Chọc Nhầm Sếp Lớn
-
Chương 81: Đấu giá từ thiện
Ánh sáng thay đổi, tiếng người huyên náo.
Khả Lan mặt không biến sắc quan sát những người đàn ông trước mặt.
Đồ tây thẳng tắp, thân hình cao ráo, hai mắt tối tăm như đầm, mũi hơi dẹp, môi mỏng, khuôn mặt rộng.
Ngón tay thon dài, cầm một cái ly cao cổ.
“Ông chủ.”
Lúc Khả Lan còn đang quan sát, suy đoán thân phận của người này, Mộ Dung Triển đột nhiên gọi ông chủ, khiến Khả Lan phục hồi tinh thần.
Đây chính là ông chủ trong truyền thuyết?
Không ngờ......Còn trẻ như vậy, nhìn qua, chỉ khoảng ba mươi tuổi!
Mộ Dung Triển đi tới trước mặt ông chủ, đưa tay chỉ Khả Lan giới thiệu: “Lâm Khả Lan, chính là người đại diện của Quật Khởi.”
Dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Triển quét qua quét lại giữa khuôn mặt ông chủ và Lâm Khả Lan, muốn tìm chút đầu mối.
Nhưng Khả Lan chỉ là sự bình tĩnh tự nhiên!
Mà ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển giới thiệu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Khả Lan.
Sắc mặt anh ta bình tĩnh tự nhiên, chỉ nhìn thẳng Khả Lan một cái, để lại hai chứ “Không tệ” sau đó xoay người, nhấc chân, chen vào đám người.
Mộ Dung Triển nhìn bộ dáng của ông chủ, nhất thời bối rối, không có gian tình, vậy rốt cuộc là thế nào?
Ngược lại, Mộ Dung Triển vội vàng đi theo ông chủ, muốn hỏi ấn tượng của ông chủ về Lâm Khả Lan, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt của ông chủ liền nuốt xuống.
Khả Lan còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, ông chủ liền rời đi, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy tối tăm.
Cô đang suy đoán, ấn tượng của ông chủ về cô!
Cô đang mong mỏi 5% cổ phần!
“Không ngờ đây chính là ông chủ, một người đàn ông có chí khí.” Sau khi ông chủ đi xa, Diệp Huệ chợt mở miệng, cô nhìn bóng lưng ông chủ, ngoại trừ thần khí bên ngoài, còn có cảm giác như đã từng gặp qua.
Khả Lan nghe Diệp Huệ nói, quay đầu nhìn Diệp Huệ, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Động xuân tâm rồi hả?”
Một câu nói khiến khuôn mặt Diệp Huệ đỏ bừng.
“Khả Lan sao lại nói như vậy?” Diệp Huệ cúi đầu, vội vàng trả lời Khả Lan.
Mặc dù ông chủ rất tuấn tú, nhưng cũng không phải là người chồng trong mắt cô.
Khả Lan lại trêu chọc cô.
Khả Lan nghe Diệp Huệ trả lời, há mồm còn muốn nhạo báng một câu, ánh đèn trong phòng chợt tối xuống.
Tất cả ánh đèn đều tập trung vào vị trí trung tâm, người chủ trì đứng ở trên sân khấu, nụ cười trên mặt rực rỡ.
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc từ thiện ngày hôm nay, lần này món đồ mà chúng ta bán đấu giá.....”
Người chủ trì đứng ở trên sân khấu, khuôn mặt hưng phấn giới thiệu món đồ.
Kim Hạo đi tới bên cạnh Khả Lan cùng Diệp Huệ.
“Buổi tiệc từ thiện lần này, tất cả đều được đem đi quyên góp dưới danh nghĩa của Quật Khởi.” Kim Hạo không nhanh không cạnh nói bên tai Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười.
Theo như tác phong làm việc của ông chủ, Quật Khởi cùng Danh Tước xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ bỏ qua hai sản nghiệp này.
Nhưng không ngờ, ông chủ lại cứu vãn danh tiếng của Danh Tước.
Vừa thu mua cổ phần của Lương Thị, vừa cứu vãn danh tiếng của Quật Khởi.
Nguyên nhân bên trong khiến cho người ta khó nghĩ.
Chợt nghe thấy Kim Hạo nhắc tới buổi tiệc từ thiện, cả người Khả Lan bối rối.
Lấy danh nghĩa của Quật Khởi sao?
Ông chủ muốn cứu vãn danh tiếng Quật Khởi sao? Giữ Quật Khởi?
Vậy sao ông chủ lại đồng ý thu mua cổ phần của Lương Thị?
Là có tính toán khác sao? Lúc ông chủ làm việc, từ trước đến giờ không có cách thức nào sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan, dừng lại trên người chủ trì ở trên sân khấu, nhìn một chút, lại quay đầu nhìn Kim Hạo nói: “Tại sao anh lại tới tham gia bữa tiệc này?”
Điểm này là điểm Khả Lan không hiểu, rõ ràng ông chủ là người trong xã hội đen, lại mời nhiều giám đốc nổi tiếng trong thương trường như vậy, chẳng lẽ mọi người không sợ, bị phản lại?
Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi nguyên nhân anh ta tham gia bữa tiệc, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó lại nở nụ cười.
“Nhận được lời mời của ông chủ Lãnh, sao dám không đi.” Kim Hạo trầm giọng trả lời Khả Lan.
Hai nhà, ai không dám nể mặt ông chủ Lãnh!
Khả Lan nghe Kim Hạo trả lời, liền giật mình, ông chủ Lãnh, chắc là ông chủ đứng phía sau của Quật Khởi.
“Tại sao?” Khả Lan hỏi tiếp.
Tại sao, Kim Hạo không dám đắc tội với ông chủ Lãnh, không sợ đắc tội với giới chính trị?
Khả Lan đột nhiên hỏi tại sao, điều này làm cho Kim Hạo chần chừ.
Tại sao? Bởi vì ông chủ Lãnh ăn sạch cả trắng đen!
Nếu như nói giới chính trị duy trì sự an toàn cùng cân bằng của xã hội.
Ông chủ Lãnh, lại duy trì trạng thái cân bằng của xã hội đen cùng chính trị.
Anh ta không thuộc xã hội đen, không thuộc về chính trị, mà ở trung lập!
Làm việc trượng nghĩa, cũng chỉ là ít từ thiện làm công ích, nhưng là người khiêm tốn, làm cho người ta cảm thấy thần bí.
Ví dụ như hôm nay, Kim Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Lãnh.
Tất cả mọi người cảm thấy, ông chủ Lãnh là thủ lĩnh, nhưng người biết anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Bởi vì kính trọng.”
Kim Hạo chần chừ hồi lâu mới trả lời Khả Lan.
Nguyên nhân rất nhiều, tổng kết lại, chỉ có một cái, kính trọng.
Mặc dù tuổi của ông chủ Lãnh bằng anh ta, nhưng lại làm người ta kính trọng.
Một câu nói của Kim Hạo, khiến cả người Khả Lan mông lung, kính trọng?
Có thể khiến cho Kim Hạo nói ra hai chữ này, thật đúng là không đơn giản!
Nghĩ đến đây, Khả Lan cũng không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Chỉ thấy lúc này, người chủ trì chỉ vào một sợi dây chuyền trên bàn nói: “Đây là dây chuyền của bà Lãnh, tên là Lam Hải Chi Luyến; của một nhà thiết kế nổi tiếng người pháp, giá khởi đầu là sáu mươi nghìn tệ, mỗi lần kêu giá năm nghìn tệ.
Dây chuyền tinh xảo,hình giọt nước màu xanh dương, tinh xảo khéo léo, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng mà, cái mà Khả Lan càng tò mò hơn không phải là dây chuyền, mà là bà Lãnh mà người chủ trì nhắc tới!
Ông chủ Lãnh, bà Lãnh.
Không biết, kiểu phụ nữ thế nào, có thể đi vào trái tim của ông chủ Lãnh.
“Sáu mươi lăm nghìn.” Trong đám người, có người bắt đầu giơ bảng, tăng giá.
Bảy mươi nghìn.....
Bảy mươi lăm nghìn......
......
Một trăm hai mươi nghìn tệ......
Giá tiền rất cao, hình như tất cả mọi người đều có hứng thú với sợi dây chuyền này.
Nhưng......
Khả Lan lại nhìn Kim Hạo đứng ở bên cạnh mình, vẫn không ra giá.
Thấy Kim Hạo không ra giá, Khả Lan lại cảm thấy có chút kỳ quái, nói như vậy, đồ bán đấu giá, càng về sau, càng quý.
Mặc dù Kim Thị là công ty đứng nhất nhì, nhưng bây giờ tất cả tiền bạc đều dồn vào cổ phần của Lương Thị, nhất định tiền bạc có hạn.
Hôm nay anh ta tham gia bữa tiệc do ông chủ Lãnh tổ chức, là một doanh nghiệp lớn, không lấy một hai món về, không nể mặt ông chủ Lãnh rồi.
Chẳng lẽ, Kim Hạo không mua món đầu tiên, mua món phía sau sao?
Đây phải chăng có chút lãng phí, hiện tại Kim Thị mua Lương Thị, tiền bạc đang căng thẳng, chẳng lẽ Kim Hạo quên rồi sao.
Hay là nói, căn bản Kim Hạo tới đây làm cảnh!
Nghĩ đến đây, Khả Lan đẩy tay Kim Hạo nói: “Anh đã tới rồi, không giơ bảng lần nào, có phải quá không nể mặt ông chủ Lãnh rồi không.” Khả Lan nói tới đây, nghe giá ở bên trên đã tới một trăm bốn mươi nghìn tệ.
Khả Lan cũng không có ý kiến gì, không có chỉ thị của ông chủ, cô chỉ tới xem một chút.
Ngược lại Kim Hạo, cũng không nên đắc tội ông chủ Lãnh, nếu không chuyện hợp tác, sẽ khó thành.
Kim Hạo bị Khả Lan đẩy như vậy, dường như phục hồi tinh thần.
Anh ta quay đầu nhìn Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như không, thở dài, trầm giọng nói: “Đó là đồ của người vợ quá cố của ông chủ Lãnh, từ trước đến giờ Kim Thị kiêng kỵ loại đồ này.” Dứt lời, Kim Hạo thở dài một hơi, nhún nhún vai, bày tỏ không thể làm gì.
Khả Lan vừa nghe Kim Hạo nói như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.
Không ngờ, cái dây chuyền kia, lại là của người vợ đã chết của ông chủ Lãnh.
Nhưng ông chủ Lãnh lại muốn bán món đồ của người vợ quá cố?
Lần này Khả Lan có chút không thông, rốt cuộc trong hồ lô của ông chủ Lãnh bán cái gì!
Kim Hạo thấy bộ mặt sa sầm của Khả Lan, thở ra một hơi, nói: “Cô nhất định cảm thấy kỳ quái, tại sao ông chủ Lãnh lại bán đồ của vợ quá cố!” Kim Hạo quay đầu nhìn Khả Lan hỏi.
Khả Lan nghe Kim Hạo hỏi như vậy, ngược lại gật đầu, bày tỏ rất kỳ quái.
Nói như vậy, thấy vật nhớ người, ông chủ Lãnh không giữ lại đồ của vợ cũ, ngược lại lấy ra bán đấu giá, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
“Vợ của ông chủ Lãnh, thật ra chết không đau, nghe nói là ăn trộm.” Kim Hạo chợt cúi đầu, ghé vào bên tai Khả Lan, nhỏ giọng nói với Khả Lan.
Vợ ông chủ Lãnh, ăn trộm mới chết.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói như thế, trái tim chợt quặn chặt, ăn trộm?
Chết?
Dầu gì cũng là người bên gối, cứ như vậy giết chết, quá tàn nhẫn!
Nghĩ tới đây, Khả Lan chợt muốn hỏi, tại sao bà Lãnh lại ăn trộm?
Nhưng lúc này cô nghe thấy tiếng đồng ý bán Lam Hải Chi Luyến.
Giá cuối cùng......Hai trăm nghìn tệ.
Sau khi Lam Hải Chi Luyến được bán, Kim Hạo bắt đầu chú ý món đồ kế tiếp, tẩu thuốc thời nhà Thanh, giá khởi đầu là tám mươi nghìn tệ, mỗi lần kêu giá năm nghìn.
Tẩu thuốc thời xa xưa, xem như đồ cổ bằng đồng.
Kim Hạo bắt đầu ra giá, Khả Lan muốn hỏi, dĩ nhiên là không hỏi được.
Cô quay đầu lại, quét mắt khắp phòng.
Phát hiện ở bên cánh trái là ông chủ cùng Mộ Dung Triển, đang đứng trên lầu, mắt nhìn xuống tình hình dưới lầu.
Khả Lan cũng không dám nhìn chằm chằm ông chủ cùng Mộ Dung Triển, vội vàng cúi đầu, nhìn về phía người chủ trì.
Người chủ trì bắt đầu đấu giá từng món từng món, cảm xúc có vẻ hơi kích động.
Khả Lan cảm tháy có chút nhàm chán, đứng trò chuyện với Diệp Huệ đôi câu.
Cho đến cái cuối cùng, lúc này Khả Lan mới duỗi lưng, muốn đi tới nhà vệ sinh, tính toán thời gian, lúc quay lại có lẽ buổi đấu giá sẽ kết thúc.
Vì vậy Khả Lan nói với Diệp Huệ, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Mà cô vừa bước chân vào nhà vệ sinh, liền có người đi theo phía sau cô.
Rồi sau đó.....
Khả Lan vào nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề cá nhân, ra ngoài, đang chuẩn bị rửa mặt, nâng tinh thần.
Cửa phòng bị người khác mở, lại phanh.....một tiếng, sau đó khóa lại.
Nhưng.....bên ngoài, người đi vào nhà vệ sinh nữ, không phải là nữ, mà là một người đàn ông mặc đồ tây.
Người đàn ông ba mươi tuổi, sắc mặt khô khốc, cả người mặc đồ tây màu đen.
Sau khi vào nhà vệ sinh, liền đi về phía Khả Lan, bộ mặt cười lạnh, hai mắt chăm chú nhìn Khả Lan.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan theo bản năng lùi về phía sau hai bước, rồi sau đó muốn nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Người đàn ông chợt đưa tay, kéo cánh tay Khả Lan, đè cô trên cánh cửa, một viên thuốc được nhét vào miệng Khả Lan.
Khả Lan mặt không biến sắc quan sát những người đàn ông trước mặt.
Đồ tây thẳng tắp, thân hình cao ráo, hai mắt tối tăm như đầm, mũi hơi dẹp, môi mỏng, khuôn mặt rộng.
Ngón tay thon dài, cầm một cái ly cao cổ.
“Ông chủ.”
Lúc Khả Lan còn đang quan sát, suy đoán thân phận của người này, Mộ Dung Triển đột nhiên gọi ông chủ, khiến Khả Lan phục hồi tinh thần.
Đây chính là ông chủ trong truyền thuyết?
Không ngờ......Còn trẻ như vậy, nhìn qua, chỉ khoảng ba mươi tuổi!
Mộ Dung Triển đi tới trước mặt ông chủ, đưa tay chỉ Khả Lan giới thiệu: “Lâm Khả Lan, chính là người đại diện của Quật Khởi.”
Dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Triển quét qua quét lại giữa khuôn mặt ông chủ và Lâm Khả Lan, muốn tìm chút đầu mối.
Nhưng Khả Lan chỉ là sự bình tĩnh tự nhiên!
Mà ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển giới thiệu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Khả Lan.
Sắc mặt anh ta bình tĩnh tự nhiên, chỉ nhìn thẳng Khả Lan một cái, để lại hai chứ “Không tệ” sau đó xoay người, nhấc chân, chen vào đám người.
Mộ Dung Triển nhìn bộ dáng của ông chủ, nhất thời bối rối, không có gian tình, vậy rốt cuộc là thế nào?
Ngược lại, Mộ Dung Triển vội vàng đi theo ông chủ, muốn hỏi ấn tượng của ông chủ về Lâm Khả Lan, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt của ông chủ liền nuốt xuống.
Khả Lan còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, ông chủ liền rời đi, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy tối tăm.
Cô đang suy đoán, ấn tượng của ông chủ về cô!
Cô đang mong mỏi 5% cổ phần!
“Không ngờ đây chính là ông chủ, một người đàn ông có chí khí.” Sau khi ông chủ đi xa, Diệp Huệ chợt mở miệng, cô nhìn bóng lưng ông chủ, ngoại trừ thần khí bên ngoài, còn có cảm giác như đã từng gặp qua.
Khả Lan nghe Diệp Huệ nói, quay đầu nhìn Diệp Huệ, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Động xuân tâm rồi hả?”
Một câu nói khiến khuôn mặt Diệp Huệ đỏ bừng.
“Khả Lan sao lại nói như vậy?” Diệp Huệ cúi đầu, vội vàng trả lời Khả Lan.
Mặc dù ông chủ rất tuấn tú, nhưng cũng không phải là người chồng trong mắt cô.
Khả Lan lại trêu chọc cô.
Khả Lan nghe Diệp Huệ trả lời, há mồm còn muốn nhạo báng một câu, ánh đèn trong phòng chợt tối xuống.
Tất cả ánh đèn đều tập trung vào vị trí trung tâm, người chủ trì đứng ở trên sân khấu, nụ cười trên mặt rực rỡ.
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc từ thiện ngày hôm nay, lần này món đồ mà chúng ta bán đấu giá.....”
Người chủ trì đứng ở trên sân khấu, khuôn mặt hưng phấn giới thiệu món đồ.
Kim Hạo đi tới bên cạnh Khả Lan cùng Diệp Huệ.
“Buổi tiệc từ thiện lần này, tất cả đều được đem đi quyên góp dưới danh nghĩa của Quật Khởi.” Kim Hạo không nhanh không cạnh nói bên tai Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười.
Theo như tác phong làm việc của ông chủ, Quật Khởi cùng Danh Tước xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ bỏ qua hai sản nghiệp này.
Nhưng không ngờ, ông chủ lại cứu vãn danh tiếng của Danh Tước.
Vừa thu mua cổ phần của Lương Thị, vừa cứu vãn danh tiếng của Quật Khởi.
Nguyên nhân bên trong khiến cho người ta khó nghĩ.
Chợt nghe thấy Kim Hạo nhắc tới buổi tiệc từ thiện, cả người Khả Lan bối rối.
Lấy danh nghĩa của Quật Khởi sao?
Ông chủ muốn cứu vãn danh tiếng Quật Khởi sao? Giữ Quật Khởi?
Vậy sao ông chủ lại đồng ý thu mua cổ phần của Lương Thị?
Là có tính toán khác sao? Lúc ông chủ làm việc, từ trước đến giờ không có cách thức nào sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan, dừng lại trên người chủ trì ở trên sân khấu, nhìn một chút, lại quay đầu nhìn Kim Hạo nói: “Tại sao anh lại tới tham gia bữa tiệc này?”
Điểm này là điểm Khả Lan không hiểu, rõ ràng ông chủ là người trong xã hội đen, lại mời nhiều giám đốc nổi tiếng trong thương trường như vậy, chẳng lẽ mọi người không sợ, bị phản lại?
Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi nguyên nhân anh ta tham gia bữa tiệc, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó lại nở nụ cười.
“Nhận được lời mời của ông chủ Lãnh, sao dám không đi.” Kim Hạo trầm giọng trả lời Khả Lan.
Hai nhà, ai không dám nể mặt ông chủ Lãnh!
Khả Lan nghe Kim Hạo trả lời, liền giật mình, ông chủ Lãnh, chắc là ông chủ đứng phía sau của Quật Khởi.
“Tại sao?” Khả Lan hỏi tiếp.
Tại sao, Kim Hạo không dám đắc tội với ông chủ Lãnh, không sợ đắc tội với giới chính trị?
Khả Lan đột nhiên hỏi tại sao, điều này làm cho Kim Hạo chần chừ.
Tại sao? Bởi vì ông chủ Lãnh ăn sạch cả trắng đen!
Nếu như nói giới chính trị duy trì sự an toàn cùng cân bằng của xã hội.
Ông chủ Lãnh, lại duy trì trạng thái cân bằng của xã hội đen cùng chính trị.
Anh ta không thuộc xã hội đen, không thuộc về chính trị, mà ở trung lập!
Làm việc trượng nghĩa, cũng chỉ là ít từ thiện làm công ích, nhưng là người khiêm tốn, làm cho người ta cảm thấy thần bí.
Ví dụ như hôm nay, Kim Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Lãnh.
Tất cả mọi người cảm thấy, ông chủ Lãnh là thủ lĩnh, nhưng người biết anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Bởi vì kính trọng.”
Kim Hạo chần chừ hồi lâu mới trả lời Khả Lan.
Nguyên nhân rất nhiều, tổng kết lại, chỉ có một cái, kính trọng.
Mặc dù tuổi của ông chủ Lãnh bằng anh ta, nhưng lại làm người ta kính trọng.
Một câu nói của Kim Hạo, khiến cả người Khả Lan mông lung, kính trọng?
Có thể khiến cho Kim Hạo nói ra hai chữ này, thật đúng là không đơn giản!
Nghĩ đến đây, Khả Lan cũng không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Chỉ thấy lúc này, người chủ trì chỉ vào một sợi dây chuyền trên bàn nói: “Đây là dây chuyền của bà Lãnh, tên là Lam Hải Chi Luyến; của một nhà thiết kế nổi tiếng người pháp, giá khởi đầu là sáu mươi nghìn tệ, mỗi lần kêu giá năm nghìn tệ.
Dây chuyền tinh xảo,hình giọt nước màu xanh dương, tinh xảo khéo léo, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng mà, cái mà Khả Lan càng tò mò hơn không phải là dây chuyền, mà là bà Lãnh mà người chủ trì nhắc tới!
Ông chủ Lãnh, bà Lãnh.
Không biết, kiểu phụ nữ thế nào, có thể đi vào trái tim của ông chủ Lãnh.
“Sáu mươi lăm nghìn.” Trong đám người, có người bắt đầu giơ bảng, tăng giá.
Bảy mươi nghìn.....
Bảy mươi lăm nghìn......
......
Một trăm hai mươi nghìn tệ......
Giá tiền rất cao, hình như tất cả mọi người đều có hứng thú với sợi dây chuyền này.
Nhưng......
Khả Lan lại nhìn Kim Hạo đứng ở bên cạnh mình, vẫn không ra giá.
Thấy Kim Hạo không ra giá, Khả Lan lại cảm thấy có chút kỳ quái, nói như vậy, đồ bán đấu giá, càng về sau, càng quý.
Mặc dù Kim Thị là công ty đứng nhất nhì, nhưng bây giờ tất cả tiền bạc đều dồn vào cổ phần của Lương Thị, nhất định tiền bạc có hạn.
Hôm nay anh ta tham gia bữa tiệc do ông chủ Lãnh tổ chức, là một doanh nghiệp lớn, không lấy một hai món về, không nể mặt ông chủ Lãnh rồi.
Chẳng lẽ, Kim Hạo không mua món đầu tiên, mua món phía sau sao?
Đây phải chăng có chút lãng phí, hiện tại Kim Thị mua Lương Thị, tiền bạc đang căng thẳng, chẳng lẽ Kim Hạo quên rồi sao.
Hay là nói, căn bản Kim Hạo tới đây làm cảnh!
Nghĩ đến đây, Khả Lan đẩy tay Kim Hạo nói: “Anh đã tới rồi, không giơ bảng lần nào, có phải quá không nể mặt ông chủ Lãnh rồi không.” Khả Lan nói tới đây, nghe giá ở bên trên đã tới một trăm bốn mươi nghìn tệ.
Khả Lan cũng không có ý kiến gì, không có chỉ thị của ông chủ, cô chỉ tới xem một chút.
Ngược lại Kim Hạo, cũng không nên đắc tội ông chủ Lãnh, nếu không chuyện hợp tác, sẽ khó thành.
Kim Hạo bị Khả Lan đẩy như vậy, dường như phục hồi tinh thần.
Anh ta quay đầu nhìn Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như không, thở dài, trầm giọng nói: “Đó là đồ của người vợ quá cố của ông chủ Lãnh, từ trước đến giờ Kim Thị kiêng kỵ loại đồ này.” Dứt lời, Kim Hạo thở dài một hơi, nhún nhún vai, bày tỏ không thể làm gì.
Khả Lan vừa nghe Kim Hạo nói như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.
Không ngờ, cái dây chuyền kia, lại là của người vợ đã chết của ông chủ Lãnh.
Nhưng ông chủ Lãnh lại muốn bán món đồ của người vợ quá cố?
Lần này Khả Lan có chút không thông, rốt cuộc trong hồ lô của ông chủ Lãnh bán cái gì!
Kim Hạo thấy bộ mặt sa sầm của Khả Lan, thở ra một hơi, nói: “Cô nhất định cảm thấy kỳ quái, tại sao ông chủ Lãnh lại bán đồ của vợ quá cố!” Kim Hạo quay đầu nhìn Khả Lan hỏi.
Khả Lan nghe Kim Hạo hỏi như vậy, ngược lại gật đầu, bày tỏ rất kỳ quái.
Nói như vậy, thấy vật nhớ người, ông chủ Lãnh không giữ lại đồ của vợ cũ, ngược lại lấy ra bán đấu giá, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
“Vợ của ông chủ Lãnh, thật ra chết không đau, nghe nói là ăn trộm.” Kim Hạo chợt cúi đầu, ghé vào bên tai Khả Lan, nhỏ giọng nói với Khả Lan.
Vợ ông chủ Lãnh, ăn trộm mới chết.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói như thế, trái tim chợt quặn chặt, ăn trộm?
Chết?
Dầu gì cũng là người bên gối, cứ như vậy giết chết, quá tàn nhẫn!
Nghĩ tới đây, Khả Lan chợt muốn hỏi, tại sao bà Lãnh lại ăn trộm?
Nhưng lúc này cô nghe thấy tiếng đồng ý bán Lam Hải Chi Luyến.
Giá cuối cùng......Hai trăm nghìn tệ.
Sau khi Lam Hải Chi Luyến được bán, Kim Hạo bắt đầu chú ý món đồ kế tiếp, tẩu thuốc thời nhà Thanh, giá khởi đầu là tám mươi nghìn tệ, mỗi lần kêu giá năm nghìn.
Tẩu thuốc thời xa xưa, xem như đồ cổ bằng đồng.
Kim Hạo bắt đầu ra giá, Khả Lan muốn hỏi, dĩ nhiên là không hỏi được.
Cô quay đầu lại, quét mắt khắp phòng.
Phát hiện ở bên cánh trái là ông chủ cùng Mộ Dung Triển, đang đứng trên lầu, mắt nhìn xuống tình hình dưới lầu.
Khả Lan cũng không dám nhìn chằm chằm ông chủ cùng Mộ Dung Triển, vội vàng cúi đầu, nhìn về phía người chủ trì.
Người chủ trì bắt đầu đấu giá từng món từng món, cảm xúc có vẻ hơi kích động.
Khả Lan cảm tháy có chút nhàm chán, đứng trò chuyện với Diệp Huệ đôi câu.
Cho đến cái cuối cùng, lúc này Khả Lan mới duỗi lưng, muốn đi tới nhà vệ sinh, tính toán thời gian, lúc quay lại có lẽ buổi đấu giá sẽ kết thúc.
Vì vậy Khả Lan nói với Diệp Huệ, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Mà cô vừa bước chân vào nhà vệ sinh, liền có người đi theo phía sau cô.
Rồi sau đó.....
Khả Lan vào nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề cá nhân, ra ngoài, đang chuẩn bị rửa mặt, nâng tinh thần.
Cửa phòng bị người khác mở, lại phanh.....một tiếng, sau đó khóa lại.
Nhưng.....bên ngoài, người đi vào nhà vệ sinh nữ, không phải là nữ, mà là một người đàn ông mặc đồ tây.
Người đàn ông ba mươi tuổi, sắc mặt khô khốc, cả người mặc đồ tây màu đen.
Sau khi vào nhà vệ sinh, liền đi về phía Khả Lan, bộ mặt cười lạnh, hai mắt chăm chú nhìn Khả Lan.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan theo bản năng lùi về phía sau hai bước, rồi sau đó muốn nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Người đàn ông chợt đưa tay, kéo cánh tay Khả Lan, đè cô trên cánh cửa, một viên thuốc được nhét vào miệng Khả Lan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook