Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
-
Chương 114
Nữ nhân đó, vẫn luôn dùng ánh mắt tinh quái, mỗi cử chỉ hành động đều kì lạ… Ngay cả lúc nàng bày tỏ quan điểm trước mặt hoàng đế, cái gì mà để nhân dân làm chủ, vô tình đã khơi dậy chú ý từ ta. Cho dù không thể thực hiện được, đó vẫn là một ý tưởng táo bạo, lại xuất phát từ mục đích lớn lao, lấy dân làm gốc, hợp với suy nghĩ của ta…
Nhưng, nàng còn là một nữ nhân quái gở. Không biết vì mục đích gì, nàng muốn tiếp cận ta, muốn ta dẫn đi thăm thú. Ta duy trì thái độ lãnh đạm như bình thường của mình, nhưng nữ nhân này không hề bình thường. Lại có nữ tử nhìn thẳng vào mặt nam nhân, cười cười nói nói ầm ĩ, liếc ngang ngó dọc, ầm ĩ vô cùng, mà ta lại ghét nhất là ồn ào. Ta biết nàng muốn khiêu chiến sự lạnh lùng vô tâm và sức chịu đựng của ta, ta không để nàng toại nguyện…
Nàng sau đó còn bám theo ta, ta biết nhưng vẫn thử một chút, khi nhuyễn kiếm của ta đặt trên cổ nàng, phản ứng ngây ngốc chậm chạp xen ghê sợ của nàng cộng với những gì ta quan sát thêm cho thấy, nàng ta không hề có võ công, như vậy, nàng cũng không thể là gián điệp.
Nữ nhân này hoặc là không có liêm xỉ, hoặc là không bình thường mới dám trước mặt ta nói ba chữ: ” Ta thích huynh”. Ta biết nàng muốn chọc ta, nhưng đây là câu chữ mà một quý phi nương nương có thể nói với hài tử của hoàng đế sao?
Có một điều mà ta lúc đó cũng không rõ, đó là bình thường ta sẽ phất ống tay áo bỏ đi coi như không cần nghe, hoặc giống như một vài nữ nhân khác từng muốn đeo bám ta, dù họ có mục đích khác hay không, ta vẫn mắng họ hai chữ ” Hoang đường”. Nhưng lúc đó ta lại nói hai chữ ” Cứ việc!”…
Sau này ta nghĩ lại mới thấy không đúng, nếu lúc đó gương mặt ta không quá băng lãnh, thì hai chữ ” cứ việc ” này có nghĩa: bảo nàng ta cứ thích ta đi ~
Lần tới, nàng ngã trước mặt ta, thoạt đầu ta nghĩ là do nàng cố tình, nhưng nhìn phía sau bóng dáng khập khiễng khổ sở của nàng, có phải là nàng ta đau thật? Sau đó ta thấy, đến một người đàn ông có thân pháp như Tả còn biết đau, có lẽ nàng đã ngã thật ~ Mà sau này còn có thêm vài lần nàng vụng về ngã trước mặt ta, nữ nhân này thực sự chân tay không tốt…
Chỉ là ta vẫn chọn cách bàng quan lạnh lùng với nữ nhân này, buổi đi săn hôm đó, ánh mắt tên nô bộc của Thần Hi khiến ta liên tưởng đến nàng, dù hóa trang rất khéo đi, nhưng trực giác ta vẫn tự dưng mách bảo…
Ta khẽ liếc chân của tên nô bộc đó, chỉ nhìn qua cũng biết là chân của nữ nhân, cỡ giày nhỏ như vậy, về chuyện đó thì ta không thể sai lầm và đặc biệt có chú ý. Cũng bởi trước đây ta từng phụ giúp mẫu thân khâu giày, với chuyện này có nhạy cảm hơn, cỡ chân của nữ và nam khác xa nhau. Chưa kể đến lúc nàng ngã trước mặt ta hôm đó, nàng lê lại phía ta nhặt chiếc hài…. Có lẽ chân của nàng chỉ đặt gọn trong lòng bàn tay ta…
Không phải ta lạnh lùng không biểu đạt thái độ là ta hoàn toàn thờ ơ, ta với mọi việc, vẫn thường tự quan sát…
Như vậy khiến ta ngờ hoặc, nàng vốn có liên hệ với Thần Hi. Việc bí mật bám theo nhị hoàng huynh càng khiến ta khẳng định được điều này. Xem ra họ đều đã có dự tính, đua tranh khốc liệt, âm mưu tinh vi thâm độc, một ngày ta cũng sẽ trở thành mục tiêu của họ chăng, có lẽ trong cuộc tranh đoạt này, tồn tại một mối nguy cơ hay một kẻ cản đường đều không có lợi. Mà như ta biết, Đông quốc hoàng triều cũng rất ưu tiên xuất thân, trong các hoàng tử có thực lực, thân thế của ta là tốt nhất. Ngoại công đến lúc qua đời là nhất phẩm triều quan, phụ quốc công thần, mẫu thân cũng từng làm quý phi… Kế đến là tứ hoàng tử, mẫu phi xuất thân trong gia đình quý tộc lớn phía nam, nhiều đời làm thái thú, khâm sai… Còn nhị hoàng huynh, mẫu thân chỉ là một cung nữ, về việc này cũng khiến hắn có chút mặc cảm ôm hận, thường tìm cách thể hiện bản thân, tệ hơn nữa là Thần Hi, mẫu thân là vong quốc hoàng hậu, là chiến lợi phẩm của hoàng đế đoạt về, là nô lệ…. chưa kể đến còn không ít người nghi hoặc dòng máu trong người hắn… Ta luôn phải chuẩn bị tinh thần đứng giữa vòng xoáy này….
…
…
Ta cứu nàng một lần khỏi bao vây của Diệp Đông Doanh, đổi lại ta bị tổn thương. Nữ nhân kì quặc đó thậm chí còn không biết đến đạo lý, lấy ân báo oán, nhân lúc ta tập trung vận khí, cướp đi ngọc bội của mẫu thân truyền lại.
Mà thứ ngọc bội đó, ta vốn phân vân giữa giữ và không giữ. Bởi nó là kỉ vật duy nhất mà mẫu thân giữ lại, là quà tặng của hoàng đế trong ngày sinh nhật người… Mẫu thân không cần ở bên người đàn ông đó, nhưng vẫn muốn níu giữ lại một cái gì làm hoài niệm…
Nhưng, nàng còn là một nữ nhân quái gở. Không biết vì mục đích gì, nàng muốn tiếp cận ta, muốn ta dẫn đi thăm thú. Ta duy trì thái độ lãnh đạm như bình thường của mình, nhưng nữ nhân này không hề bình thường. Lại có nữ tử nhìn thẳng vào mặt nam nhân, cười cười nói nói ầm ĩ, liếc ngang ngó dọc, ầm ĩ vô cùng, mà ta lại ghét nhất là ồn ào. Ta biết nàng muốn khiêu chiến sự lạnh lùng vô tâm và sức chịu đựng của ta, ta không để nàng toại nguyện…
Nàng sau đó còn bám theo ta, ta biết nhưng vẫn thử một chút, khi nhuyễn kiếm của ta đặt trên cổ nàng, phản ứng ngây ngốc chậm chạp xen ghê sợ của nàng cộng với những gì ta quan sát thêm cho thấy, nàng ta không hề có võ công, như vậy, nàng cũng không thể là gián điệp.
Nữ nhân này hoặc là không có liêm xỉ, hoặc là không bình thường mới dám trước mặt ta nói ba chữ: ” Ta thích huynh”. Ta biết nàng muốn chọc ta, nhưng đây là câu chữ mà một quý phi nương nương có thể nói với hài tử của hoàng đế sao?
Có một điều mà ta lúc đó cũng không rõ, đó là bình thường ta sẽ phất ống tay áo bỏ đi coi như không cần nghe, hoặc giống như một vài nữ nhân khác từng muốn đeo bám ta, dù họ có mục đích khác hay không, ta vẫn mắng họ hai chữ ” Hoang đường”. Nhưng lúc đó ta lại nói hai chữ ” Cứ việc!”…
Sau này ta nghĩ lại mới thấy không đúng, nếu lúc đó gương mặt ta không quá băng lãnh, thì hai chữ ” cứ việc ” này có nghĩa: bảo nàng ta cứ thích ta đi ~
Lần tới, nàng ngã trước mặt ta, thoạt đầu ta nghĩ là do nàng cố tình, nhưng nhìn phía sau bóng dáng khập khiễng khổ sở của nàng, có phải là nàng ta đau thật? Sau đó ta thấy, đến một người đàn ông có thân pháp như Tả còn biết đau, có lẽ nàng đã ngã thật ~ Mà sau này còn có thêm vài lần nàng vụng về ngã trước mặt ta, nữ nhân này thực sự chân tay không tốt…
Chỉ là ta vẫn chọn cách bàng quan lạnh lùng với nữ nhân này, buổi đi săn hôm đó, ánh mắt tên nô bộc của Thần Hi khiến ta liên tưởng đến nàng, dù hóa trang rất khéo đi, nhưng trực giác ta vẫn tự dưng mách bảo…
Ta khẽ liếc chân của tên nô bộc đó, chỉ nhìn qua cũng biết là chân của nữ nhân, cỡ giày nhỏ như vậy, về chuyện đó thì ta không thể sai lầm và đặc biệt có chú ý. Cũng bởi trước đây ta từng phụ giúp mẫu thân khâu giày, với chuyện này có nhạy cảm hơn, cỡ chân của nữ và nam khác xa nhau. Chưa kể đến lúc nàng ngã trước mặt ta hôm đó, nàng lê lại phía ta nhặt chiếc hài…. Có lẽ chân của nàng chỉ đặt gọn trong lòng bàn tay ta…
Không phải ta lạnh lùng không biểu đạt thái độ là ta hoàn toàn thờ ơ, ta với mọi việc, vẫn thường tự quan sát…
Như vậy khiến ta ngờ hoặc, nàng vốn có liên hệ với Thần Hi. Việc bí mật bám theo nhị hoàng huynh càng khiến ta khẳng định được điều này. Xem ra họ đều đã có dự tính, đua tranh khốc liệt, âm mưu tinh vi thâm độc, một ngày ta cũng sẽ trở thành mục tiêu của họ chăng, có lẽ trong cuộc tranh đoạt này, tồn tại một mối nguy cơ hay một kẻ cản đường đều không có lợi. Mà như ta biết, Đông quốc hoàng triều cũng rất ưu tiên xuất thân, trong các hoàng tử có thực lực, thân thế của ta là tốt nhất. Ngoại công đến lúc qua đời là nhất phẩm triều quan, phụ quốc công thần, mẫu thân cũng từng làm quý phi… Kế đến là tứ hoàng tử, mẫu phi xuất thân trong gia đình quý tộc lớn phía nam, nhiều đời làm thái thú, khâm sai… Còn nhị hoàng huynh, mẫu thân chỉ là một cung nữ, về việc này cũng khiến hắn có chút mặc cảm ôm hận, thường tìm cách thể hiện bản thân, tệ hơn nữa là Thần Hi, mẫu thân là vong quốc hoàng hậu, là chiến lợi phẩm của hoàng đế đoạt về, là nô lệ…. chưa kể đến còn không ít người nghi hoặc dòng máu trong người hắn… Ta luôn phải chuẩn bị tinh thần đứng giữa vòng xoáy này….
…
…
Ta cứu nàng một lần khỏi bao vây của Diệp Đông Doanh, đổi lại ta bị tổn thương. Nữ nhân kì quặc đó thậm chí còn không biết đến đạo lý, lấy ân báo oán, nhân lúc ta tập trung vận khí, cướp đi ngọc bội của mẫu thân truyền lại.
Mà thứ ngọc bội đó, ta vốn phân vân giữa giữ và không giữ. Bởi nó là kỉ vật duy nhất mà mẫu thân giữ lại, là quà tặng của hoàng đế trong ngày sinh nhật người… Mẫu thân không cần ở bên người đàn ông đó, nhưng vẫn muốn níu giữ lại một cái gì làm hoài niệm…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook