Chồng À, Anh Thật Quái Gở
-
Chương 91: Giống đực giống cái
“Anh hiện tại dù sao cũng được coi là nửa chủ nhân rồi, em dựa vào cái gì đuổi anh ra khỏi nhà đây? Hơn nữa, giống đực khoe khoang mình có được giống cái xinh đẹp là bản năng nha, em tại sao lại đi hạn chế bản năng của anh?” Tiếu Đồng cứng cổ, bất mãn oán trách, hoàn toàn không để ý tới đầu kia điện thoại Phạm Thành đều nghe thấy hết thảy những lời này.
Văn Mân xấu hổ nhìn nhìn điện thoại di động còn đặt trên bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền giơ hai tay nhéo nhéo miệng Tiếu Đồng.
“Anh được lắm, giống đực giống cái, anh còn tự biến mình thành động vật cơ đấy.”
“Ô ô ô ô ô ô”. Tiếu Đồng bị Văn Mân nhéo miệng, nói cũng không được, chỉ có thể ô ô kháng nghị, anh rất muốn nói, “Con người chính là động vật, nhưng là so với động vật bình thường tiến hóa hơn mà thôi.”
Nhưng bởi vì bị nhéo miệng, lời này anh không có cách nào thoát ra khỏi miệng, ngoài miệng thì ô ô kháng nghị nhưng bàn tay lại an phận đặt dưới bàn, không hề có chút ý muốn nào đem tay Văn Mân lấy ra, rõ ràng là rất hưởng thụ cái cảm giác đánh là thương mắng là yêu này.
Văn Mân thấy bọt trên tay mình đều chảy vào trong miệng Tiếu Đồng mới lập tức buông tay, lại tiện thể cầm giấy ăn trên bàn giúp anh lau miệng.
“Anh không được nói lung tung nữa, biết không? Cẩn thận người khác nghe xong lại thành chuyện cười, em nói thật đấy.” Mới nói đến một nửa, nhìn thấy người đàn ông trước mặt lại muốn phản bác, cô nhanh chóng đanh mặt lại nói thêm một câu nói cuối cùng.
Một chiêu này coi như dùng được, Tiếu Đồng quệt quệt miệng, cuối cùng cũng không nói ra câu nào có thể làm người ta kinh động nữa.
Thấy anh không nói gì, Văn Mân lúc này mới xoay người chuẩn bị quay về phòng bếp tiếp tục rửa chén.
“Phạm Thành, vừa rồi lời tôi nói, ông nghe xong cũng thấy đó là chuyện cười sao?”
“Khụ khụ khụ, ách…vừa rồi tôi ra ngoài một lát, giáo sư Tiếu có nói cái gì sao? Tôi không có nghe được, ha ha, không nghe được.”
Đầu kia điện thoại Phạm Thành đang vừa nghe vừa cười thầm, không ngờ tới Tiếu Đồng đột nhiên hỏi một câu như vậy, kinh ngạc đến mức sặc nước miếng, chờ đến lúc bình ổn lại hơi thở mới nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
“Nhóc, em nghe thấy chưa, Phạm Thành nói ông ấy không nghe thấy, cho nên sẽ không cười chuyện của chúng ta.”
Vừa đi vào phòng bếp, Văn Mân cúi đầu nhìn vào bồn rửa chén, xiết chặt tay, cố gắng nhịn xuống ý định muốn đem cái người đàn ông đang giả ngốc này xách vào phòng bếp nhấn xuống vòi nước lạnh xả cho hết giận.
Người này, có ai lại đi hỏi người ta như vậy sao? Cho dù hiện tại người ta có cười đến bể bụng, anh hỏi như thế, cũng chỉ có thể nghe được mấy lời khách sáo mà thôi, quan trọng nhất là, anh làm gì còn cố ý đi hỏi người ta?
Người đàn ông này, lúc thì thông minh không thể tưởng tượng nổi, lúc lại giả ngốc khiến người ta phát điên, nói anh am hiểu bản chất con người, đôi khi việc nhìn người lại đơn giản đến như vậy, nói anh chỉ số cảm xúc kém, cố tình hết lần này đến lần khác lại tuôn ra vài câu mà người bình thường không thể nói được. Thật không biết rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh, Văn Mân cảm thấy mình rất mờ mịt, càng nhìn kỹ, ngược lại càng cảm thấy sao không thể hiểu nổi anh đây?
Văn Mân xấu hổ nhìn nhìn điện thoại di động còn đặt trên bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền giơ hai tay nhéo nhéo miệng Tiếu Đồng.
“Anh được lắm, giống đực giống cái, anh còn tự biến mình thành động vật cơ đấy.”
“Ô ô ô ô ô ô”. Tiếu Đồng bị Văn Mân nhéo miệng, nói cũng không được, chỉ có thể ô ô kháng nghị, anh rất muốn nói, “Con người chính là động vật, nhưng là so với động vật bình thường tiến hóa hơn mà thôi.”
Nhưng bởi vì bị nhéo miệng, lời này anh không có cách nào thoát ra khỏi miệng, ngoài miệng thì ô ô kháng nghị nhưng bàn tay lại an phận đặt dưới bàn, không hề có chút ý muốn nào đem tay Văn Mân lấy ra, rõ ràng là rất hưởng thụ cái cảm giác đánh là thương mắng là yêu này.
Văn Mân thấy bọt trên tay mình đều chảy vào trong miệng Tiếu Đồng mới lập tức buông tay, lại tiện thể cầm giấy ăn trên bàn giúp anh lau miệng.
“Anh không được nói lung tung nữa, biết không? Cẩn thận người khác nghe xong lại thành chuyện cười, em nói thật đấy.” Mới nói đến một nửa, nhìn thấy người đàn ông trước mặt lại muốn phản bác, cô nhanh chóng đanh mặt lại nói thêm một câu nói cuối cùng.
Một chiêu này coi như dùng được, Tiếu Đồng quệt quệt miệng, cuối cùng cũng không nói ra câu nào có thể làm người ta kinh động nữa.
Thấy anh không nói gì, Văn Mân lúc này mới xoay người chuẩn bị quay về phòng bếp tiếp tục rửa chén.
“Phạm Thành, vừa rồi lời tôi nói, ông nghe xong cũng thấy đó là chuyện cười sao?”
“Khụ khụ khụ, ách…vừa rồi tôi ra ngoài một lát, giáo sư Tiếu có nói cái gì sao? Tôi không có nghe được, ha ha, không nghe được.”
Đầu kia điện thoại Phạm Thành đang vừa nghe vừa cười thầm, không ngờ tới Tiếu Đồng đột nhiên hỏi một câu như vậy, kinh ngạc đến mức sặc nước miếng, chờ đến lúc bình ổn lại hơi thở mới nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
“Nhóc, em nghe thấy chưa, Phạm Thành nói ông ấy không nghe thấy, cho nên sẽ không cười chuyện của chúng ta.”
Vừa đi vào phòng bếp, Văn Mân cúi đầu nhìn vào bồn rửa chén, xiết chặt tay, cố gắng nhịn xuống ý định muốn đem cái người đàn ông đang giả ngốc này xách vào phòng bếp nhấn xuống vòi nước lạnh xả cho hết giận.
Người này, có ai lại đi hỏi người ta như vậy sao? Cho dù hiện tại người ta có cười đến bể bụng, anh hỏi như thế, cũng chỉ có thể nghe được mấy lời khách sáo mà thôi, quan trọng nhất là, anh làm gì còn cố ý đi hỏi người ta?
Người đàn ông này, lúc thì thông minh không thể tưởng tượng nổi, lúc lại giả ngốc khiến người ta phát điên, nói anh am hiểu bản chất con người, đôi khi việc nhìn người lại đơn giản đến như vậy, nói anh chỉ số cảm xúc kém, cố tình hết lần này đến lần khác lại tuôn ra vài câu mà người bình thường không thể nói được. Thật không biết rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh, Văn Mân cảm thấy mình rất mờ mịt, càng nhìn kỹ, ngược lại càng cảm thấy sao không thể hiểu nổi anh đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook