Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 10: Tôi Không Hề Biết (3)

Chương 10: Tôi Không Hề Biết (3) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

“Cái gì…? Ác quỷ đánh nhau ư?” 

Thẩm Giám là người đầu tiên chứng kiến người đàn ông đó chạy về phía Ác quỷ. Cô ấy hoàn toàn mơ hồ. Suy cho cùng thì anh ta cũng là một kẻ phản bội, một người đã quay lưng lại với Chúa và lập khế ước với Ác ma. 

“Tại sao một kẻ phản bội lại…?” 

Những người lập khế ước với Ác quỷ chẳng khác gì con cờ của Ác ma. 

Mặc dù những con quỷ cấp thấp có trí thông minh kém không thể ra lệnh cho những người ký khế ước, nhưng họ chắc chắn sẽ không tỏ ra thù địch như vậy. 

Vậy làm sao tên đó dám tấn công lũ quỷ mà không chút do dự gì chứ? Ngay cả khi bị lũ rắn cắn, anh ta vẫn kiên trì tìm kiếm cơ thể chính của nó. 

Điều này, điều này là hoàn toàn không thể nào. Đại loại như thế… 

“Không… Cô sai rồi, Cô Thẩm Giám. Người đó không phải là Tay sai của Quỷ.” 

Toàn bộ tình huống này đi ngược lại với bất cứ điều gì cô đã học được. 

"Cái gì?" 

“…Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chứng kiến ​​điều gì đó như thế trong đời. Năng lượng ma quỷ cùng với sức mạnh bí ẩn… Hmm, điều này sẽ có ý nghĩa gì đối với tương lai đây…?” 

Thẩm Giám nắm chặt cây chùy của mình khi nghe thấy Đại pháp sư lẩm bẩm với vẻ mặt ngưng trọng. Cô đánh giá rằng ông ta sẽ biết nhiều hơn về tình huống này, với tư cách là một Đại pháp sư. 

“Xin hãy giải thích chi tiết hơn, thưa ngài Đại pháp sư.” 

“…À, được. Đó là một thứ tồn tại trên lý thuyết chỉ được lưu truyền trong giới pháp sư, nên có lẽ cô sẽ không biết đâu, Cô Thẩm Giám.” 

Đại pháp sư chạm vào cây gậy của mình bằng những ngón tay dày dặn, trả lời câu hỏi của cô. 

“Chàng trai trẻ đó… Có lẽ anh ta không đạt được sức mạnh bằng cách lập khế ước với Ác ma, mà bằng cách nào đó đã trở thành vật chủ của Ác ma và tìm cách khai thác sức mạnh của nó.” 

“Anh ấy… đã trở thành vật chủ của ác quỷ…? Ý ông là anh ấy đã biến thành Zombie phải không?” 

Cô đã tìm hiểu về Zombie. Họ là những người bị quỷ ám và không còn có thể tự do di chuyển nữa. Họ là những xác sống theo đúng nghĩa đen, bị điều khiển bởi lũ quỷ ký sinh. Cái chết là sự cứu rỗi duy nhất của họ. Họ là những loại sinh vật như vậy. 

"Cô nói đúng rồi đấy. Tuy nhiên, trong khi những Zombie bình thường đánh mất bản ngã của mình vào tay lũ Ác quỷ ký sinh, thì chàng trai trẻ này dường như đã trấn áp thành công Ác ma và tự mình kiểm soát nó.” 

"Cái gì?! Không thể nào!" 

"Không thể nào ư? Trên thế giới này không có gì là không thể, Cô Thẩm Giám ạ. Chỉ có những điều người ta coi là không thể.” 

Đại pháp sư mỉm cười yếu ớt với cô, nhìn cô hét lên như thể đang nổi cơn thịnh nộ. Đó là một nụ cười mơ hồ mà cũng có vẻ hơi buồn. 

“Nếu không thì cô sẽ gọi chàng trai trẻ này trước mặt chúng ta là gì?” 

Vào lúc đó, anh ta cuối cùng đã tìm thấy cơ thể chính của Ác ma đã cắt nó thành từng mảnh. 

Anh ta đã sử dụng năng lượng ma quỷ của mình để tiêu diệt con quỷ. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

“Giờ thì, như đã hứa, tôi sẽ xé nát cái miệng đó của cô.” 

Tôi nói những dòng này với niềm vui trong lòng khi đắm mình vào nhân vật của mình. 

“Đợi đã, tôi nghĩ đã có sự hiểu lầm. Tôi xin lỗi vì đã tấn công anh, vậy anh có vui lòng lắng nghe chúng tôi không?” 

Vị đại pháp sư khẩn trương cố gắng ngăn cản tôi. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy ông ta là một người đàn ông khá đẹp trai. 

“Một sự hiểu lầm? Thật là buồn cười. Vậy ra việc ông ngẫu nhiên tấn công tôi và sau đó đối xử với tôi như một thứ rác rưởi là hiểu lầm à?” 

Ông ta thực sự rất cao. Khi tôi nhìn thẳng về phía trước mà chỉ nhìn được đén cổ áo của ông ta, có vẻ ông ta phải cao ít nhất là hai mét. 

Ông ta thực sự có thể thuộc một chủng tộc khác. Có bốn chủng tộc trong Legend of Heroes: Middle, Slang, Curety và Shaggi. 

Tộc 'Shaggi' giống thú vật, gần giống với động vật hai chân, đều có chiều cao trung bình. 

"Xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Năng lượng ma quỷ đang phát ra từ cánh tay của cậu, vì vậy chúng tôi đã nhầm cậu với một Zombie bị Ác quỷ ký sinh. Nếu cậu là một Thợ săn quỷ, cậu nên biết… Việc một Zombie duy trì cái tôi của mình là điều chưa từng có, phải không?” 

Ồ… Tôi không biết phải phản ứng thế nào với điều này. Sẽ ổn thôi nếu bản thân tôi tức giận lâu hơn một chút vì anh ta dường như đang cố gắng che đậy những gì đã xảy ra.

Sau khi tính toán trong đầu, tôi siết chặt nắm đấm. Tôi cũng mang vẻ mặt phức tạp, nhăn nhó, hy vọng nó giống như một sự pha trộn giữa tức giận, hiểu biết và ghê tởm bản thân. 

"Cái gì…?" 

Tôi thực sự không nhớ loại quái Zombie. Họ đang nói về cái gì? Nó có vẻ hơi khác so với những Zombie mà tôi biết. 

Theo những gì họ nói, 'Zombie bị Ác ma ký sinh', nó nghe có vẻ giống vật chủ Ác ma… Chúng có giống nhau không? Có thể đó là nó? 

Đó chắc chắn không phải là một điều dễ chịu khi nghe nó đối với một người có mặc cảm về những điều này. 

Nó sẽ làm cho người ta cảm thấy như thể họ thực sự không còn là một con người nữa. 

“Nếu chúng tôi biết cậu vẫn duy trì cái tôi của mình như một người bình thường, chúng tôi đã không tấn công cậu. Tôi xin lỗi." 

Cạch. 

Hạ thanh kiếm đang tựa vào vai xuống, tôi nắm chặt chuôi kiếm. Sau đó tôi chạm vào miếng bịt mắt trên mắt phải và phần tóc mái rũ xuống trán.

Khi hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật này, tôi cảm thấy phẫn nộ, ghê tởm và căm ghét những điều này mà không có lý do cụ thể. 

Và tôi cảm thấy căm ghét những kẻ đã hiểu lầm tôi nhiều như vậy. Tất nhiên, tôi không ghét họ, nhưng tôi cảm thấy nhân vật này sẽ như vậy. 

Trên thực tế, tôi có thể hiểu khá rõ vị trí của họ. Dù sao thì họ cũng là NPC nên tôi không hề bối rối về điều đó. 

Tuy nhiên, nhân vật mà tôi đang đắm chìm bây giờ sẽ không thể làm được điều đó. 

“Ha, Zombie…” 

Đôi khi, khi diễn, miệng họ sẽ tự động nói ra lời và cơ thể sẽ tự động di chuyển. 

Tôi có nên mô tả nó như nhân vật dẫn dắt cơ thể của một người không? 

Dù sao thì tôi cũng nghĩ có điều như thế đang xảy ra vào lúc đó. 

“Sao… Sao các ngươi dám đối xử với tôi như vậy?” 

Kết quả là tôi di chuyển nhiều hơn bình thường và thậm chí còn giơ kiếm lên. 

Tất nhiên, nó hơi nặng nếu chỉ cầm bằng một tay. Cánh tay của tôi thậm chí còn run rẩy một chút. Tôi cầu nguyện rằng hai người kia sẽ hiểu đó là sự tức giận. 

“…Rõ ràng chúng tôi là người có lỗi ở đây. Nếu cậu mong muốn điều gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.” 

Ah. Mặc dù tôi không nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để nói điều đó, nhưng điều này thật thú vị. Nó còn vui hơn nữa vì các đối tác của tôi —các NPC—đã phản ứng đúng đắn và phù hợp với lời thoại của tôi. Tôi cảm thấy như mình đang hành động với những người bạn cùng lứa từ thời đại học. 

"Chết tiệt. Ông muốn ban cho tôi điều ước sao? Nếu tôi bảo ông cắt lưỡi, ông có làm được không?" 

“Cái đó…” 

“Nếu ông thậm chí không sẵn lòng làm điều đó, ông nên ngừng nói ra những lời xin lỗi nhỏ nhặt không liên quan này đi.” 

Tôi có thể chơi những trò chơi nào khác sau trò chơi này? Không, làm sao tôi có thể nghĩ đến những trò chơi khác bây giờ? Legend of Heroes và Deep Sea Pearl đơn giản chính là thần thánh rồi. 

Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt nếu họ sửa chữa hệ thống giao thông và bổ sung thêm một số tính năng nâng cao chất lượng cuộc sống. 

“…Tôi thực sự muốn rút hàm của ông và treo chúng bên ngoài ngôi làng đó, nhưng điều đó sẽ khiến tôi không khác gì lũ quỷ khốn nạn.” 

“… H-hmm.” 

"Rời khỏi đây đi." 

Dù sao thì tôi cũng giả vờ như nuốt cơn giận và bảo họ rời đi, tim tôi đập thình thịch vì phấn khích. Tôi cũng cất thanh kiếm của mình đi. 

'Việc rút bây giờ có thực sự là một quyết định đúng đắn không?' 

Sau khi đưa ra nhận định, tôi ngay lập tức nghi ngờ cách giải thích của bản thân nhưng nhanh chóng đưa ra kết luận. 

Hành động của tôi là đúng, ngay cả khi tôi không quan tâm đến việc cốt truyện của trò chơi sẽ trở nên tồi tệ. Nhân vật của tôi ghét Ác quỷ vì anh ta không muốn giống chúng. 

Thành thật mà nói thì đúng là như vậy. 

Tôi tin chắc rằng tính cách sắc bén và nhạy cảm của nhân vật này xuất phát từ nỗi lo sợ thường trực rằng Ác ma trong tay anh có thể hoành hành trở lại bất cứ lúc nào.

Nói cách khác, anh đang xua đuổi mọi người vì không biết khi nào mình sẽ mất kiểm soát và làm tổn thương những người xung quanh. 

Tuy nhiên, liệu một người có tính cách như vậy có giết người khác chỉ vì anh ta thực sự khó chịu sau khi bị hiểu lầm một lần không? 

Lấy đi mạng sống của một người, không phải của một con quỷ? 

Anh ta sẽ rất nóng nảy, nhưng miễn là đó chỉ là một sự hiểu lầm thực sự thì anh ta sẽ không cố giết họ. Bởi vì ý nghĩ giết người sẽ là việc mà Ác quỷ sẽ làm cứ lởn vởn trong đầu anh ta. 

Đó là cách giải thích của tôi. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

“…” 

Tôi tra thanh kiếm của mình vào vỏ sau lưng và quay đi. 

Nhiệm vụ bao gồm việc thu thập bằng chứng về cuộc săn, vì vậy tôi vẫn cần phải lo việc đó. 

“Đợi đã ." 

Tôi cúi xuống nhặt xác con rắn lên. 

Sau đó tôi nghe thấy tiếng của Linh mục… Không, giọng của Thẩm Giám từ phía sau tôi. 

“…Tôi cũng muốn xin lỗi.” 

Tôi nghĩ cô ấy sẽ nói điều gì đó về việc giết tôi hay gì đó, nên tôi hơi ngạc nhiên khi cô ấy xin lỗi.

“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã tấn công anh trước. Tôi thành thật xin lỗi." 

À… Tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm đến điều đó. 

Chỉ nhìn vào thiết lập của tôi, chẳng phải rõ ràng là người khác sẽ hiểu lầm sao? 

Thực ra, thật tốt là cho đến nay tôi chưa xung đột với bất kỳ người nào trong Thần Điện. Nếu những người từ Thần Điện bước ra ngoài thế giới, họ sẽ chỉ làm như vậy sau khi nhận được khải huyền. 

Ngay cả khi tôi muốn tấn công họ, có lẽ tôi cũng không thể. 

“Nếu điều cô muốn là sửa sai…” 

Mặt khác, quan điểm của nhân vật này sẽ khác hẳn với tôi. 

“Không cần đạo đức giả như vậy.” 

Vì vậy, tôi phải tuân theo thiết lập của mình. 

“…!” 

Tuy nhiên, điều đáng ngưỡng mộ là họ đã cố gắng lôi kéo người chơi vào cốt truyện ngay cả khi họ bất hợp tác. Tất nhiên, tôi nhận ra rằng hướng đi ban đầu của cốt truyện là trở thành Bạn đồng hành của họ ngay cả sau khi sự kiện hợp tác kết thúc…

Ừm. Thành thật mà nói, đó là một liên hệ không thực tế. 

Chúng tôi đã giao tranh khá quyết liệt với nhau, vì vậy tôi không nghĩ việc trở thành đồng đội với họ lại dễ dàng đến vậy. Tôi thậm chí còn không biết liệu hệ thống ngang hàng có còn tồn tại trong bản làm lại hay không. Dù sao thì chuyện này cũng quá đột ngột và bất ngờ. 

Tôi thường thích những điều này, nhưng những người chơi bình thường sẽ không thích những diễn biến đột ngột này. 

“Đạo đức giả...” 

“Nào, nào, Thẩm Giám. Hãy thư giãn đi." 

“Ngài đại pháp sư…!” 

Giờ nghĩ lại, chẳng phải cấp độ của tôi đã tăng lên sau khi bắt được con rắn đó sao? Tôi bắt đầu suy nghĩ về việc nên chọn kỹ năng nào tiếp theo. 

Kỹ năng Tấn công đó khá tốt và như tôi đã xác nhận trong sự cố này, tác dụng của [Phát hiện] cũng không tệ đến thế. 

Tuy nhiên, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi nhận được thứ gì đó từ cây kỹ năng 

[Cận chiến] để tăng cường khả năng thích ứng và phòng thủ trong trận chiến của mình. 

“Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng nên quay lại thôi. Chúng ta chỉ chưa rời đi vì không thể tìm thấy Ác ma và chưa hoàn tất việc Thanh tẩy.” 

Urgh, đúng rồi, Thanh tẩy. 

"…Được rồi." 

Khi tôi tình cờ mở Cửa sổ Hệ thống, nó cho biết quá trình Thanh tẩy là chín mươi tám phần trăm. Theo cuộc trò chuyện mà tôi vừa nghe được, có vẻ như họ đã đi khắp nơi để thanh tẩy nơi này. 

Tôi có chút ghen tị với điều đó. 

Chức nghiệp Ma Hiệp Sĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc Thanh tẩy bằng lửa. 

Theo một cách nào đó, đó là hình phạt với chức nghiệp Ma Hiệp Sĩ. Nhờ đó, mặc dù miễn nhiễm với Sự ăn mòn nhưng tôi không thực sự thích chơi chức nghiệp này. 

Chức nghiệp Linh mục có kỹ năng Thanh tẩy dành riêng cho mình và các chức nghiệp khác có thể mua Đá Thanh tẩy từ Thần Điện, nhưng Ma Hiệp Sĩ không thể làm điều đó. 

“…” 

“…” 

…Dù sao thì, có ai có thể cho tôi biết tại sao hai người đó lại đi theo tôi không? 

“Tuần này cậu đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Tôi thực sự xin lỗi.” 

"…Không có gì. Đây là điều đúng đắn cần làm với tư cách là tôi tớ của Chúa.” 

Tại sao họ lại theo tôi? Tôi đã bật Bản đồ khu vực và đang đi thẳng về phía ngôi làng, nhưng không đời nào những NPC này biết được điều đó. 

Chúng tôi thậm chí còn không hợp nhau lắm, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn nếu họ đi theo hướng khác sao? 

À… Có lẽ là do cốt truyện chăng? 

"Tôi nhớ tôi đã bảo hai người rời đi." 

Tôi quyết định đe dọa họ một cách nhẹ nhàng để đề phòng. Các NPC nên thể hiện một số phản ứng thực tế về điều đó. 

“Tôi đoán lời nói của tôi nghe giống như tiếng chó sủa đối với các người vậy.” 

Tôi nắm lấy chuôi thanh kiếm treo ở thắt lưng, hơi xoay người. Tôi gần như quay sang phải theo phản xạ nhưng nhớ ra mình đã đeo băng bịt mắt vào mắt phải trước khi quá muộn. 

Tôi gần như biến thành một kẻ lập dị cố gắng nhìn bằng con mắt bịt mất. 

“Tôi xin lỗi nếu chúng tôi làm cậu cảm thấy khó chịu. Chúng tôi không cố ý làm vậy.”

Khi quay về phía hai người đó, tôi thấy một quả cầu ánh sáng lơ lửng xung quanh họ. Tôi tự hỏi tại sao họ không bật nó lên sớm hơn, nhưng tôi cũng vậy, nên tôi không có gì để nói. 

Điều duy nhất khiến tôi chú ý là hình ảnh giống như la bàn lơ lửng phía trên quả cầu ánh sáng… 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

“Chúng tôi chỉ đang đi theo chỉ dẫn của phép thuật {Dẫn đường}. Chúng ta có thể đã đánh dấu cùng một nơi.” 

Chức năng điều hướng có thể được triển khai dưới dạng một loại phép thuật sao? Điều đó có biến tôi thành một người quá hoang tưởng rồi không? 

“…” 

Điều tốt là họ không thực sự theo dõi tôi. Nếu mục tiêu của chúng tôi giống nhau là vấn đề, tôi có thể giải quyết vấn đề đó. Dù sao thì tôi cũng không thể làm được gì ở ngôi làng đó và tôi cũng không có ý định lên chiếc xe địa ngục đó lần nữa. 

Không có lý do gì để chúng tôi không chia tay. Chỉ cần hệ thống cho phép là được. 

Thế nên tôi chỉ quay lại, giả vờ cau mày. Tôi đến nơi này chỉ sau khi ngồi trên chiếc xe ngựa đó hàng giờ liền, nên có vẻ như tôi phải siêng năng đi bộ trở lại thị trấn xuất phát. 

“Đợi đã, cậu định đi đâu thế?” 

Thẩm Giám hỏi tôi đang đi đâu. Tôi thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi đó nên cũng không thèm trả lời. 

“Này, khhu rừng rất nguy hiểm vào ban đêm…” 

Nhưng tôi không thể bỏ qua những lời nói làm tổn thương lòng tự trọng của mình. 

“Tôi chắc chắn nó là dành cho cô. Đừng áp đặt tiêu chuẩn của cô lên tôi.” 

“…Nhưng mà, đi loanh quanh đây một mình không phải là ý kiến ​​hay đâu.”

Không, nếu phải chỉ ra thứ nguy hiểm nhất trong khu rừng này thì đó chính là hai người, nên đi một mình thực ra sẽ an toàn hơn. 

Tất nhiên, nói ra sự thật sẽ chỉ làm tôi nổi cáu nên tôi đã hét vào mặt cô ấy. 

“Có vẻ như tai của cô không hoạt động bình thường thì phải.” 

May mắn thay, Thẩm Giám đã không cố gắng giữ tôi lại nữa sau khi nghe điều đó. Tôi không biết sắp tới sẽ có sự kiện gì hay cốt truyện muốn dẫn tôi đến đâu, nhưng trong trận chiến giữa hệ thống và việc nhập vai của tôi, việc nhập vai của tôi đã giành được chiến thắng quyết định. 

Ahahaha.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương