Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
-
Chương 135
Ở nhà thím, có một thiếu phụ – con dâu của thím cũng mới sinh hạ một đứa bé trai bụ bẫm đáng yêu, ta thích thú chơi đùa với nó đến gần trưa. Chị ta bảo là, con của ta sau này sinh ra sẽ còn đẹp hơn nhiều, bởi cha mẹ nó rất đẹp… Sau đó còn nói nửa đùa nửa thật rằng sẽ kết làm thông gia…
Gần trưa, thím nói dẫn ta trở về. Ta hi vọng giờ này Diệp Phương Thành có ở nhà rồi, và những món ăn ta yêu thích có ở trên bàn rồi.
Ta vừa mới về đến gần cổng nhà, đã thấy bóng áo trắng của y vội vàng lao ra, gương mặt khẩn cấp như có chuyện lớn, dường như y chuẩn bị đi tìm cái gì đó…
Ánh mắt y vừa nhìn thấy ta, y đã nhanh chân mà bước đến, túm lấy vai ta khiến ta hơi đau, giọng hỏi đầy sốt sắng:
- Nàng đã đi đâu? Tại sao đi lung tung như vậy? - Dường như y vừa mới trở về, không thấy ta trên giường nên mới như vậy.
- Xem kìa, xem kìa… – Bà thím kia cất tiếng hòa hoãn nói – Phu quân của ngươi thực lo lắng cho ngươi… – Quay sang y nói – Đừng lo, ta chỉ thấy nương tử của ngươi đứng đợi ngươi một mình ở cổng buồn bã nên rủ nàng sang chơi…
Diệp Phương Thành dường như không vui lắm, y kéo ta vào nhà, gương mặt bỗng nghiêm túc lạnh như tiền. Cho đến lúc ta ăn cơm, y vẫn như là giận dỗi ~.~ Ta gắp một miếng thịt vào bát y ( trước đây y không thích ăn thịt, nhưng rồi ta cứ gắp miếng nào thì y lại phải ăn miếng đó). Lần này y không ăn, chuyển sang nghiêm giọng, lạnh mặt hơn mà giáo huấn ta:
- Ta đã dặn, nàng không nên đi ra khỏi nhà.
- Nhưng ta… – Ta đưa đôi mắt ấm ức hờn dỗi – Ai bảo ngươi bỏ đi lâu như vậy, buổi sáng một mình làm ta thấy sợ phát khiếp. Còn nữa, ta chỉ sang hàng xóm láng giềng quanh đây chơi, ngươi làm gì mà hù dọa ta như vậy?
- Nàng lúc này không biết được tốt xấu gì hết, tốt nhất nên ở yên trong nhà, không nên tự đi một mình… – Nói đến đây, y bình tĩnh lại hơn, suy tư nhanh rồi lại nói tiếp – Không được, lần sau ta phải mang nàng theo.
- Thật sao? – Ta không cần biết y còn giận không, cũng không hiểu hết ý tứ trong lời nói của y, nghe thấy y mang mình ra ngoài chơi là đã thích thú lắm rồi.
Mắt ta long lanh, miệng cũng cười vui vẻ. Cái băng giá trên mặt y bất chợt tiêu tan. Mọi thứ lại bình thường như cũ.
Ta hỏi sáng nay y đi đâu, thì ra là y tranh thủ vào trấn mua rất nhiều vật dụng cho mùa thu đông từ ấm sưởi, quần áo ấm cho ta, còn có những bộ quần áo nhỏ xíu…
Buổi tối nằm trong lòng y, ta mới vu vơ nói rằng chỉ có mỗi hai người ở trong nhà thì cũng hơi buồn, ý ta là ta nhớ nương và cha. Diệp Phương Thành trầm ngâm một lát rồi nói, đợi sau này ta sinh hài tử mẹ tròn con vuông, mấy đứa nhỏ lớn lớn một chút, rồi cái gì mà bên ngoài tạm yên ổn một thì sẽ đưa cả gia đình về đoàn tụ với cha nương sau…
Lúc đó, ta hoàn toàn chỉ quanh quẩn với cuộc sống của mình, không hề biết ngoài kia, thời cuộc đang hỗn loạn phức tạp như thế nào…
Gần trưa, thím nói dẫn ta trở về. Ta hi vọng giờ này Diệp Phương Thành có ở nhà rồi, và những món ăn ta yêu thích có ở trên bàn rồi.
Ta vừa mới về đến gần cổng nhà, đã thấy bóng áo trắng của y vội vàng lao ra, gương mặt khẩn cấp như có chuyện lớn, dường như y chuẩn bị đi tìm cái gì đó…
Ánh mắt y vừa nhìn thấy ta, y đã nhanh chân mà bước đến, túm lấy vai ta khiến ta hơi đau, giọng hỏi đầy sốt sắng:
- Nàng đã đi đâu? Tại sao đi lung tung như vậy? - Dường như y vừa mới trở về, không thấy ta trên giường nên mới như vậy.
- Xem kìa, xem kìa… – Bà thím kia cất tiếng hòa hoãn nói – Phu quân của ngươi thực lo lắng cho ngươi… – Quay sang y nói – Đừng lo, ta chỉ thấy nương tử của ngươi đứng đợi ngươi một mình ở cổng buồn bã nên rủ nàng sang chơi…
Diệp Phương Thành dường như không vui lắm, y kéo ta vào nhà, gương mặt bỗng nghiêm túc lạnh như tiền. Cho đến lúc ta ăn cơm, y vẫn như là giận dỗi ~.~ Ta gắp một miếng thịt vào bát y ( trước đây y không thích ăn thịt, nhưng rồi ta cứ gắp miếng nào thì y lại phải ăn miếng đó). Lần này y không ăn, chuyển sang nghiêm giọng, lạnh mặt hơn mà giáo huấn ta:
- Ta đã dặn, nàng không nên đi ra khỏi nhà.
- Nhưng ta… – Ta đưa đôi mắt ấm ức hờn dỗi – Ai bảo ngươi bỏ đi lâu như vậy, buổi sáng một mình làm ta thấy sợ phát khiếp. Còn nữa, ta chỉ sang hàng xóm láng giềng quanh đây chơi, ngươi làm gì mà hù dọa ta như vậy?
- Nàng lúc này không biết được tốt xấu gì hết, tốt nhất nên ở yên trong nhà, không nên tự đi một mình… – Nói đến đây, y bình tĩnh lại hơn, suy tư nhanh rồi lại nói tiếp – Không được, lần sau ta phải mang nàng theo.
- Thật sao? – Ta không cần biết y còn giận không, cũng không hiểu hết ý tứ trong lời nói của y, nghe thấy y mang mình ra ngoài chơi là đã thích thú lắm rồi.
Mắt ta long lanh, miệng cũng cười vui vẻ. Cái băng giá trên mặt y bất chợt tiêu tan. Mọi thứ lại bình thường như cũ.
Ta hỏi sáng nay y đi đâu, thì ra là y tranh thủ vào trấn mua rất nhiều vật dụng cho mùa thu đông từ ấm sưởi, quần áo ấm cho ta, còn có những bộ quần áo nhỏ xíu…
Buổi tối nằm trong lòng y, ta mới vu vơ nói rằng chỉ có mỗi hai người ở trong nhà thì cũng hơi buồn, ý ta là ta nhớ nương và cha. Diệp Phương Thành trầm ngâm một lát rồi nói, đợi sau này ta sinh hài tử mẹ tròn con vuông, mấy đứa nhỏ lớn lớn một chút, rồi cái gì mà bên ngoài tạm yên ổn một thì sẽ đưa cả gia đình về đoàn tụ với cha nương sau…
Lúc đó, ta hoàn toàn chỉ quanh quẩn với cuộc sống của mình, không hề biết ngoài kia, thời cuộc đang hỗn loạn phức tạp như thế nào…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook