Chồng! Anh Là Ai?
-
Chương 34: Hãy để anh được làm chính mình
CHỒNG! ANH LÀ AI?
TG: Trái Tim Pha Lê
CHƯƠNG 34: HÃY ĐỂ ANH ĐƯỢC LÀM CHÍNH MÌNH.
Chờ mãi cũng gần ba mươi phút vẫn chưa thấy Nghi trở lại, Khiêm sốt ruột chạy tìm khắp các nhà vệ sinh trong Secret Garden vẫn không thấy Nghi. Anh liên hệ bảo vệ cùng túa ra đi tìm, đọc loa khắp nơi nhưng Nghi vẫn bặt vô âm tính. Chợt có đứa trẻ tầm năm tuổi chạy lại đưa cho Khiêm tờ giấy, rồi chạy đi thật nhanh
" Muốn tìm Phương Nghi, chuẩn bị sẵn mười tỉ, tiền mặt".
Một anh bảo vệ chạy lại đưa cho Khiêm chiếc giỏ xách của Nghi
- Thưa anh, đây có phải giỏ xách của chị nhà?
- Đúng! Đây là giỏ của vợ tôi.
- Chúng tôi tìm thấy trên bãi cỏ gần khu vực nhà vệ sinh, có thể chị nhà đã bị bắt cóc.
Mặt Khiêm chuyển xanh trắng, mắt anh đỏ ngầu giận dữ siết chặt giỏ xách trong tay. Mở trong giỏ xem thì không có điện thoại, có thể cô ấy nhét trong người. Người có thể tìm ra Nghi lúc này chỉ có Gia Minh. Anh móc điện thoại ra điện.
- Lực, chuẩn bị cho anh mười tỉ tiền mặt, ngày mai phải có.
- Minh! Phương Nghi bị bắt cóc.
Không nghe bên kia nói gì, chỉ thấy Khiêm gật gù "được" rồi cúp máy. Anh quay qua dặn anh quản lý khu vườn
- Vui lòng không loan tin vợ tôi bị bắt cóc ra ngoài, cũng đừng báo công an. Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm.
- Anh nên báo công an, họ có nghiệp vụ sẽ cứu được vợ anh.
- Tôi sẽ báo khi vợ tôi được an toàn. Nhưng từ giờ tới đó, anh cứ xem như không có gì xảy ra. Chắc các anh cũng không muốn khu vườn này thật sự "bí mật" chứ?
Khiêm đang rất giận, hơi lạnh từ đôi mắt đen âm trầm tỏa ra khiến người đối diện phải run sợ, anh quản lý nghe vậy gật gù cho qua chuyện. "Do họ không chịu báo công an, không phải lỗi của mình."
Minh dò theo định vị từ điện thoại của Nghi, tuy điện thoại đã tắt nhưng con chip xài pin riêng, lần trước Lực mới thay chip mới thời lượng pin tận một năm, Minh nhanh chóng dò ra chỗ của Nghi. Bọn bắt cóc này chắc cũng chỉ là cắc ké, nên chúng nghĩ tắt điện thoại là xong, nhưng chúng không biết Huyền Long chuyên về công nghệ thông tin thu thập, theo dõi, nghe lén. Tham thì thâm, ai bảo ham điện thoại flagchip chi để lạy ông con ở bụi này.
Trong khu nhà hoang ở rìa thành phố Đà Lạt, Nghi bị trói trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Bên ngoài là nhóm thanh niên giang hồ cấp thấp ngồi chơi đánh bài. Con s9+ của Nghi đang nằm giữa chiếu bài làm vật đánh cược. Nghi tỉnh lại, mắt lờ đờ nhìn xung quanh, cô nhớ mình đi vệ sinh ra thì bị chụp thuốc mê và giờ cô đang ở đây. Chắc Khiêm đang sốt ruột tìm mình. Cũng may bọn chúng chỉ trói tay và chân, không trói người cô nên chắc bé con vẫn an toàn. Nghi thở phào, quan sát tìm cách thoát thân. Bà Phấn từ ngoài đi tới xách theo mấy hộp cơm, đưa cho mấy tên thanh niên chơi bài, hất hàm hỏi:
- Nó tỉnh chưa?
- Thưa chị, nó vẫn ngủ, ngủ rất ngon nữa là đằng khác. Hahahha
- Tụi bây canh chừng nó cẩn thận, đừng để nó sứt mẻ. Lần này mục đích là tiền, không nên đối đầu với Huyền Long.
- Hahaha! Bà chị cũng biết sợ à? Sợ sao còn bắt cóc nó. Không nghe bà chị là con nhỏ xong rồi, nhìn ngon thế cơ mà.
- Chúng mày ở Việt Nam, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nó là vợ của thủ lĩnh Huyền Long đó, nghe qua chưa? Tao già rồi, cần tiền để tìm một chỗ sống an nhàn thôi. Tao cũng từng muốn trả thù nó, nhưng nó đã xin chồng nó tha cho tao, vậy là tao nợ nó. Mà nghĩ giờ giết nó chẳng khác nào tao tự đào hố chôn mình. Tụi bây có tiền nên kín đáo đi xa làm ăn. Gia Khiêm nó là thằng có thù tất báo, mức độ cấp số nhân.
Bà Phấn nói xong bước vào nhà, Nghi giả vờ ngất xỉu. Bà Phấn nhìn thấy Nghi chưa tỉnh lại đi ra, gọi điện thoại cho ai đó.
Minh cho người đón ông Tân lên Đà Lạt, vì sợ bà Phấn manh động như lần trước, hi vọng ông Tân có thể khuyên giải được bà. Tám giờ tối, Minh đón ông ở sân bay Liên Khương, rồi chở thẳng về Vietsopetro. Còn Lực làm thủ tục rút mười tỉ, do ngân hàng ở Đà Lạt là chi nhánh, không có số tiền mặt lớn như thế, nên Lực đành bay về thành phố rút tiền, sẵn đón ông Tân.
4 giờ sáng, sương mù giăng dày đặc, đó là khoảng thời gian con người ngủ say nhất. Bọn thanh niên chơi bài suốt đêm cũng thấm mệt nên lăn ra ngủ. Bọn chúng cứ nghĩ không ai tìm ra chỗ này, thường người ta nôn nóng sẽ đi cứu người ngay, chúng canh phòng cả đêm nhưng toàn canh đập muỗi. Nên chúng Nghĩ chắc Khiêm kiếm không ra và đang chuẩn bị tiền. Tên nào cũng nằm mộng đẹp.
Khiêm và Minh dẫn theo tốp người áo đen men theo triền đồi quan sát ngôi nhà, chỉ có năm tên đang ngáy ngủ. Còn bà Phấn không thấy, nhưng không nghĩ nhiều, Minh phất tay, một người áo đen chạy lên,cầm ống nhỏ thổi. Từng cây kim bé tí bắn ra, ghim vào năm người đang ngủ kia, như muỗi cắn, giúp chúng bay lên chín tầng mây. Nghe động tĩnh, bà Phấn giật mình quan sát, thì ra bà ta dựa vào tường trong nhà ngủ, do bức tường che nên Minh không thấy. Nhưng bà Phấn từ trong nhìn ra thấy nhiều đốm đen đang lố nhố tiến về phía nhà hoang. "Không ngờ mày tìm ra nhanh như vậy, không hỗ danh Huyền Long". Bà rút trong người ra con dao xếp, chạy lại cắt dây trói cho Phương Nghi, bắt cô đi theo mình chạy ra bằng lối sau. Bà phải có mười tỉ này, không thể cứ sống chui rúc mãi được.
Minh và Khiêm vừa chạy vào, chỉ thấy bóng hai người đang chạy ra phía sau đồi, họ liền đuổi theo. Sức phụ nữ sao bằng đàn ông, nhanh chóng họ bị đuổi kịp. Bà Phấn bí quá, đành nắm tóc Nghi giật ra sau, kè dao vô cổ Nghi uy hiếp, bà nhìn hai người trước mặt, rất giống nhau như sinh đôi vậy, điểm khác duy nhất là một người vóc dáng chuẩn, cơ săn chắc, còn một người có vẻ hơi gầy và xanh xao. Cả hai đều toát ra khi chất áp bức, vậy ai mới là Gia Khiêm đây?
- Gia Khiêm! Mày có biết vợ mày là ai không?
Hai anh em nhìn nhau khó hiểu, sao bà ta hỏi câu gì trớt quớt. Nhưng Minh đã có linh tính bà ta biết gì đó.
- hahahah! Tao vô đường cùng rồi, không ngại nói cho mày biết bí mật về vợ và ba vợ mày, nhưng với điều kiện mày phải cho tao đi. Và tao sẽ thả vợ mày nguyên vẹn nếu tao cầm được 10 tỷ. Nhưng tao không chắc mày biết về nó rồi, không chừng lại nhờ tao xử lý nó dùm nữa. Hahahha!Trong tụi bây, ai là Gia Khiêm?
Đến đây thì Minh dám chắc bà ta biết về việc ông Tân hại mẹ và anh hai. Nếu anh Khiêm biết, mọi chuyện sẽ ra sao đây? Anh hai tuy trông hoạt bát vui vẻ nhưng tâm tư khó đoán. Hồi nhỏ, Khiêm có nuôi con mèo, nhưng lại nhốt nó vào lồng. Mèo bị nhốt trong lồng sao nó chịu được, thế là nó tìm cách trốn đi, và nó đã trốn được. Khiêm tức giận nhưng không nói gì, lặng lẽ đem cất cái lồng. Sáng hôm sau, mọi người tá hỏa khi thấy con mèo bị giết, nằm chết trong cái lồng. Mọi người làm đều nghĩ do Khiêm làm, họ lén vô phòng quan sát Khiêm. Quả thật chân Khiêm vẫn lấm lem dính lá khô bị ướt sương, cả người anh đều bị hạ nhiệt độ lạnh ngắt. Chỉ có thể suy ra rằng Khiêm đã đi tìm con mèo cả đêm và giết nó, rồi mang nó lại vô lồng. Từ đó, người làm trong nhà bắt đầu sợ Khiêm, sợ hơn cả Minh. Minh bất giác rùng mình nhớ về hiện tại, nếu Khiêm biết sự thật thì Khiêm sẽ làm gì với bác Tân đây. Trùng hợp cả hai đồng thanh lên tiếng
- Tôi là Gia Khiêm
Họ lại trừng mắt nhìn nhau, một người sợ liên lụy em mình, và muốn biết sự thật gì? Còn một người lo lắng sự thật phơi bày, anh sẽ không chịu được đả kích. Nhưng cuối cùng, Khiêm đi lại bên em, vỗ vỗ vai Minh nói:
- Minh! Hãy cho anh được làm chính mình.
Minh nhìn Khiêm, rồi lại nhìn người phụ nữ đang bị dọa đến tái xanh kia, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, lui về phía sau. Khiêm tiến lên phía trước.
- Bà muốn nói gì?
- Mày có cho tao 10 tỉ và thả tao đi không? Mười tỉ đổi bí mật mà mày muốn biết trong suốt 12 năm, mạng vợ mày đổi mạng tao.
- Được! Giờ thả cô ấy ra.
Lực cũng vừa đẩy ông Tân đi tới, nhìn thấy ông Tân, bà Phấn ngửa cổ cười đầy mai mỉa.
- Ông cũng đến đây à, đến để xem tôi bại sụi phải không?
- Phấn! Dừng tay đi em. Anh sẽ tha thứ cho em.
- Tha thứ? Là ai tha thứ cho ai đây? Tôi dành cả cuộc đời yêu thương anh nhưng anh lại đem tình yêu cho con hồ ly đó, còn để có con với nhau. Anh bỏ cả tuổi xuân để đi tìm nó về cung phụng nó. Còn tôi, có chút nào anh nghĩ đến tôi không? Giờ anh nói "anh tha thứ", hahahaha!
- Phấn! Anh sai vì đã phụ em. Cô ấy và Nghi không có lỗi. Muốn trách, em cứ đổ lên anh. Anh tha thứ trong suốt bao năm, em tráo thuốc cho anh uống toàn thuốc ngủ, hại thần kinh. Em đẩy con anh vào con đường nhơ nhuốc, dừng tay được rồi em à.
- hahahaha! Nó phải cảm ơn tôi, tôi nuôi nó trắng da dài tóc không phải sao? Cho nên bây giờ nó mới có chồng đại gia, sống sung sướng. Và tôi cũng sẽ thay ông và nó nói ra sự thật của hai mươi tám năm trước đây cho chồng nó khỏi mắc công điều tra.
- Phấn! Em đã biết những gì?
- Khiêm! Mày đưa 10 tỉ đây, tao sẽ nói cho mày biết ai là người cưỡng bức mẹ mày, ép mày chết.
Gia Khiêm trầm mặt, tràn ngập khí tức lạnh lẽo u ám. Mặt trời đã lên, nhưng không xua đi nổi hàn khí tỏa ra từ người đàn ông đó. Mọi người xung quanh cũng nín thở xem phản ứng của Gia Khiêm, ngay cả Gia Minh cũng căng thẳng tột độ. Ông Tân từ từ lấy cây gậy ba chân đứng lên khỏi xe lăn, do ông không uống thuốc của bà Phấn, được Minh mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị, thêm tập vật lý trị liệu, ông đã đứng và đi được, dù chậm chạp. Nghi thấy ba bước đi, cô mừng rơi nước mắt, giờ chỉ cần mẹ tỉnh lại, cô có chết cũng cam lòng. Nhưng còn người đàn ông lạnh lùng kia, anh đang nghĩ gì? Bây giờ trông anh như hung thần đang chờ cơ hội săn người. Nếu phải chết, cô nguyện chết dưới tay anh, trả lại món nợ thâm sâu mà ba cô thiếu. Cô nhìn lại Gia Minh, " Minh! Nếu có kiếp sau, em sẽ không bao giờ phụ anh nữa". Nhìn thái độ hai anh em, cô biết Minh chưa nói cho Khiêm về việc đó, cô không thể để cho bà ta nói, muốn nói thì người nói phải là cô. Không thể để bà ta đục nước béo cò lấy 10 tỷ của Trần Gia. Nghĩ là làm, Nghi nhớ tới tay mình có đeo nhẫn rồng của Khiêm tặng, mà khi cô đấm tên cướp nát cả lỗ mũi. Nghi dùng ngón tay cà vào chiếc nhẫn cho mũi dao bé xíu thò ra, cô chưa biết sử dụng nên cứ chà chà mà nhẫn vẫn trơ trơ. Thôi kệ, tính cứa tay cho bà Phấn buông dao, đành phải đổi phương án thử dọng ngược vô mặt bà ta xem sao, hi vọng mình còn đủ sức.
TG: Trái Tim Pha Lê
CHƯƠNG 34: HÃY ĐỂ ANH ĐƯỢC LÀM CHÍNH MÌNH.
Chờ mãi cũng gần ba mươi phút vẫn chưa thấy Nghi trở lại, Khiêm sốt ruột chạy tìm khắp các nhà vệ sinh trong Secret Garden vẫn không thấy Nghi. Anh liên hệ bảo vệ cùng túa ra đi tìm, đọc loa khắp nơi nhưng Nghi vẫn bặt vô âm tính. Chợt có đứa trẻ tầm năm tuổi chạy lại đưa cho Khiêm tờ giấy, rồi chạy đi thật nhanh
" Muốn tìm Phương Nghi, chuẩn bị sẵn mười tỉ, tiền mặt".
Một anh bảo vệ chạy lại đưa cho Khiêm chiếc giỏ xách của Nghi
- Thưa anh, đây có phải giỏ xách của chị nhà?
- Đúng! Đây là giỏ của vợ tôi.
- Chúng tôi tìm thấy trên bãi cỏ gần khu vực nhà vệ sinh, có thể chị nhà đã bị bắt cóc.
Mặt Khiêm chuyển xanh trắng, mắt anh đỏ ngầu giận dữ siết chặt giỏ xách trong tay. Mở trong giỏ xem thì không có điện thoại, có thể cô ấy nhét trong người. Người có thể tìm ra Nghi lúc này chỉ có Gia Minh. Anh móc điện thoại ra điện.
- Lực, chuẩn bị cho anh mười tỉ tiền mặt, ngày mai phải có.
- Minh! Phương Nghi bị bắt cóc.
Không nghe bên kia nói gì, chỉ thấy Khiêm gật gù "được" rồi cúp máy. Anh quay qua dặn anh quản lý khu vườn
- Vui lòng không loan tin vợ tôi bị bắt cóc ra ngoài, cũng đừng báo công an. Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm.
- Anh nên báo công an, họ có nghiệp vụ sẽ cứu được vợ anh.
- Tôi sẽ báo khi vợ tôi được an toàn. Nhưng từ giờ tới đó, anh cứ xem như không có gì xảy ra. Chắc các anh cũng không muốn khu vườn này thật sự "bí mật" chứ?
Khiêm đang rất giận, hơi lạnh từ đôi mắt đen âm trầm tỏa ra khiến người đối diện phải run sợ, anh quản lý nghe vậy gật gù cho qua chuyện. "Do họ không chịu báo công an, không phải lỗi của mình."
Minh dò theo định vị từ điện thoại của Nghi, tuy điện thoại đã tắt nhưng con chip xài pin riêng, lần trước Lực mới thay chip mới thời lượng pin tận một năm, Minh nhanh chóng dò ra chỗ của Nghi. Bọn bắt cóc này chắc cũng chỉ là cắc ké, nên chúng nghĩ tắt điện thoại là xong, nhưng chúng không biết Huyền Long chuyên về công nghệ thông tin thu thập, theo dõi, nghe lén. Tham thì thâm, ai bảo ham điện thoại flagchip chi để lạy ông con ở bụi này.
Trong khu nhà hoang ở rìa thành phố Đà Lạt, Nghi bị trói trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Bên ngoài là nhóm thanh niên giang hồ cấp thấp ngồi chơi đánh bài. Con s9+ của Nghi đang nằm giữa chiếu bài làm vật đánh cược. Nghi tỉnh lại, mắt lờ đờ nhìn xung quanh, cô nhớ mình đi vệ sinh ra thì bị chụp thuốc mê và giờ cô đang ở đây. Chắc Khiêm đang sốt ruột tìm mình. Cũng may bọn chúng chỉ trói tay và chân, không trói người cô nên chắc bé con vẫn an toàn. Nghi thở phào, quan sát tìm cách thoát thân. Bà Phấn từ ngoài đi tới xách theo mấy hộp cơm, đưa cho mấy tên thanh niên chơi bài, hất hàm hỏi:
- Nó tỉnh chưa?
- Thưa chị, nó vẫn ngủ, ngủ rất ngon nữa là đằng khác. Hahahha
- Tụi bây canh chừng nó cẩn thận, đừng để nó sứt mẻ. Lần này mục đích là tiền, không nên đối đầu với Huyền Long.
- Hahaha! Bà chị cũng biết sợ à? Sợ sao còn bắt cóc nó. Không nghe bà chị là con nhỏ xong rồi, nhìn ngon thế cơ mà.
- Chúng mày ở Việt Nam, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nó là vợ của thủ lĩnh Huyền Long đó, nghe qua chưa? Tao già rồi, cần tiền để tìm một chỗ sống an nhàn thôi. Tao cũng từng muốn trả thù nó, nhưng nó đã xin chồng nó tha cho tao, vậy là tao nợ nó. Mà nghĩ giờ giết nó chẳng khác nào tao tự đào hố chôn mình. Tụi bây có tiền nên kín đáo đi xa làm ăn. Gia Khiêm nó là thằng có thù tất báo, mức độ cấp số nhân.
Bà Phấn nói xong bước vào nhà, Nghi giả vờ ngất xỉu. Bà Phấn nhìn thấy Nghi chưa tỉnh lại đi ra, gọi điện thoại cho ai đó.
Minh cho người đón ông Tân lên Đà Lạt, vì sợ bà Phấn manh động như lần trước, hi vọng ông Tân có thể khuyên giải được bà. Tám giờ tối, Minh đón ông ở sân bay Liên Khương, rồi chở thẳng về Vietsopetro. Còn Lực làm thủ tục rút mười tỉ, do ngân hàng ở Đà Lạt là chi nhánh, không có số tiền mặt lớn như thế, nên Lực đành bay về thành phố rút tiền, sẵn đón ông Tân.
4 giờ sáng, sương mù giăng dày đặc, đó là khoảng thời gian con người ngủ say nhất. Bọn thanh niên chơi bài suốt đêm cũng thấm mệt nên lăn ra ngủ. Bọn chúng cứ nghĩ không ai tìm ra chỗ này, thường người ta nôn nóng sẽ đi cứu người ngay, chúng canh phòng cả đêm nhưng toàn canh đập muỗi. Nên chúng Nghĩ chắc Khiêm kiếm không ra và đang chuẩn bị tiền. Tên nào cũng nằm mộng đẹp.
Khiêm và Minh dẫn theo tốp người áo đen men theo triền đồi quan sát ngôi nhà, chỉ có năm tên đang ngáy ngủ. Còn bà Phấn không thấy, nhưng không nghĩ nhiều, Minh phất tay, một người áo đen chạy lên,cầm ống nhỏ thổi. Từng cây kim bé tí bắn ra, ghim vào năm người đang ngủ kia, như muỗi cắn, giúp chúng bay lên chín tầng mây. Nghe động tĩnh, bà Phấn giật mình quan sát, thì ra bà ta dựa vào tường trong nhà ngủ, do bức tường che nên Minh không thấy. Nhưng bà Phấn từ trong nhìn ra thấy nhiều đốm đen đang lố nhố tiến về phía nhà hoang. "Không ngờ mày tìm ra nhanh như vậy, không hỗ danh Huyền Long". Bà rút trong người ra con dao xếp, chạy lại cắt dây trói cho Phương Nghi, bắt cô đi theo mình chạy ra bằng lối sau. Bà phải có mười tỉ này, không thể cứ sống chui rúc mãi được.
Minh và Khiêm vừa chạy vào, chỉ thấy bóng hai người đang chạy ra phía sau đồi, họ liền đuổi theo. Sức phụ nữ sao bằng đàn ông, nhanh chóng họ bị đuổi kịp. Bà Phấn bí quá, đành nắm tóc Nghi giật ra sau, kè dao vô cổ Nghi uy hiếp, bà nhìn hai người trước mặt, rất giống nhau như sinh đôi vậy, điểm khác duy nhất là một người vóc dáng chuẩn, cơ săn chắc, còn một người có vẻ hơi gầy và xanh xao. Cả hai đều toát ra khi chất áp bức, vậy ai mới là Gia Khiêm đây?
- Gia Khiêm! Mày có biết vợ mày là ai không?
Hai anh em nhìn nhau khó hiểu, sao bà ta hỏi câu gì trớt quớt. Nhưng Minh đã có linh tính bà ta biết gì đó.
- hahahah! Tao vô đường cùng rồi, không ngại nói cho mày biết bí mật về vợ và ba vợ mày, nhưng với điều kiện mày phải cho tao đi. Và tao sẽ thả vợ mày nguyên vẹn nếu tao cầm được 10 tỷ. Nhưng tao không chắc mày biết về nó rồi, không chừng lại nhờ tao xử lý nó dùm nữa. Hahahha!Trong tụi bây, ai là Gia Khiêm?
Đến đây thì Minh dám chắc bà ta biết về việc ông Tân hại mẹ và anh hai. Nếu anh Khiêm biết, mọi chuyện sẽ ra sao đây? Anh hai tuy trông hoạt bát vui vẻ nhưng tâm tư khó đoán. Hồi nhỏ, Khiêm có nuôi con mèo, nhưng lại nhốt nó vào lồng. Mèo bị nhốt trong lồng sao nó chịu được, thế là nó tìm cách trốn đi, và nó đã trốn được. Khiêm tức giận nhưng không nói gì, lặng lẽ đem cất cái lồng. Sáng hôm sau, mọi người tá hỏa khi thấy con mèo bị giết, nằm chết trong cái lồng. Mọi người làm đều nghĩ do Khiêm làm, họ lén vô phòng quan sát Khiêm. Quả thật chân Khiêm vẫn lấm lem dính lá khô bị ướt sương, cả người anh đều bị hạ nhiệt độ lạnh ngắt. Chỉ có thể suy ra rằng Khiêm đã đi tìm con mèo cả đêm và giết nó, rồi mang nó lại vô lồng. Từ đó, người làm trong nhà bắt đầu sợ Khiêm, sợ hơn cả Minh. Minh bất giác rùng mình nhớ về hiện tại, nếu Khiêm biết sự thật thì Khiêm sẽ làm gì với bác Tân đây. Trùng hợp cả hai đồng thanh lên tiếng
- Tôi là Gia Khiêm
Họ lại trừng mắt nhìn nhau, một người sợ liên lụy em mình, và muốn biết sự thật gì? Còn một người lo lắng sự thật phơi bày, anh sẽ không chịu được đả kích. Nhưng cuối cùng, Khiêm đi lại bên em, vỗ vỗ vai Minh nói:
- Minh! Hãy cho anh được làm chính mình.
Minh nhìn Khiêm, rồi lại nhìn người phụ nữ đang bị dọa đến tái xanh kia, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, lui về phía sau. Khiêm tiến lên phía trước.
- Bà muốn nói gì?
- Mày có cho tao 10 tỉ và thả tao đi không? Mười tỉ đổi bí mật mà mày muốn biết trong suốt 12 năm, mạng vợ mày đổi mạng tao.
- Được! Giờ thả cô ấy ra.
Lực cũng vừa đẩy ông Tân đi tới, nhìn thấy ông Tân, bà Phấn ngửa cổ cười đầy mai mỉa.
- Ông cũng đến đây à, đến để xem tôi bại sụi phải không?
- Phấn! Dừng tay đi em. Anh sẽ tha thứ cho em.
- Tha thứ? Là ai tha thứ cho ai đây? Tôi dành cả cuộc đời yêu thương anh nhưng anh lại đem tình yêu cho con hồ ly đó, còn để có con với nhau. Anh bỏ cả tuổi xuân để đi tìm nó về cung phụng nó. Còn tôi, có chút nào anh nghĩ đến tôi không? Giờ anh nói "anh tha thứ", hahahaha!
- Phấn! Anh sai vì đã phụ em. Cô ấy và Nghi không có lỗi. Muốn trách, em cứ đổ lên anh. Anh tha thứ trong suốt bao năm, em tráo thuốc cho anh uống toàn thuốc ngủ, hại thần kinh. Em đẩy con anh vào con đường nhơ nhuốc, dừng tay được rồi em à.
- hahahaha! Nó phải cảm ơn tôi, tôi nuôi nó trắng da dài tóc không phải sao? Cho nên bây giờ nó mới có chồng đại gia, sống sung sướng. Và tôi cũng sẽ thay ông và nó nói ra sự thật của hai mươi tám năm trước đây cho chồng nó khỏi mắc công điều tra.
- Phấn! Em đã biết những gì?
- Khiêm! Mày đưa 10 tỉ đây, tao sẽ nói cho mày biết ai là người cưỡng bức mẹ mày, ép mày chết.
Gia Khiêm trầm mặt, tràn ngập khí tức lạnh lẽo u ám. Mặt trời đã lên, nhưng không xua đi nổi hàn khí tỏa ra từ người đàn ông đó. Mọi người xung quanh cũng nín thở xem phản ứng của Gia Khiêm, ngay cả Gia Minh cũng căng thẳng tột độ. Ông Tân từ từ lấy cây gậy ba chân đứng lên khỏi xe lăn, do ông không uống thuốc của bà Phấn, được Minh mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị, thêm tập vật lý trị liệu, ông đã đứng và đi được, dù chậm chạp. Nghi thấy ba bước đi, cô mừng rơi nước mắt, giờ chỉ cần mẹ tỉnh lại, cô có chết cũng cam lòng. Nhưng còn người đàn ông lạnh lùng kia, anh đang nghĩ gì? Bây giờ trông anh như hung thần đang chờ cơ hội săn người. Nếu phải chết, cô nguyện chết dưới tay anh, trả lại món nợ thâm sâu mà ba cô thiếu. Cô nhìn lại Gia Minh, " Minh! Nếu có kiếp sau, em sẽ không bao giờ phụ anh nữa". Nhìn thái độ hai anh em, cô biết Minh chưa nói cho Khiêm về việc đó, cô không thể để cho bà ta nói, muốn nói thì người nói phải là cô. Không thể để bà ta đục nước béo cò lấy 10 tỷ của Trần Gia. Nghĩ là làm, Nghi nhớ tới tay mình có đeo nhẫn rồng của Khiêm tặng, mà khi cô đấm tên cướp nát cả lỗ mũi. Nghi dùng ngón tay cà vào chiếc nhẫn cho mũi dao bé xíu thò ra, cô chưa biết sử dụng nên cứ chà chà mà nhẫn vẫn trơ trơ. Thôi kệ, tính cứa tay cho bà Phấn buông dao, đành phải đổi phương án thử dọng ngược vô mặt bà ta xem sao, hi vọng mình còn đủ sức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook