Mẫu thân từng nói, đem ngọc bội này trao cho người con gái trở thành nữ nhân của ta, nhất định phải thành ý, một lòng yêu thương nàng… Ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, nhưng ngọc bội đã bị lấy đi mất…

Nào ngờ, đó chính là nghiệp chướng, mà cũng có thể cái ngọc bội đó linh ứng hoặc là bị nguyền rủa. Khi ta cấp tốc về thăm dưỡng mẫu, tưởng rằng người bệnh nặng, hóa ra lại trúng kế quỷ quái của dưỡng phụ dưỡng mẫu. Dưỡng phụ cùng hai tên thuộc hạ phản phúc làm ra cái chuyện điên rồ, họ liên thủ chống lại ta, sau khi điểm huyệt được, ép ta thay một thứ áo màu đỏ kinh dị chói mắt, ép ta uống một thứ dược nào đó…

Một chuyện như màn kịch được họ biên diễn ra, chỉ vì muốn tìm cho ta một nữ nhân nâng khăn sửa túi, điên rồ mê tín họ cũng có thể chấp nhận. Ta nhìn cái cục đỏ chót trùm khăn kín mít ngồi trên giường dưới tầng hầm mà ngao ngán lẫn phẫn nộ.

Nhưng ta không thể trách người ta, có thể dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng dùng kế với người kia, có lẽ ta nên tháo khăn cho nàng, thả nàng ra rồi bắt họ giải thích cụ thể, cũng phải xin lỗi nữ nhân nhà người ta.

Ta chưa kịp làm gì, dưới khăn hỉ, một giọng nữ nhân ầm ĩ đanh đá quen quen cất lên, khiến ta không khỏi kinh ngạc, vội lại giật tấm khăn ra kiểm chứng.

Nữ nhân trong vai nương tử kia, chính là nàng…

Sau tấm khăn hỉ là một dung nhan mỹ lệ vô song, được tô điểm lại càng thêm quyến rũ, nếu là kẻ phàm phu tục tử bình thường sẽ không thể dời ánh mắt. Trong lúc ánh mắt chạm nhau, nàng còn ngây ngốc mở to mắt nhìn ta, ta cũng bất giác tự quan sát nàng.

Một “nương tử” xinh đẹp bất phàm, da trắng như tuyết, mày liễu mềm mại, hai mắt to tròn sáng như ngọc, mi dài cong vút nhướng lên, mũi nhỏ xinh nhô cao, đôi môi hồng thắm mọng nước như kẹo ngọt… Lần đầu trong đời, đình lực của ta có thể xao động vì bề ngoài của nữ nhân.

Ngay sau đó, ta cảm thấy khí huyết trong người bất thường, như có dòng nhiệt lưu cộng hưởng thêm. Liệu thứ dược kia có phải là…

Ta quay ngoắt đầu, tránh xa nàng, ngồi xuống cố gắng vận công…

Nữ nhân không biết điều đó có đứng trước mặt ta chỉ trích lẫn ầm ĩ thúc giục, trong lúc xuân dược đang phát tán nhanh cộng với việc vận khí giải huyệt của ta thất bại. Ta còn không thể tập trung nổi, trước mũi là nhàn nhạt mùi hương từ da thịt nữ nhân thuần khiết… Đám người quỷ quyệt kia, đó là loại mê dược gì mà công hiệu ghê gớm như vậy…

Rồi nàng ngã trước mặt ta, nàng đánh mất ý thức trước, hướng ta khiêu khích, cọ rúc thân hình mềm mại trong lòng ta… Ta còn chút cố gắng, đẩy nàng ra. Nàng nằm ngửa dưới đất, ánh mắt mê mị, lại càng kiều diễm dụ dỗ người phạm tội. Thánh nhân đã khó khăn, chưa kể ta còn là người phàm trúng xuân dược đặc biệt…

Ta định điểm huyệt theo ý nàng, rồi ta ngưng lại, nếu như đây không phải xuân dược bình thường, điểm huyệt rồi, nữ nhân này vẫn thổ huyết mà chết… Ta nấn ná, đến khi nhìn lại nàng lần nữa, bản thân ta cũng đã không còn tự chủ…

Một khoảnh khắc cuối cùng, đầu óc ta giằng co, ta tự hỏi mình đang làm gì… nếu như vậy, ta phải chịu trách nhiệm với nàng, nếu như nàng trở thành thê tử của ta thì sao? Nữ nhân này ư?

Tại sao ta lại thoáng nghĩ rằng, cũng không hẳn là không thể…

Đối với người con gái này…

Và ta quyết định buông thả lý trí, mặc cho bản thân vội vàng cuồng nhiệt chiếm lấy nàng, để cho mình sở hữu một nữ nhân…

Thất tình lục dục của thế gian là gì, mà trong lúc đầu óc mê loạn này, ta không thể kiềm chế, không còn là ta lúc bình thường luôn giữ khoảng cách với nữ nhân… Cho đến lúc bình tĩnh dần lại, thấy nàng mệt mỏi yếu ớt, hơi thở suy kiệt như con mèo nhỏ ngất đi, cuộn tròn mình lại… ta mới buông ra nàng. Đây là việc tội lỗi nhất suốt cuộc đời hai mươi mấy năm của ta.

Ta không bao giờ có ý vứt bỏ trách nhiệm, đối với nàng, ta sẽ coi như thê tử, dù thế nào, ta cũng phải tìm cách sắp xếp cho nàng, có thể phải đưa nàng đi ẩn cư, tránh xa triều đình và chính trị, ta cũng hi vọng nàng có thể chấp nhận và tin ta.

Nhưng có lẽ khi đối mặt với nhau sau đêm đó, cả hai chúng ta đều không thể đường hoàng bình thản mà nói chuyện, nhất là thói quen vẫn là thói quen, ta không thể dễ dàng bỏ đi cái lãnh đạm với ta là lá chắn suốt bao năm mà nói chuyện với nàng, mà nàng có vẻ coi chuyện đó chỉ như một tai nạn. Cũng phải, chuyện đó thực sự không thể tin, và quá đột ngột để chấp nhận.

Nàng bỏ đi, giống như ta và nàng mọi thứ không thể hòa hợp… Ta muốn cho nàng một vài ngày bình tâm hơn, mà ta cũng cần suy nghĩ làm sao để ứng xử phù hợp với nàng, làm sao để mọi đường đều ổn thỏa… Trong lúc đó ta trở về hoàng cung, giải quyết một số việc, những việc ta làm đều phải cẩn trọng, đường đi nước bước phù hợp để sau này không chỉ rước họa cho mình hay thậm chí ảnh hưởng đến những người bên ta.





Cho đến ngày hôm nay, trước mặt ta, trái tim nàng dường như đã lay động vì một nam nhân khác, ta biết nàng và hắn có mối quan hệ từ trước, và có thể nàng nằm trong mưu lược của Thần Hi.

Một con người như ta, trước nay lạnh lùng, đối với nàng không nói được bao câu, càng khó để tiếp cận nàng. Ta quan sát tất cả, thấy nàng có phần cảm động vì hắn, đối với hắn quan tâm săn sóc, lại như có nhiều chuyện, nhiều kỉ niệm vui đùa, tốt xấu đều khó quên… Nàng có thể nhảy vào phòng hắn lúc đêm khuya, sáng tinh mơ mang đồ ăn cho hắn, còn vì hắn có thể tổn thương, không là chính nàng lúc ban đầu… Cho nên, ta lại muốn ra mặt…

Đơn giản là ta coi nàng như thê tử, còn nàng lại hoàn toàn không, đối với ta, nàng không thể dễ dàng tiếp nhận tâm ý, có thể với nàng, chuyện đó sẽ rất bất ngờ đến kinh hoảng, khiến ta phân vân, tiến thoái lưỡng nan…

Lần đầu tiên, ta cảm thấy trên đời có sự tình phức tạp như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương