Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
-
Chương 271-5: Trò hề phong Hậu (5)
Một tuần sau, đại điển phong Hậu.
Phong Hậu ư? Muốn làm Xà Hậu à? Nằm mơ đi! Bé con đang nằm trên giường hoa chân múa tay vui sướng nghĩ, đôi mắt nhỏ đảo đảo nhanh như chớp, trong lòng âm thầm châm chọc Đại phi.
Hôm nay chính là đại điển phong Hậu của Đại phi, trong cung, ngoại trừ Ly cung, tất cả mọi người đều bận rộn, chân không chạm đất, toàn bộ đều vì chuyện đại sự này mà chuẩn bị. Trong cung, trừ bỏ tẩm cung của đám phi tử không có chút vui vẻ thì các nơi khác gần như đều là giăng đèn kết hoa, một cảnh vui mừng.
"Tiểu chủ nhân, hôm nay chính là đại điển phong Hậu." Quản gia Lâm len lén tiến vào từ khoảng trống trong viện của Lý Quả, cung kính nói với be con đang nằm trên giường hoa chân múa tay vui sướng.
"Bổn vương biết, bà ta muốn làm Xà Hậu ư, nằm mơ đi." Bé bò dậy từ trên giường, ngồi thẳng, bé con không có nửa điểm tươi cười, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra vẻ châm chọc.
Quản gia Lâm vẫn đứng cung kính như cũ, hắn khẩn trương nói: "Tiểu chủ nhân, thế nhưng chúng ta đâu thể ngăn cản ạ, nếu nàng ta thật sự thành Xà Hậu, tiểu thư liền..."
Bé im lặng ngồi, lộ ra một chút tươi cười không có ý tốt, bập bẹ nói: "Quản gia Lâm, chúng ta chả cần làm gì cả, bà ta cũng chẳng thể thành Xà Hậu được."
"Lão nô đã biết." Thái độ của quản gia Lâm đối với bé còn cung kính hơn gấp bội so với Mặc Nhật Tỳ, vội nói.
"Đừng để mẫu hậu ta biết, các ngươi cũng không cần làm gì, chuyên tâm hầu hạ tốt cho mẫu hậu ta là được." Bé nhìn thoáng qua Lý Quả đang phơi nắng ở bên ngoài, bập bẹ dặn dò ông ta.
Quản gia Lâm cúi đầu, chỉ cảm thấy đến một luồng khí thế uy nghiêm đập thẳng vào mặt, cung kính phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không do ông ta có thể khống chế. Đây là lý do vì sao ông ta nhìn thấy bé còn cung kính hơn so với nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ,llelel Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn không có loại khí thế uy nghiêm vừa tự nhiên lại vừa áp bức người như vậy, quyquy cho nên ông ta biết tiểu chủ nhân ở trước mặt rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt, đi theo tiểu chủ nhân so với đi theo Xà Vương -dododonn- sẽ tốt hơn nhiều lắm.
"Vâng, xin tiểu chủ nhân yên tâm."
"Ông đi đi, nên làm gì thì làm đi." Bé con giống như người lớn hướng về phía ông ta phất phất tay, thân thể nhỏ bé vừa lật lại an ổn nằm trên giường một lần nữa.
Quản gia Lâm gật gật đầu, cung kính hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống.
Bên ngoài, Tri Vũ và Hoàng Nhi đang đứng dưới ánh mặt trời cùng Lý Quả, vẻ mặt Tri Vũ bình tĩnh còn Hoàng Nhi thì cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt sốt ruột nhìn cô vài làn.
"Hoàng Nhi, em làm sao vậy? Có việc cứ nói." Lý Quả bị nhìn như vậy một hồi lâu, không nhịn được tò mò hỏi.
Hoàng Nhi kinh ngạc một chút, sau đó nhìn nhìn Tri Vũ đang đứng an tĩnh, lại nhìn bốn phía, mới vội vàng nói: "Tiểu thư, sao ngài có thể bình tĩnh như thế, hôm nay chính là đại điển phong Hậu của Đại phi kia, sao tiểu thư không sốt ruột, không tìm Vương chứ?"
Hóa ra là chuyện đó, nàng không khỏi bật cười. Vì sao phải tìm? Vì sao phải sốt ruột? Cho dù bên ngoài trời có sập cũng đâu liên quan tới cô.
"Hoàng Nhi, không cần lo cho người khác, chăm sóc tốt cho bản thân là được, chúng ta cứ yên tĩnh ở nơi này, nếu như ngày nào đó hết hứng, chúng ta sẽ tìm cơ hội rời đi."
Rời đi? Tri Vũ và Hoàng Nhi ngơ ngác nhìn nhau, tuyệt không ngờ tới tiểu thư còn suy nghĩ sâu xa như thế, rời khỏi hoàng cung, đây là chuyện các nàng không dám mơ tưởng đến, đã vào hoàng cung còn có thể rời đi sao?
"Tiểu thư, ngài muốn đến nơi nào?" Lúc này đổi lại là Tri Vũ hỏi, nàng vẫn rất bình tĩnh như cũ, giống như hiện tại đã chả có chuyện gì có thể khiến nàng chấn động nữa.
Câu hỏi của Tri Vũ khiến cô thật sự suy tư, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng vừa nghĩ dến lại làm cho lòng cô không thể bình tĩnh nổi. Cô nhớ tới cuộc sống lúc trước, yên tĩnh, vô ưu vô lo, thế giới rất rộng lớn, cô còn chưa đi được hết đâu.;;l;l;lequ4d0,.,n- Chân chính là tư tưởng có xa xôi lắm không, có thể đi thật xa, cô đột nhiên bị thế giới vô biên đó làm cho cảm động, lòng dạ đột nhiên liền mênh mông hẳm lên, cảm giác kích động tràn ra trong lòng cô.
"Nếu như có thể, chị muốn đi khắp thế giới, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh, không bị quấy rầy, sống cuộc sống vô tranh, hoặc là nơi giống như thế ngoại đào nguyên, đủ mọi loại hoa, nuôi dưỡng mấy con vật nhỏ, ngắm phong cảnh, phơi nắng, hóng gió, buổi tối có thể cùng nhau ngắm sao trời, thỉnh thoảng có thể cùng nhau nướng đồ, nấu cơm dã ngoại, đây là cuộc sống mà chị mong muốn, cuộc sống tự do." Cô lộ ra vẻ mặt mơ mộng, nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Hoàng Nhi và Tri Vũ khiếp sợ nhìn cô, sau đó chậm rãi lọt vào trong sự tưởng tượng như thế, trên mặt các nàng cũng lộ ra biểu cảm tương tự.
"Tiểu thư, nếu có một ngày ngài thật sự phải đi, vậy xin hãy mang theo Tri Vũ, Tri Vũ muốn đi theo tiểu thư và tiểu chủ nhân vĩnh viễn." Tri Vũ đột nhiên quỳ xuống 'phịch' một cái, nhẹ giọng thỉnh cầu. truyenchidangduynhattrendien&dan**lelequyydoon**
Hoàng Nhi cũng giác ngộ, lập tức quỳ xuống, kích động nói: "Tiểu thư, Hoàng Nhi muốn đi theo tiểu thư, tiểu thư đừng bỏ lại Hoàng Nhi mà."
"Tiểu thư, lão nô cũng đi theo tiểu thư và tiểu chủ nhân, cho dù tiểu thư và tiểu chủ nhân đi nơi nào, lão nô cũng đi theo." Đột nhiên, quản gia Lâm xuất hiện, quỳ gối trước cô, kiên định nói.
Cô bị hành động của bọn họ dọa sợ tới mức lập tức thức tỉnh từ trong giấc mộng, vội vàng tiến lên nâng bọn họ dậy, vừa cảm động lại vui vẻ: "Cảm ơn mọi người, chỉ cần mọi người nguyện ý đi theo tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ lại các người, nếu có một ngày như vậy, chúng ta cùng nhau đi nhé."
"Cảm ơn tiểu thư." Bọn họ vô cùng cao hứng, trăm miệng một lời nói.
"Tiểu thư, chúng nô tỳ cũng muốn đi theo tiểu thư và tiểu chủ nhân." Đột nhiên, mấy cung nữ và thị vệ của Ly cung cũng xuất hiện, quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói.
Lý Quả vội vàng bảo bọn họ đứng lên, liên tục nói: "Đươc, được, mọi người muốn đi theo thì cùng nhau đi thôi. Hiện tại mới chỉ là lời nói, nếu có một ngày như vậy, tôi nhất định mang theo mọi người."
"Cảm ơn tiểu thư."
Mọi người mừng rỡ, trong lòng đều vô cùng kích động, bọn họ đã sớm nghe hết lời tiểu thư vừa nói, trong lòng một hồi mộng tưởng.-lêqu- Ở trong cung, địa vị của bọn họ cũng không cao,-úyđô- thật ra đi đâu đều giống nhau, nhưng lời tiểu thư vừa nói làm cho bọn họ tràn ngập mơ tưởng đến một cuốc sống vô tranh,-đônnn- hướng tới một cuộc sống khác, vì thế đều sống chết muốn đi theo Lý Quả.
Lý Quả rất cảm động, những người này đều theo từ cung Phượng Thê tới Ly cung, từ sau khi theo cô đến đây, vẫn luôn đối xử tốt với cô, cho dù là như bây giờ cũng không rời không bỏ, làm sao cô có thể để bọn họ uất ức chứ?
"Tiểu thư, vào trong nghỉ ngơi đi." Tri Vũ phất tay để cho những người khác đi làm việc, liền đỡ Lý Quả về bên trong phòng nghỉ ngơi.
Lý Quả gật gật đầu, vào phòng, đi về phía bé con. Bé đã sớm thấy rất rõ toàn bộ động tĩnh bên ngoài, không chỉ có như thế, bé còn nắm giữ tất cả động tĩnh trong toàn hoang cung vào lòng bàn tay, cường đại như vậy chắc chắn là hơn hắn Mặc Nhật Tỳ rồi.
Phong Hậu ư? Muốn làm Xà Hậu à? Nằm mơ đi! Bé con đang nằm trên giường hoa chân múa tay vui sướng nghĩ, đôi mắt nhỏ đảo đảo nhanh như chớp, trong lòng âm thầm châm chọc Đại phi.
Hôm nay chính là đại điển phong Hậu của Đại phi, trong cung, ngoại trừ Ly cung, tất cả mọi người đều bận rộn, chân không chạm đất, toàn bộ đều vì chuyện đại sự này mà chuẩn bị. Trong cung, trừ bỏ tẩm cung của đám phi tử không có chút vui vẻ thì các nơi khác gần như đều là giăng đèn kết hoa, một cảnh vui mừng.
"Tiểu chủ nhân, hôm nay chính là đại điển phong Hậu." Quản gia Lâm len lén tiến vào từ khoảng trống trong viện của Lý Quả, cung kính nói với be con đang nằm trên giường hoa chân múa tay vui sướng.
"Bổn vương biết, bà ta muốn làm Xà Hậu ư, nằm mơ đi." Bé bò dậy từ trên giường, ngồi thẳng, bé con không có nửa điểm tươi cười, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra vẻ châm chọc.
Quản gia Lâm vẫn đứng cung kính như cũ, hắn khẩn trương nói: "Tiểu chủ nhân, thế nhưng chúng ta đâu thể ngăn cản ạ, nếu nàng ta thật sự thành Xà Hậu, tiểu thư liền..."
Bé im lặng ngồi, lộ ra một chút tươi cười không có ý tốt, bập bẹ nói: "Quản gia Lâm, chúng ta chả cần làm gì cả, bà ta cũng chẳng thể thành Xà Hậu được."
"Lão nô đã biết." Thái độ của quản gia Lâm đối với bé còn cung kính hơn gấp bội so với Mặc Nhật Tỳ, vội nói.
"Đừng để mẫu hậu ta biết, các ngươi cũng không cần làm gì, chuyên tâm hầu hạ tốt cho mẫu hậu ta là được." Bé nhìn thoáng qua Lý Quả đang phơi nắng ở bên ngoài, bập bẹ dặn dò ông ta.
Quản gia Lâm cúi đầu, chỉ cảm thấy đến một luồng khí thế uy nghiêm đập thẳng vào mặt, cung kính phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không do ông ta có thể khống chế. Đây là lý do vì sao ông ta nhìn thấy bé còn cung kính hơn so với nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ,llelel Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn không có loại khí thế uy nghiêm vừa tự nhiên lại vừa áp bức người như vậy, quyquy cho nên ông ta biết tiểu chủ nhân ở trước mặt rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt, đi theo tiểu chủ nhân so với đi theo Xà Vương -dododonn- sẽ tốt hơn nhiều lắm.
"Vâng, xin tiểu chủ nhân yên tâm."
"Ông đi đi, nên làm gì thì làm đi." Bé con giống như người lớn hướng về phía ông ta phất phất tay, thân thể nhỏ bé vừa lật lại an ổn nằm trên giường một lần nữa.
Quản gia Lâm gật gật đầu, cung kính hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống.
Bên ngoài, Tri Vũ và Hoàng Nhi đang đứng dưới ánh mặt trời cùng Lý Quả, vẻ mặt Tri Vũ bình tĩnh còn Hoàng Nhi thì cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt sốt ruột nhìn cô vài làn.
"Hoàng Nhi, em làm sao vậy? Có việc cứ nói." Lý Quả bị nhìn như vậy một hồi lâu, không nhịn được tò mò hỏi.
Hoàng Nhi kinh ngạc một chút, sau đó nhìn nhìn Tri Vũ đang đứng an tĩnh, lại nhìn bốn phía, mới vội vàng nói: "Tiểu thư, sao ngài có thể bình tĩnh như thế, hôm nay chính là đại điển phong Hậu của Đại phi kia, sao tiểu thư không sốt ruột, không tìm Vương chứ?"
Hóa ra là chuyện đó, nàng không khỏi bật cười. Vì sao phải tìm? Vì sao phải sốt ruột? Cho dù bên ngoài trời có sập cũng đâu liên quan tới cô.
"Hoàng Nhi, không cần lo cho người khác, chăm sóc tốt cho bản thân là được, chúng ta cứ yên tĩnh ở nơi này, nếu như ngày nào đó hết hứng, chúng ta sẽ tìm cơ hội rời đi."
Rời đi? Tri Vũ và Hoàng Nhi ngơ ngác nhìn nhau, tuyệt không ngờ tới tiểu thư còn suy nghĩ sâu xa như thế, rời khỏi hoàng cung, đây là chuyện các nàng không dám mơ tưởng đến, đã vào hoàng cung còn có thể rời đi sao?
"Tiểu thư, ngài muốn đến nơi nào?" Lúc này đổi lại là Tri Vũ hỏi, nàng vẫn rất bình tĩnh như cũ, giống như hiện tại đã chả có chuyện gì có thể khiến nàng chấn động nữa.
Câu hỏi của Tri Vũ khiến cô thật sự suy tư, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng vừa nghĩ dến lại làm cho lòng cô không thể bình tĩnh nổi. Cô nhớ tới cuộc sống lúc trước, yên tĩnh, vô ưu vô lo, thế giới rất rộng lớn, cô còn chưa đi được hết đâu.;;l;l;lequ4d0,.,n- Chân chính là tư tưởng có xa xôi lắm không, có thể đi thật xa, cô đột nhiên bị thế giới vô biên đó làm cho cảm động, lòng dạ đột nhiên liền mênh mông hẳm lên, cảm giác kích động tràn ra trong lòng cô.
"Nếu như có thể, chị muốn đi khắp thế giới, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh, không bị quấy rầy, sống cuộc sống vô tranh, hoặc là nơi giống như thế ngoại đào nguyên, đủ mọi loại hoa, nuôi dưỡng mấy con vật nhỏ, ngắm phong cảnh, phơi nắng, hóng gió, buổi tối có thể cùng nhau ngắm sao trời, thỉnh thoảng có thể cùng nhau nướng đồ, nấu cơm dã ngoại, đây là cuộc sống mà chị mong muốn, cuộc sống tự do." Cô lộ ra vẻ mặt mơ mộng, nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Hoàng Nhi và Tri Vũ khiếp sợ nhìn cô, sau đó chậm rãi lọt vào trong sự tưởng tượng như thế, trên mặt các nàng cũng lộ ra biểu cảm tương tự.
"Tiểu thư, nếu có một ngày ngài thật sự phải đi, vậy xin hãy mang theo Tri Vũ, Tri Vũ muốn đi theo tiểu thư và tiểu chủ nhân vĩnh viễn." Tri Vũ đột nhiên quỳ xuống 'phịch' một cái, nhẹ giọng thỉnh cầu. truyenchidangduynhattrendien&dan**lelequyydoon**
Hoàng Nhi cũng giác ngộ, lập tức quỳ xuống, kích động nói: "Tiểu thư, Hoàng Nhi muốn đi theo tiểu thư, tiểu thư đừng bỏ lại Hoàng Nhi mà."
"Tiểu thư, lão nô cũng đi theo tiểu thư và tiểu chủ nhân, cho dù tiểu thư và tiểu chủ nhân đi nơi nào, lão nô cũng đi theo." Đột nhiên, quản gia Lâm xuất hiện, quỳ gối trước cô, kiên định nói.
Cô bị hành động của bọn họ dọa sợ tới mức lập tức thức tỉnh từ trong giấc mộng, vội vàng tiến lên nâng bọn họ dậy, vừa cảm động lại vui vẻ: "Cảm ơn mọi người, chỉ cần mọi người nguyện ý đi theo tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ lại các người, nếu có một ngày như vậy, chúng ta cùng nhau đi nhé."
"Cảm ơn tiểu thư." Bọn họ vô cùng cao hứng, trăm miệng một lời nói.
"Tiểu thư, chúng nô tỳ cũng muốn đi theo tiểu thư và tiểu chủ nhân." Đột nhiên, mấy cung nữ và thị vệ của Ly cung cũng xuất hiện, quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói.
Lý Quả vội vàng bảo bọn họ đứng lên, liên tục nói: "Đươc, được, mọi người muốn đi theo thì cùng nhau đi thôi. Hiện tại mới chỉ là lời nói, nếu có một ngày như vậy, tôi nhất định mang theo mọi người."
"Cảm ơn tiểu thư."
Mọi người mừng rỡ, trong lòng đều vô cùng kích động, bọn họ đã sớm nghe hết lời tiểu thư vừa nói, trong lòng một hồi mộng tưởng.-lêqu- Ở trong cung, địa vị của bọn họ cũng không cao,-úyđô- thật ra đi đâu đều giống nhau, nhưng lời tiểu thư vừa nói làm cho bọn họ tràn ngập mơ tưởng đến một cuốc sống vô tranh,-đônnn- hướng tới một cuộc sống khác, vì thế đều sống chết muốn đi theo Lý Quả.
Lý Quả rất cảm động, những người này đều theo từ cung Phượng Thê tới Ly cung, từ sau khi theo cô đến đây, vẫn luôn đối xử tốt với cô, cho dù là như bây giờ cũng không rời không bỏ, làm sao cô có thể để bọn họ uất ức chứ?
"Tiểu thư, vào trong nghỉ ngơi đi." Tri Vũ phất tay để cho những người khác đi làm việc, liền đỡ Lý Quả về bên trong phòng nghỉ ngơi.
Lý Quả gật gật đầu, vào phòng, đi về phía bé con. Bé đã sớm thấy rất rõ toàn bộ động tĩnh bên ngoài, không chỉ có như thế, bé còn nắm giữ tất cả động tĩnh trong toàn hoang cung vào lòng bàn tay, cường đại như vậy chắc chắn là hơn hắn Mặc Nhật Tỳ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook