Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 242: Lần lượt thay đổi mà qua

Edit: Maria Liêu

Beta: Ha.chi

Trên máy bay từ Anh quốc bay đến Đài Bắc.

Tần Tấn Dương nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ đã bay tám giờ rồi, chưa tới bốn giờ nữa có thể đến được Đài Bắc. Chỉ kém một chút. . . . . .

Tại sao, ngắn ngủn mười mấy giờ, thế nhưng hắn lại giống như cảm giác mình đã trải qua mấy năm.

Lập tức vui vẻ, lập tức kinh ngạc, đại khởi đại lạc, quá nhiều chuyện.

Hiện tại, rốt cuộc cũng giải quyết.

Nghĩ đến lời nói kia của Du Ty Kỳ, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi. Cô chủ động giải trừ hôn ước, vậy thật ra không thể nào tốt hơn. Mặc dù trong lòng có chút thấy thẹn đối với cô, nhưng là cũng không có biện pháp.

Chuyện tình cảm, không cách nào thành toàn.

Mọi chuyện giờ quá tốt, chỉ kém mang theo Thiên Ái trở về Anh quốc, giới thiệu với lão ngoan cố kia!

Bất kể xảy ra chuyện gì, đều muốn làm bạn ở bên người cô, không bao giờ rời cô đi nữa. Coi như Tần gia tất cả mọi người đều phản đối, hắn cũng sẽ không buông tay cô ra! Nhất định sẽ cầm thật chặt!

Chỉ cần chưa tới bốn giờ, hắn mà có thể chạy tới bên người cô rồi.

Đồng Thiên Ái. . . . . .

Trên máy bay từ Đài Bắc bay đi Anh quốc.

Đồng Thiên Ái đưa tay đem cửa sổ nhỏ của máy bay đóng lại, thân thể ngã về phía sau, nhắm hai mắt lại. Bây giờ đã bay bốn giờ rồi, chưa tới tám giờ, là đến Anh quốc rồi. Chỉ còn một chút nữa. . . . . .

Tựa hồ có thể cảm giác đến được Anh quốc càng ngày càng gần, cách hắn càng ngày càng gần.

Nghĩ đến không lâu, sẽ phải đối mặt với hắn, đối mặt với người nhà của hắn, trong lòng chợt có chút sợ hãi. Nếu như nói không khẩn trương, đó chính là gạt người, làm sao có thể không khẩn trương!

Nhưng là vừa nghĩ tới hắn sẽ đứng ở bên cạnh mình, trong lòng liền tràn đầy dũng khí cùng với lòng tin.

Máy bay hạ cánh, trước phải tìm khách sạn tắm sơ.

Nếu không cứ lộn xộn như vậy xuất hiện trước mặt người nhà của hắn, như vậy liền thảm! Nghe nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cái khác không có ưu thế, như vậy ít nhất phải làm cho người ta có ấn tượng sạch sẽ đi!

Nghĩ tới một lát còn phải tìm mua rượu, trong lòng tính toán hành trình sau đó.

Trách mình thời điểm học đại học không học hệ nghệ thuật, Anh ngữ thi tới thi lui cũng không có qua cấp bốn. Hiện tại bay đi Anh quốc, quả thật là cùng câm giống như nhau a!

Thôi! Đi một bước nhìn một bước!

Đưa tay đè túi áo sơ mi, nơi đó có tờ giấy Quan Nghị đã viết địa chỉ lên.

Tám vạn năm nghìn dặm trời cao mênh mông, đi tới đi lui trên bầu trời.

Khung cảnh hai bên máy bay lần lượt thay đổi.

Bốn giờ sau, máy bay đến Đài Bắc.

Tần Tấn Dương vội vàng đi ra khỏi cửa VIP, qua hai mươi bốn giờ, không nghĩ tới lại trở về Đài Bắc. Nháy mắt lúc chân đạp lên mặt đất, cảm thấy vạn phần chân thực.

Đi ra phi trường, mới phát hiện đã là đêm khuya.

Bóng đêm Đài Bắc thâm trầm, trong bầu trời đêm sao lóe ra ánh sáng. Cực kỳ giống ánh mắt của người khác, có thể tách ra chói mắt sáng chói.

Tần Tấn Dương đưa tay cản lại một chiếc taxi, khom lưng ngồi vào bên trong xe.

Taxi chậm rãi khởi động, tài xế quay đầu lại và hỏi, "Tiên sinh! Đi nơi nào?"

". . . . . ." Tần Tấn Dương sửng sốt trong một chút, cũng không nghĩ tới nên đi nơi nào tìm Đồng Thiên Ái. Nghĩ đến mình trước khi đi, Quan Nghị nói với mình, vừa vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho hắn.

"Trước đi về phía trước!" Suy nghĩ , mở miệng nói.

Hiện tại cũng chỉ có thể nói trước như vậy, chờ hỏi rõ Quan Nghị tình hình rồi tính.

Điện thoại di động từ trước vẫn ở trạng thái tắt máy, nhanh chóng đè xuống nút mở máy. Màn ảnh một hồi lam quang, ngón tay quen thuộc bấm xuống dãi số của hắn, đưa điện thoại di động cầm lên đặt ở bên tai.

"Ục ục ——" hai tiếng, điện thoại thông.

Cả đêm trước Quan Nghị đều ở công ty ngủ qua loa một giấc, ngủ cũng không được tốt. Giờ phút này hắn đang ngủ bị nhao tỉnh, thanh âm có chút khàn khàn, cũng là mệt mỏi hỏi, "Tấn Dương! Cậu đến Anh rồi sao?"

"Đồng Thiên Ái giờ đang ở đâu?Cậu đã liên lạc được với cô ấy chưa?" Tần Tấn Dương không để ý tới giải thích nhiều, trực tiếp hỏi.

Quan Nghị có chút thanh tỉnh, cũng là hưng phấn nói, "Tấn Dương! Lần này cậu cần phải cảm tạ tớ. Oh! Tớ muốn nói cho cậu biết một tin tức vô cùng tốt!"

" Là vè cô gái nhỏ của cậu! Cô ấy quả nhiên lợi hại! Cậu coi như là không nhìn lầm người!"

"Cậu biết không? Cô ấy nói cô muốn đi Anh quốc tìm cậu đấy! Cậu cảm động không? Cảm động không? Hiện tại cậu đã ở trên máy bay rồi !"

"Theo tớ tính toán thời gian! Khoản vài giờ nữa là chuyến bay của cô ấy đến đó! Cậu phải không nên đi phi trường đón cô ấy? Mặc dù tớ có ghi địa chỉ cho cô ấy rồi, nhưng mà tớ cũng sợ cô ấy lạc đường!"

"Tấn Dương? . . . . . . Uy? . . . . . . Có ở đó hay không? . . . . . . Tấn Dương? . . . . . ."

Bên đầu điện thoại kia, Quan Nghị không nghe được tiếng hắn đáp lại, đứt quãng hô lên.

"Cậu nói cô ấy đi Anh?" Thật lâu sau, hắn chỉ có thể hỏi thế.

Quan Nghị vội vàng trả lời, cũng là vui vẻ cười to, "Đúng a! Xế chiều hôm nay đi! Đã đi được mấy tiếng! Thế nào à? Hưng phấn quá độ? Là trong lúc nhất thời vui không tiếp thụ nổi sao?"

Tần Tấn Dương cầm điện thoại di động, đầu óc "Ong ong ——" vang lên.

Loại cảm giác này, buồn bực không nói được.

"Quan Nghị! Tớ đang ở Đài Bắc!" Âm thanh Tần Tấn Dương lại bắt đầu run rẩy.

"A ——" Quan Nghị trực tiếp kêu lên, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Làm sao cậu lại ở Đài Bắc? Cậu không phải là đang ở Anh quốc sao? Tần gia gia không phải bệnh tình nguy kịch sao?"

"Các ngươi đã xảy ra chuyện gì à? Phim truyền hình cũng không có khoa trương như vậy nha!"

"Về sau nói cho cậu rõ! Tớ hiện tại bay đi Anh quốc đây !" Tần Tấn Dương đưa tay xoa mi tâm, nói xong, không đợi Quan Nghị nói thêm gì nữa, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.

Vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía tài xế nói, "Trở về phi trường!"

Tắc xi ở chỗ quẹo phía trước mặt quay đầu, trở về phi trường.

Tần Tấn Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tất cả mong đợi trong nháy mắt tan thành bong bóng.

Trên cái thế giới này, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra chứ? Để cho hắn cảm thấy vô lực như vậy! Hắn bay trở về, cô bay đi tìm hắn? Hoặc là, hai chiếc máy bay qua ô của sổ bỏ qua nhau ở trên bầu trời. . . . . .

Vừa nghĩ tới Đồng Thiên Ái bay đi Anh quốc, bên trong lòng mình nhất thời nóng nảy dị thường.

Cái lão gia gia ngoan cố đó, còn không biết sẽ đối với cô nói ra lời nói ác độc gì. Không được! Hắn muốn nhanh lên một chút!

Lần này, thực sự là lòng như lửa đốt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương