Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 1: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (1)

Chương 1: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (1) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Tôi là một người chơi nhập vai (Roleplayer*). 

*Thuật ngữ dùng để chỉ việc một người thay đổi hành vi, cử chỉ và điệu bộ sao cho giống một nhân vật hay hình mẫu có sẵn hoặc tưởng tượng ra.

Người thiết lập tạo hình của nhân vật theo chức nghiệp của nhân vật trong trò chơi và chơi trong khi tuân thủ nghiêm ngặt những thiết lập đó. 

Giao lưu? 

Tất nhiên tôi sẽ gõ tin nhắn bằng ký tự. 

Ngay cả khi thị trường hiện giờ đang bị chinh phục bởi các trò chơi thực tế ảo, vốn không yêu cầu tin nhắn bằng văn bản mà thay vào đó là giao tiếp bằng lời nói, điều đó cũng không có gì khác biệt đối với tôi. 

Một người chơi nhập vai không chịu nổi sự xấu hổ không phải là một người nhập vai thực sự. 

“Nói nhiều hơn và xem liệu ngươi có thể giải quyết được cơn thịnh nộ của ta không.” 

Vì vậy, tôi đang chơi một trò chơi mới, nhập vai quá sâu như thường lệ, hành động rập khuôn theo bối cảnh nhân vật của mình—một Hiệp sĩ Quỷ với một Ác ma bị phong ấn trong cánh tay phải—khi mà… 

"Đăng xuất." 

「Lệnh không thể thực thi.」 

“…? Đăng xuất." 

「Lệnh không thể thực thi.」 

"…???" 

Tôi vừa nhận ra điều gì đó. 

Tôi tiêu rồi. Không, tôi thực sự ăn cám rồi. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

Dù là game thủ bình thường hay game thủ chuyên nghiệp, mọi người đều có ít nhất một trò chơi mà họ không thể quên. 

Một trò chơi đáng nhớ đến mức có thể không bao giờ bạn có thể bỏ được, hoặc có điều gì đó khiến bạn cảm thấy vô cùng nuối tiếc. 

Đối với tôi, đó là Legend of Heroes*.

*Một loạt trò chơi điện tử nhập vai được phát triển bởi Nihon Falcom. 

Nói một cách đơn giản, nó là một game MMORPG* nội địa độc quyền trên PC ra mắt khi tôi vẫn còn là một thiếu niên. 

*Multiplayer Online Role - Playing Game có nghĩa là trò chơi nhập vai nhiều người chơi. Các người chơi sẽ tương tác với nhau trong thế giới ảo.

Nó cực kỳ nổi tiếng trong thời kỳ đầu, nhưng nó cũng nhanh chóng lụi tàn và trở thành một trò chơi khá tệ sau khi nhiều nhà phát triển chủ chốt nghỉ việc.

Các lý do chính dẫn đến sự xuống dốc của nó là do loot box* trả phí được giới thiệu trong bản vá kỷ niệm hai năm ra mắt, các chức nghiệp mới phá vỡ sự cân bằng của trò chơi, một hệ thống ngày càng không mạch lạc, cốt truyện do việc bổ sung các thiết lập kỳ lạ và sự thất bại trong quản lý… 

*Một hình thức quay thưởng mà người chơi phải nạp tiền vào trò chơi để mua những hộp quà hoặc quay thưởng để sở hữu những vật phẩm phiên bản giới hạn.

Cũng không thành vấn đề khi trò chơi được cho là sẽ tồn tại trong hai mươi năm đã kết thúc một cách đáng tiếc chỉ sau năm năm khi tôi ở độ tuổi hai mươi. 

Chỉ có một điều để nói về Legend of Heroes: sự tiếc nuối của các nhà phát triển cốt lõi đã rời công ty khi chứng kiến ​​sự sụp đổ quá sớm của trò chơi này. 

“Anh bạn, tim tớ đập mạnh quá. Tớ nên làm gì đây chứ?" 

"A, làm tốt lắm." 

“Tớ không thể tin được chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ ra mắt.” 

Họ chắc hẳn đã cực kì hối tiếc. 

Những nhà phát triển đó, những người đã khẳng định vị thế của bản thân trong ngành này bằng cách phát hành tất cả các loại trò chơi đình đám mới dưới tên công ty mới thành lập của họ, Deep Sea Pearl, đã tuyên bố sẽ làm lại Legend of Heroes. 

Không có ai mong đợi họ sẽ làm điều đó, thế nhưng họ vẫn mua bản quyền trò chơi và thông báo sẽ làm lại. 

“Tớ không mơ đâu, phải không?” 

“Đúng vậy, cậu thực sự đang mơ. Đã đến lúc cậu phải tỉnh lại rồi." 

"Thật sao...?" 

“…Tớ đùa thôi. Là thật phải không?" 

“Không, nhưng điều này quá… quá không chân thực.”

Hơn thế nữa, họ không chỉ làm lại nó. Như thể họ đã mài giũa kỹ năng sắc bén của mình chỉ vì để làm lại nó từ đầu. 

Họ phát hành nó dưới dạng trò chơi một người*(1) chứ không phải MMO*(2). Họ cũng đã thay đổi thể loại từ hành động theo lượt sang ARPG*(3) thế giới mở. 

*(1) Ở đây chỉ có một người chơi xuyên suốt trò chơi. (2) Trò chơi trực tuyến gồm nhiều người chơi. (3) Hiểu đơn giản là hành động nhập vai.

Họ thậm chí còn cập nhật nền tảng mà nó sẽ chạy theo thời gian. Điều đó có nghĩa là nó có thể được chơi bằng thiết bị thực tế ảo thay vì PC. Trò chơi cũng được nâng cấp lên VR* để phù hợp với điều đó. 

*Công nghệ thực tế ảo.

Lúc này, không quá khi cho rằng đây là giấc mơ mà mọi game thủ luôn muốn chạm đến.

“Sẽ đáng tin hơn nếu cậu nói đây chỉ là một giấc mơ…” 

Đó là lý do tại sao tôi đã nói rằng tất cả chỉ là một giấc mơ và ba mươi phút trước khi ra mắt là không phải sự thật. 

Legend of Heroes là trò chơi đầu tiên tôi không thể quên và là lý do tại sao tôi lại yêu thích các trò chơi đến vậy. 

Nó thậm chí còn có tác động nhỏ đến sự lựa chọn nghề nghiệp của tôi. 

Và bây giờ nó đang quay trở lại cuộc sống của tôi sao? 

Nhưng nó không chỉ quay trở lại; nó trở lại như là một trò chơi tuyệt đẹp, thần thánh. 

Thật may mắn là tôi đã không ngất đi vì quá kích động 

Tôi vô cùng vui mừng. 

“Cậu cũng hoàn toàn bị ám ảnh bởi trò chơi đó mười lăm năm trước…” 

“Đó là bởi vì trước đây cậu chưa từng chơi qua nó… Nếu có, cậu sẽ biết tại sao tớ lại thấy..." 

Thở dài. 

Tôi chưa bao giờ lo lắng đến thế này kể từ khi kết quả CSAT* của tôi được công bố. Tôi thậm chí còn không cảm thấy như vậy khi người ta quyết định tác phẩm của tôi sẽ được xuất bản ra nước ngoài. 

*Kì thi đại học ở Hàn Quốc.

Tôi cảm thấy như tim mình sắp nổ tung. 

Nó dường như ngày càng bị siết chặt hơn khi tôi nhìn thời gian đang chầm chậm trôi qua. 

“Nếu trò chơi không đáp ứng được mong đợi của cậu thì sao?” 

“Cậu đừng có nói điều gì ngu ngốc như thế nữa. Tớ đang sắp chết rồi đây." 

Tất nhiên, tôi biết rằng nếu tôi đặt kỳ vọng càng cao, tôi sẽ càng dễ thất vọng hơn khi thực sự được chơi nó. 

Không thể nào tôi lại không biết điều đó sau bao nhiêu trò chơi tôi đã từng chơi và thất vọng về chúng. 

Nhưng… Nhưng…! 

“Nếu nó hay bằng một nửa trailer* thôi thì tớ vẫn sẽ rất vui…!” 

*Đoạn phim quảng cáo.

"Haizz." 

"Uwaarg! Chỉ mới có hai phút thôi! Hai mươi tám phút tiếp theo này sẽ trôi qua thế nào đây?!" 

"Không có cách nào đâu, anh bạn." 

Lời than vãn của tôi chỉ khiến mặt bạn tôi nhăn lại. 

Người đàn ông này, người thậm chí còn không cố gắng giả vờ thông cảm với tôi, là một con quái vật thậm chí chưa bao giờ chạm vào một trò chơi nào.

“Cậu có thực sự là bạn của tôi không vậy…?” 

“Nếu tớ không phải là bạn của cậu thì tớ là gì? Nhân tiện, cậu có định… Nó gọi là gì nhỉ? Việc mà cậu rất giỏi ấy, cậu sẽ làm à? Nó ấy?" 

"Cái gì?" 

“Cậu biết đấy, chuyện đó. Nhập vai gì đó?" 

"Tớ đã sắp xếp mọi thứ rồi." 

"Thật điên rồ, cậu đã lên kế hoạch rồi cơ à?" 

Thực là, những tạo hình trước đây chỉ là tôi đang chơi đùa thôi. 

Việc thiết lập nhân vật phù hợp không chỉ được thực hiện trong một ngày. 

Tất nhiên, một số người có thể nghĩ ra những tạo hình của họ ngay lập tức, nhưng tôi thì không. 

Việc nghiên cứu nhân vật thực sự quan trọng đối với tôi, có lẽ vì tôi học chuyên ngành điện ảnh và sân khấu. 

“Vậy tạo hình lần này thế nào?” 

"Ah. Đầu tiên, nhân vật sẽ trông như thế này." 

Thật tốt là tôi đã vẽ nó trước khi tạo bất kỳ thiết lập nào khác. 

Tôi nhặt chiếc iPad nằm trên ghế sofa lên. 

Một hình ảnh từ từ xuất hiện trên màn hình của thiết bị bảy năm tuổi này. 

"Chà. Cái quái gì vậy...?" 

Hình ảnh trên màn hình cho thấy như sau: 

Bắt đầu từ cái đầu, anh ta có mái tóc màu bạc ở nửa bên trái và màu đen ở nửa bên phải. 

Làn da của anh ta nhợt nhạt đến mức trông như một xác chết, màu gần như trắng xám. 

Mắt bên trái của anh ta có màu xám, còn mắt bên phải có sự pha trộn giữa màu xám và đỏ. Tuy nhiên, chúng thiếu điểm nhấn để khiến chúng tỏa ra sự chết chóc, một đặc điểm chỉ có thể được tỏa ra bởi quầng thâm bên dưới chúng. 

"Điều này thật là điên rồi. Nghiêm túc đấy." 

Tôi là người ủng hộ thuyết người ta nên bắt đầu từ ngoại hình của nhân vật khi xây dựng thiết lập nhân vật. 

Vì vậy, tôi khá thưởng thức phản ứng của bạn tôi. 

Một số người có thể cho rằng thật nực cười khi một người đã ba mươi tuổi như tôi lại làm những việc như thế này ở độ tuổi của mình, nhưng việc nhập vai chả đâu có quan trọng tuổi tác. 

“Mái tóc của anh ta sao thế?” 

“Theo thiết lập của tớ, nó như vậy là do đã bị vấy bẩn bởi sức mạnh của Ác ma.” 

"Cậu điên à? Sức mạnh của Ác ma là gì?” 

“À… Chức nghiệp là 'Ma Hiệp Sĩ'.” 

Tôi mở trang chính ra vì sẽ dễ hiểu hơn nhiều nếu cậu ấy nhìn thấy thiết lập. 

[Ma Hiệp sĩ: Sau khi Ác ma tàn sát gia đình anh ta và chiếm hữu cánh tay của anh ta, cận vệ này đã từ bỏ con đường trở thành hiệp sĩ chính thức và bắt đầu đi lang thang. 

Anh ta coi thường Ác ma cư trú trong cánh tay phải của mình nhưng nhờ nó anh ta lại sở hữu sức mạnh siêu phàm. Mục tiêu của anh ta là tiêu diệt tất cả Ác ma. 

Kỹ năng của anh ta rất nhanh và mạnh. Tuy nhiên, tính khí của anh ta khá nhạy cảm và sắc bén.]

“Ồ…” 

“Thực ra tớ muốn bắt đầu với chức nghiệp Linh mục, nhưng… Lần đầu tiên chơi trò chơi này, tớ đã chọn trở thành một Ma Hiệp sĩ.” 

Tôi thích chức nghiệp Linh mục hơn, nhưng vì trò chơi này quá hoài cổ nên tôi đã chọn sử dụng chức nghiệp tương tự như hồi đó. Dù sao thì cũng nhiều lần tôi cũng định chơi nó.

“Hơn nữa, nhập vai vào những nhân vật lạnh lùng và ngầu lòi là tuyệt nhất.” 

“Chết tiệt, thật buồn cười.” 

Bạn tôi cười khúc khích sau khi nghe lời phân tích của tôi, phóng to bức ảnh để nhìn lại toàn bộ khuôn mặt của nhân vật. 

Toàn bộ tạo hình của nhân vật lại được hiển thị trên iPad. 

“Cậu có thể biến nhân vật của mình trông như thế được không?” 

"Tớ làm được." 

Xem xét các trò chơi phổ biến khác hiện nay, kiểu tùy chỉnh này chỉ là những điều cơ bản trong những điều cơ bản. 

Ngoài ra, nhiều người gọi Legend of Heroes ban đầu là một trò chơi cấp thần thánh vì khả năng tùy biến điên rồ của nó, vì vậy không thể nào nhóm phát triển không mở rộng khía cạnh đó nếu họ không bị điên. 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Tớ cũng đã chọn cho anh ta một trong những bộ trang phục đi kèm với phiên bản cao cấp nhất của trò chơi.” 

“Cậu còn chi thêm nhiều tiền hơn cho việc này sao?” 

Theo tôi, nếu có thể có được OST*, một artbook và nội dung dàn dựng đằng sau chỉ bằng cách chi vài nghìn won, chẳng phải đó là một điều may mắn khi họ thậm chí còn cung cấp thêm trang phục cho mọi chức nghiệp sao? 

*Bản thu âm tiếng gốc.

Thậm chí bạn còn được cho phép đeo chúng lên nhân vật của mình ngay khi bắt đầu trò chơi và có rất nhiều thứ để lựa chọn. 

Tôi mỉm cười tự hào khi nhìn vào nhân vật được hiển thị trên màn hình. 

Một miếng bịt mắt che mắt phải của anh ta và cánh tay phải của anh ta đeo một chiếc găng tay. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, xẻ tà có thêu chữ thập đỏ sau lưng. Đôi chân của anh ta được bọc trong chiếc quần da đen xỉn màu và đôi bốt cao đến đầu gối… Và mặc dù không thể nhìn rõ nhưng anh ta có quấn băng bên trong áo. 

Mặc dù tôi là người vẽ bức tranh này nhưng tôi phải nói rằng đây thực sự là một thiết kế hoàn hảo. 

Không gì có thể phong cách hơn thế này. 

“Đây là một trò chơi trực tuyến sao?” 

“Chà, chơi trực tuyến với người khác là có thể, nhưng nó không giống như cách cậu chơi trong game MMORPG.” 

Nếu một người kết nối Internet và sử dụng tùy chọn chơi trực tuyến, họ có thể chơi với tối đa bốn người. 

Thậm chí khi đó, việc chơi cùng nhau có thể thực hiện được khi đánh trùm hoặc trong PVP*.

*Đấu tổ đội, các đội đấu với nhau. 

Điều đó càng chứng tỏ rằng nhóm phát triển gần như đã từ bỏ hoàn toàn khái niệm trực tuyến. 

“Vậy là chẳng có ai có thể nhìn thấy nó, phải không? Vậy mà cậu vẫn mua thứ đó à?” 

"Anh bạn à. Việc nhập vai không liên quan gì đến việc người khác có thể nhìn thấy nó hay không.”

Nhập vai là gì chứ? 

Có phải người ta làm điều đó để cho người khác thấy không? 

Chà, tôi làm vậy để có thể nói những điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, tất cả là nhờ vào sự ẩn danh. 

Tôi giơ ngón tay cái lên và mỉm cười, khiến bạn tôi bắt đầu lăn lộn trên sàn, vừa ôm bụng vừa cười. 

Tôi không biết tại sao cậu ấy luôn hành động như vậy, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hay thậm chí là lần thứ hai tôi làm điều gì đó như thế này. 

Đó có phải là sự khác biệt giữa một người bình thường và một người chơi nhập vai? 

“Chết tiệt, cậu điên thật rồi.” 

"Có gì sai đâu? Tớ đang làm việc đó bằng 'tiền của mình' mà, cậu biết đấy?” 

“Đúng, nhưng vẫn…” 

Bạn tôi trượt sang trang chính của Ma Hiệp sĩ và xem lại cẩn thận dòng cuối cùng. 

“Không phải đã có sự thiết lập chính thức cho tính cách của anh ta rồi sao? Vậy thì việc thiết lập nhân vật và nhập vai mới có ích gì?” 

Sau khi nghe những lời cậu ấy nói, tôi nhất thời không thể trả lời được. 

Có ích gì khi tạo thiết lập nhân vật khi đã có thiết lập chính thức không? 

Hah, tôi không muốn đi sâu vào chi tiết đó. 

Môi tôi giật giật như thể tôi là một người đam mê mà đối với một người bình thường thì đó là nỗi ám ảnh đối với tôi.

Tôi nên bình tĩnh lại. 

Nếu tôi quá phấn khích, một người mới như cậu ấy sẽ sợ hãi và bỏ chạy mất. 

Vì vậy tôi phải nhẹ nhàng nhất có thể… Nhẹ nhàng… 

Nhưng ‘nhẹ nhàng’ là gì? Làm sao tôi có thể hành động như thế được? 

“Bây giờ cậu đã bước vào giai đoạn thứ hai. Chỉ cần hỏi tớ bất cứ điều gì. Tớ sẽ kể cho cậu nghe tất cả về giai đoạn thứ hai.” 

“À, không cần đâu, tớ xin lỗi.” 

“Trang web chính thức đưa ra thiết lập của anh ta là có tính khí sắc sảo và nhạy bén, mục đích của anh ta là tiêu diệt tất cả Ác quỷ, phải không? Nhưng có nhiều loại sắc bén khác nhau mà, phải không? Thậm chí còn có thiết lập Ác ma đã giết gia đình anh ta ngự trong tay anh ta, phải không? Hãy nghĩ đi. Điều đó có nghĩa là ngay từ ban đầu, anh ta có tính cách khó chịu, hay anh ta trở nên như vậy vì ảnh hưởng của Ác ma?! Đó là lúc những cách giải thích khác nhau có phát huy tác dụng riêng của chúng!!” 

“Aah, xin hãy tha lỗi cho tớ.” 

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tính cách của anh ta trở nên thô bạo do thường xuyên lo lắng không biết khi nào Con quỷ đó sẽ hoành hành trở lại? Điều gì sẽ xảy ra nếu lý do cho hành vi thô lỗ của anh ta đối với những người xung quanh là để đẩy họ ra xa để họ không bị con quỷ phong ấn bên trong anh ta làm hại? Vậy thì cốt lõi của anh ấy, không phải anh ấy thực sự rất tốt bụng sao?!” 

“Tớ sai rồi, làm ơn đi.” 

“Cách hiểu đó là cơ sở cho việc thiết lập nhân vật của tớ! Một nhân vật bề ngoài hành động cứng rắn và gai góc nhưng bên trong lại mềm yếu, dễ tổn thương và thực sự cô đơn vì anh ta chỉ đẩy mọi người xung quanh ra xa mình! Tớ muốn kể một câu chuyện về nhân vật này làm nổi bật những vết sẹo mà anh ấy phải chịu đựng!” 

"Có lòng nhân từ." 

“Ý cậu là gì, ‘Có lòng nhân từ’'? Tớ thậm chí còn chưa bắt đầu. Vẫn còn rất nhiều điều để nói. Lý do tại sao anh ta lại quấn băng như thế và có mái tóc hai tông màu!” 

"Ôi Chúa ơi." 

“Ồ, tớ cũng đã chuẩn bị sẵn vài lời thoại cho anh ta. Cậu có muốn xem chúng không?!” 

“À, không, vậy là được rồi.” 

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Tại sao cậu ấy lại rút lui khi chính cậu ấy là người hỏi vậy? 

Cậu ấy không thể rút lui được. 

Cậu ấy nên lắng nghe tôi nhiều hơn. 

Cậu ấy vẫn phải nghe những thiết lập mà tôi đã tỉ mỉ tạo ra sau khi cố tình xem qua các video cũ và miệt mài tháo rời các video giới thiệu về các chức nghiệp từng khung hình một! 

Tôi nắm lấy vai người bạn đang chuẩn bị bỏ chạy của tôi và đặt cậu ấy ngồi trước mặt tôi khi tôi bắt đầu giải thích nhiều điều hơn nữa.

Anh ta chỉ đeo một chiếc găng tay ở tay phải vì anh ta ghét cánh tay đó đến mức không muốn nhìn thấy nó. Anh ta che con mắt bị biến đổi bằng bịt mắt để thể hiện quyết tâm của mình. Đây là những chi tiết có lẽ sẽ không được đưa vào trò chơi.

“Tên khốn otaku* điên cuồng này…”

*Chỉ những đối tượng đam mê cuồng nhiệt sở thích nào đó.

Suốt hai mươi phút ngồi nói chuyện với cậu ấy về chuyện này chuyện nọ cuối cùng cậu ấy bịt tai lại lắc đầu như muốn bỏ hết ngoài tai.

“Này, nhưng tớ cũng đâu phải otaku toàn diện đâu.”

“Trong mắt người khác thì việc cậu chi hàng trăm nghìn won cho một trò chời thì cậu chắc chắn là một otaku.”

“Là vậy sao?”

Tôi không thể phủ nhận điều này.

“Haizz, tên khốn điên cuồng. Được rồi, tớ phải ra ngoài.”

“Thật đấy à?”

“Không phải là chỉ còn năm phút nữa trò chơi yêu thích của cậu sẽ ra mắt sao? Đồ otaku điên cuồng?”

“A.”

Cậu ấy nói đúng. Chúng tôi nói chuyện đã được hai mươi phút rồi nên chỉ còn gần năm phút nữa.

“Dù sao đi nữa thì khi nào cậu rảnh lại?”

“Tớ đã chuẩn bị ở trong Full Dive ba ngày.”

“Tớ vẫn chưa quên cái lần cậu ở trong Full Dive bốn ngày nhưng mười ngày sau mới xong đấy.”

Full Dive là một chức năng cho phép người chơi chơi game liên tục trong hơn hai mươi tư giờ mà không cần ăn hay ngủ.

Nó không dễ được sử dụng bởi bản quyền, cực kì đắt tiền và các chất bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho nó, cộng thêm nhược điểm mà các liên hệ ngoài đời thực có thể gặp phải của một người.

Tuy nhiên, nó có hiệu suất tốt nhất giúp người dùng thực sự tập trung vào trò chơi.

Ngoài ra, sau khi ở bên trong vỏ nhộng một thời gian dài, cơ thể sẽ cảm thấy kiệt sức sau khi thoát khỏi trò chơi nên cần tập thể dục trong một đến hai ngày.

Lần trước, tôi quyết định Full Dive bốn ngày, nghỉ một ngày và Full Dive thêm bốn ngày tiếp theo và nghỉ thêm một ngày sau đó, như vậy tổng là mười ngày.

“Dù sao đi nữa thì nếu cậu không liên lạc trước với tớ thì tớ sẽ gọi cậu.”

“Được rồi.”

“Và đừng chơi game nhiều nữa. Cơ thể cậu bị tổn hại đấy.”

“Ừ, ừ.”

Hồi đó gia đình và bạn bè mắng mỏ tôi rất nhiều nên tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa. Làm sao tôi có thể tổn thương bản thân chứ…? Tôi đang sử dụng một giải pháp đắt đỏ, giải pháp độc quyền này sẽ giúp tôi tránh bị tổn thương mà, nhưng tôi không thèm trả lời cậu ấy.

Rốt cuộc thì tôi rất biết ơn vì cậu ấy đã lo lắng cho tôi. 

Cậu ấy thậm chí còn ghé qua vì biết chúng tôi sẽ không thể gặp nhau trong vài ngày tới. 

Đó là những gì ta gọi là tình bạn. 

Katchak. 

Tôi quay lưng về phía cánh cửa đóng kín. 

Lần này, tôi nhất định phải đăng xuất khỏi trò chơi này sau ba ngày, bất kể nó có vui đến đâu. 

Đó là lời hứa mà tôi đã tự hứa với mình. 

[Thời gian còn lại cho đến khi trò chơi bắt đầu: 00:00:03]

[Thời gian còn lại cho đến khi trò chơi bắt đầu: 00:00:02]

[Thời gian còn lại cho đến khi trò chơi bắt đầu: 00:00:01]

[Thời gian còn lại cho đến khi trò chơi bắt đầu: 00:00:01]

[DLC* đang được cài đặt…] 

*Nội dung tải thêm của một game.

Ding! 

[Trò chơi bắt đầu.]

Tuy nhiên, nếu tôi biết mình sẽ phá vỡ lời hứa đó mà không phải do lỗi của mình, tôi đã không bật trò chơi đó ngay từ đầu. 

[Hành trình tiêu diệt tất cả Ác ma của bạn sắp bắt đầu.] 

Không, ngay cả khi gạt mọi thứ khác sang một bên, lẽ ra tôi không nên nhập vai vào nhân vật đó.

['Nó' đã hủy hoại cuộc đời tôi chỉ trong một khoảnh khắc.] 

Đoạn video mở đầu bắt đầu trước mắt tôi. 

Không, nó được gửi thẳng vào tâm trí tôi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương