Chọc Phải Điện Hạ Lạnh Lùng
-
Chương 13: Lại bị uy hiếp
Hôm sau, cửa hàng chạy vặt của Trần Thanh Thanh cùng Trương Phương được Tư Đồ Phong xóa bỏ lệnh cấm, việc làm ăn lại khôi phục như lúc ban đầu.
Thậm chí, còn phát triển hơn so với quá khứ.
Bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, bạn học trong lớp đều có thói quen thuê các cô đi xếp hàng mua cơm cho.
Có khi cảm thấy các cô vất vả, nhiều bạn học còn trả thêm phí chạy vặt cho các cô.
Mỗi ngày Trần Thanh Thanh cùng Trương Phương Phương đều chạy đến khí thế ngất trời, nhưng vì có thể kiếm được tiền nên cả hai đều thấy vui vẻ.
Tư Đồ Phong bởi vì sắp hợp tác với cô, nên cũng ít gây chuyện với cô hơn.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ chọc ngoáy cô vài câu, ví dụ như lúc này ——
"Tôi khuyên cậu đừng nên quá vất vả như vậy, nắm chặt thời gian hưởng thụ cuộc sống đi, bằng không, về sau có cơ hội hưởng thụ nữa hay không cũng không biết được."
Ba ngày sau là đến hôn lễ của ba anh ——
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"..." Lăn đi! Muốn làm tôi sợ? Lão nương nghe không hiểu!
Nếu gây ra chuyện ở Tư Đồ gia, có thể trốn cô liền trốn, sẽ tận lực không tham dự vào ——
Dù không cẩn thận chọc vào tổ kiến lửa cô cũng không sợ, cô Trần Thanh Thanh cũng có người chống lưng!
Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì chạy về Kim Thành là được!
Lần sau lại bỏ nhà trốn đi, vẫn là một trang hảo hán!
Trước hôn lễ một ngày.
Anh cảnh cáo cô nói: "Ngày mai, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu! Trang điểm xinh đẹp một chút cho tôi."
"Tôi chính là như vậy, lúc cậu tìm tôi nhờ giúp đỡ cũng đâu thấy yêu cầu về diện mạo!"
"Dù sao nếu cậu làm tôi mất mặt, tôi sẽ khiến cậu chết không thấy xác ——"
Trần Thanh Thanh: "..." Ngọa tào! Nhà các người lập nghiệp từ hắc đạo thì ghê gớm lắm sao?
Hai người đang tranh cãi, trong lớp học đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến, chính là cô gái thuê chỗ ngồi của Trần Thanh Thanh nhưng lại đòi lại tiền kia.
Trần Thanh Thanh thấy cô ta sắc mặt liền trở nên không tốt.
Mẹ nó, ra vẻ hào phóng, đem tiền ném hết xuống đất, hại cô ngồi nhặt thật vất vả, đã thế hôm sau lại đến đòi tiền về.
Cô ta đi thẳng đến chỗ của Tư Đồ Phong ——
"Anh Phong, anh muốn mang con nhỏ này đến tham gia hôn lễ của chú Tư Đồ sao?"
Tư Đồ Phong nhíu mày: "Em nghe ai nói?"
"Anh trai em nói, đây là thật sao?"
"Lam Dặc Dương? Sao cậu ta lại biết?"
Cố Nam Tích quay đầu lại nói: "Ngày đó cậu gọi điện cho tôi, Lam Dặc Dương đang ở ngay bên cạnh."
"Hinh Nhã, em về trước đi, chuyện này không liên quan đến em!"
"Anh Phong ——"
"Nghe lời!" Tư Đồ Phong đột nhiên nâng cao thanh âm.
Cô gái ủy khuất nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt lại hướng về phía Trần Thanh Thanh, ngữ khí sắc bén nói: "Trần Thanh Thanh, nếu ngày mai cậu mà dám đến, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận cả đời!"
Trần Thanh Thanh một lần nữa nằm không cũng trúng đạn, mẹ nó, cậu quản được tôi sao?
Vì cái gì người bị uy hiếp luôn là tôi? Con mẹ nó nhìn tôi dễ bắt nạt đến thế à?
"Lam Hinh Nhã!" Tư Đồ Phong nhíu mày nói.
"Tôi nói được thì làm được!" Dứt lời, cô ta giống như cơn gió chạy ra khỏi lớp học.
Cô ta đi rồi, Tư Đồ Phong mới xấu hổ nhìn Trần Thanh Thanh nói: "Cô ấy nói đùa thôi, cậu đừng để bụng."
Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh một cái: "Cậu cảm thấy cô ta có thể làm đối thủ của tôi?"
"Chính bởi vì cảm thấy không thể, cho nên mới phải nói trước với cậu."
"Có ý gì? Cậu sợ tôi làm hại cô ta?"
Ai da! Trời sắp đổ mưa to, Tư Đồ Phong cư nhiên biết quan tâm đến người khác, hơn nữa còn là một nữ sinh.
Quả là kỳ tích!
Không phải anh ta luôn coi con gái như cặn bã sao?
"Nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Dù sao đừng để xảy ra xung đột chính diện với cô ấy là được rồi."
Xem ra cô gái này đối với Tư Đồ Phong là một sự tồn tại không giống những người khác.
"Được, tôi sẽ tận lực không trêu chọc cô ta, nhưng nếu cô ta dám động đến tôi trước, vậy thì cậu đừng trách tôi!"
Tư Đồ Phong: "..." Sao lại có cảm giác cô còn tàn nhẫn độc ác hơn cả anh?
Anh chính là nhân vật "ác ma" đứng đầu ở Vân Thành, không ai dám động đến.
Nhưng, nha đầu thối trước mắt này, lại là một ngoại lệ.
Bởi vì cô căn bản không hề sợ anh ——
Thậm chí, còn phát triển hơn so với quá khứ.
Bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, bạn học trong lớp đều có thói quen thuê các cô đi xếp hàng mua cơm cho.
Có khi cảm thấy các cô vất vả, nhiều bạn học còn trả thêm phí chạy vặt cho các cô.
Mỗi ngày Trần Thanh Thanh cùng Trương Phương Phương đều chạy đến khí thế ngất trời, nhưng vì có thể kiếm được tiền nên cả hai đều thấy vui vẻ.
Tư Đồ Phong bởi vì sắp hợp tác với cô, nên cũng ít gây chuyện với cô hơn.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ chọc ngoáy cô vài câu, ví dụ như lúc này ——
"Tôi khuyên cậu đừng nên quá vất vả như vậy, nắm chặt thời gian hưởng thụ cuộc sống đi, bằng không, về sau có cơ hội hưởng thụ nữa hay không cũng không biết được."
Ba ngày sau là đến hôn lễ của ba anh ——
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"..." Lăn đi! Muốn làm tôi sợ? Lão nương nghe không hiểu!
Nếu gây ra chuyện ở Tư Đồ gia, có thể trốn cô liền trốn, sẽ tận lực không tham dự vào ——
Dù không cẩn thận chọc vào tổ kiến lửa cô cũng không sợ, cô Trần Thanh Thanh cũng có người chống lưng!
Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì chạy về Kim Thành là được!
Lần sau lại bỏ nhà trốn đi, vẫn là một trang hảo hán!
Trước hôn lễ một ngày.
Anh cảnh cáo cô nói: "Ngày mai, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu! Trang điểm xinh đẹp một chút cho tôi."
"Tôi chính là như vậy, lúc cậu tìm tôi nhờ giúp đỡ cũng đâu thấy yêu cầu về diện mạo!"
"Dù sao nếu cậu làm tôi mất mặt, tôi sẽ khiến cậu chết không thấy xác ——"
Trần Thanh Thanh: "..." Ngọa tào! Nhà các người lập nghiệp từ hắc đạo thì ghê gớm lắm sao?
Hai người đang tranh cãi, trong lớp học đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến, chính là cô gái thuê chỗ ngồi của Trần Thanh Thanh nhưng lại đòi lại tiền kia.
Trần Thanh Thanh thấy cô ta sắc mặt liền trở nên không tốt.
Mẹ nó, ra vẻ hào phóng, đem tiền ném hết xuống đất, hại cô ngồi nhặt thật vất vả, đã thế hôm sau lại đến đòi tiền về.
Cô ta đi thẳng đến chỗ của Tư Đồ Phong ——
"Anh Phong, anh muốn mang con nhỏ này đến tham gia hôn lễ của chú Tư Đồ sao?"
Tư Đồ Phong nhíu mày: "Em nghe ai nói?"
"Anh trai em nói, đây là thật sao?"
"Lam Dặc Dương? Sao cậu ta lại biết?"
Cố Nam Tích quay đầu lại nói: "Ngày đó cậu gọi điện cho tôi, Lam Dặc Dương đang ở ngay bên cạnh."
"Hinh Nhã, em về trước đi, chuyện này không liên quan đến em!"
"Anh Phong ——"
"Nghe lời!" Tư Đồ Phong đột nhiên nâng cao thanh âm.
Cô gái ủy khuất nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt lại hướng về phía Trần Thanh Thanh, ngữ khí sắc bén nói: "Trần Thanh Thanh, nếu ngày mai cậu mà dám đến, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận cả đời!"
Trần Thanh Thanh một lần nữa nằm không cũng trúng đạn, mẹ nó, cậu quản được tôi sao?
Vì cái gì người bị uy hiếp luôn là tôi? Con mẹ nó nhìn tôi dễ bắt nạt đến thế à?
"Lam Hinh Nhã!" Tư Đồ Phong nhíu mày nói.
"Tôi nói được thì làm được!" Dứt lời, cô ta giống như cơn gió chạy ra khỏi lớp học.
Cô ta đi rồi, Tư Đồ Phong mới xấu hổ nhìn Trần Thanh Thanh nói: "Cô ấy nói đùa thôi, cậu đừng để bụng."
Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh một cái: "Cậu cảm thấy cô ta có thể làm đối thủ của tôi?"
"Chính bởi vì cảm thấy không thể, cho nên mới phải nói trước với cậu."
"Có ý gì? Cậu sợ tôi làm hại cô ta?"
Ai da! Trời sắp đổ mưa to, Tư Đồ Phong cư nhiên biết quan tâm đến người khác, hơn nữa còn là một nữ sinh.
Quả là kỳ tích!
Không phải anh ta luôn coi con gái như cặn bã sao?
"Nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Dù sao đừng để xảy ra xung đột chính diện với cô ấy là được rồi."
Xem ra cô gái này đối với Tư Đồ Phong là một sự tồn tại không giống những người khác.
"Được, tôi sẽ tận lực không trêu chọc cô ta, nhưng nếu cô ta dám động đến tôi trước, vậy thì cậu đừng trách tôi!"
Tư Đồ Phong: "..." Sao lại có cảm giác cô còn tàn nhẫn độc ác hơn cả anh?
Anh chính là nhân vật "ác ma" đứng đầu ở Vân Thành, không ai dám động đến.
Nhưng, nha đầu thối trước mắt này, lại là một ngoại lệ.
Bởi vì cô căn bản không hề sợ anh ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook