Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Chương 261-1: Hắn quá vô lại (1)

Canh giữ ở cửa, Tri Vũ và Hoàng Nhi đã sớm nghe rõ rành rành động tĩnh bên trong, vốn đang vui mừng vì quan hệ giữa hai người này có chút cải thiện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Quả, ngớ ra một lúc, nhưng vẫn nghe lời tiến vào.

"Tiểu thư, ngài chưa ngủ ạ?" Tri Vũ không dám nhìn Mặc Nhật Tỳ, chỉ cúi đầu, cung kính hỏi cô.

"Không ngủ, chị muốn ăn chút gì đó." Cô tức giận nói, để cho tên nam nhân thối kia ngủ đi, không ngủ thì cô không thể làm việc khác sao? Hà cớ gì mà phải ở chung phòng với hắn.

Tri Vũ hết cách, đành phải gọi Hoàng Nhi hầu hạ cô thay y phục cùng mình, sau đó đỡ cô cùng ra khỏi phòng trong.

Từ đầu đến cuối Mặc Nhật Tỳ chỉ im lặng nhìn, hắn cũng không tức giận, chỉ lộ ra một nụ cười xấu xa, thấy các nàng đã rời đi, hắn liền kêu to: "Tiến vào hầu hạ bổn vương mặc y phục."

Ở bên ngoài, Hoàng Nhi và Tri Vũ vừa đỡ Lý Quả ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng của Vương, dọa các nàng giật nảy, các nàng liếc nhau một cái rồi nói nhỏ với Lý Quả: "Tiểu thư, ngài chờ một lát, nô tỳ đi hầu hạ Vương."

Lý Quả cho rằng hắn muốn rời đi, trong lòng hơi buông lỏng, sau đó gật đầu đồng ý, trong lòng lẩm bẩm: đi mau đi, đi mau đi, nhìn thấy là phiền não rồi.

Tri Vũ và Hoàng Nhi vừa được cho phép, lập tức bước nhanh vào trong hầu hạ Mặc Nhật Tỳ, - các nàng cũng có chung suy nghĩ với Lý Quả, cho rằng Vương muốn rời đi.

Đáng tiếc, ba người đã nghĩ sai rồi, khi Mặc Nhật Tỳ mặc xong y phục ra ngoài liền đặt mông ngồi xuống ghế đối diện Lý Quả, còn vươn cánh tay mò tới bát đũa của cô.

"Bổn vương cũng muốn ăn ở trong này." Hắn chỉ báo một tiếng cho cô biết thôi, cứ như vậy cầm bát đũa của cô gắp thức ăn, tỏ rõ là muốn đối nghịch với cô.

Lý Quả trợn tròn mắt, á khẩu một lúc lâu, đó là bị chọc tức, rốt cuộc là hắn muốn thế nào đây? Cô làm cái gì hắn phá cái đó, quá đáng lắm rồi.

Sau một hồi bốc hỏa, cô quyết định đánh cược khí thế với hắn, muốn đấu thì đấu, xem ai sợ ai. Nghĩ như thế, cô liền nhanh chóng cầm lấy bát đũa Tri Vũ vừa đưa tới, sau đó tựa như thu phong tảo lạc diệp (gió thu cuốn hết lá vàng) đem tất cả đồ ăn và điểm tâm trên mặt bàn đều bỏ hết vào bát của mình.

Sao hắn có thể không hiểu ý định của cô, vừa thấy hành động đó của cô, hắn cũng nhanh chóng càn quét đĩa đồ ăn trên bàn, hai người giống như đang đánh giặc, chỉ chốc lát sau đã càn quét hết những thứ trên bàn về địa bàn của mình.

Tiếp theo hai người hùng hổ nhìn đối phương giống như đang chơi chọi gà, giống như hỏa chiến đã bị đốt lên, hết sức căng thẳng.

"Hừ." Ai ngờ, trước tiên hắn lại 'hừ' lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu thần tốc ăn hết những món mà mình đã đoạt được, giống như là sợ Lý Quả sẽ đoạt mất.

Lý Quả vừa thấy, tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, lập tức cúi đầu hung hăng ăn, cũng sợ hắn sẽ cướp mất đồ ăn của mình.

Hai người Tri Vũ và Hoàng Nhi cứ trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ tranh đấu giành ăn trước, vẻ mặt không dám tin, hoàn toàn không thể tin Vương lại đấu với tiểu thư như một đứa trẻ.

Các nàng không biết nên kinh sợ hay vui mừng, song tâm tình các nàng khá hơn rất nhiều, bởi vì chung đụng như vậy cũng rất tốt, ít nhất bọn họ đều cho nhau một cơ hội.

"Tiểu thư, từ từ thôi." Tri Vũ vui vẻ nhất, thấy cô ăn thật sự chật vật, sợ cô sẽ nghẹn, khẩn trương nhỏ giọng nói.

Lý Quả không rảnh gật đầu, chỉ lo ăn, cô muốn đánh bại nam nhân trước mắt, nhất định không thể thua hắn, tuyệt đối không được. Vừa nghĩ thế, động tác của cô càng nhanh hơn.

"Tiểu thư, uống canh ạ." Hoàng Nhi vội vàng bưng một chén canh đặt trước mặt Lý Quả, để cho cô uống.

Lý Quả bưng chén canh lên uống một hơi hết hơn nửa chén, lại hấp tấp vùi đầu ăn, trước khi ăn, cô còn vội vội vàng vàng liếc nam nhân đối diện.

Chỉ thấy nam nhân đối diện ăn uống khá là tao nhã và nhanh, hoàn toàn không chật vật như cô, tướng ăn vô cùng nhã nhặn, rất đẹp mắt, tựa như một quý tộc thanh cao, mà cô như quỷ chết đói tám trăm năm chưa được ăn gì, một người trên trời, một kẻ dưới đất.

Mặc Nhật Tỳ vốn là muốn chọc tức cô, chỉ có điều ăn rồi ăn, hắn đột nhiên phát hiện mấy món trước mặt khá là ngon, cực kỳ có hương vị, cho nên hắn đã ăn rất nhiều.

Tri Vũ và Hoàng Nhi vô cùng vui sướng, nhất là tiểu thư ăn càng nhiều, thì càng có lợi cho tiểu chủ nhân trong bụng, may mắn có Vương ở đây, bằng không các nàng còn phải dỗ dành rồi.

Chỉ chốc lát sau, Lý Quả thật sự ăn hết những đồ mình đã cướp về, ăn no nê, sau đó nhìn về phía Mặc Nhật Tỳ như ra oai, lại thấy hắn ngồi đối diện cũng đang dùng khăn trắng tao nhã lau miệng mình.

Sao hắn ăn nhanh thế chứ? Ừm, rắn mà, đoán chừng sức ăn còn lớn hơn mình, chút khả năng ấy chỉ có thể xem như chim ăn thôi, vừa nghĩ vậy, cô liền buông tha.

Làm sao con người có thể so với cơn choáng váng? Dù sao cô cũng đâu có so sức ăn mà là so tranh giành, nên cô không có thua.

"Woa, tiểu thư ăn nhiều thật đó." Hoàng Nhi vô cùng vui vẻ hò reo, mừng thay cho Lý Quả.

Mà Lý Quả lại như ra oai kiêu ngạo ngẩng đầu hướng về phía nam nhân ở đối diện, sau đó để cho hai người các nàng đỡ mình đi tản bộ, đấu xong rồi cô cần tạm nghỉ một chút, không thể cả ngày giống như con nhím được, mệt lắm đó.

Chỉ là cô muốn như thế, nhưng Mặc Nhật Tỳ không hề nghĩ như thế, hắn giống như đấu đá thành nghiện, Lý Quả vừa bước đi trước, hắn liền tí tởn đi theo phía sau.

Mới đầu cô chẳng thèm để ý, nhưng sau khi đi được hơn mười phút, cô mới phát hiện phía sau hắn còn cả một đoàn người đồ sộ, cô không khỏi tức giận nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Bổn vương không đi theo ngươi." Ai ngờ, hắn cười xấu xa nói lưu manh, cô ngừng hắn cũng ngừng theo.

"Ngươi..." Cô bị chọc tức, vừa định phát hỏa, nhưng lại cố đè xuống, lôi kéo các nàng đi đến ven đường, để lộ ra một đường đi, sau đó nhìn hắn thản nhiên nói: "Vậy ngươi đi trước đi."

"Bổn vương không thích đi trước." Hắn vậy mà vô lại đến trình độ này, nhìn Lý Quả, nhàn nhã nói, chính là không muốn đi.

Cô chẳng cần nghĩ cũng biết, tên này là muốn đối đầu với mình, "Được, ngươi không đi, ta đi." Hắn thích đi theo thì kệ hắn, bám đuôi thôi, dù sao có một kẻ vương giả bám đuôi, cũng rất uy phong rất có sĩ diện, Lý Quả vừa an ủi bản thân, vừa nói.

Mặc Nhật Tỳ hơi nhíu mày, thấy Lý Quả đi, hắn cũng đi, dù sao hai người là một trước một sau đi dạo ở trong hoa viên, hình ảnh tương đối đồ sộ. Mọi người không biết hai người bọn họ đang làm cái quỷ gì, song Vương hiếm khi rảnh rỗi chơi đùa với tiểu thư, người trong cung Phượng Thê nhìn mà thích cả mắt.

Lý Quả lại chẳng thư thái được như thế, đi dạo chừng một giờ, rốt cuộc cô đã mệt mỏi, liền bảo mọi người cùng nhau trở về tẩm cung, vừa mới nằm xuống ghế dựa ở bên ngoài, tên nam nhân kia liền bất chấp tất cả chen lấn bên cạnh cô, thế nào cũng phải cùng cô chia sẻ một cái ghế dựa.

"Nhiều ghế dựa như vậy, sao ngươi không nằm trên cái khác chứ?" Cô thật sự bị hắn chọc giận, phẫn nộ nói.

"Ta chỉ thích nằm trên cái này thôi." Hắn bày ra vẻ mặt vô tội nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Đáng giận! Tên này là cố ý, tốt thôi, cô sẽ nhường cho hắn, xem hắn làm thế nào. Nghĩ như vậy cô liền từ trên ghế ngồi dậy, rồi tìm một cái ghế khác, nhưng cô vừa nằm xuống thì hắn lại sán đến bên cạnh.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Cô suýt chút nữa đã đá hắn, nhưng là thục nữ, thục nữ đó, không thể phá hủy hình tượng của mình, càng không thể để hắn phát cáu lần nữa, đó là không tốt, cho nên cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, rống lên.

Hắn nhe răng cười, hàm răng trắng bóng chói lóa, cực kỳ dễ nhìn, nhưng lời nói ra có thể khiến cô phun ba lít máu: "Ta chẳng muốn thế nào cả, ta không biết là ở cùng ngươi tốt như thế, ta rất thích."

Hắn thích, cô ghét, được chưa? Cái gì mà rất tốt chứ? Một chút cũng không tốt, vô cùng không tốt, cô vẫn hi vọng hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện, bởi vì vừa thấy hắn, cô liền khó chịu.

"Ngươi có thể đến chỗ những phi tử khác, hoặc đi tìm nữ nhân của ngươi, ta nghĩ các nàng nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ, hết sức sẵn lòng." Hà cớ gì cứ dán vào ta để bị ghẻ lạnh chứ? Đi tìm khuôn mặt tươi cười đón chào là được mà, cô âm thầm nghĩ, suýt chút nữa đã cắn vỡ răng, vẫn phải gượng gạo nói.

Tiếc là lời của cô hoàn toàn vô dụng, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu, phủ quyết đề nghị của cô: "Không được, đùa các nàng không vui bằng đùa ngươi, hơn nữa bổn vương đã hiểu bọn họ quá rõ nên không có cảm giác mới mẻ."

Đàn ông quả nhiên là có mới nới cũ, nhìn cái gọi là không có cảm giác mới mẻ này, thật buồn cười. Thế nhưng, cô cười không nổi, chỉ cảm thấy rất đau xót, song cô sẽ không đồng tình với các nàng, bởi vì cô biết những người ấy đều chen lấn, cúi đầu để tiến vào trong vương cung, muốn làm nữ nhân của hắn, cho nên cô sẽ không cảm thấy thương xót. Bởi vì tất cả đều là các nàng tự tìm, nên phải chấp nhận kết quả như vậy.

"Nếu như ngươi cảm thấy nữ nhân ở đây hết mới mẻ, chi bằng ta đề nghị thế này, ngươi tuyên cáo thiên hạ tuyển phi tử đi, như vậy không phải sẽ có cảm giác mới mẻ sao? Nhất là ngươi muốn kiểu nữ nhân nào cũng có, thục nữ, ngang tàng, biết điều, xinh tươi, mỹ lệ, thẳng thắn, thanh thuần, bốc lửa, dù sao chỉ cần ngươi muốn kiểu nữ nhân nào, ngươi đều có thể từ từ lựa chọn. Quá tốt rồi, tuyển tú đi." Cô giả bộ nói với hắn, chính là không hề có ý tốt.

Cô cũng đâu có hại ai, mà là tin tưởng chắc chắn có không ít nữ nhân nguyện ý, một kẻ nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, công bằng thôi.

Lời của cô làm cho sắc mặt hắn dần trở nên trầm trọng, thậm chí có chút khó chịu, lửa giận đánh thẳng vào trong lòng hắn. Nữ nhân này có ý gì? Vậy mà kêu hắn tuyển nữ nhân, nàng tuyệt không để ý sao? Nàng độ lượng đến thế cơ à? Không ngại cùng vô số nữ nhân chia sẻ một người nam nhân hả?

"Không cần, bổn vương không cần, bổn vương muốn ở lại cung Phượng Thê của ngươi, bổn vương cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ khá vui." Hắn cố nén tức giận, sang sảng nói.

Lúc này hắn thật sự hạ quyết tâm, nhất định phải cùng đấu với nữ nhân này tới cuối, nàng không muốn thấy mình, hắn liền xuất hiện mỗi ngày, mỗi ngày lắc lư ở trước mặt nàng, chọc nàng tức chết.

Đồ vô lại này, sao lại cứng đầu đến thế, một mình cô sao chống đỡ được ngàn ngàn vạn vạn chứ, hơn nữa còn muốn cô đối đầu với mình, chẳng lẽ hắn có bệnh à.

"Mặc kệ ngươi." Hết cách rồi, cô đành phải gượng ép nói, đuổi không đi, khuyên không đi, nói không đi, mắng không đi, cô không biết mình còn có cách nào nữa, trái lại tên này mới là kẻ có vô số thủ đoạn.

Hắn cười tán thưởng, đắc ý vênh váo cười nói: "Vậy mới đúng chứ, đến đến đến, hai ta chen chúc cùng một chỗ thật tốt, thật hạnh phúc đó." Hắn còn cố ý bày ra dáng vẻ hết sức say mê hết sức hưởng thụ.

Ghê tởm, hạnh phúc cái gì? Cô cảm thấy người nổi đầy da gà, đó cũng kêu là hạnh phúc, như vậy trước kia không phải cô hạnh phúc đến chết à?

"Ta đi ngủ." Không muốn dây dưa với hắn, cô thà đi ngủ còn hơn.

"Ta cũng đi ngủ." Cô vừa mới đứng lên, hắn cũng nhảy dựng lên, cười tít mắt nói.

Cô chợt xoay người, muốn phát tác lại nhẫn xuống, đâu phải cô chưa từng thấy qua vẻ vô sỉ của hắn, quả thực chính là con gián đánh không chết, cho nên lúc này cô chỉ im lặng, đi thẳng vào phòng.

Mặc Nhật Tỳ theo sát phía sau đi vào, thấy cô thật sự đi đến bên giường nằm xuống, hắn cũng ngồi ở trên giường, cởi giầy liền giành trước nằm bên cạnh cô.

Tri Vũ và Hoàng Nhi không dám nhiều lời, song thấy tình hình này các nàng vẫn vô cùng vui vẻ, cho nên không nhịn được che miệng cười trộm, cảm thấy hai người họ rất thú vị.

Có lẽ Lý Quả đã tập quen với kiểu hành vi xấu xa đó của hắn, hoặc là cảm thấy không đấu lại hắn, vì không muốn tâm và thân mình bị tổn thương, lần này cô rất thông minh lựa chọn vờ như không thấy, xem hắn là vô hình. Hắn ngủ kệ hắn, cô ngủ mặc cô, nước giếng không phạm nước sông, dù sao cũng chẳng quan trọng. Cho nên, cô không nói gì, thậm chí không hề liếc hắn cái nào, nhắm mắt lại liền ngủ.

Lần này, lại là Mặc Nhật Tỳ ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng Lý Quả sẽ nổi giận, thậm chí còn dùng đồ đạc đánh mình, nhưng để hắn thất vọng rồi, Lý Quả chẳng hề làm gì, chỉ tự mình ngủ. Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu, hết sức khó chịu, Lý Quả không để ý tới hắn làm cho hắn có chút không thoải mái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương