Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
-
Chương 72: Tránh vỏ dưa, đụng phải vỏ dừa
- Thập lục thiếp? – Ta khinh bỉ cười, thẳng thắn tuyên bố – Ta nếu lấy chồng, ắt phải làm chính thất, còn nữa, phu quân cũng không được nạp thiếp!
- Hừ, ta đường đường là đại công tử, gia thế hiển hách như vậy, nàng làm một cái thiếp cũng không có thiệt thòi! – Hắn vẫn không từ bỏ ý định – Nói cho nàng nghe, trong ngày hôm nay biểu ca tứ hoàng tử của ta sẽ đến đây, nếu chúng ta lập tức thành hôn, sẽ được điện hạ chúc phúc!
Cái gì? Tên hổ báo đó đến đây làm gì? Không tốt, người của triều đình đến đây, nếu là đến truy tìm quý phi? Chắc không phải, nhưng dù thế nào ta cũng nên rời khỏi đây nhanh, tiếp tục cuộc hành trình cho chắc ăn, hơn nữa ở chỗ này đã có một quái vật khiến ta ghê tởm rồi.
- Sao, mỹ nhân? – Tên răng vổ định vươn tay hướng đến ta sàm sỡ, đột nhiên bất thình lình có một cái chén phi đến, ném trúng đầu hắn.
- Kẻ nào to gan? – Mộ Dung Kiếm Phong kinh hoàng hét – Dám… dám làm chảy máu bổn công tử?
Từ trong góc tửu điếm đứng dậy, một tên nam tử mặc hắc y cao lớn, tuy trông không tuấn mỹ nhưng cũng dễ nhìn hơn tên răng vổ trăm lần.
- Người ta rõ ràng không thích ngươi! – Tên hắc y nam tử đáp.
Quái lạ, ta cảm thấy người này quen quen, hình như đã chạm mặt ở đâu rồi? Ta suy nghĩ mãi mà không tài nào ngộ ra đã nhìn thấy ở đâu ~.~
- Tên khốn kia, mau xưng danh cho ông nội ngươi biết! – Tên Mộ Dung công tử hùng hổ nói, như muốn đánh nhau đến nơi.
- “Tả” trong tả hữu song sát! – Hắc y nhân làm ra bộ mặt nguy hiểm.
- Ta không cần biết song song cái quái gì, bay đâu, cho hắn một bài học!
Tức thì năm bảy tên thuộc hạ như du côn bặm trợn xông tới, hắc y nhân linh hoạt nghênh chiến, một màn thi triển võ công vô cùng đẹp mắt, đám to xác kia có lẽ căn bản không phải là đối thủ của hắc y nhân…
- Cô nương, xin mau đi trước, chỗ này cứ để tại hạ!
- A, cảm ơn! – Ta cũng nhanh chóng đặt bạc lạc cho chủ quán rồi chuồn ra.
Hảo hán, nếu có dịp nhất định ta sẽ báo đáp ngươi ~.~ Bây giờ ta đang phải đi vội, hơn nữa, người ta chẳng có gì ngoài tiền, mà ta biết đại hiệp chân chính sẽ không lấy tiền ^^!
Mà hình như, con người ta có chút vô ơn ~.~ Đối với người cứu mình, từng không sẵn sàng muốn hồi báo.
.…
….
Ta cắm đầu trên con phố lớn, định kiếm xa phu nào đó để khởi hành ngay…
Chợ hôm nay rất đông người, toàn là người với người, xem ra thành này rất sầm uất.
Bỗng nhiên từ phía trước ta có người hét lớn:
- Tránh đường! Mau tránh đường!
Thì ra là tiếng vó ngựa rầm rập của một đoàn người ngựa lao tới, đám đông nhốn nháo, xô đẩy lẫn nhau dẹp về hai bên đường. Ta sau một khoảnh khắc ngơ ngẩn cũng phải theo dòng người dẹp vào một bên đường…
Vó ngựa càng lúc càng tới gần, bụi mịt mù…
- Mẫu thân! Mẫu thân!
Vô duyên thế nào có một đứa bé hai, ba tuổi nhếch nhác đứng giữa đường khóc, mà vừa vặn lại ở gần chỗ ta nhất, cách ta chừng năm sáu bước chân…
Này, ai mau cứu nó đi, ai ôm nó vào đi!
Không có ai hào hiệp sao? Đám người này mù hết rồi?
Nhìn đám người ngựa sắp đến gần, ta cũng có chút hoảng, song thế nào lại quyết định lao ra, vươn tay ôm lấy đứa bé vào.
Con bé chết tiệt, ta ôm ngươi là muốn cứu ngươi, ngươi dãy cái gì? Muốn chết sao?
Con bé này còn cạp vào tay ta một cái! Ta giật mình buông tay, không để ý vó ngựa đã thần tốc phi đến trước mặt, lúc ngộ ra đã có cảm giác như mình đứng trước đèn pha ô tô tải hôm đó…
Xong! Ta đã xong ~.~
Ta ôm đầu, đè người con bé xuống, phen này cả ta và nó cùng chết đau đớn…
…
…
[Diệp Khởi Minh vốn là dẫn đầu đoàn người ngựa, đang vội vã lao đi, nào ngờ có mấy kẻ dân đen chết tiệt chắn ngang vó ngựa, suýt nữa hắn đã chèn qua người nếu không nhanh tay vừa hãm ngựa, vừa dùng cây roi dài của mình, lao tới trói lấy người dưới kia, kéo chếch qua hướng khác, vừa vặn giữ lại sinh mạng trong nháy mắt…
Con ngựa hí vang một tiếng, đám người cũng nhốn nháo bâu vào xem…
Một cô nương ôm một đứa nhỏ, đã sợ đến bất tỉnh nhân sự ~
Tứ hoàng tử vốn là thu roi về, nào ngờ cũng là lúc người ta lật người dân đen ngu ngốc kia lên…
Cái mặt này, bộ dáng này, có phần lôi thôi luộm thuộm, nhưng nhìn sao cũng thấy giống ả đàn bà chướng mắt đó!
Hắn như bắt được vàng, bắt được vàng là bởi lẽ đây chính là nhiệm vụ của hắn ~.~, lập tức xuống ngựa kiểm tra…
Nhếch môi cười khinh bạc, đúng là trời giúp hắn, nhanh chóng tìm được ả công chúa Tùy quốc này!
Hắn vốn đã ghét người Tùy quốc, bởi vị tướng quân sư phụ hắn, trong trận giao chiến nhiều năm trước bị người Tùy dùng kế bẩn thỉu giết hại, cho nên hắn với người nước Tùy luôn có ác cảm, nhiều năm chính chiến, cũng cảm thấy người Tùy luôn thích dùng thủ đoạn bẩn thỉu ~.~
Hơn nữa, mấy năm trước người Tùy muốn nghị hòa, muốn cầu thân công chúa, lúc đó hoàng đế định để một trong các hoàng tử cầu thân, còn trực tiếp chỉ định hắn, nhưng hắn kiên quyết từ chối… Không ngờ mấy năm sau, người Tùy không từ bỏ mục đích, còn đem gả công chúa cho hoàng đế đã yếu bệnh, nói là chấp nhận xung hỉ cũng được!!!
Chưa kể đến, ả công chúa Tùy quốc, không những kiêu ngạo xấc xược còn lẳng lơ, ngay cả phụ hoàng già nua của hắn cũng muốn câu dẫn, chính mắt hắn nhìn thấy nên rất thấy chướng mắt …
- Hừ, ta đường đường là đại công tử, gia thế hiển hách như vậy, nàng làm một cái thiếp cũng không có thiệt thòi! – Hắn vẫn không từ bỏ ý định – Nói cho nàng nghe, trong ngày hôm nay biểu ca tứ hoàng tử của ta sẽ đến đây, nếu chúng ta lập tức thành hôn, sẽ được điện hạ chúc phúc!
Cái gì? Tên hổ báo đó đến đây làm gì? Không tốt, người của triều đình đến đây, nếu là đến truy tìm quý phi? Chắc không phải, nhưng dù thế nào ta cũng nên rời khỏi đây nhanh, tiếp tục cuộc hành trình cho chắc ăn, hơn nữa ở chỗ này đã có một quái vật khiến ta ghê tởm rồi.
- Sao, mỹ nhân? – Tên răng vổ định vươn tay hướng đến ta sàm sỡ, đột nhiên bất thình lình có một cái chén phi đến, ném trúng đầu hắn.
- Kẻ nào to gan? – Mộ Dung Kiếm Phong kinh hoàng hét – Dám… dám làm chảy máu bổn công tử?
Từ trong góc tửu điếm đứng dậy, một tên nam tử mặc hắc y cao lớn, tuy trông không tuấn mỹ nhưng cũng dễ nhìn hơn tên răng vổ trăm lần.
- Người ta rõ ràng không thích ngươi! – Tên hắc y nam tử đáp.
Quái lạ, ta cảm thấy người này quen quen, hình như đã chạm mặt ở đâu rồi? Ta suy nghĩ mãi mà không tài nào ngộ ra đã nhìn thấy ở đâu ~.~
- Tên khốn kia, mau xưng danh cho ông nội ngươi biết! – Tên Mộ Dung công tử hùng hổ nói, như muốn đánh nhau đến nơi.
- “Tả” trong tả hữu song sát! – Hắc y nhân làm ra bộ mặt nguy hiểm.
- Ta không cần biết song song cái quái gì, bay đâu, cho hắn một bài học!
Tức thì năm bảy tên thuộc hạ như du côn bặm trợn xông tới, hắc y nhân linh hoạt nghênh chiến, một màn thi triển võ công vô cùng đẹp mắt, đám to xác kia có lẽ căn bản không phải là đối thủ của hắc y nhân…
- Cô nương, xin mau đi trước, chỗ này cứ để tại hạ!
- A, cảm ơn! – Ta cũng nhanh chóng đặt bạc lạc cho chủ quán rồi chuồn ra.
Hảo hán, nếu có dịp nhất định ta sẽ báo đáp ngươi ~.~ Bây giờ ta đang phải đi vội, hơn nữa, người ta chẳng có gì ngoài tiền, mà ta biết đại hiệp chân chính sẽ không lấy tiền ^^!
Mà hình như, con người ta có chút vô ơn ~.~ Đối với người cứu mình, từng không sẵn sàng muốn hồi báo.
.…
….
Ta cắm đầu trên con phố lớn, định kiếm xa phu nào đó để khởi hành ngay…
Chợ hôm nay rất đông người, toàn là người với người, xem ra thành này rất sầm uất.
Bỗng nhiên từ phía trước ta có người hét lớn:
- Tránh đường! Mau tránh đường!
Thì ra là tiếng vó ngựa rầm rập của một đoàn người ngựa lao tới, đám đông nhốn nháo, xô đẩy lẫn nhau dẹp về hai bên đường. Ta sau một khoảnh khắc ngơ ngẩn cũng phải theo dòng người dẹp vào một bên đường…
Vó ngựa càng lúc càng tới gần, bụi mịt mù…
- Mẫu thân! Mẫu thân!
Vô duyên thế nào có một đứa bé hai, ba tuổi nhếch nhác đứng giữa đường khóc, mà vừa vặn lại ở gần chỗ ta nhất, cách ta chừng năm sáu bước chân…
Này, ai mau cứu nó đi, ai ôm nó vào đi!
Không có ai hào hiệp sao? Đám người này mù hết rồi?
Nhìn đám người ngựa sắp đến gần, ta cũng có chút hoảng, song thế nào lại quyết định lao ra, vươn tay ôm lấy đứa bé vào.
Con bé chết tiệt, ta ôm ngươi là muốn cứu ngươi, ngươi dãy cái gì? Muốn chết sao?
Con bé này còn cạp vào tay ta một cái! Ta giật mình buông tay, không để ý vó ngựa đã thần tốc phi đến trước mặt, lúc ngộ ra đã có cảm giác như mình đứng trước đèn pha ô tô tải hôm đó…
Xong! Ta đã xong ~.~
Ta ôm đầu, đè người con bé xuống, phen này cả ta và nó cùng chết đau đớn…
…
…
[Diệp Khởi Minh vốn là dẫn đầu đoàn người ngựa, đang vội vã lao đi, nào ngờ có mấy kẻ dân đen chết tiệt chắn ngang vó ngựa, suýt nữa hắn đã chèn qua người nếu không nhanh tay vừa hãm ngựa, vừa dùng cây roi dài của mình, lao tới trói lấy người dưới kia, kéo chếch qua hướng khác, vừa vặn giữ lại sinh mạng trong nháy mắt…
Con ngựa hí vang một tiếng, đám người cũng nhốn nháo bâu vào xem…
Một cô nương ôm một đứa nhỏ, đã sợ đến bất tỉnh nhân sự ~
Tứ hoàng tử vốn là thu roi về, nào ngờ cũng là lúc người ta lật người dân đen ngu ngốc kia lên…
Cái mặt này, bộ dáng này, có phần lôi thôi luộm thuộm, nhưng nhìn sao cũng thấy giống ả đàn bà chướng mắt đó!
Hắn như bắt được vàng, bắt được vàng là bởi lẽ đây chính là nhiệm vụ của hắn ~.~, lập tức xuống ngựa kiểm tra…
Nhếch môi cười khinh bạc, đúng là trời giúp hắn, nhanh chóng tìm được ả công chúa Tùy quốc này!
Hắn vốn đã ghét người Tùy quốc, bởi vị tướng quân sư phụ hắn, trong trận giao chiến nhiều năm trước bị người Tùy dùng kế bẩn thỉu giết hại, cho nên hắn với người nước Tùy luôn có ác cảm, nhiều năm chính chiến, cũng cảm thấy người Tùy luôn thích dùng thủ đoạn bẩn thỉu ~.~
Hơn nữa, mấy năm trước người Tùy muốn nghị hòa, muốn cầu thân công chúa, lúc đó hoàng đế định để một trong các hoàng tử cầu thân, còn trực tiếp chỉ định hắn, nhưng hắn kiên quyết từ chối… Không ngờ mấy năm sau, người Tùy không từ bỏ mục đích, còn đem gả công chúa cho hoàng đế đã yếu bệnh, nói là chấp nhận xung hỉ cũng được!!!
Chưa kể đến, ả công chúa Tùy quốc, không những kiêu ngạo xấc xược còn lẳng lơ, ngay cả phụ hoàng già nua của hắn cũng muốn câu dẫn, chính mắt hắn nhìn thấy nên rất thấy chướng mắt …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook