Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
-
Chương 130
Một hồi sau khi cái dạ dày của ta sôi sùng sục mới thấy Diệp Phương Thành trở lại, theo sau còn có một tiểu nhị. Y bảo tiểu nhị dọn hết thức ăn đã nguội đi, thay thức ăn mới vào. Thức ăn cũ có cả cá hấp, cả thịt gà quay, mùi hương hấp dẫn như vậy thì không dùng, bắt đổi thành cháo trắng cùng với toàn rau dưa đạm bạc… Nếu như bàn tiệc vừa rồi có mười món toàn là cá thịt giàu dinh dưỡng, bàn tiệc này có đến mười món chế phẩm từ rau củ quả…
Ánh mắt ta không khỏi buồn rầu, Diệp Phương Thành điềm nhiên ngồi xuống, giải huyệt cho ta rồi đặt trước mặt ta một tô cháo trắng với hành lá… Ta nhìn những cọng hành xanh xanh bên trong, cảm thấy đã không còn muốn ăn…
- Ăn! – Y một chữ nói, cử chỉ điềm tĩnh, bắt đầu dùng bữa của mình…
- Ta muốn ăn cái lúc nãy… – Ta lý nhí nói.
- Những thứ đó không tốt.
Y vẫn như cũ ăn, có vẻ y thích những thứ này. Những thứ kia có gì không tốt, Mộc nương vẫn nấu cho ta ăn đấy thôi. Nhắc đến Mộc nương, ta sực nhớ ra mấy hôm trước bà bảo ta, nữ nhân có lợi thế là sự mềm dẻo yểu điệu. Ta không hiểu lắm thì nương giải thích là, sau này ở với Diệp Phương Thành nếu có gì bất đồng, ta chỉ cần giả bộ nũng nịu đáng yêu làm mình làm mẩy, cho dù y là tảng đá cũng phải mềm lòng.
Từ lúc ta tỉnh dậy, chỉ có Mộc nương là nói chuyện với ta, kể chuyện cho ta, chỉ dạy cho ta… cho nên nghiễm nhiên ta coi những điều bà nói là chân lý.
Hôm đó, Mộc nương và Âu Dương tiền bối có đồng quan điểm nho nhỏ, ta thấy Mộc Nương níu áo Âu Dương lão, một câu “phu quân” hai câu “phu quân hãy chiều thiếp đi”… Âu Dương lão nhân lập tức xuôi theo…
Thế là, ta buông thìa xuống, không biết làm sao cho phải nhưng cũng bẽn lẽn nói:
- Phu quân… chiều thiếp đi…
…
…
Bình sinh Diệp Phương Thành chính là người có phong thái ổn định nhất, một vẻ băng lãnh tự tại, ánh mắt lúc nào cũng giá lạnh vô cảm, ẩn chứa những suy tư của bản thân bên trong. Cảm tưởng con người này có đứng giữa phong ba bão táp cũng sẽ không bị lay chuyển…
Thế mà hôm nay, Diệp Phương Thành ấy, con người mà khi ăn không bao giờ có thể đánh rơi một hạt cơm nhỏ, lại làm rớt muỗng cháo trên tay xuống mặt bàn, cháo văng tung tóe, một chút dính trên y phục như băng thanh ngọc khiết của y.
Còn nữa, ánh mắt lạnh lẽo tưởng chừng không biểu đạt ra hỉ nộ ái ố, lại giãn ra, trong đáy mắt xen lẫn kinh ngạc. Gương mặt y cũng đầy vẻ không tự nhiên.
Ta nhớ có khi ăn nhanh, thức ăn nghẹn ở cổ, cũng bị đơ đơ như thế ~
- Phu quân, ngươi bị nghẹn sao?
Diệp Phương Thành khẽ giật mình, cố khôi phục lại phong thái như cũ, mấy tiếng mắng ta:
- Đừng có loạn ngôn… – Âm điệu vẫn không được tự nhiên như bình thường. – Mau ăn cháo của ngươi…
- Tại sao phu quân? – Ta ngây ngốc hỏi – Có gì không đúng sao?
- Ngươi không nên gọi ta bằng hai chữ đó. – Bây giờ y đã lạnh lùng trở lại.
- Tại sao, ngươi không thích ư? – Ta cảm thấy con người y một là dị thường, hai là… – Hay ngươi không phải như nương nói, là phu quân của ta… nhưng mà, nương nói luôn đúng…
Y không trả lời, cũng không còn ăn nữa. Ta cúi đầu, buồn bã đưa cháo lên miệng. Tất cả những điều Mộc nương nói đều đúng, chỉ trừ một điều thôi sao…
- Phương Thành, ta muốn về nhà với nương… – Ta khẩn cầu, bởi lẽ ở với nương sẽ tốt hơn, Diệp Phương Thành với ta lạnh lùng như vậy…
- Không được, ngươi nhất định phải nhớ lại… – Y nói, âm điệu trầm lắng xuống, càng cuối câu càng chậm lại… – Đến lúc đó… nếu như ngươi thực sự muốn đi…
Ta ngây ngô nhìn, câu nói của y như bỏ dở….
…
Ánh mắt ta không khỏi buồn rầu, Diệp Phương Thành điềm nhiên ngồi xuống, giải huyệt cho ta rồi đặt trước mặt ta một tô cháo trắng với hành lá… Ta nhìn những cọng hành xanh xanh bên trong, cảm thấy đã không còn muốn ăn…
- Ăn! – Y một chữ nói, cử chỉ điềm tĩnh, bắt đầu dùng bữa của mình…
- Ta muốn ăn cái lúc nãy… – Ta lý nhí nói.
- Những thứ đó không tốt.
Y vẫn như cũ ăn, có vẻ y thích những thứ này. Những thứ kia có gì không tốt, Mộc nương vẫn nấu cho ta ăn đấy thôi. Nhắc đến Mộc nương, ta sực nhớ ra mấy hôm trước bà bảo ta, nữ nhân có lợi thế là sự mềm dẻo yểu điệu. Ta không hiểu lắm thì nương giải thích là, sau này ở với Diệp Phương Thành nếu có gì bất đồng, ta chỉ cần giả bộ nũng nịu đáng yêu làm mình làm mẩy, cho dù y là tảng đá cũng phải mềm lòng.
Từ lúc ta tỉnh dậy, chỉ có Mộc nương là nói chuyện với ta, kể chuyện cho ta, chỉ dạy cho ta… cho nên nghiễm nhiên ta coi những điều bà nói là chân lý.
Hôm đó, Mộc nương và Âu Dương tiền bối có đồng quan điểm nho nhỏ, ta thấy Mộc Nương níu áo Âu Dương lão, một câu “phu quân” hai câu “phu quân hãy chiều thiếp đi”… Âu Dương lão nhân lập tức xuôi theo…
Thế là, ta buông thìa xuống, không biết làm sao cho phải nhưng cũng bẽn lẽn nói:
- Phu quân… chiều thiếp đi…
…
…
Bình sinh Diệp Phương Thành chính là người có phong thái ổn định nhất, một vẻ băng lãnh tự tại, ánh mắt lúc nào cũng giá lạnh vô cảm, ẩn chứa những suy tư của bản thân bên trong. Cảm tưởng con người này có đứng giữa phong ba bão táp cũng sẽ không bị lay chuyển…
Thế mà hôm nay, Diệp Phương Thành ấy, con người mà khi ăn không bao giờ có thể đánh rơi một hạt cơm nhỏ, lại làm rớt muỗng cháo trên tay xuống mặt bàn, cháo văng tung tóe, một chút dính trên y phục như băng thanh ngọc khiết của y.
Còn nữa, ánh mắt lạnh lẽo tưởng chừng không biểu đạt ra hỉ nộ ái ố, lại giãn ra, trong đáy mắt xen lẫn kinh ngạc. Gương mặt y cũng đầy vẻ không tự nhiên.
Ta nhớ có khi ăn nhanh, thức ăn nghẹn ở cổ, cũng bị đơ đơ như thế ~
- Phu quân, ngươi bị nghẹn sao?
Diệp Phương Thành khẽ giật mình, cố khôi phục lại phong thái như cũ, mấy tiếng mắng ta:
- Đừng có loạn ngôn… – Âm điệu vẫn không được tự nhiên như bình thường. – Mau ăn cháo của ngươi…
- Tại sao phu quân? – Ta ngây ngốc hỏi – Có gì không đúng sao?
- Ngươi không nên gọi ta bằng hai chữ đó. – Bây giờ y đã lạnh lùng trở lại.
- Tại sao, ngươi không thích ư? – Ta cảm thấy con người y một là dị thường, hai là… – Hay ngươi không phải như nương nói, là phu quân của ta… nhưng mà, nương nói luôn đúng…
Y không trả lời, cũng không còn ăn nữa. Ta cúi đầu, buồn bã đưa cháo lên miệng. Tất cả những điều Mộc nương nói đều đúng, chỉ trừ một điều thôi sao…
- Phương Thành, ta muốn về nhà với nương… – Ta khẩn cầu, bởi lẽ ở với nương sẽ tốt hơn, Diệp Phương Thành với ta lạnh lùng như vậy…
- Không được, ngươi nhất định phải nhớ lại… – Y nói, âm điệu trầm lắng xuống, càng cuối câu càng chậm lại… – Đến lúc đó… nếu như ngươi thực sự muốn đi…
Ta ngây ngô nhìn, câu nói của y như bỏ dở….
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook