người nhưng mà đã năm sáu ngày rồi, anh không xuất hiện. Những đồ dùng cũng như thức ăn đều do Tiểu Ngô cho người mang đến.
“Mẹ, không phải ba nuôi muốn ở lại đây ư?”
Quỳnh Quỳnh nắm lấy góc áo của cô, Thanh Thu không hề quay đầu, cô tiếp tục lau bàn. Thực ra, chiếc bàn rất sạch, sáng nay đã lau rồi, thế nhưng cô không ngồi yên nổi: “Mấy hôm nay ba nuôi rất bận, chờ đến lúc ba rảnh ba sẽ đến đây.” Thanh Thu chỉ thuận miệng nói chứ ngay cả bản thân cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, anh không gọi điện thoại cho cô mà cô cũng không muốn gọi.
Ăn cơm xong, điện thoại bỗng đổ chuông, là Ngô: “Cô Trọng, chuyện của cậu Lâm đã được giải quyết rồi, tổng giám đốc nói bây giờ cô có thể tự do đi lại rồi.”
“À, cảm ơn anh.” Đáng lẽ nên vui mừng, thế nhưng trái tim cô lại trở nên nặng nề.
Nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, Thanh Thu thực sự không nỡ gọi chúng dậy. Cơ thể cô bỗng nhiên bị kéo nhẹ, ánh mắt hướng về phía cửa sổ. Ngón tay thon dài của Lê Minh Tùng vén rèm cửa lên rồi chỉ vào bốt điện thoại công cộng dưới ngọn đèn đường, anh thấp giọng nói: “May mà chúng ta đến nhanh, nếu không người của Lâm Thiếu Đổng đã ra tay trước rồi.”
Sắc mặt của Thanh Thu lập tức trắng bệch, đúng thế, trông tên kia không giống người tốt đẹp gì. Hắn ta rất giống một tên đặc nhiệm, điều này khiến cho cô càng thêm căng thẳng.
“Gọi bọn trẻ dậy, chúng ta phải rời khỏi đây.”
“Gọi bọn trẻ dậy, chúng ta phải rời khỏi đây.” Lê Minh Tùng rất ung dung, thực sự không biết kiếp trước anh đã nợ hai cô bé này những gì mà bây giờ anh phải vã mồ hôi vì chúng như thế. Xem ra, tốc độ của Lâm Thiếu Đổng không hề chậm, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà hắn ta đã tra ra toàn bộ mọi thứ về Thanh Thu rồi.
“Bụp.” Đèn điện sáng lên, thế nhưng ánh đèn chói mắt không hề làm bọn trẻ thức giấc. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chỉ lật người lại rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thấy hai cục thịt nhỏ trên giường đáng yêu như vậy, Lê Minh Tùng không nhịn được mà bước tới cạnh Thanh Thu đang ngồi bên mép giường, ngắm nhìn hai con quỷ nhỏ, rốt cuộc hai đứa bé là con của tên đàn ông nào? Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể điều tra ra được, thế nhưng anh có thể chắc chắn rằng Bùi Minh Vũ và Hoàng Cảnh Hưng không phải là ba của hai đứa trẻ.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con mau tỉnh dậy di.” Thanh Thu thấp giọng thì thầm vào tai chúng.
Thùy Thùy nhắm mắt quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn vung lên, mặc dù vẫn chưa tỉnh nhưng đã nhận ra Thanh Thu đang ở trước giường: “Mẹ về rồi ạ, mẹ ôm con ngủ có được không?” Bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt lấy cổ tay Thanh Thu, đòi được cô ôm ngủ.
“Thùy Thùy, con tỉnh lại đi, mẹ phải đưa các con rời khỏi đây.”
“Hả?” Tiếng kêu sợ hãi làm Quỳnh Quỳnh tỉnh giấc, cô bé vừa dụi mắt vừa lăn mấy vòng rồi mới ngồi dậy: “Thùy Thùy, chị kêu cái gì thế?”
“Quỳnh Quỳnh, mẹ muốn đưa chúng ta đi.”
Đang mơ màng, Quỳnh Quỳnh bỗng nhiên mở to mắt nhìn về phía hai người lớn đang đứng ở đầu giường, ừm, một người là mẹ, một người là... “Chú xấu xa, sao chú lại tới đây?”
“Chú đến đón các cháu đến nhà chú chơi.” Lê Minh Tùng gượng cười, may mà Quỳnh Quỳnh vừa mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo lắm, nếu không ba chữ “chú xấu xa” kia đã làm anh muốn đánh vào mông cô bé rồi.
“Tại sao phải đến nhà chú chứ? Bọn cháu vừa mới chuyển nhà mà, mẹ, sao lại thế ạ?”
Thanh Thu cắn môi, bỗng nhiên cô không biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc Thanh Thu đang khó xử thì Lê Minh Tùng bật cười, hai đứa bé quá đáng yêu, ngay cả mái tóc rũ rượi vì mới ngủ dậy trông cũng đáng yêu vô cùng. Hai đứa đáng yêu đến mức làm anh muốn giơ tay vuốt ve, nghĩ là làm, bàn tay anh đặt lên bím tóc hơi rối của Quỳnh Quỳnh, vừa vuốt ve vừa nói: “Bởi vì ở đây không an toàn.”
“Cháu không tin, chú xấu xa đang lừa con và Thùy Thùy, đúng không mẹ?”
“Là thật đấy Quỳnh Quỳnh ạ.” Thấy bọn trẻ không tin, Thanh Thu chỉ có thể lên tiếng thừa nhận, đều tại cô đắc tội với người không nên động tới.
“Ừm... Chuyện này... Chuyện này...” Thùy Thùy nhíu mày: “Mẹ, cho dù không an toàn thì con cũng không muốn ở trong nhà của chú xấu xa đâu, lỡ như chú ấy bắt cóc con và Quỳnh Quỳnh thì phải làm sao ạ?”
Thanh Thu dở khóc dở cười, cô thực sự muốn gõ lên đầu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trong đầu hai đứa bé toàn nghĩ mấy thứ đâu đâu: “Không đâu, mẹ và các còn, cả chú ấy nữa sẽ ở cùng nhau, có mẹ ở đây, bọn con sẽ không sao đâu.”
Quỳnh Quỳnh nắm lấy tay áo của Thanh Thu: “Mẹ, có phải là có chú ấy ở đây, chúng ta sẽ an toàn không ạ?”
“Ừm, đúng thế.”
“Hì hì, vậy thì đơn giản ạ, chú xấu xa, chú chuyển qua đây sống với bọn cháu đi ạ.”
Thanh Thu ngẩn cả người, ngay cả Lê Minh Tùng cũng đờ đẫn.
Chẳng ai nghĩ đến chuyện Quỳnh Quỳnh sẽ đưa ra ý kiến như vậy.
“Chuyện này... “ Lê Minh Tùng đảo mắt qua căn phòng nhỏ, còn cả chiếc giường trước mặt anh nữa, nếu như ngủ trên chiếc giường này, chắc chắn sẽ không thoải mái.
“Sao thế ạ? Chú không muốn à? Vậy thì thôi, chúng cháu không cần chú bảo vệ đâu, cháu có số điện thoại của ba nuôi, ba nuôi bảo có chuyện gì thì cứ gọi, ba nuôi sẽ bảo vệ bọn cháu.” Thùy Thùy hừ một tiếng, cô bé không hề coi trọng Lê Minh Tùng.
“Cháu là Thùy Thùy đúng không, không phải trước đây cháu đã đồng ý gọi chú là ba nuôi rồi ư? Trẻ con không được nuốt lời đâu, còn nữa, tuyệt đối không được gọi điện thoại cho người ba nuôi họ Bùi của các cháu.”
“Nếu chú không ở đây, cháu muốn gọi cho ai thì gọi, liên quan gì đến chú chứ? Mẹ, bảo chú ấy đi đi ạ.” Thùy Thùy bĩu môi, cô bé kiên quyết chống đối Lê Minh Tùng.
“Được, chú sẽ ở lại đây.” Thấy Thùy Thùy cứ chống đối mình, Lê Minh Tùng không thèm suy nghĩ mà liền đồng ý ngay.
“Lê Minh Tùng, anh...” Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, cô thực sự không hề nghĩ đến chuyện Lê Minh Tùng sẽ đồng ý.
“Sao thế, cô không chào đón tôi à?”
“À, không, không phải thế.” Nghĩ đến người đàn ông mặc quần áo màu đen ở dưới kia, Thanh Thu lập tức phù nhận.
“Nói đi, tôi sẽ ở phòng nào?”
“À, chỉ còn phòng khách thôi.” Căn nhà thuê này chỉ có ba phòng, một căn phòng nhỏ dành cho Sinh, một phòng nữa là phòng của cô, còn gian phòng này là của bọn trẻ, vậy thì đương nhiên anh chỉ có thể ngủ ở phòng khách rồi.
“Không được.” Lê Minh Tùng lập tức gạt bỏ.
Gương mặt Thanh Thu đỏ lên, cô cho rằng anh muốn ở chung phòng với cô: “Lê Minh Tùng, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn ở cùng phòng với bọn trẻ.” Thấy cô đỏ mặt, anh liền đùa dai.
Mặt của Thanh Thu lại càng đỏ, đúng là cô đã nghĩ nhầm rồi: “Anh xem, chiếc giường nhỏ này làm sao chứa nổi anh.” Hai cục cưng thì sao, không nhìn cũng biết anh sẽ chiếm hết cả cái giường rồi.
“Không sao, ngày mai mua một chiếc giường to hơn là được rồi.” Lê Minh Tùng nói với vẻ hời hợt.
“Khoan đã, mẹ, con và Quỳnh Quỳnh vẫn chưa đồng ý để chú ấy ở cùng phòng với bọn con mà.” Thùy Thùy nhìn chằm chằm rồi đưa tay chỉ về phía anh.
Lê Minh Tùng cúi người xuống để đối mặt với Thùy Thùy: “Phải làm thế nào thì cháu mới đồng ý?”
“Ừm, để cháu nghĩ, lúc nào nghĩ xong cháu sẽ nói với chú” Thùy Thùy nháy mắt, đôi lông mi cong vút lay động trông giống hệt như một cây quạt nhỏ. Dáng vẻ này là cho Lê Minh Tùng không thể nhìn được mà vươn tay ôm lấy cô bé: “chụt”, anh hôn lên gương mặt nhỏ nhắn.
Hình ảnh đấy trông rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho Thanh Thu không thể nào rời mắt nổi. Cô cắn răng, quyết định nói hết toàn bộ sự thật về cái đêm anh uống say rồi đòi hỏi cô. Mặc dù xấu hổ, nhưng ít nhất sau này bọn trẻ vẫn còn chỗ dựa là người ba ruột này. Cô hắng giọng: “Anh Tùng...”
“Có điện thoại... Có điện thoại...” Đúng lúc Thanh Thu định mở miệng nói thì điện thoại của Lê Minh Tùng bỗng dưng đổ chuông.
Đặt Thùy Thùy xuống, Lê Minh Tùng cầm lấy điện thoại: “Tiểu Ngô, có chuyện gì thế?”
“Tổng giám đốc, cậu cả và.... cô Lạc đổi chuyến bay rồi.”
“Lúc nào thì đến nơi?” Vẻ mặt của Lê Minh Tùng lập tức trở nên nghiêm nghị nhưng lại có nét căng thẳng. Đây là lần đầu tiên Thanh Thu nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“Chuyến bay lúc cất cánh lúc chín giờ sáng, bây giờ chắc họ sắp đến nơi rồi.”
“Tại sao đến bây giờ mới báo cho tôi?” Giọng điệu không gấp nhưng gương mặt Lê Minh Tùng lại hơi tức giận.
...
Thanh Thu không quan tâm cũng không nghe nữa, chuyện của anh không liên quan gì đến cô, hơn nữa cô cũng không nghe được người ở đầu dây bên kia nói gì, cảm giác vô ý nghe được một chút rất kỳ lạ: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con dậy đi, mau vào đánh răng rửa mặt nào.”
“Aiya! Mẹ, chào buổi sáng.” Mỗi đứa hôn lên má Thanh Thu một cái rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc này, cô chỉ nghe thấy tiếng của Lê Minh Tùng: “Điều một người đến trông chừng suốt cả hai tư tiếng đồng hồ ở chỗ Thanh Thu ở, chuyện về tên họ Lâm kia sẽ được giải quyết sớm thôi.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Tiểu Ngô còn chưa nói xong, Lê Minh Tùng đã cúp máy. Anh vội vàng về nhà, anh cần thay một bộ quần áo khác, sau đó nhanh chóng đến sân bay: “Thanh Thu, tôi phải đến sân bay để đón người, nếu như bọn trẻ đồng ý chuyển đến căn hộ thì tôi sẽ bảo Tiểu Ngô đến đón bọn cô. Còn nếu như bọn trẻ không đồng ý thì cứ ở lại đây trước đã, tôi đã bảo Tiểu Ngô sắp xếp người bảo vệ bọn trẻ rồi.”
“Chúng tôi sẽ ở lại đây.” Không cần do dự nữa, cô muốn ở lại nhà mình, ít nhất thì lúc ở đây, cô còn có thể thản nhiên. Bọn trẻ là con của anh, để anh bỏ chút sức lực bảo vệ chúng cũng được.
“Được, vậy tôi đi trước đây.” Lê Minh Tùng lập tức chạy ra khỏi nhà cô chứ không hề quay đầu lại.
Lê Minh Tùng đi rồi, anh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi khiến cô cứ ngỡ rằng anh chưa hề xuất hiện và chuyện về Lâm Thiếu Đổng cũng không phải là sự thật. Sau khi nghĩ một lúc lâu, cô cầm lấy điện thoại gọi vào số của Thủy Tiên.
“Thanh Thu, là cậu phải không?”
“Ừm, Thủy Tiên, bây giờ cậu vẫn ổn chứ?”
Giọng nói lười biếng lại truyền đến, rõ ràng là vừa ngủ dậy xong: “Tớ vẫn ổn, cảm ơn cậu về chuyện tối qua, nếu không có cậu, tớ đã uống say đến chết rồi. Đúng rồi, Duy Hân bảo cậu đánh cậu chủ Lâm, có đúng thế không?”
“Đúng thế.” Thanh Thu thừa nhận, cô muốn biết thêm những chuyện liên quan đến Lâm Thiếu Đổng từ miệng của Nguyễn Thủy Tiên, nếu không, cô sẽ nghi ngờ Lê Minh Tùng cố ý dọa cô.
“Anh ta trùm ở thành phố, chưa bao giờ để bị chịu thiệt. Mấy ngày hôm nay, cậu nên cẩn thận hơn một chút. Tớ sẽ bảo Duy Hân nhanh chóng xử lý chuyện này để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Cảm ơn cậu, Thủy Tiên.” Xem ra, tất cả đều là sự thật, Lê Minh Tùng không hề làm lớn chuyện lên.
Vậy thì cô và bọn trẻ thực sự phải chú ý an toàn rồi.
Tưởng rằng Lê Minh Tùng chỉ đi đón người nhưng mà đã năm sáu ngày rồi, anh không xuất hiện. Những đồ dùng cũng như thức ăn đều do Tiểu Ngô cho người mang đến.
“Mẹ, không phải ba nuôi muốn ở lại đây ư?”
Quỳnh Quỳnh nắm lấy góc áo của cô, Thanh Thu không hề quay đầu, cô tiếp tục lau bàn. Thực ra, chiếc bàn rất sạch, sáng nay đã lau rồi, thế nhưng cô không ngồi yên nổi: “Mấy hôm nay ba nuôi rất bận, chờ đến lúc ba rảnh ba sẽ đến đây.” Thanh Thu chỉ thuận miệng nói chứ ngay cả bản thân cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, anh không gọi điện thoại cho cô mà cô cũng không muốn gọi.
Ăn cơm xong, điện thoại bỗng đổ chuông, là Ngô: “Cô Trọng, chuyện của cậu Lâm đã được giải quyết rồi, tổng giám đốc nói bây giờ cô có thể tự do đi lại rồi.”
“À, cảm ơn anh.” Đáng lẽ nên vui mừng, thế nhưng trái tim cô lại trở nên nặng nề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook