Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngôn Hy cảm giác như xe cán qua, cậu thử cự động một cái liền đau nhói khắp người

"Ư.."

Dương Phong như bị đánh thức bởi tiếng rên nhẹ của Ngôn Hy mà thức giấc, ôm lấy cậu cùng vẻ mặt đầy cưng chiều nói

"Chào buổi sáng Tiểu Hy"

Ngôn Hy bèn đáp lời nhưng giọng cậu khàn đi thấy rõ gần như mất tiếng

"C..hào...buổi sáng....."


Dương Phong thấy vậy nhếch môi cười, có lẽ hôm qua đã làm quá độ khiến em ấy rên rỉ đến mất tiếng. Nhắc đến đây hắn lại sung sướng vô cùng, vẻ mặt đầy thoả mãn nói

"Được rồi, em chỉ cần gật hoặc lắc đầu"

Nghe vậy Ngôn Hy liền ngoan ngoãn gật đầu, hắn ân cần xoa đầu cậu

"Cùng ăn sáng nào"

Chưa kịp bước xuống giường Ngôn Hy liền rùng mình run rẩy, hoá ra chỗ tinh dịch đang chảy xuống dọc mép đùi khiến cậu khuỵu xuống run rẩy dựa vào người hắn


"Ahh...ah.."

Thấy thế hắn không khỏi thích thú, bày ra vẻ mặt đầy biến thái chỉ muốn đè cậu xuống mà đâm vào lần nữa. Thế nhưng nhìn thấy cậu yếu đuối dựa dẫm như thế này còn kích thích hơn cả làm tình, vả lại hắn cũng không muốn làm cậu quá mức. Lại phải nói lần trước Dương Phong nổi máu ghen làm tình với cậu từ tối đến tận hừng đông như muốn chơi hỏng cậu đến độ thân dưới của cậu mất cảm giác. Sau lần đó Ngôn Hy sốt cao nằm liệt giường tận mấy tuần khiến hắn ân hận vô cùng. Một phần là bởi hắn sợ cậu có mệnh hệ gì rời khỏi hắn, một phần là bởi suốt mấy tuần đó Dương Phong phải tự xử trong nhà tắm, nhưng bàn tay của hắn làm sao so được hậu huyệt ấm nóng luôn cắn nuốt hắn của Ngôn Hy, điều này khiến cho hắn bức bối vô cùng
8

"Lỗi của anh, để anh giúp em"
1

Nói xong Dương Phong liền bế cậu lên nằm gọn trong người hắn, cậu úp mặt vào trong lòng ngực của hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn bởi Ngôn Hy luôn thích cảm giác được che chở, một phần cũng vì cậu rất sợ cảm giác một mình trong bóng tối. Lợi dụng điều này Dương Phong luôn để cậu đi lạc hoặc như vô tình khoá cửa nhốt cậu trong phòng kín không một ánh sáng lọt vào sau đó lại giả vờ rằng cửa bị kẹt và rồi thản nhiên trở thành chỗ dựa vững chắc của cậu. Khiến cho cậu không thể ngừng dựa dẫm vào hắn. Nhìn người phía dưới run rẩy sợ hãi ôm chặt lấy hắn khiến Dương Phong thoả mãn vô cùng.
11

Ngôn Hy như sợ hãi hắn bỏ cậu lại một mình mà bám víu lấy hắn như một tia hy vọng nhỏ nhoi. Phải, hắn chính là tia hy vọng nhỏ nhoi của cậu mà cậu không hề biết rằng bóng tối sâu thẳm phía sau lưng cậu mới chính là hắn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương