Ánh chiều tà le lói, bữa tiệc say sưa.

Phù Niệm Niệm cảm thấy mình có chút giống con mèo con ban ngày thì nằm đến đêm lại chạy ra, thời gian linh hoạt.

Nàng trốn ở bên cửa sổ lén nhìn nhất cử nhất động của Tô Huyên, thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, vội vàng đứng thẳng dậy chuẩn bị đuổi theo bước chân của hắn.

Đáng tiếc còn chưa kịp vòng qua nhà chính đã nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Phù cô nương, lại gặp mặt rồi." Dụ Vương quay đầu nhìn muội muội phía sau mình, rồi dẫn đến chỗ Phù Niệm Niệm nói: "Đây chính là Lý Lý."

Lúc này Phù Niệm Niệm mới chăm chú nhìn lên, Nghị Đức quận chúa Chu Hiền Lý có một gương mặt trứng ngỗng, màu da trắng trẻo non mịn, nàng có đôi mắt phượng giống Chu Ninh Hàng, cái mũi thanh mảnh đẹp đẽ, môi đỏ như chu sa.

Thế nhưng nàng lại không giống với huynh trưởng của mình lắm, có lẽ là bởi vì mấy phần ổn trọng Chu Ninh Hàng kia lại chuyển thành ngây thơ trên người nàng. Lúc nàng cười lộ ra tám cái răng, mặt mày cong cong, vừa đơn thuần lại đáng yêu.

Rõ ràng tuổi tác của Chu Hiền Lý cũng xêm xêm Phù Niệm Niệm, thế nhưng nàng ấy lại đơn thuần có bộ dáng không buồn không lo, khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã sinh ra hảo cảm.

Người có ca ca chăm sóc quả nhiên là khác hẳn.

Đáng tiếc, Phù Niệm Niệm chỉ có thể đem phần hâm mộ này giấu ở đáy lòng.

"Gặp qua quận chúa." Nàng cúi người hành lễ, đang muốn nói mình còn có chút việc gấp muốn cáo từ trước, Chu Hiền Lý đã vô cùng tự nhiên đi đến bên người nàng cầm lấy tay áo của nàng.

"Ca ca nói Niệm Niệm cô nương nho nhã lại mộc mạc, quả thật là như thế." Nàng ấy ngẩng đầu cười, con mắt cười cong cong như hai vầng trăng khuyết: "Y phục của người nhìn như đơn giản, thế nhưng đèn trong viện vừa chiếu đến lập tức trở nên vô cùng đẹp mắt."

"Lý Lý, không được vô lễ." Chu Ninh Hàng nhắc nhở đúng lúc.

Phù Niệm Niệm vội vàng nói: "Không sao, quận chúa quá khen rồi."

Chu Hiền Lý nghe nàng nói như vậy thì xích lại gần chút: "Y phục của ngươi có mùi hương thật là thơm, mua hương phấn ở nơi nào thế? Ta có thể mua một chút hay không?"

"Đây là khi nhàn rỗi ta tự mình làm, nếu quận chúa không chê thì ta đưa cho quận chúa một chút." Giọng nói Phù Niệm Niệm vội vàng: "Còn mong quận chúa với vương gia chờ một lát, bây giờ ta trở về lấy hương phấn đến đây."

"Không vội." Chu Hiền Lý cũng không buông tay ra: "Ngươi thật là lợi hại, ngay cả hương phấn cũng làm được."

"Đều là chút đồ vật không hay ho, chỉ mong quận chúa không chê là được rồi." Giọng nói Phù Niệm Niệm vừa vội vừa gấp gáp. Nàng nhìn thấy Tô Huyên càng chạy càng xa, thân ảnh ẩn trong màn đêm nhìn không rõ, nếu lại không tiếp tục theo sau chỉ sợ là sẽ bỏ lỡ cơ hội này.

Chu Hiền Lý bên này lại cũng không biết ẩn tình trong này, nàng ấy đang còn thao thao bất tuyệt thảo luận với Chu Ninh Hàng mấy nơi vui chơi trong thành.

"Có Niệm Niệm cô nương ở đây, chắc chắn không sợ vô vị rồi." Chu Hiền Lý quay đầu nhìn Chu Ninh Hàng, lại phát hiện vẻ mặt Chu Ninh Hàng không giống trước cho lắm.

"Niệm Niệm cô nương đang có chuyện gì sao?" Cuối cùng Chu Ninh Hàng cũng nhìn ra một chút manh mối: "Lý Lý, để Phù cô nương đi làm việc trước đi."

Phù Niệm Niệm như được đại xá, vội vàng cám ơn hai người liền rời khỏi đó.

Tất cả mọi người ở trong nhà chính đang chúc mừng Phù Cận Niên, duy chỉ có Tô Huyên rời khỏi phòng ấm áp, lại muốn đi ra ngoài thưởng thức gió lạnh đầu xuân.

Phù Niệm Niệm vội vàng chạy đến nơi Tô Huyên biến mất tìm nửa ngày, làm thế nào cũng không thể tìm được tung tích Tô Huyên.

Phù Niệm Niệm cau mày một cái, hắn có thể chạy đi đâu? Cho dù là đứng ở chỗ cao nhất trên đình cũng không tìm được một chút xíu cái bóng nào. Bên ngoài trời đông giá rét, Phù Niệm Niệm đành phải xoa xoa tay cho nóng lên đẩy bớt khí lạnh, nàng chợt nhìn khăn tay thêu lục hợp xuân lộ ra ở ống tay áo thì sửng sốt.

Nhiễm Chính thật sự đã giúp mình gọi được Tô Huyên đến, việc hôm nay liệu có thể thành không?

"Tìm ta sao?" Trong bóng đêm bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp truyền đến.

Phù Niệm Niệm đang phân tâm suy nghĩ giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn kỹ.

Tô Huyên khoác áo choàng lông, chậm rãi đi về phía nàng.

Răng nanh trên mặt nạ của hắn lóe lên ánh sáng quỷ dị dưới ánh trăng, khóe miệng lại nhếch lên cao, vẻ mặt nhe ranh trợn mắt sinh động như thật, cứ như mãnh thú thật sự sống dậy trên khuôn mặt kia.

Phù Niệm Niệm vô thức lui về sau một bước, thế nhưng rất nhanh nàng nhớ tới mình còn có chuyện phải làm, vội vàng ổn định lại cảm xúc, thở phào một cái.

Một chuỗi sương mù lập tức phiêu tán từ trong miệng nàng, Phù Niệm Niệm cắn cắn môi dưới, đang muốn nói gì đấy để chọc giận Tô Huyên thì cảm thấy có vật gì lông xù vây quanh trên cổ nàng.

"Lạnh cũng không biết mặc dày thêm một chút, chóp mũi đều bị lạnh đến đỏ lên rồi." Tô Huyên lấy áo choàng trên người mình xuống phủ lên người Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm giả vờ đẩy hắn một cái, nhân cơ hội nhét khăn tay vào trong cổ áo Tô Huyên.

Tô Huyên thuận thế tránh ra: "Cầm chủy thủ hay là cắn người?"

Vừa thấy Tô Huyên không phát giác bất cứ dị thường nào, Phù Niệm Niệm cảm thấy đại công cáo thành, khóe miệng nhịn không được hơi hơi cong lên. Nàng cảm thấy chắc sẽ không có người phát hiện được động tác nhỏ này, chỉ là một động tác nhỏ xíu.

"Không liên quan gì với ngươi." Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống: "Ta thật hận bộ dạng vô dụng của mình, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi."

"Nhất định phải như vậy sao?" Dưới mặt nạ Tô Huyên khẽ chau mày: "Phải làm sao nàng mới chịu tin ta, ta thật sự không có ác ý với nàng?"

"Ngươi chết thì ta sẽ tin." Phù Niệm Niệm liếc nhìn hắn một cái: "Nhiễm Chính đã bị giáng chức đuổi ra khỏi kinh, rốt cuộc ngươi còn muốn làm cái gì nữa?"

"Ta muốn nàng." Tô Huyên trả lời không chút do dự nào.

Hắn còn nói: "Muốn nàng giống như lời nói bảy năm trước, làm phu nhân của ta."

Lông mày Phù Niệm Niệm nhăn lại, nàng sợ là mình nghe lầm.

Đời trước Phù Niệm Niệm toàn tâm toàn ý muốn đi theo Tô Huyên, nhưng Tô Huyên không chút lưu tình cự tuyệt nàng. Về sau bỗng nhiên Tô Huyên lại muốn dẫn nàng rời kinh, Phù Niệm Niệm còn tưởng rằng Tô Huyên đã hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới đợi nàng chính là họa sát thân.

Đời này làm sao Tô Huyên lại như thế này? Hay là hắn đã sớm điên rồi? Hay là đã đợi không kịp muốn giết nàng?

Phù Niệm Niệm không có tâm tư đáp lời, nàng chỉ muốn cách Tô Huyên xa một chút. Đời này nàng có tam ca, còn có Nhiễm Chính, càng quan trọng hơn là nàng sẽ không còn tùy tiện tin tưởng tên Tô Huyên ma quỷ này nữa.

Truyện được đăng độc quyền tại Việt Nam Overnight

Tất cả những trang web khác đều là ăn cắp.

Một tay Tô Huyên bắt được đầu vai Phù Niệm Niệm ôm nàng trở về, lại cẩn thận sửa lại áo choàng bị trượt ra thật rồi chậm rãi thắt dây lại.

"Niệm Niệm, nàng chạy cũng vô dụng." Hắn đem áo choàng một bên vạt áo đặt ở khác một bên phía dưới, xác định sẽ không có gió xuyên thấu qua, mới tiếp tục chậm rãi nói: "Nếu như ta không muốn thì đời này Nhiễm Chính cũng không thể trở về, mà ta lại có thể bồi tiếp nàng, sẽ luôn chờ đến ngày nàng cam tâm tình nguyện."

Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, Phù Niệm Niệm nắm lấy cánh tay của hắn hung hăng cắn. Nhưng Tô Huyên cũng không động đậy, hắn chỉ cố nén thương yêu trầm giọng nói: "Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy ta thật lòng, ta sẽ không buông tay."

Phù Niệm Niệm ngẩn người, không tự chủ được buông lỏng miệng, nhưng cơ hồ là cùng lúc đó nàng bỗng nhiên nghe được một tiếng động nhỏ ngoài đình.

Phù Niệm Niệm vội vàng liếc mắt, nàng biết có người ở nơi đó. Trong bóng đêm, nàng không thấy rõ người kia là ai, càng không biết rõ tất cả những chuyện vừa rồi có bị nhìn thấy hết hay không.

Nàng có chút chột dạ, vội vàng quay người muốn đi khỏi nơi này. Nhưng ai biết nàng bước quá nhanh, trên bậc thang vẫn còn băng đọng lại chưa tan. Phù Niệm Niệm lại không nhìn thấy được, chỉ cảm thấy dưới chân trượt đi, cả người mất cân bằng lộn xuống bậc thang.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một bên khác Tô Huyên đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy Phù Niệm Niệm, hai người cùng nhau thuận thế lăn xuống dưới. Hắn khẽ chống tay, cả người thẳng tắp ngăn ở trên bậc thang, đệm ở dưới người Phù Niệm Niệm tránh cho hai người tiếp tục rơi xuống. Mà đổi thành một tay đỡ ót Phù Niệm Niệm, rõ ràng là sợ nàng đập lên bậc thang.

Bậc thang bằng đá lạnh buốt thấu xương, nhưng Phù Niệm Niệm không để ý tới cái này, nàng chỉ cảm thấy suy nghĩ tán loạn, nửa ngày cũng chưa định thần lại. Lần trước bị chiếm tiện nghi là ở trong bóng đêm như mực, nhưng lần này trong viện đèn đuốc sáng rực, nàng cảm thấy Tô Huyên cách mình thật gần, cơ hồ chỉ cách lấy một cái mặt nạ, gần đến mức có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt của hắn.

Phù Niệm Niệm mới vừa cắn Tô Huyên nên cảm thấy hoảng muốn chết, nhưng khóe mắt Tô Huyên lại nhẹ nhàng rủ xuống, giống như đang cười.

Đôi mắt này ngậm xuân thủy, như hoa đào, không giống đôi mắt hẹp dài của Nhiễm Mính cho lắm. Trong chớp mắt Phù Niệm Niệm có chút hoảng hốt, nàng mơ hồ nhìn thấy chính mình trong mắt của Tô Huyên.

"Niệm Niệm cô nương!" Dụ Vương ở xa xa cũng bước nhanh đến, giọng nói dồn dập mang vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi dừng chân lại nhíu mày.

"Niệm ngốc.." Tô Huyên cười nhạo một tiếng, cắt đứt câu nói tiếp theo, ngược lại nói: "Nàng vẫn chưa chịu dậy? Còn muốn ôm ta bao lâu nữa?"

Phù Niệm Niệm nghe nói thế, mới nhận ra mình đang ôm một đồ chơi phỏng tay, vội vàng có chút ghét bỏ đứng dậy.

"Niệm Niệm cô nương cùng Tô đại nhân không sao chứ?" Dụ Vương lại hỏi: "Ta trùng hợp đi ngang qua, suýt thì bị dọa sợ."

"Đa tạ điện hạ quan tâm, không có việc gì lớn." Tô Huyên trầm giọng nói.

Phù Niệm Niệm chỉ lắc đầu, cúi thấp đầu không nói một lời.

Dụ Vương lại nghi ngờ nhìn: "Niệm Niệm cô nương cái áo choàng này.."

Mi tâm Phù Niệm Niệm cau lại, nghĩ đến người vừa mới nhìn thấy bọn hắn nhất định chính là Dụ Vương này. Nàng dứt khoát thuận theo giả vờ đáng thương: "Điện hạ nhìn rõ mọi việc, cầu điện hạ làm chủ cho ta."

Tô Huyên: "..."

Tiểu yêu tinh này giả bộ thật là tốt.

Dụ Vương ở một bên trầm mặc không nói, hơn nửa ngày mới giống như là có chút thẹn thùng nói: "Nơi này quá lạnh, không bằng chúng ta về trước đi."

Mấy người lúc này mới tâm viên ý mã trở về.

So với đình ở trong sân thì trong phòng lửa than tràn đầy ấm áp rất nhiều. Một chén trà nóng vào trong bụng, vẻ mặt Phù Niệm Niệm tốt hơn nhiều.

"Mới vừa rồi cô nương nói Tô đại nhân có hành vi không hay, còn xin tỉ mỉ nói lại, quốc công gia cùng bản vương sẽ làm chủ cho cô nương." Lúc này Dụ Vương mới cẩn thận hỏi tới.

Phù Niệm Niệm lập tức khóc lên như lê hoa đái vũ, ngay trước mặt mọi người diễn một vở kịch.

"Ta chỉ là muốn đỡ Phù cô nương một cái." Giọng nói Tô Huyên lạnh lùng: "Không nghĩ tới lại khiến cho cô nương sinh hiểu lầm lớn như thế."

"Sao lại là hiểu lầm? Dụ Vương điện hạ cũng nhìn thấy." Ánh mắt Phù Niệm Niệm lập tức rơi trên người Dụ Vương, sắc trời đen như vậy, mặc dù có đèn nhưng xa như vậy chắc hắn cũng không nhìn rõ, nhiều nhất là nhìn thấy có hai người ở trong đình mà thôi. Nếu mình đã nói sinh động như thế này chắc hắn phải tin đến mấy phần.

Nghe đến đây, khóe miệng Dụ Vương nhẹ nhàng cong lên, biểu cảm rất thản nhiên: "Quả thật ta thấy cô nương ngã xuống bậc thang, còn Tô đại nhân đỡ nàng."

Thấy Dụ Vương nói như vậy, không hiểu sao trước mắt Phù Niệm Niệm bỗng nhiên xuất hiện nét mặt tươi cười của Nhiễm Chính. Mỗi lần Nhiễm Chính cười một tiếng như thế, tất nhiên là hắn đã phát hiện ra trò vặt của Phù Niệm Niệm, mỗi một lần Phù Niệm Niệm đều không gạt được Nhiễm Chính, đến cuối cùng hầu như cũng bị hắn vạch trần không chút lưu tình.

Đôi mắt Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng buông xuống, trong mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ.

Nếu Nhiễm Chính còn ở đây thì tốt rồi, hắn nhất định giúp mình diễn kịch như trước, càng sẽ không để cho một mình mình đối phó chật vật như vậy. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cho dù mỗi lần hắn đều có thể nhìn thấu tâm tư Phù Niệm Niệm, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nói toạc với người khác.

Phù Niệm Niệm mím môi, cuối cùng nàng cũng phát hiện, xét đến cùng vẫn là Nhiễm Chính lần nào cũng bảo vệ nàng.

Phù Niệm Niệm không khỏi chột dạ trong lòng, nàng lại giả ba phần uất ức, vội vàng giải thích trước mặt mọi người: "Rõ.. Rõ ràng là.. Hắn còn nói khăn tay của ta có mùi hương dễ chịu rồi cướp đi. Nếu không phải cố ý khinh bạc, làm sao hắn lại nhìn thấy khăn tay ta giấu trong người?"

Lần giải thích này của Phù Niệm Niệm lại rất có đạo lý, đầu mâu lập tức đảo hướng về phía Tô Huyên. Huống chi hiện tại Tô Huyên đang xuân phong đắc ý, không thiếu người muốn nhìn thấy trò cười của hắn.

Mặt nạ làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của Tô Huyên, nhưng lại làm cho hắn có vẻ thờ ơ: "Nếu Phù cô nương đã nói Dụ Vương điện hạ cũng thấy được, vậy không bằng để Dụ Vương điện hạ đến chủ trì công đạo đi."

Mặc dù đám người đều ngồi ở một chỗ, nhưng lúc này trong phòng trong nhất thời lại lặng ngắt như tờ, việc này lớn, đám người đều đưa ánh mắt về phía Dụ Vương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương