Tần Dao không ngờ bát tự ngày đó cô viết đưa cho Vô Danh đại sư ở Quan Ngọc Tự lại nằm trong tay Thượng Lâm Uyên.

Với bản lĩnh của hắn, việc tính ra số mệnh "Phượng Hoàng" của cô thật sự quá dễ dàng.

Thượng Lâm Uyên cũng nhìn ra lo lắng của Tần Dao, cười nói:
- Quận chúa không cần phòng ta như vậy đâu.

Nếu ta muốn đã sớm tiết lộ ra ngoài rồi.
Tần Dao nhìn vẻ mặt "tựa tiếu phi tiếu" của hắn, thẳng thắn nói:
- Ngài muốn thế nào?
Thương Lâm Uyên nhận lại tờ giấy đỏ trên tay Tần Dao, cất giọng bình thản:
- Quận chúa đừng nghĩ ta xấu xa vậy được không? Nếu cô đã muốn che giấu thì ta sẽ "tiễn phật tiễn đến Tây Thiên".

Có điều ta có một yêu cầu.
- Ngài cứ nói đi.
Thượng Lâm Uyên cũng không dài dòng, đáp:
- Đừng hỏi ta những chuyện có liên quan đến cô.

Khi cần thiết, ta sẽ tự nói.

Còn nữa, nếu cô biết bí mật này cũng không được phép tức giận, không được phép trả thù hoặc nhờ người khác thay mình trả thù.
Tần Dao ngẩn ra, trực giác cho biết cô không nên đồng ý.

Thượng Lâm Uyên nắm bắt tần số rất nhanh, cười vô cùng thân thiện:
- Quận chúa, vẫn là nên cân nhắc cẩn thận.

Nếu một khi chuyện mệnh cách bị bại lộ, nhiều khả năng cô sẽ trở thành một trong ba ngàn giai lệ ở hậu cung.
Tần Dao cắn môi, âm thầm hỏi thăm "cửu quyền thất tổ" của Thượng Lâm Uyên 7749 lần.

Cuối cùng cũng đành thỏa hiệp:
- Thôi được.

Một chuyến đi không có thu hoạch, còn mất thêm một đống quà lễ.

Tần Dao đau lòng muốn chết, ánh mắt hung ác nhìn cánh cửa Tử Thần Điện dần khép lại.
Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, cô lại vô tình đụng mặt Dạ Hiên.

Cũng không biết hôm nay là ngày xui xẻo gì, toàn gặp phải những nam nhân đáng ghét.

Dạ Hiên nhìn ra cô đang không vui, cất giọng lo lắng:
- Dao Dao, muội làm sao vậy? Còn nữa, ta vừa ghé Mai Hoa Điện thăm muội nhưng không thấy, muội vừa đi đâu vậy?
Tần Dao trước tiên hành lễ với Dạ Hiên, sau đó mới chậm rãi đáp:
- Ta mang lễ vật đến tạ ơn cứu mạng của quốc sư nên không biết điện hạ đến, xin điện hạ thứ lỗi.
Dạ Hiên cười, cũng không để ý vẻ khó chịu của Tần Dao.
- Ta với muội cần gì phải lễ nghĩa xa cách như vậy.

Khoảng thời gian trước là ta không đúng, làm ra chuyện có lỗi khiến muội đau lòng.

Ta xin lỗi...
Tần Dao kinh ngạc, nghi ngờ bản thân đã gặp Thái Tử giả.

Một kẻ chỉ biết quyền lực như hắn, sao có thể vì cảm xúc người khác mà suy nghĩ.

Dạ Hiên cũng biết cô không tin, bất đắc dĩ nói:
- Ta chưa từng thật sự tốt với muội, muội không tin tưởng cũng là lẽ đương nhiên.
Hắn vừa nói vừa đưa cho Tần Dao một chiếc hộp gấm.
- Cây trâm này ta đã định tặng muội từ lúc ở di trường, nhưng nhiều việc xảy ra nên chưa có cơ hội.

Muội nhìn thử xem, có thích không?
Tần Dao mở ra, bên trong quả thực là cây trâm ngọc được chế tác vô cùng tinh xảo.

Nhưng Tần Dao chỉ khẽ nhếch môi, trong lòng đầy sự khinh thường.

Chỉ vì nàng trước đó từng gặp qua thuộc hạ của hắn đi mua trâm cài, cho nên hắn mới cố y đem cây trâm đó tặng cho cô.

Cho dù không rõ nữ nhân đó là ai, nhưng có thể khẳng định Dạ Hiên rất để ý đến nàng.

Bảo vệ che chở thế kia, đúng là khiến người ta cảm động.

Tần Dao cũng không muốn vạch trần hắn, giả vờ cười nói:
- Thì ra là huynh mua cho ta, vậy mà ta cứ tưởng...!Đa tạ huynh, ta thích lắm...
Dạ Hiên cũng cười, gánh nặng trong lòng cũng biến mất.

Tần Dao đưa hộp gấm cho Thuý Lan, cùng Dạ Hiên nói mấy câu rồi cũng cáo từ Thúy Lan vừa ngắm nghía cây trâm cài, vừa ngờ vực nói:
- Nô tỳ thấy cái này rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Tần Dao đi bên cạnh nàng, tốt bụng nhắc nhở:
- Trước hội săn, Lâm Y Các...
Thúy Lan vỡ lẽ, chả trách lại quen như vậy.

Thì ra là cố ý mua quà tặng quận chúa.

Còn nói trong lòng không có tình cảm, quỷ mới tin.
Tần Dao biết nha hoàn nhà mình đang "bổ não", không ngại tạt cho nàng một gáo nước lạnh:
- Đừng đắc ý, hắn chẳng qua đang ném đá dò đường thôi.
Thúy Lan bĩu môi, quy củ theo sau Tần Dao trở về Mai Hoa Điện.
Còn chưa đến cửa, Tần Dao đã bị Dạ Huyền túm lấy kéo ra sau giả sơn.


Thúy Lan giật mình, toang hét lên thì hắn đã cất giọng cảnh cáo:
- Ngậm miệng, ngoan ngoãn đợi ở đây.

Ta có chuyện cần nói với quận chúa.
Thúy Lan do dự nhìn về phía Tần Dao, thấy cô gật đầu mới chịu im lặng đứng chờ.

Tần Dao nhìn bộ dạng tức giận của Dạ Huyền, chán nản không thôi.

Lại đến thêm một nam nhân đáng ghét.
Dạ Huyền rất biết chừng mực, dù trong lòng nghẹn một bụng khí cũng khống chế lực độ không làm cô đau.

Tần Dao bị hành động này làm cho cảm động, sự khó chịu khi gặp Dạ Hiên cũng biến mất.

Cô ngoan ngoãn để hắn kéo mình đi, dịu dàng hỏi:
- Là ai chọc giận huynh rồi?
Dạ Huyền dừng bước, quay đầu nhìn Tần Dao:
- Nàng nói thử xem.
Tần Dao thở dài, ánh mắt ngập ý cười hướng về phía hắn:
- Hắn giấu mỹ nhân ở bên ngoài bị ta vô tình nhìn thấy nên mới đến thăm dò thôi.
Dạ Huyền lạnh mặt, không vui đáp:
- Đó là chuyện của hắn.

Sao nàng phải nhận quà? Cứ vứt hắn lại mà rời đi chẳng phải là được rồi sao? Giống như nàng làm với ta ấy.
Tần Dao nhìn bộ dạng ghen tuông của hắn, bất giác bật cười.
- Ta nhận để hắn không nghi ngờ, đạo lý này mà huynh không hiểu sao? Được rồi, nếu còn ầm ĩ sẽ kinh động đến cô mẫu đấy.
Dạ Huyền đương nhiên hiểu, nhưng hắn vẫn thấy rất chua.

Dạ Hiên đã sắp đại hôn, vậy mà vẫn còn không chịu bỏ qua Tần Dao.

Nếu còn tiếp tục như vậy, Tần Dao sẽ lại bị hắn lừa đi mất.

Không được, phải xin phụ hoàng ban hôn tránh đêm dài lắm mộng.

Tần Dao làm sao nhìn không ra suy nghĩ lộ liễu của Dạ Huyền, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
- Đừng có mà làm chuyện dọa người, ta vẫn chưa đồng ý với huynh đâu.

Cái nên giải thích ta đã giải thích rồi, nếu huynh không tin thì đừng có tìm ta nữa.
Tần Dao vờ tức giận bỏ đi, đây là chiêu mấy nữ sinh hay dùng với bạn trai mình, tuyệt đối có hiệu quả.


Không ngoài dự đoán, Dạ Huyền cuối cùng cũng bỏ qua.
- Được rồi, là ta không đúng.

Sau này đừng đến gần hắn quá.

Ta đến tìm nàng là muốn nói vài chuyện, có thể nghe xong rồi đi được không?
Tần Dao dừng bước, gật đầu đáp:
- Huynh nói đi.
Dạ Huyền nắm tay cô, cất giọng trầm ấm:
- Sắp tới ta có việc quan trọng phải rời cung, không biết khi nào mới trở về.

Trong cung gần đây không mấy yên bình, nếu không có việc gì thì hạn chế vào đây.

Còn nữa, đừng tự ý làm chuyện nguy hiểm, ta sẽ lo lắng.
Tần Dao gật đầu đáp ứng, dù sao vài ngày tới cô cũng có việc cần làm.

Phong thủy trong cung không hợp với cô, vẫn là nên tránh.
Dạ Huyền thấy cô nghe lời như vậy, không tự chủ được vươn tay véo nhẹ má cô.

Tần Dao hất tay hắn ra, cất giọng bất mãn:
- Quân tử động khẩu không động thủ.
Dạ Huyền mỉm cười, nụ cười hiếm hoi xuất phát từ sự chân thật.
- Được rồi, là ta lỗ mãng.

Cầm lấy cái này, khi nào gặp nguy hiểm thì đốt lên.
Tần Dao nhận lấy cây pháo tín hiệu từ tay Dạ Huyền, cảm giác như bản thân là nữ chính phim cổ trang vậy.

Cô biết Dạ Huyền có một đội ám vệ được huấn luyện từ nhỏ, kẻ nào cũng là cao thủ trong cao thủ.

Có thứ này, việc tiếp theo chắc là rất thuận lợi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương