Chốn Hư Vô
-
Chương 60
Đêm hôm nay gió rất lớn.
Hai người vừa ra khỏi cửa tiệm, Triệu Lộ Đông nắm chặt lấy tay cô, nhét vào trong túi áo của mình.
Hồ Lăng: “Còn chưa đi xa đâu đó, anh không sợ bị bắt gặp à.”
“Bắt gặp thì bắt gặp.” Triệu Lộ Đông nói kiểu chẳng hề hấn gì, “Phạm pháp hay là bị gì rồi?”
Hồ Lăng cười hi một tiếng, tay còn lại xách túi, cơ thể hơi dựa vào người anh.
Họ cũng chẳng chuyện trò gì nhiều, cứ đi từng bước từng bước, tần suất cũng chẳng đều nhau gì. Lúc thì anh kéo em, lúc thì em lôi anh, cảm nhận được trọng lượng và sự chân thật không thuộc về bản thân mình.
Thành công đưa cô đến nhà, Triệu Lộ Đông đứng nhìn cô lên lầu.
Hồ Lăng đi vào phòng, chuyện đầu tiên cô làm là cởi đồ đi tắm.
Cô đứng trong bồn tấm, nước nóng theo tóc cô chảy xuôi xuống cả người, tắm rồi tắm, cũng không biết nghĩ đến những chuyện gì rồi, bỗng dưng ôm mặt cười.
Ngày hôm nay trôi qua cực kỳ chậm.
Cứ như một cái bánh quy bị đập vụn vậy, phải thưởng thức từng tí một.
Tắm rửa xong xuôi, cô đi ra nằm ra giường, đã rất muộn rồi.
Hồ Lăng lấy điện thoại ra, mở weixin, còn chưa mở ra xem nội dung là gì, chỉ thấy trên acc “yêu qua mạng bị lừa một trăm ngàn” có thêm số “1”, là tâm trạng cô đã lập tức tươi đẹp rồi.
Ba phút trước Triệu Lộ Đông có gửi đến một tin nhắn.
[Lên đến nhà chưa?]
Hồ Lăng trả lời.
[Em vừa mới tắm xong]
Rất nhanh, anh cũng trả lời.
[Anh cũng vừa tắm xong]
Hồ Lăng lau tóc, điện thoại lại rung lên.
[Lần sau cứ ở luôn chỗ anh đi.]
Hồ Lăng mím môi cười, ngẩng đầu rạp ra giường.
Lúc này, ở tầng hai WHY X cách đó mấy con đường, Triệu Lộ Đông và cô nằm tư thế hệt như nhậy, họ ôm chăn, cầm điện thoại, hơi khom người, nằm nghiêng trong thú vui tình ái giữa đêm khuya.
Ngày hôm sau, Hồ Lăng dậy từ sớm.
Ngủ chẳng bao nhiêu, nhưng cô chẳng mệt mỏi chút nào.
Dopamine* khiến con người ta phấn chấn!
*Dopamin là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể. (Theo Wikipedia)
Cô trang điểm nhẹ, bèn bừng bừng hưng phấn đi làm.
Tình yêu và sự nghiệp phải nắm bằng hai tay, cố bằng hai tay.
Trước đây cô ra lệnh phải sửa sang lại nhà kho, Triệu Lộ Đông đã bắt đầu vào việc rồi.
Đích thân anh ra tay, chỉnh trang lại nhà kho, gõ gõ đóng đóng, làm một phòng nhăn vách trước, đêm các thiết bị của Bạch Minh Hạo vào trong đó.
Khi Triệu Lộ Đông làm việc, Hồ Lăng cứ thích bưng một cái ghế ra ngồi một bên nhìn. Làm việc ấy à, là cái mà không giúp đỡ được, còn yêu cầu ấy à, là cái có mãi không hết.
Mà Triệu Lộ Đông ấy à, căn bản cứ là ngậm điếu thuốc, im im không nói gì, lời cô nói thì cứ vô tai này qua tai kia, hệ thống tự lọc. Có lúc Hồ Lăng cảm thấy phản hồi ít quà, có hơi tức giận, thì anh sẽ đi qua nựng mặt cô, thì cô đã có thể thành thật hơn một lúc rồi.
Chẳng được mấy ngày, phòng live stream của Bạch Minh Hạo đã trang hoàng xong xuôi rồi.
Ban đầu Hồ Lăng muốn làm giống như lúc ^ và Dưa Leo live stream lúc trước đây, “giám sát” toàn bộ quá trình live stream của Bạch Minh Hạo. Đã có kinh nghieemh từ trước, lần này cô chuẩn bị còn đầy đủ hơn, gửi trước cho mọi người trong tiệm mã quản lý phòng, để họ có thể làm tốt công tác quản lý vào ngày live stream.
Nhưng Bạch Minh Hạo đuổi hết đi rồi.
“Nền tảng có mục yêu cầu bình luận.” Bạch Minh Hạo nói, “Nếu không thì cũng sẽ sắp xếp robot máy tính, muốn lướt lướt vậy đó, chuyện này không ảnh hưởng gì đến em.”
Sau cùng, cậu chỉ giữ lại mỗi ID của Hồ Lăng làm quản lý phòng.
Hồ Lăng còn muốn thuê trọn gói để tăng thêm khách và độ hot cho live stream, nhưng cung bị Bạch Minh Hạo từ chối.
“Không dùng đến đâu, đừng có phí tiền.”
Bạch Minh Hạo và Bki live stream trên cùng một nền tảng.
Hồ Lăng cứ ngỡ Rực lửa lấy được tư liệu đen tối của Mã Thiên Vỹ sẽ lập tức ra tay, không ngờ họ còn đang chuẩn bị tìm cơ hội tốt, khi Bạch Minh Hạo bắt đầu live stream thì Mã Thiên Vỹ vẫn còn đang nhảy múa khắp nơi, fan của cậu ta cũng thành lập “Người thầy chính nghĩa” đi đầu tiên phong.
Nhưng mà cá nhân Mã Thiên Vỹ thì không hề nhắc câu nào đến việc Bạch Minh Hạo live stream, trái lại còn dặn đi dặn lại người quản lý phòng của cậu ta, để bọn họ block hết tất cả mọi thứ liên quan đến Bạch Minh Hạo.
Hồ Lăng cảm thấy, một là Mã Thiên Vỹ có bài học lần trước rồi, sợ mà lại làm ra thêm một đối thủ keo dán trâu như Dưa Leo rước họa vào thân. Hai là… cô luôn cảm thấy đối với Bạch Minh Hạo, từ đầu đến cuối Mã Thiên Vỹ luôn tồn tại cảm giác sợ hãi trong tâm lý.
Coi như là Bạch Minh Hạo tự tạo đề tài, mặc dù không mua view, nhúng độ hot của live stream vẫn lên nhanh lắm.
Nhưng mà, nếu nói bên phía Dưa Leo có tỉ lệ fan và anti là năm năm, thì bên phía Bạch Minh Hạo có thể nói là chỉ toàn công kích và mắng chửi. Câu nào cũng vậy muốn khó nghe cỡ nào cũng có, Hồ Lăng ngồi ở quầy thu ngân xem mà liên tục tức giận, nhưng Triệu Lộ Đông bên phía ống kính, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi sắc mặt.
Ngày đầu tiên bị chửi quá là dữ, Hồ Lăng muốn để cho cậu nghỉ ngơi hòa hoãn một chút, hoặc là đợi luôn đến lúc Rực lửa ra tay, Mã Thiên Vỹ bị đóng băng hoàn toàn thì hẳn stream tiếp, nhưng Bạch Minh Hạo lại nói không cần.
Cô phản ánh lại chuyện này cho Triệu Lộ Đông, Triệu Lộ Đông cũng không để ý.
“Chuyện của cậu ấy em không cần lo, tự cậu ấy hiểu rõ mà.”
Bạch Minh Hạo cứ làm tiếp tục trong những lời chửi rủa như thế, bắt đầu kiếp sống làm việc 996* “live stream” bất cứ lúc nào.
*996 nghĩa là làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối 6 ngày một tuần.
Hồ Lăng ngồi sau xem live stream của cậu suốt ba ngày, mỗi ngày đều có một đám người cố định vào live stream chửi mắng. Hồ Lăng đoán những người này phần nhiều là mong cho tâm trạng của anh sụp đổ, giống như Dưa Leo khi trước vậy.
Nhưng dù sao thì Bạch Minh Hạo cũng không giống Dưa Leo, tố chất tâm lý khi Bạch Minh Hạo chơi game, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “biến thái” thôi.
Vì nền tảng live stream cần phân loại các trò chơi, nên cậu đã chọn nhóm “Esport”, chủ yếu là chơi Dota và LOL, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi CSGO hoặc PUBG. Bốn trò chơi này thì cậu đã cực kỳ rành ròi, mỗi ván gần như đều kill thoải mái.
Cho dù là có thua đi, thì cậu cũng chưa từng có bất cứ khoảnh khắc sụp đổ nào cả.
Hồ Lăng ngẫm nghĩ thật kỹ, từ lúc cô gặp Bạch Minh Hạo hồi còn nhỏ cho đến bây giờ, đúng là cậu chỉ có mỗi một lần là thể hiện sự thay đổi tâm trạng một cách rõ ràng thôi – cũng chính là lần cô tìm đến nhà cậu, nói rõ với cậu là Triệu Lộ Đông chưa từng nghĩ đến việc phủi sạch quan hệ với cậu.
Nghĩ như thế, thì hình như Bạch Minh Hạo cũng không phải là hoàn toàn không có “tình người”.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ giao lưu với với mục bình luận.
Có một lần, cậu đọc được một bình luận: “Thứ cờ bạc chết hết cả nhà nhé.”
Cậu cười cười, nói: “Đúng thật.”
Thỉnh thoảng cậu chơi game nhưng chán quá, cũng sẽ xem vài trận đấu của nước ngoài, lúc này mục bình luận lại bắt đầu, có phải là chuẩn bị bán nữa không? Bán cho ai đó?
Cậu đọc được, cũng sẽ cười rồi nói một câu: “Làm sao, muốn tôi cho mấy người danh sách không? Không có miễn phí đâu nhé.”
Hồ Lăng nhìn thấy mà cạn lời luôn.
Một tuần sau, số lượng bình luận mắng chửi cũng dần ít đi. Chắc là cái đám người này tấn công người khác thì cũng sẽ có một giai đoạn để hot, thời gian lâu rồi, thì tâm trạng cũng chẳng còn dâng cao như trước, thêm cả việc Bạch Minh Hạo chẳng có chút phản ứng nào, có tấn công nữa cũng chẳng có gì thú vị.
Nhưng sau khi đám này bỏ đi rồi, thì độ hot của live stream cũng chẳng giảm là bao, Hồ Lăng mở số liệu để xem, phát hiện thế mà số lượng xem live stream lại tăng ổn định mỗi ngày.
Hồ Lăng phân tích, thế này thì có lẽ sẽ có hai nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên là vì Bạch Minh Hạo thật sự rất mạnh, có rất nhiều người thật ra chẳng quan tâm xem streamer có lịch sử đen tối hay không, chỉ là thích xem những người có cách chơi đặc sắc, thế là cứ ở lại thôi.
Nguyên nhân thứ hai ấy, có lẽ là có hơi phức tạp một chút…
Nền tảng live stream này, vì muốn tăng thêm cảm giác người xem có tham gia và gao lưu, có một chức năng dạng như cờ bạc vậy, được gọi là áp lương – “lương” này là nền tảng cung cấp miễn phí quà, ngoại trừ giao lưu ra thì không làm gì được hết. Trước khi bắt đầu một ván mới, streamer sẽ tự lựa chọn có “mở bát” không, ví dụ khi bắt đầu streamer sẽ mở bát “ván này streamer có thể kill mười lần không”, hai bên cùng cược, cuối cùng sau khi kết thúc trận đấu thì sẽ tính lại.
Bạch Minh Hạo rất thích làm cái, cậu rất rành tâm lý của các trò “cá cược”, thường thì cậu sẽ mở bát một vài cái cực kích thích, khiến người ta không thể cầm lòng được mà sẽ đi theo cậu, chơi cùng cậu, cứ liên tục từng ván từng ván như vậy.
Trong tay cậu như đang nắm một sợi dây trong suốt nhỏ bé vậy, không biết lúc nào mà cậu đã chầm chậm buộc chặt những người xem live stream lại.
Nhưng vì Bạch Minh Hạo ít khi giao lưu với người xem, nên độ hot của live stream cứ bình bình, tầm khoảng bảy mươi phần trăm độ hot của Dưa Leo mà thôi.
Thật ra xét từ mặt kỹ thuật, thì không nên chỉ có thế này, nhưng phong cách live stream của mỗi người mỗi khác, cũng không thể ép buộc người khác thay đổi.
Phần quà đầu tiên mà Bạch Minh Hạo nhận được, là vào ngày thứ tư sau khi bắt đầu live stream, là Cánh chim thiên đường trị giá 3888 đồng (khoảng 13 triệu), đây cũng là món quà đắt nhất của nền tảng.
Quá trình nhận được món quà này rất thần kỳ.
Lúc đó Bạch Minh Hạo đang chơi LOL, lúc chờ xếp đội thì cậu đánh mạt chược để giết thời gian, cậu mở bát, hỏi hết một lượt, có thể được bao nhiêu điểm. Trọn ván tổng điểm là 36000, cậu mở luôn cáo bát trọn điểm, áp được rất nhiều cược.
Trò mạt chược ấy, thời gian chơi càng lâu càng thể hiện rõ thực lực, tính không xác định trong một ván rất rõ, cho nên có rất nhiều người đều cược là cậu không thắng nổi.
Bắt đầu bóc bài cho ván đầu tiên, Bạch Minh Hạo đã hết sức xúi quẩy, nhà dưới bóc bài một phát là sắp thắng đến nơi, còn Bạch Minh Hạo bốc được toàn là pháo.
Mục bình luận liên tục: “Chết thiệt! Tiếp tục!”
Ván tiếp theo, vẫn cứ xúi quẩy, Bạch Minh Hạo đánh được nửa ván là đã cảm thấy ván này không ổn, nên đổi sang phòng thủ, không có bỏ bài nữa, đối thủ thắng được ván nhỏ.
Mục bình luận lại rơi vào cao trào “Không có thêm điểm! Tiếp tiếp nào!”
Ván thứ ba đến lượt Bạch Minh Hạo làm cái, lúc bắt đầu thì có ổn hơn một chút, nhưng Bạch Minh Hạo không dám đánh bài lớn, cậu muốn ngồi đó canh, nên đã chọn thắng nhanh.
Bình luận: “Mẹ nó chẳng là gì!”
Cho dù thắng có nhỏ đi, nếu như mà ngồi chờ riết thì cũng coi như có khả năng lật lại ván bài, mục bình luận điên cuồng: “Mau bỏ cái trò ngồi đó chờ đi cho ông!”
Bạch Minh Hạo không hề nói tiếng nào.
Ván thứ tư nhà dưới còn bài trên tay, đánh bại suy nghĩ muốn ngồi chờ thắng của Bạch Minh Hạo, mục bình luận lại điên cuồng.
Lúc này, Bạch Minh Hạo mà muốn thắng đậm thì khả năng gần như là bằng 0, mục bình luận cũng bảo cậu mau thoát trò chơi rồi thanh toán đi, Bạch Minh Hạo thì vẫn cứ nhìn thấy mà như mù.
Ván cuối cùng, lúc bắt đầu lại lên toàn bài xấu, Hồ Lăng ngồi ở quầy thu ngân để xem live stream, nhìn thế này không nhịn được nói: “Cái số chó chết gì thế này.”
Nhưng Bạch Minh Hạo vẫn chơi cực kỳ nghiêm túc. Hồ Lăng cảm thấy Bạch Minh Hạo chơi mạt chược còn nghiêm túc hơn cả chơi game nhiều, lúc chơi game thì cậu thỉnh thoảng còn ồn ào đùa giỡn, nhưng đánh mạt chược thì cho dù anh có thoải mái đi chăng nữa, cũng chưa từng đánh đại cho qua ván.
Bài trong tay thật sự quá là chán, lúc đánh cũng không được, cuối cùng lại để cho nhà dưới thắng, điểm của cậu chỉ có xếp được hạng 3.
Ngay khi kết thúc ván bài, cậu để lộ nụ cười bất lực, nói: “Chịu.” Cuối cùng cậu thoát trò.
Cậu đọc một lượt bên mục bình luận, nhìn thấy bình luận của mọi người khi nảy, nói là bài đã nát rồi thì còn giày vò cái gì, cứ thoát trò luôn là được rồi.
Bạch Minh Hạo đang ngồi đợi vào ván tiép theo, dựa lưng vào ghế, mặt mày thanh thản. Cứ như nội dung của bình luận này đã khiến cậu nhớ lại chuyện gì đó, cậu cười nhẹ nói: “…. Từ rất lâu rồi, cái người mà dạy tôi đánh bài, từng nói với tôi thế này. ‘Bài mà con bắt được cũng giống như cuộc đời của con vậy, cho dù là tốt hay xấu thì nó cũng đã định sẵn rồi, có oán trách cũng không có tác dụng, chỉ có thể cố hết sức để tiếp tục, đợi thời cơ xoay chuyển thôi.’”
Cái món quà 3888 đồng đó, được tặng ngay sau khi cậu nói xong câu này.
Thứ hạng của người tặng quà rất cao, là nhân vật dạng boss cực sôi nổi trong các live stream, lần đầu tiên ghé qua live stream của cậu.
Người đó nhắn một câu: “Nói hay lắm. Sau này có cơ hội thì chủ nhà cùng chơi bài một ván nhé.”
Bạch Minh Hạo cười: “Đương nhiên là được rồi.” Đúng là LOL vào ván tiếp, cậu vào luôn ván mới. Boss đó cũng không nói thêm gì nữa, thoát khỏi live stream.
Chỉ có mỗi Hồ Lăng ngồi trước máy tính, nhất thời cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen, không biết lúc nào mà mắt cô đã bắt đầu nóng lên. Vừa hít mũi một cái, trước mặt lai xuất hiện một tờ khăn giấy.
Hồ Lăng nghiêng đầu, Triệu Lộ Đông đã ở ngay bên cạnh.
“Làm sao thế, không đến nỗi nào chứ.”
Trên người anh có bám chút bụi, hôm nay anh còn đang bận rộn sửa sang phòng live stream với A Tân, để sau này nếu có cần.
Hồ Lăng đẩy đẩy anh, Triệu Lộ Đông ngồi xuống.
“Sao mà em còn khóc nữa thế?” Anh hỏi.
“Không có, chỉ là…”
Chỉ là cô có hơi xúc động mà thôi, nếu mà già mồm ấy, thì là vì trăm kiểu người, trăm kiểu lúa giữa thế giới bao la rộng lớn này. Hồ Lăng ở đây càng lây, thì cảm xúc của cô càng sâu đậm hơn.
Triệu Lộ Đông: “Đúng là hay thiệt, chút chuyện thế thôi mà cũng có thể rớt nước mắt.”
Hồ Lăng không vừa ý chuyện anh trêu chọc cô, nhíu mày.
“Ồ, cũng không biết là ai ha, em vừa bỏ đi cái là khóc đó.”
Giọng điệu của Triệu Lộ Đông không thay đổi, vẻ hời hợt.
“Ai thế? Có chuyện này nữa hả?”
“Không biết là ai đó, người đó còn nói nói dối là ra đường bị xe tông chết nữa.”
“Em nghe nhầm rồi.”
Nói chuyện với cái tên này, Hồ Lăng nhanh chóng quên đi những xúc động vừa rồi. Hai người ngồi song vai trước máy tính chọc ghẹo nhau một lúc, A Tân đi đến tìm Triệu Lộ Đông để hỏi thêm ý kiến về chất liệu của tấm ván đang cần xây sửa.
Triệu Lộ Đông vừa nói chuyện với cậu, vừa bận rộn né tránh Hồ Lăng. Nửa người trên của cô dính sát vào bàn, tay thì lại giấu ở dưới bàn sờ mó anh.
Bất cẩn một cái là đụng ngay phải bộ phận quan trọng, Triệu Lộ Đông hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay của cô.
Anh dùng sức, nên cô có hơi đau, cái cảm giác hơi đau nhói này khiến cô cảm thấy vừa sướng vừa thú vị.
Họ nói chuyện xong rồi, A Tân đi mất tiêu, khi Triệu Lộ Đông quay đầu lại, thì thấy gương mặt của Hồ Lăng mang nụ cười kỳ quái.
Vốn dĩ anh muốn khởi binh hỏi tội, nhưng lại bị cô làm cho sợ, rút tay về.
“Em muốn làm gì nữa?”
Hồ Lăng hơi hé miệng, cũng không nói gì nữa, ngón tay của cô lướt trên đùi anh, dục vọng thể hiện rõ.
Triệu Lộ Đông cúi đầu nhìn nhìn, im lặng một lúc, nghiêm túc nói với Hồ Lăng: “Người anh bẩn lắm, toàn là mồ hôi.”
Hồ Lăng vô cũng tận tâm.
“Không sao, anh đi tắm trước đi đã, em đợi anh.”
Triệu Lộ Đông thành khẩn: “Anh làm việc cả một ngày rồi, có hơi mệt thật đó.” Anh thương lượng. “Nói thật mà, ngày mai nhé.”
Hồ Lăng trở mặt ngay lập tức.
“Em nói này anh hai mươi sáu hay là sáu mươi hai đó hả?”
Anh suy nghĩ kỹ một lúc, thừa nhận: “Sáu mươi hai.”
Hồ Lăng híp mắt nhìn anh ba giây, nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Triệu Lộ Đông, có phải là anh muốn chơi game rồi không?”
Thế mà để cô đoán ra được rồi.
Triệu Lộ Đông sửa phòng live stream hết cả một ngày trời, nên anh có hơi bị nghiền game, anh đã hẹn bạn bè là tối nay sẽ chơi chung rồi.
Hồ Lăng vừa nhìn là biết anh đang nghĩ gì rồi, cái này thì có lẽ là điểm không tốt khi mà thân quen với nhau quá, giữa hai người hoàn toàn không có chút cảm giác thần bí nào.
Triệu Lộ Đông cũng ra vẻ nở nụ cười vô lại, cố gắng thay đổi chủ đề.
“Đúng rồi, cái mà, anh vừa nhận được mấy cái mail, chắc là mail phỏng vấn đó, em xem thử nhé?”
Đương nhiên là cô biết anh đang đổi chủ đề, cũng chẳng vạch trần anh, cô nói giọng nhàn nhạt: “Được thôi, chốc nữa gửi cho em, nam hay nữ thế?”
Triệu Lộ Đông: “Nam, anh xem qua hết hết rồi, về cơ bản thì đều là dân kỹ thuật.”
Hồ Lăng lại ồ một tiếng, nói: “Gửi ảnh cho em trước đi.”
Triệu Lộ Đông hơi ngừng lại.
“Em có ý gì?”
“Em xem ngoại hình cái đã.”
“Em xem ngoại hình làm gì?”
Giọng của anh có hơi trầm hơn một chút.
Hồ Lăng nghe như thế, không nhịn được mà lạnh lùng giễu cợt một tiếng.
“Triệu Lộ Đông, em hết chịu nỗi anh rồi đó, anh ở đây bày đặt giả bộ ghen tuông cái gì thế?” Hồ Lăng hung hăng trừng mắt nhìn anh, “có phải là anh thấy anh giả bộ giân dỗi, thì anh càng tự tin để đi chơi game hơn đúng không hả?”
Triệu Lộ Đông lộ mặt trong tích tắc, anh nghiêng người, dựa vào Hồ Lăng, nở nụ cười trong im lặng.
Mẹ nó cái cô này sắp thành tinh rồi.
Hồ Lăng bị anh chọc vừa tức vừa buồn cười, dùng sức đẩy anh một cái.
“Anh mau cút đi!”
Triệu Lộ Đông cứ như con lật đật vậy, bị đẩy ra ngoài, thì lại bật ngược vào.
Khi anh lại sắp sáp lên người cô, bỗng nhiên anh giơ tay, giữ lấy đầu cô, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt của cô, “Ngoan nhé.” Sau đó anh nhấc đít bỏ đi.
Hồ Lăng sợ giật nảy mình, nhìn trái ngó phải, phát hiện không ai quan tâm đến bên đây, lúc này mới đỡ lấy khuôn mặt nóng hổi của mình, nhỏ giọng giận dữ: “Toàn là nước miếng! Đúng là gớm thật!”
Hai người vừa ra khỏi cửa tiệm, Triệu Lộ Đông nắm chặt lấy tay cô, nhét vào trong túi áo của mình.
Hồ Lăng: “Còn chưa đi xa đâu đó, anh không sợ bị bắt gặp à.”
“Bắt gặp thì bắt gặp.” Triệu Lộ Đông nói kiểu chẳng hề hấn gì, “Phạm pháp hay là bị gì rồi?”
Hồ Lăng cười hi một tiếng, tay còn lại xách túi, cơ thể hơi dựa vào người anh.
Họ cũng chẳng chuyện trò gì nhiều, cứ đi từng bước từng bước, tần suất cũng chẳng đều nhau gì. Lúc thì anh kéo em, lúc thì em lôi anh, cảm nhận được trọng lượng và sự chân thật không thuộc về bản thân mình.
Thành công đưa cô đến nhà, Triệu Lộ Đông đứng nhìn cô lên lầu.
Hồ Lăng đi vào phòng, chuyện đầu tiên cô làm là cởi đồ đi tắm.
Cô đứng trong bồn tấm, nước nóng theo tóc cô chảy xuôi xuống cả người, tắm rồi tắm, cũng không biết nghĩ đến những chuyện gì rồi, bỗng dưng ôm mặt cười.
Ngày hôm nay trôi qua cực kỳ chậm.
Cứ như một cái bánh quy bị đập vụn vậy, phải thưởng thức từng tí một.
Tắm rửa xong xuôi, cô đi ra nằm ra giường, đã rất muộn rồi.
Hồ Lăng lấy điện thoại ra, mở weixin, còn chưa mở ra xem nội dung là gì, chỉ thấy trên acc “yêu qua mạng bị lừa một trăm ngàn” có thêm số “1”, là tâm trạng cô đã lập tức tươi đẹp rồi.
Ba phút trước Triệu Lộ Đông có gửi đến một tin nhắn.
[Lên đến nhà chưa?]
Hồ Lăng trả lời.
[Em vừa mới tắm xong]
Rất nhanh, anh cũng trả lời.
[Anh cũng vừa tắm xong]
Hồ Lăng lau tóc, điện thoại lại rung lên.
[Lần sau cứ ở luôn chỗ anh đi.]
Hồ Lăng mím môi cười, ngẩng đầu rạp ra giường.
Lúc này, ở tầng hai WHY X cách đó mấy con đường, Triệu Lộ Đông và cô nằm tư thế hệt như nhậy, họ ôm chăn, cầm điện thoại, hơi khom người, nằm nghiêng trong thú vui tình ái giữa đêm khuya.
Ngày hôm sau, Hồ Lăng dậy từ sớm.
Ngủ chẳng bao nhiêu, nhưng cô chẳng mệt mỏi chút nào.
Dopamine* khiến con người ta phấn chấn!
*Dopamin là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể. (Theo Wikipedia)
Cô trang điểm nhẹ, bèn bừng bừng hưng phấn đi làm.
Tình yêu và sự nghiệp phải nắm bằng hai tay, cố bằng hai tay.
Trước đây cô ra lệnh phải sửa sang lại nhà kho, Triệu Lộ Đông đã bắt đầu vào việc rồi.
Đích thân anh ra tay, chỉnh trang lại nhà kho, gõ gõ đóng đóng, làm một phòng nhăn vách trước, đêm các thiết bị của Bạch Minh Hạo vào trong đó.
Khi Triệu Lộ Đông làm việc, Hồ Lăng cứ thích bưng một cái ghế ra ngồi một bên nhìn. Làm việc ấy à, là cái mà không giúp đỡ được, còn yêu cầu ấy à, là cái có mãi không hết.
Mà Triệu Lộ Đông ấy à, căn bản cứ là ngậm điếu thuốc, im im không nói gì, lời cô nói thì cứ vô tai này qua tai kia, hệ thống tự lọc. Có lúc Hồ Lăng cảm thấy phản hồi ít quà, có hơi tức giận, thì anh sẽ đi qua nựng mặt cô, thì cô đã có thể thành thật hơn một lúc rồi.
Chẳng được mấy ngày, phòng live stream của Bạch Minh Hạo đã trang hoàng xong xuôi rồi.
Ban đầu Hồ Lăng muốn làm giống như lúc ^ và Dưa Leo live stream lúc trước đây, “giám sát” toàn bộ quá trình live stream của Bạch Minh Hạo. Đã có kinh nghieemh từ trước, lần này cô chuẩn bị còn đầy đủ hơn, gửi trước cho mọi người trong tiệm mã quản lý phòng, để họ có thể làm tốt công tác quản lý vào ngày live stream.
Nhưng Bạch Minh Hạo đuổi hết đi rồi.
“Nền tảng có mục yêu cầu bình luận.” Bạch Minh Hạo nói, “Nếu không thì cũng sẽ sắp xếp robot máy tính, muốn lướt lướt vậy đó, chuyện này không ảnh hưởng gì đến em.”
Sau cùng, cậu chỉ giữ lại mỗi ID của Hồ Lăng làm quản lý phòng.
Hồ Lăng còn muốn thuê trọn gói để tăng thêm khách và độ hot cho live stream, nhưng cung bị Bạch Minh Hạo từ chối.
“Không dùng đến đâu, đừng có phí tiền.”
Bạch Minh Hạo và Bki live stream trên cùng một nền tảng.
Hồ Lăng cứ ngỡ Rực lửa lấy được tư liệu đen tối của Mã Thiên Vỹ sẽ lập tức ra tay, không ngờ họ còn đang chuẩn bị tìm cơ hội tốt, khi Bạch Minh Hạo bắt đầu live stream thì Mã Thiên Vỹ vẫn còn đang nhảy múa khắp nơi, fan của cậu ta cũng thành lập “Người thầy chính nghĩa” đi đầu tiên phong.
Nhưng mà cá nhân Mã Thiên Vỹ thì không hề nhắc câu nào đến việc Bạch Minh Hạo live stream, trái lại còn dặn đi dặn lại người quản lý phòng của cậu ta, để bọn họ block hết tất cả mọi thứ liên quan đến Bạch Minh Hạo.
Hồ Lăng cảm thấy, một là Mã Thiên Vỹ có bài học lần trước rồi, sợ mà lại làm ra thêm một đối thủ keo dán trâu như Dưa Leo rước họa vào thân. Hai là… cô luôn cảm thấy đối với Bạch Minh Hạo, từ đầu đến cuối Mã Thiên Vỹ luôn tồn tại cảm giác sợ hãi trong tâm lý.
Coi như là Bạch Minh Hạo tự tạo đề tài, mặc dù không mua view, nhúng độ hot của live stream vẫn lên nhanh lắm.
Nhưng mà, nếu nói bên phía Dưa Leo có tỉ lệ fan và anti là năm năm, thì bên phía Bạch Minh Hạo có thể nói là chỉ toàn công kích và mắng chửi. Câu nào cũng vậy muốn khó nghe cỡ nào cũng có, Hồ Lăng ngồi ở quầy thu ngân xem mà liên tục tức giận, nhưng Triệu Lộ Đông bên phía ống kính, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi sắc mặt.
Ngày đầu tiên bị chửi quá là dữ, Hồ Lăng muốn để cho cậu nghỉ ngơi hòa hoãn một chút, hoặc là đợi luôn đến lúc Rực lửa ra tay, Mã Thiên Vỹ bị đóng băng hoàn toàn thì hẳn stream tiếp, nhưng Bạch Minh Hạo lại nói không cần.
Cô phản ánh lại chuyện này cho Triệu Lộ Đông, Triệu Lộ Đông cũng không để ý.
“Chuyện của cậu ấy em không cần lo, tự cậu ấy hiểu rõ mà.”
Bạch Minh Hạo cứ làm tiếp tục trong những lời chửi rủa như thế, bắt đầu kiếp sống làm việc 996* “live stream” bất cứ lúc nào.
*996 nghĩa là làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối 6 ngày một tuần.
Hồ Lăng ngồi sau xem live stream của cậu suốt ba ngày, mỗi ngày đều có một đám người cố định vào live stream chửi mắng. Hồ Lăng đoán những người này phần nhiều là mong cho tâm trạng của anh sụp đổ, giống như Dưa Leo khi trước vậy.
Nhưng dù sao thì Bạch Minh Hạo cũng không giống Dưa Leo, tố chất tâm lý khi Bạch Minh Hạo chơi game, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “biến thái” thôi.
Vì nền tảng live stream cần phân loại các trò chơi, nên cậu đã chọn nhóm “Esport”, chủ yếu là chơi Dota và LOL, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi CSGO hoặc PUBG. Bốn trò chơi này thì cậu đã cực kỳ rành ròi, mỗi ván gần như đều kill thoải mái.
Cho dù là có thua đi, thì cậu cũng chưa từng có bất cứ khoảnh khắc sụp đổ nào cả.
Hồ Lăng ngẫm nghĩ thật kỹ, từ lúc cô gặp Bạch Minh Hạo hồi còn nhỏ cho đến bây giờ, đúng là cậu chỉ có mỗi một lần là thể hiện sự thay đổi tâm trạng một cách rõ ràng thôi – cũng chính là lần cô tìm đến nhà cậu, nói rõ với cậu là Triệu Lộ Đông chưa từng nghĩ đến việc phủi sạch quan hệ với cậu.
Nghĩ như thế, thì hình như Bạch Minh Hạo cũng không phải là hoàn toàn không có “tình người”.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ giao lưu với với mục bình luận.
Có một lần, cậu đọc được một bình luận: “Thứ cờ bạc chết hết cả nhà nhé.”
Cậu cười cười, nói: “Đúng thật.”
Thỉnh thoảng cậu chơi game nhưng chán quá, cũng sẽ xem vài trận đấu của nước ngoài, lúc này mục bình luận lại bắt đầu, có phải là chuẩn bị bán nữa không? Bán cho ai đó?
Cậu đọc được, cũng sẽ cười rồi nói một câu: “Làm sao, muốn tôi cho mấy người danh sách không? Không có miễn phí đâu nhé.”
Hồ Lăng nhìn thấy mà cạn lời luôn.
Một tuần sau, số lượng bình luận mắng chửi cũng dần ít đi. Chắc là cái đám người này tấn công người khác thì cũng sẽ có một giai đoạn để hot, thời gian lâu rồi, thì tâm trạng cũng chẳng còn dâng cao như trước, thêm cả việc Bạch Minh Hạo chẳng có chút phản ứng nào, có tấn công nữa cũng chẳng có gì thú vị.
Nhưng sau khi đám này bỏ đi rồi, thì độ hot của live stream cũng chẳng giảm là bao, Hồ Lăng mở số liệu để xem, phát hiện thế mà số lượng xem live stream lại tăng ổn định mỗi ngày.
Hồ Lăng phân tích, thế này thì có lẽ sẽ có hai nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên là vì Bạch Minh Hạo thật sự rất mạnh, có rất nhiều người thật ra chẳng quan tâm xem streamer có lịch sử đen tối hay không, chỉ là thích xem những người có cách chơi đặc sắc, thế là cứ ở lại thôi.
Nguyên nhân thứ hai ấy, có lẽ là có hơi phức tạp một chút…
Nền tảng live stream này, vì muốn tăng thêm cảm giác người xem có tham gia và gao lưu, có một chức năng dạng như cờ bạc vậy, được gọi là áp lương – “lương” này là nền tảng cung cấp miễn phí quà, ngoại trừ giao lưu ra thì không làm gì được hết. Trước khi bắt đầu một ván mới, streamer sẽ tự lựa chọn có “mở bát” không, ví dụ khi bắt đầu streamer sẽ mở bát “ván này streamer có thể kill mười lần không”, hai bên cùng cược, cuối cùng sau khi kết thúc trận đấu thì sẽ tính lại.
Bạch Minh Hạo rất thích làm cái, cậu rất rành tâm lý của các trò “cá cược”, thường thì cậu sẽ mở bát một vài cái cực kích thích, khiến người ta không thể cầm lòng được mà sẽ đi theo cậu, chơi cùng cậu, cứ liên tục từng ván từng ván như vậy.
Trong tay cậu như đang nắm một sợi dây trong suốt nhỏ bé vậy, không biết lúc nào mà cậu đã chầm chậm buộc chặt những người xem live stream lại.
Nhưng vì Bạch Minh Hạo ít khi giao lưu với người xem, nên độ hot của live stream cứ bình bình, tầm khoảng bảy mươi phần trăm độ hot của Dưa Leo mà thôi.
Thật ra xét từ mặt kỹ thuật, thì không nên chỉ có thế này, nhưng phong cách live stream của mỗi người mỗi khác, cũng không thể ép buộc người khác thay đổi.
Phần quà đầu tiên mà Bạch Minh Hạo nhận được, là vào ngày thứ tư sau khi bắt đầu live stream, là Cánh chim thiên đường trị giá 3888 đồng (khoảng 13 triệu), đây cũng là món quà đắt nhất của nền tảng.
Quá trình nhận được món quà này rất thần kỳ.
Lúc đó Bạch Minh Hạo đang chơi LOL, lúc chờ xếp đội thì cậu đánh mạt chược để giết thời gian, cậu mở bát, hỏi hết một lượt, có thể được bao nhiêu điểm. Trọn ván tổng điểm là 36000, cậu mở luôn cáo bát trọn điểm, áp được rất nhiều cược.
Trò mạt chược ấy, thời gian chơi càng lâu càng thể hiện rõ thực lực, tính không xác định trong một ván rất rõ, cho nên có rất nhiều người đều cược là cậu không thắng nổi.
Bắt đầu bóc bài cho ván đầu tiên, Bạch Minh Hạo đã hết sức xúi quẩy, nhà dưới bóc bài một phát là sắp thắng đến nơi, còn Bạch Minh Hạo bốc được toàn là pháo.
Mục bình luận liên tục: “Chết thiệt! Tiếp tục!”
Ván tiếp theo, vẫn cứ xúi quẩy, Bạch Minh Hạo đánh được nửa ván là đã cảm thấy ván này không ổn, nên đổi sang phòng thủ, không có bỏ bài nữa, đối thủ thắng được ván nhỏ.
Mục bình luận lại rơi vào cao trào “Không có thêm điểm! Tiếp tiếp nào!”
Ván thứ ba đến lượt Bạch Minh Hạo làm cái, lúc bắt đầu thì có ổn hơn một chút, nhưng Bạch Minh Hạo không dám đánh bài lớn, cậu muốn ngồi đó canh, nên đã chọn thắng nhanh.
Bình luận: “Mẹ nó chẳng là gì!”
Cho dù thắng có nhỏ đi, nếu như mà ngồi chờ riết thì cũng coi như có khả năng lật lại ván bài, mục bình luận điên cuồng: “Mau bỏ cái trò ngồi đó chờ đi cho ông!”
Bạch Minh Hạo không hề nói tiếng nào.
Ván thứ tư nhà dưới còn bài trên tay, đánh bại suy nghĩ muốn ngồi chờ thắng của Bạch Minh Hạo, mục bình luận lại điên cuồng.
Lúc này, Bạch Minh Hạo mà muốn thắng đậm thì khả năng gần như là bằng 0, mục bình luận cũng bảo cậu mau thoát trò chơi rồi thanh toán đi, Bạch Minh Hạo thì vẫn cứ nhìn thấy mà như mù.
Ván cuối cùng, lúc bắt đầu lại lên toàn bài xấu, Hồ Lăng ngồi ở quầy thu ngân để xem live stream, nhìn thế này không nhịn được nói: “Cái số chó chết gì thế này.”
Nhưng Bạch Minh Hạo vẫn chơi cực kỳ nghiêm túc. Hồ Lăng cảm thấy Bạch Minh Hạo chơi mạt chược còn nghiêm túc hơn cả chơi game nhiều, lúc chơi game thì cậu thỉnh thoảng còn ồn ào đùa giỡn, nhưng đánh mạt chược thì cho dù anh có thoải mái đi chăng nữa, cũng chưa từng đánh đại cho qua ván.
Bài trong tay thật sự quá là chán, lúc đánh cũng không được, cuối cùng lại để cho nhà dưới thắng, điểm của cậu chỉ có xếp được hạng 3.
Ngay khi kết thúc ván bài, cậu để lộ nụ cười bất lực, nói: “Chịu.” Cuối cùng cậu thoát trò.
Cậu đọc một lượt bên mục bình luận, nhìn thấy bình luận của mọi người khi nảy, nói là bài đã nát rồi thì còn giày vò cái gì, cứ thoát trò luôn là được rồi.
Bạch Minh Hạo đang ngồi đợi vào ván tiép theo, dựa lưng vào ghế, mặt mày thanh thản. Cứ như nội dung của bình luận này đã khiến cậu nhớ lại chuyện gì đó, cậu cười nhẹ nói: “…. Từ rất lâu rồi, cái người mà dạy tôi đánh bài, từng nói với tôi thế này. ‘Bài mà con bắt được cũng giống như cuộc đời của con vậy, cho dù là tốt hay xấu thì nó cũng đã định sẵn rồi, có oán trách cũng không có tác dụng, chỉ có thể cố hết sức để tiếp tục, đợi thời cơ xoay chuyển thôi.’”
Cái món quà 3888 đồng đó, được tặng ngay sau khi cậu nói xong câu này.
Thứ hạng của người tặng quà rất cao, là nhân vật dạng boss cực sôi nổi trong các live stream, lần đầu tiên ghé qua live stream của cậu.
Người đó nhắn một câu: “Nói hay lắm. Sau này có cơ hội thì chủ nhà cùng chơi bài một ván nhé.”
Bạch Minh Hạo cười: “Đương nhiên là được rồi.” Đúng là LOL vào ván tiếp, cậu vào luôn ván mới. Boss đó cũng không nói thêm gì nữa, thoát khỏi live stream.
Chỉ có mỗi Hồ Lăng ngồi trước máy tính, nhất thời cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen, không biết lúc nào mà mắt cô đã bắt đầu nóng lên. Vừa hít mũi một cái, trước mặt lai xuất hiện một tờ khăn giấy.
Hồ Lăng nghiêng đầu, Triệu Lộ Đông đã ở ngay bên cạnh.
“Làm sao thế, không đến nỗi nào chứ.”
Trên người anh có bám chút bụi, hôm nay anh còn đang bận rộn sửa sang phòng live stream với A Tân, để sau này nếu có cần.
Hồ Lăng đẩy đẩy anh, Triệu Lộ Đông ngồi xuống.
“Sao mà em còn khóc nữa thế?” Anh hỏi.
“Không có, chỉ là…”
Chỉ là cô có hơi xúc động mà thôi, nếu mà già mồm ấy, thì là vì trăm kiểu người, trăm kiểu lúa giữa thế giới bao la rộng lớn này. Hồ Lăng ở đây càng lây, thì cảm xúc của cô càng sâu đậm hơn.
Triệu Lộ Đông: “Đúng là hay thiệt, chút chuyện thế thôi mà cũng có thể rớt nước mắt.”
Hồ Lăng không vừa ý chuyện anh trêu chọc cô, nhíu mày.
“Ồ, cũng không biết là ai ha, em vừa bỏ đi cái là khóc đó.”
Giọng điệu của Triệu Lộ Đông không thay đổi, vẻ hời hợt.
“Ai thế? Có chuyện này nữa hả?”
“Không biết là ai đó, người đó còn nói nói dối là ra đường bị xe tông chết nữa.”
“Em nghe nhầm rồi.”
Nói chuyện với cái tên này, Hồ Lăng nhanh chóng quên đi những xúc động vừa rồi. Hai người ngồi song vai trước máy tính chọc ghẹo nhau một lúc, A Tân đi đến tìm Triệu Lộ Đông để hỏi thêm ý kiến về chất liệu của tấm ván đang cần xây sửa.
Triệu Lộ Đông vừa nói chuyện với cậu, vừa bận rộn né tránh Hồ Lăng. Nửa người trên của cô dính sát vào bàn, tay thì lại giấu ở dưới bàn sờ mó anh.
Bất cẩn một cái là đụng ngay phải bộ phận quan trọng, Triệu Lộ Đông hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay của cô.
Anh dùng sức, nên cô có hơi đau, cái cảm giác hơi đau nhói này khiến cô cảm thấy vừa sướng vừa thú vị.
Họ nói chuyện xong rồi, A Tân đi mất tiêu, khi Triệu Lộ Đông quay đầu lại, thì thấy gương mặt của Hồ Lăng mang nụ cười kỳ quái.
Vốn dĩ anh muốn khởi binh hỏi tội, nhưng lại bị cô làm cho sợ, rút tay về.
“Em muốn làm gì nữa?”
Hồ Lăng hơi hé miệng, cũng không nói gì nữa, ngón tay của cô lướt trên đùi anh, dục vọng thể hiện rõ.
Triệu Lộ Đông cúi đầu nhìn nhìn, im lặng một lúc, nghiêm túc nói với Hồ Lăng: “Người anh bẩn lắm, toàn là mồ hôi.”
Hồ Lăng vô cũng tận tâm.
“Không sao, anh đi tắm trước đi đã, em đợi anh.”
Triệu Lộ Đông thành khẩn: “Anh làm việc cả một ngày rồi, có hơi mệt thật đó.” Anh thương lượng. “Nói thật mà, ngày mai nhé.”
Hồ Lăng trở mặt ngay lập tức.
“Em nói này anh hai mươi sáu hay là sáu mươi hai đó hả?”
Anh suy nghĩ kỹ một lúc, thừa nhận: “Sáu mươi hai.”
Hồ Lăng híp mắt nhìn anh ba giây, nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Triệu Lộ Đông, có phải là anh muốn chơi game rồi không?”
Thế mà để cô đoán ra được rồi.
Triệu Lộ Đông sửa phòng live stream hết cả một ngày trời, nên anh có hơi bị nghiền game, anh đã hẹn bạn bè là tối nay sẽ chơi chung rồi.
Hồ Lăng vừa nhìn là biết anh đang nghĩ gì rồi, cái này thì có lẽ là điểm không tốt khi mà thân quen với nhau quá, giữa hai người hoàn toàn không có chút cảm giác thần bí nào.
Triệu Lộ Đông cũng ra vẻ nở nụ cười vô lại, cố gắng thay đổi chủ đề.
“Đúng rồi, cái mà, anh vừa nhận được mấy cái mail, chắc là mail phỏng vấn đó, em xem thử nhé?”
Đương nhiên là cô biết anh đang đổi chủ đề, cũng chẳng vạch trần anh, cô nói giọng nhàn nhạt: “Được thôi, chốc nữa gửi cho em, nam hay nữ thế?”
Triệu Lộ Đông: “Nam, anh xem qua hết hết rồi, về cơ bản thì đều là dân kỹ thuật.”
Hồ Lăng lại ồ một tiếng, nói: “Gửi ảnh cho em trước đi.”
Triệu Lộ Đông hơi ngừng lại.
“Em có ý gì?”
“Em xem ngoại hình cái đã.”
“Em xem ngoại hình làm gì?”
Giọng của anh có hơi trầm hơn một chút.
Hồ Lăng nghe như thế, không nhịn được mà lạnh lùng giễu cợt một tiếng.
“Triệu Lộ Đông, em hết chịu nỗi anh rồi đó, anh ở đây bày đặt giả bộ ghen tuông cái gì thế?” Hồ Lăng hung hăng trừng mắt nhìn anh, “có phải là anh thấy anh giả bộ giân dỗi, thì anh càng tự tin để đi chơi game hơn đúng không hả?”
Triệu Lộ Đông lộ mặt trong tích tắc, anh nghiêng người, dựa vào Hồ Lăng, nở nụ cười trong im lặng.
Mẹ nó cái cô này sắp thành tinh rồi.
Hồ Lăng bị anh chọc vừa tức vừa buồn cười, dùng sức đẩy anh một cái.
“Anh mau cút đi!”
Triệu Lộ Đông cứ như con lật đật vậy, bị đẩy ra ngoài, thì lại bật ngược vào.
Khi anh lại sắp sáp lên người cô, bỗng nhiên anh giơ tay, giữ lấy đầu cô, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt của cô, “Ngoan nhé.” Sau đó anh nhấc đít bỏ đi.
Hồ Lăng sợ giật nảy mình, nhìn trái ngó phải, phát hiện không ai quan tâm đến bên đây, lúc này mới đỡ lấy khuôn mặt nóng hổi của mình, nhỏ giọng giận dữ: “Toàn là nước miếng! Đúng là gớm thật!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook