Chồng À Xin Hãy Bình Tĩnh
2: Đừng Rời Xa Anh


Bị ngọn lửa độc địa trong lòng thúc đẩy, đầu óc Tô Hạ choáng váng, chẳng muốn nghĩ về vấn đề gì hết, cầm sổ hộ khẩu lên, thậm chí không cần theo trình tự mà cứ thế có một thân phận mới, cuối cùng giờ lại ở trong căn biệt thự nhà người đàn ông kia, giờ mới tỉnh táo lại.

Nhìn xuống sổ kết hôn trên tay mình, đầu óc Tô Hạ hơi nhức nhối, vậy là cô thật sự đã kết hôn!.

Mơ mơ màng màng, cô không dám gặp người đàn ông hôm qua vừa mới gặp mặt nay đã thành chồng của mình,cô chạy vọt vào phòng tắm,tắm rửa kĩ càng,đầu óc giờ mới tỉnh táo lại đôi chút
Tắm rửa xong,cô mới nhận ra vừa nãy vội quá nên quên mang quần áo,mặt lấp tức đỏ như trái cà chua,hiện tại trong phòng này,chỉ còn lại cô và người đàn ông kia,mà người đó đối với cô mà nói vẫn là một người xa lạ!Cô ở trong phòng tắm do dự vài phần,nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ ra giải pháp nào cả,cuối cùng chỉ có thể lấy đại một chiếc khăn tắm khô ráo quấn lên dáng người mảnh mai,uyển chuyển của mình,khi tới đầu gối,cô cố gắng quấn thật kín rồi mới khẽ chừa một kẽ nhỏ trên cánh cửa phòng tắm.


Cô lớn tiếng gọi:"Cố Dật Thần!!"
Căn nhà trống rỗng không một lời hồi đáp,gọi thêm vài lần nhưng như thể không có ai trong nhà vậy,Tô Hạ không nhịn được mà thắc mắc,không lẽ anh ta ra ngoài rồi ư?
Lúc này cô mới dám đi ra,cẩn thận hết nhìn từ Đông sang Tây,đi đến một căn phòng có vẻ là phòng ngủ mà vặn tay nắm cửa,trong phòng tối đen một màu mực,Tô hạ không biết cái đèn ở đâu,chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối tìm quần áo,đi dọc theo vách tường.

Không cẫn thận cô bị vấp phải vật gì đó mà ngã nhào về phía trước-
"Ôi!.

"
Không đoán trước được rằng cơn đau lại ập tới đột ngột như vậy,thân thể cô mềm nhũn.

Tô Hạ sờ thử,thì ra là giường,lại không cẩn thận như đụng phải một cơ thể cứng rắn,da dẻ đàn hồi, bờ ngực vũng trãi,đây đích thị là một người đàn ông!Tô Hạ hoảng sợ,giãy dụa định nhảy dựng lên lại bị người đàn ông đó mạnh bạo kéo vào lồng ngực!
"Dĩ Mạt đừng đi mà,ở lại đi!!"

Trong lúc chật vật giãy dụa, khăn tắm của Tô Hạ sớm đã rớt từ lâu, hiện tại trên người cô không một mảnh vải che thân, cô cảm thấy nóng ran mặt mày, vừa xấu hổ lại vừa tức giận tột cùng, cô cố gắng đẩy mạnh hắn ta ra nhưng vô ích, khoảng cách giữa cô và hắn quá gần, cô thậm chí người được mùi rượu nồng nặc xen lẫn hơi thở nam tính của người đàn ông này, lòng cô dậy sóng, cảm nhận được nguy cơ đang tới gần cô liền khẩn trương lên.

Một gã đàn ông say rượu ôm trong tay một cô gái trẻ, điên cô cũng biết đây là chuyện nguy hiểm đến nhường nào!
Cái tên phát ra từ trong miệng anh ta, giọng nói trầm thấp lại mang đầy hương vị ưu thương, anh ta nhận sai người rồi!
" Tôi không phải Dĩ Mạt, tôi không phải, anh nhìn xem, tôi là Tô Hạ, Cố Dật Thần anh mau tỉnh táo lại đi!! "
Tô Hạ gấp gáp đến độ nước mắt đều chảy ra, liều mạng giãy dụa, đấm, đá lung tung, nhưng hắn ta đã kịp xoay người đè cô lại, nhờ vào ánh sáng phản chiếu từ ánh trăng vào cửa phòng, lúc này cô cũng thích ứng được với bóng tối, cô nhìn thấy trong đôi mắt mờ mịt của hắn lóe lên một tia hắc ám, hai tay cô bị cố định trên đỉnh đầu, một chân hắn đè giữa hai chân cô, căn bản giãy dụa không được, chỉ có thể để hắn hôn tùy ý, muốn né tránh cũng không được.

Đầu Tô Hạ lắc qua lắc lại, muốn ngăn chặn nụ hôn của hắn nhưng cũng vô dụng, hắn luôn đoán được hướng đi của cô, nhất cử công phá, đưa đầu lưỡi mình vào miệng cô, khám phá hương vị mới lạ, cô chỉ có thể bất lực rơi nước mắt, lời cự tuyệt cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng nữa, sức lực của đàn ông so với phụ nữ làm cho cô có dùng sức giãy dụa cũng không thoát!!
" Dĩ Mạt, Dĩ Mạt, đừng bỏ anh mà!! "

Hắn liên tục gọi tên Dĩ Mạt, trong lỗ tai căn bản không nghe được tiếng la hét chói tai của Tô Hạ, toàn thân cô bị hắn sờ soạng khắp nơi, lưu lại những dấu vết đỏ ửng, môi hắn hôn qua từng tấc da thịt trên cơ thể cô, giống như thưởng trà, thưởng thức thân thể đang tỏa ra hương thơm thanh khiết này, lưu lại trên thân thể cô những vệt đỏ bắt mắt.

Truyện Khoa Huyễn
*Hok 1 vote thì cmt cho mik có tinh thần cũng đc ( ̀.

̫ ́)✧*.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương