Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
-
Chương 264: Đơn giản chỉ là hạnh phúc
Beta :Ha.chi 2996
Nửa năm sau.
Đài Bắc.
Biệt thự Tần gia.
Trong thời gian nửa năm này, cơ hồ chỉ có thể nói là thoáng một cái đã qua. Thậm chí cũng làm cho người ta không rõ, đã qua mùa đông, lại qua mùa xuân, đón chào mùa hạ.
Lúc này, trong phòng bếp biệt thự, một thân ảnh đáng yêu mặc bộ quần áo màu hồng, đang nướng bánh ngọt.
Một mái tóc xoăn xinh đẹp, mềm mại giống như em bé ôm lấy gương mặt. Môi của cô, khẽ nâng lên. Động tác quen thuộc, trong miệng khẽ ngâm nga ca khúc du dương, có thể nhận thấy tâm tình cô giờ phút này vui vẻ cỡ nào.
Ở cửa phòng bếp, một thân ảnh cao lớn, nghiêm trang.
Mà trên khuôn mặt hắn có những nét mềm mại vạn phần mê người.
Đôi tay vòng quanh ngực, hắn ngơ ngác ngăm nhìn hình ảnh trước mắt, tựa như chỉ cần nhìn như vậy sẽ cảm thấy thỏa mãn vô hạn.
Hạnh phúc vốn chính là chuyện cực kỳ đơn giản, yêu một người, đồng thời người đó cũng yêu mình sâu đậm. Yêu, đây chính là một loại hạnh phúc a!
“Tinh~” một tiếng, lò nướng tự động ngắt nguồn điện.
Cô gái đem bao tay thật dầy đeo vào tay, mở lò nướng ra, cẩn thận từng li từng tí bưng khay ra. Nhìn những chiếc bánh cookie màu hồng thẫm hoàn mỹ, vui vẻ dẩu môi lên.
Vội vàng xoay người, cô muốn mang mỹ vị mới ra lò cho người kia nếm thử một chút.
Xoay người một cái, ánh mắt của cô nhìn thấy thân ảnh người đàn ông đang tựa ở cửa bếp. Nhất thời có một chút xấu hổ cùng với ngọt ngào.
Đôi mắt của Du Ty Kỳ vì trừng người nào đó mà to, tròn hơn, ánh mắt sáng lên, làm bộ như tức giận mà hét lên: “Ghét, Anh Quan Nghị ! Lúc nào cũng vậy không lên tiếng gì cả, muốn hù chết em sao?”
Mặc dù là lời trách cứ nhưng lại nghe không ra một chút oán trách trong giọng nói.
“Anh nào dám!”. Quan Nghị cười to, đi tới bên cạnh cô.
Cánh tay dài vươn ra theo thói quen mà ôm lấy bờ vai cô, hướng đại sảnh đi tới. Vừa đi vừa cười mê hoặc nói: “Kỳ Kỳ, tay nghề làm bánh ngọt càng ngày càng tốt lên nha!”
Hắn nói xong, tay cầm lên một cái bánh bích quy, không sợ nóng cho vào trong miệng.
“Cận thận nóng! Mới vừa làm xong đấy!” Du Ty Kỳ nhẹ nhàng nói.
Thiệt là! Người lớn như vậy, thế nào còn không nghiêm chỉnh, giống như trẻ con! Tất cả mọi người đều nói cô là trẻ con, bây giờ nhìn lại hắn mới là trẻ con!
Cũng khó trách ! Cái khuôn mặt con nít, xác thực như trẻ con!
Quan Nghị lắc đầu một cái, hài lòng nói: “Không nóng! Mùi vị thật thơm! Ngon!”
Lúc nói chuyện, hắn đã ôm cô đi tới đại sảnh.
Hai người ríu rít ngồi ở ghế salon, Quan Nghị nghiêng đầu sang nhìn Du Ty Kỳ ở bên cạnh, đột nhiên nghiêm túc nói: “Kỳ Kỳ có nghĩ đến mở một cửa hàng không?”
“Dạ? Mở cửa hàng bánh ngọt?” Du Ty Kỳ nghi ngờ nhìn hắn nói: “ Không có ! Kỳ Kỳ vừa bắt đầu liền cùng mẹ làm chơi!”
Cô suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Chỉ là em không nghĩ sẽ làm tốt!”
Quan Nghị nhận lấy cái khay từ trong tay cô, đặt ở trên bàn trà.
Cánh tay ôm chầm lấy bả vai cô, khiến hai người thoải mái nằm trên salon, đầu của cô gối lên bờ vai hắn. “Thật ra thì, anh thấy tay nghề của Kỳ Kỳ tốt như vậy, nếu mở một cửa hang bánh ngọt nhất định sẽ đông khách.”
“Ngẫm lại xem, khiến toàn thế giới…….” Quan Nghị ngừng một chút rồi tiếp tục nói, “Cái đó phạm vi quá lớn! Vậy hãy để cho toàn bộ người Đài Bắc có thể nếm hương vị bánh ngọt do Kỳ Kỳ làm, có được hay không?”
“Khiến mọi người cảm nhận được hương vị của hạnh phúc.”
Du Ty Kỳ nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn to hai mắt, nhưng có chút động lòng “Hương vị hạnh phúc?”
Hạnh phúc, lúc nào thì có hương vị? Cách nói này thật kỳ quái . Nhưng là cái chủ ý này thật không tệ nha! Khiến cho mọi người ở Đài Bắc, ai cũng có thể nếm được hương vị bánh ngọt cô làm .
Quan Nghị nghiêng đầu, nhìn về phía người ở bên cạnh cười nói: “ Đúng a, Hương vị của hạnh phúc, Kỳ Kỳ trong bánh ngọt, để cho mọi người có thể cảm nhận được hạnh phúc.”
“……………..”
Du Ty Kỳ nghe thấy thế, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy một đôi mắt mang theo thâm tình trong đó.
Cô liền thấy hai má nóng bừng. Nhất thời cô cư nhiên không biết nên nói gì, liền gối đầu lên bả vai hắn, vùi mình vào trong lòng hắn.
Ai ai ai! Tại sao vậy chứ? Cô hơi một tí là đỏ mặt. Như vậy không được .
Thanh âm của Quan Nghị từ bên trên bay tới, âm thanh trầm thấp, dễ nghe “Như thế nào đây?Kỳ Kỳ? Nếu em thích ngày mai chúng ta đến cửa hàng sang trọng nhất Đài Bắc mua lại, sau đó chúng ta mở cửa hàng bánh ngọt.” (Ha.chi: O.0)
Thứ nhất, tay nghề của cô xác thực không tệ, thứ hai là hy vọng cô có thể tự lập, có mục tiêu, cô sẽ thay đổi càng thêm hoàn hảo.
Phương pháp yêu cô, để cô trải nghiệm cuộc sống.
“Rất tốt.” Du Ty Kỳ giận dỗi mà kêu lên một tiếng, bĩu môi nói: “Được rồi, em thích , Tất cả đều nghe theo anh! Khiến cho mọi người ở Đài Bắc nếm được bánh ngọt Kỳ Kỳ làm.”
“Để cho mọi người cảm nhận hương vị hạnh phúc.”
Tay Quan Nghị nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, khóe môi khẽ nhấc lên, “A, Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái vừa đi hơn nửa năm, bon họ đi chơi thật vui sướng nha.”
Thật sự bội phục hai người bọn họ lại có thể đi khắp thế giới.
Nhưng bội phục nhất vẫn là tiểu nữ cô nhi đó, thân phận của cô thật sự làm cho người ta giật mình.
Gia tộc Italy Kaden xác thực làm cho người ta giật mình.
Du Ty Kỳ đột nhiên hét to một tiếng, cúi đầu ảo não nói: “Quan Nghị, Kỳ Kỳ quên nói cho anh. Ngày hôm qua chị gái yêu quí gửi thư cho em, chị ấy nói hôm nay sẽ cùng Tần ca ca đến Đài Bắc.”
“Cái gì” Lần này đến lượt Quan Nghị không dám tin hai mắt trợn to, giật mình hỏi
“ Bọn họ hôm nay về Đài Bắc?”
Chuyện gì đây . Không trở về Anh Quốc, không trở về Italy, tự nhiên lại bay tới Đài Bắc?
Đem công ty ném cho hắn, hai ngươi cư nhiên đi du lịch khắp nơi.
Du Ty Kỳ lè lưỡi một cái, nghịch ngợm nói: “A? Không biết máy bay cua Tần ca ca mấy giờ đến nơi? Đã lâu không gặp . Bọn họ có nhớ mình hay không?”
“Thật sự là quá lâu.”
Thoáng một cái nửa năm ròng rã đã trôi qua.
Bắt đầu hoài niệm rồi sao….
Nửa năm sau.
Đài Bắc.
Biệt thự Tần gia.
Trong thời gian nửa năm này, cơ hồ chỉ có thể nói là thoáng một cái đã qua. Thậm chí cũng làm cho người ta không rõ, đã qua mùa đông, lại qua mùa xuân, đón chào mùa hạ.
Lúc này, trong phòng bếp biệt thự, một thân ảnh đáng yêu mặc bộ quần áo màu hồng, đang nướng bánh ngọt.
Một mái tóc xoăn xinh đẹp, mềm mại giống như em bé ôm lấy gương mặt. Môi của cô, khẽ nâng lên. Động tác quen thuộc, trong miệng khẽ ngâm nga ca khúc du dương, có thể nhận thấy tâm tình cô giờ phút này vui vẻ cỡ nào.
Ở cửa phòng bếp, một thân ảnh cao lớn, nghiêm trang.
Mà trên khuôn mặt hắn có những nét mềm mại vạn phần mê người.
Đôi tay vòng quanh ngực, hắn ngơ ngác ngăm nhìn hình ảnh trước mắt, tựa như chỉ cần nhìn như vậy sẽ cảm thấy thỏa mãn vô hạn.
Hạnh phúc vốn chính là chuyện cực kỳ đơn giản, yêu một người, đồng thời người đó cũng yêu mình sâu đậm. Yêu, đây chính là một loại hạnh phúc a!
“Tinh~” một tiếng, lò nướng tự động ngắt nguồn điện.
Cô gái đem bao tay thật dầy đeo vào tay, mở lò nướng ra, cẩn thận từng li từng tí bưng khay ra. Nhìn những chiếc bánh cookie màu hồng thẫm hoàn mỹ, vui vẻ dẩu môi lên.
Vội vàng xoay người, cô muốn mang mỹ vị mới ra lò cho người kia nếm thử một chút.
Xoay người một cái, ánh mắt của cô nhìn thấy thân ảnh người đàn ông đang tựa ở cửa bếp. Nhất thời có một chút xấu hổ cùng với ngọt ngào.
Đôi mắt của Du Ty Kỳ vì trừng người nào đó mà to, tròn hơn, ánh mắt sáng lên, làm bộ như tức giận mà hét lên: “Ghét, Anh Quan Nghị ! Lúc nào cũng vậy không lên tiếng gì cả, muốn hù chết em sao?”
Mặc dù là lời trách cứ nhưng lại nghe không ra một chút oán trách trong giọng nói.
“Anh nào dám!”. Quan Nghị cười to, đi tới bên cạnh cô.
Cánh tay dài vươn ra theo thói quen mà ôm lấy bờ vai cô, hướng đại sảnh đi tới. Vừa đi vừa cười mê hoặc nói: “Kỳ Kỳ, tay nghề làm bánh ngọt càng ngày càng tốt lên nha!”
Hắn nói xong, tay cầm lên một cái bánh bích quy, không sợ nóng cho vào trong miệng.
“Cận thận nóng! Mới vừa làm xong đấy!” Du Ty Kỳ nhẹ nhàng nói.
Thiệt là! Người lớn như vậy, thế nào còn không nghiêm chỉnh, giống như trẻ con! Tất cả mọi người đều nói cô là trẻ con, bây giờ nhìn lại hắn mới là trẻ con!
Cũng khó trách ! Cái khuôn mặt con nít, xác thực như trẻ con!
Quan Nghị lắc đầu một cái, hài lòng nói: “Không nóng! Mùi vị thật thơm! Ngon!”
Lúc nói chuyện, hắn đã ôm cô đi tới đại sảnh.
Hai người ríu rít ngồi ở ghế salon, Quan Nghị nghiêng đầu sang nhìn Du Ty Kỳ ở bên cạnh, đột nhiên nghiêm túc nói: “Kỳ Kỳ có nghĩ đến mở một cửa hàng không?”
“Dạ? Mở cửa hàng bánh ngọt?” Du Ty Kỳ nghi ngờ nhìn hắn nói: “ Không có ! Kỳ Kỳ vừa bắt đầu liền cùng mẹ làm chơi!”
Cô suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Chỉ là em không nghĩ sẽ làm tốt!”
Quan Nghị nhận lấy cái khay từ trong tay cô, đặt ở trên bàn trà.
Cánh tay ôm chầm lấy bả vai cô, khiến hai người thoải mái nằm trên salon, đầu của cô gối lên bờ vai hắn. “Thật ra thì, anh thấy tay nghề của Kỳ Kỳ tốt như vậy, nếu mở một cửa hang bánh ngọt nhất định sẽ đông khách.”
“Ngẫm lại xem, khiến toàn thế giới…….” Quan Nghị ngừng một chút rồi tiếp tục nói, “Cái đó phạm vi quá lớn! Vậy hãy để cho toàn bộ người Đài Bắc có thể nếm hương vị bánh ngọt do Kỳ Kỳ làm, có được hay không?”
“Khiến mọi người cảm nhận được hương vị của hạnh phúc.”
Du Ty Kỳ nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn to hai mắt, nhưng có chút động lòng “Hương vị hạnh phúc?”
Hạnh phúc, lúc nào thì có hương vị? Cách nói này thật kỳ quái . Nhưng là cái chủ ý này thật không tệ nha! Khiến cho mọi người ở Đài Bắc, ai cũng có thể nếm được hương vị bánh ngọt cô làm .
Quan Nghị nghiêng đầu, nhìn về phía người ở bên cạnh cười nói: “ Đúng a, Hương vị của hạnh phúc, Kỳ Kỳ trong bánh ngọt, để cho mọi người có thể cảm nhận được hạnh phúc.”
“……………..”
Du Ty Kỳ nghe thấy thế, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy một đôi mắt mang theo thâm tình trong đó.
Cô liền thấy hai má nóng bừng. Nhất thời cô cư nhiên không biết nên nói gì, liền gối đầu lên bả vai hắn, vùi mình vào trong lòng hắn.
Ai ai ai! Tại sao vậy chứ? Cô hơi một tí là đỏ mặt. Như vậy không được .
Thanh âm của Quan Nghị từ bên trên bay tới, âm thanh trầm thấp, dễ nghe “Như thế nào đây?Kỳ Kỳ? Nếu em thích ngày mai chúng ta đến cửa hàng sang trọng nhất Đài Bắc mua lại, sau đó chúng ta mở cửa hàng bánh ngọt.” (Ha.chi: O.0)
Thứ nhất, tay nghề của cô xác thực không tệ, thứ hai là hy vọng cô có thể tự lập, có mục tiêu, cô sẽ thay đổi càng thêm hoàn hảo.
Phương pháp yêu cô, để cô trải nghiệm cuộc sống.
“Rất tốt.” Du Ty Kỳ giận dỗi mà kêu lên một tiếng, bĩu môi nói: “Được rồi, em thích , Tất cả đều nghe theo anh! Khiến cho mọi người ở Đài Bắc nếm được bánh ngọt Kỳ Kỳ làm.”
“Để cho mọi người cảm nhận hương vị hạnh phúc.”
Tay Quan Nghị nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, khóe môi khẽ nhấc lên, “A, Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái vừa đi hơn nửa năm, bon họ đi chơi thật vui sướng nha.”
Thật sự bội phục hai người bọn họ lại có thể đi khắp thế giới.
Nhưng bội phục nhất vẫn là tiểu nữ cô nhi đó, thân phận của cô thật sự làm cho người ta giật mình.
Gia tộc Italy Kaden xác thực làm cho người ta giật mình.
Du Ty Kỳ đột nhiên hét to một tiếng, cúi đầu ảo não nói: “Quan Nghị, Kỳ Kỳ quên nói cho anh. Ngày hôm qua chị gái yêu quí gửi thư cho em, chị ấy nói hôm nay sẽ cùng Tần ca ca đến Đài Bắc.”
“Cái gì” Lần này đến lượt Quan Nghị không dám tin hai mắt trợn to, giật mình hỏi
“ Bọn họ hôm nay về Đài Bắc?”
Chuyện gì đây . Không trở về Anh Quốc, không trở về Italy, tự nhiên lại bay tới Đài Bắc?
Đem công ty ném cho hắn, hai ngươi cư nhiên đi du lịch khắp nơi.
Du Ty Kỳ lè lưỡi một cái, nghịch ngợm nói: “A? Không biết máy bay cua Tần ca ca mấy giờ đến nơi? Đã lâu không gặp . Bọn họ có nhớ mình hay không?”
“Thật sự là quá lâu.”
Thoáng một cái nửa năm ròng rã đã trôi qua.
Bắt đầu hoài niệm rồi sao….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook