Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
-
Chương 3: Tiểu Mỹ nam
Hách Quang Quang xả giận xong tâm tình rất tốt, nghĩ tới một trăm phong hưu thư kia còn chưa viết xong, trái phải chẳng có chuyện gì làm liền chạy đến tiệm may mua mấy bộ y phục chất liệu tốt hơn chút, mấy cái tên không coi ai ra gì rất nhiều, chung quy bị người khác vểnh mũi lên quả thật có chút uất ức.
Trước kia không có tiền không mua được xiêm y tốt, hiện giờ trên tay có tiền muốn mua gì thì mua nấy, nàng không phải thần giữ của, tiêu bạc không đau lòng, lập tức mua bốn bộ nam trang khác màu, dây buộc tóc giày mũ cũng đã mua, tổng cộng hết năm lượng bạc, tuy đắt, nhưng đúng là tiền nào của nấy, vừa mặc những xiêm y đắt tiền này vào khí chất toàn thân lập tức trở nên khác biệt.
Trước đó Hách Quang Quang chỉ có thể xem như tiểu ca tuấn tú, vậy mà vừa mặc y sam lụa màu hải đường lên người, thắt lưng cùng màu, chân mang giày vải màu trắng vân mây, học đòi phong nhã như mấy tên công tử bột tay cầm quạt vẽ sơn thủy, toàn thân võ trang lại giương môi như đang mỉm cười, quả nhiên là hoa hoa mỹ nam tử môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, so với Bạch Tiểu Tam còn đẹp hơn rất nhiều.
Hách Quang Quang đi trên phố, mấy đại cô nương tiểu tức phụ trên đường đều ra vẻ thẹn thùng dùng mắt liếc trộm nàng, Hách Quang Quang xưa nay chỉ thích nam trang, hơn nữa từ nhỏ đã bị Hách đại lang cao lớn thô kệch nuôi như một bé trai, vì vậy giả thành nam nhi cũng giống tới mấy phần, mặc dù gương mặt hơi trắng một chút, nhưng da dẻ của mấy công tử bột cũng trắng, bản thân Hách Quang Quang lại không có vẻ nhu mì nhỏ nhắn yếu ớt đặc thù của nữ tử, nàng vừa đi trên đường cái, không có ai nhìn mà nhận ra nàng là nữ giả nam.
Từ khi ra khỏi Túy Hoa lâu đã gần một canh giờ, Hách Quang Quang không ngờ Bạch Tiểu Tam chỉ bị nàng làm nhục một cái nho nhỏ đã thẹn quá hóa giận phái người sục sạo tìm nàng, thấy bọn hạ nhân cầm bức họa nàng tìm hỏi khắp nơi mới thầm kêu không ổn, vội vàng chọn nơi ít người qua lại, cuối cùng làm như trộm mua hai cái râu giả từ một quầy hàng nhỏ dính lên trên mặt, lại lấy ra chiếc mũ nỉ vừa mới mua đeo lên.
Đổi y sam, dáng dấp soái khí không ít, khí chất cũng thay đổi, mà chiếc mũ đã che hơn nửa cái trán của Hách Quang quang, còn thêm hai cái râu cá trê nho nhỏ, mấy gia đinh chưa từng thấy Hách Quang Quang không thể dễ dàng nhận ra nàng được.
"Vị tiểu ca này, xin hỏi có gặp qua người này không?" Một gia đinh cầm bức họa bảy phần giống hỏi Hách Quang Quang.
Lẳng lặng nhìn không bức họa không giống lắm chốc lát, Hách Quang Quang mới yên tâm, vuốt hai sợi râu cá trê khẽ mỉm cười, lắc đầu thấp giọng nói: "Chưa từng thấy qua."
Bản tôn kể cả đứng trước mặt cũng chẳng nhận ra được, Hách Quang Quang chợt cảm thấy khi ở Bạch gia luôn ru rú trong phòng hiếm khi ra ngoài gặp người khác cũng không phải chuyện xấu, lần này yên tâm, gặp người Bạch gia đi tìm nàng cũng không cần tránh né, không chính diện chống lại là được.
Đã qua giờ trưa, vì còn phải đợi một trăm phong hưu thư, không có cách nào lên đường rời khỏi nơi này, thế nên Hách Quang Quang tìm khách điếm thuê một gian phòng, nàng chỉ tính ở một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường rời đi, phải cách xa Bạch gia một chút mới được, miễn cho rộn lòng.
Khi mặt trời xuống núi, Hách Quang Quang bỏ ra hai mươi lượng bạc mua một con ngựa cao lớn toàn thân trắng như tuyết đi tới quầy của thư sinh.
"Viết xong chưa?"
"Xong rồi." Thư sinh xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, lấy ra một xấp giấy thật dày, chỉ vào vị trí trống trong hưu thư hỏi, "Nơi này không viết. . . . . .tên của nam tử bị hưu sao?"
"Viết, ai nói không viết?" Hách Quang Quang híp mắt cười, chỉ vào vị trí bỏ trống nói: "Giờ ngươi viết đi, tên của nam nhân bị hưu là Bạch Mộc Thanh!"
"Cái gì? Tam thiếu gia Bạch gia?" Thư sinh sợ hãi kêu thành tiếng, mắt trợn tròn như mắt ếch.
"Hét cái gì? Muốn người của Bạch gia tới đánh ngươi sao?" Hách Quang Quang trợn mắt nhìn tên thư sinh nhát như chuột, thúc giục, "Mau viết, không viết không trả tiền!"
"Ngươi! Chẳng trách lúc ấy ngươi lại đặc biệt để ta bỏ trống." Thư sinh hối hận đã ham một hai lượng tiền thường, sớm biết hưu thư này là viết cho Tam thiếu gia Bạch gia, món làm ăn này đánh chết hắn cũng không nhận!
"Nói thừa, nếu nói sớm ngươi sẽ viết sao?" Hách Quang Quang rất đắc ý với trò khôn vặt của mình, một thư sinh nho nhỏ chắc chắn không dám đắc tội với kẻ có tiền như Bạch gia, bây giờ một trăm phong hưu thư đã viết xong, nếu như không muốn uổng phí cả ngày vất vả, thì dù không bằng lòng cũng phải điền tên vào.
Thư sinh giận đến mức cả người run cầm cập, trợn mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hách Quang Quang chất vấn: "Ngươi và Hách Quang Quang có thù oán gì, sao lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu này hại nàng? Ngay cả kẻ hèn này cũng bị ngươi kéo theo? !"
"Đừng dài dòng!" Hách Quang Quang đạp đổ cái ghế để ra oai phủ đầu, híp mắt cầm cây quạt gõ vào bả vai thư sinh, "Viết hay không viết? Ngươi không viết khác có người muốn viết, đến lúc đó tiền ấy cũng chẳng phải là của ngươi.”
"Để xuống." Thư sinh vội vàng ngăn đè lại một trăm phong hưu thư vất vả viết hơn nửa ngày, đề phòng bị Hách Quang Quang lấy đi, hổn hển tức giận nhắm mắt lại cắn răng, "Ta viết!"
Thu tay về, Hách Quang Quang vuốt râu cá trê cười cười, từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy nhỏ, trên có viết ba chữ Bạch, Mộc, Thanh riêng biệt, dương dương đắc ý đưa nó lắc lư một vòng dưới mắt thư sinh: "Ngươi cũng đừng bắt nạt ta không biết chữ mà cố ý viết bừa, viết sai một chữ đừng hòng lấy tiền."
Tay cầm bút của thư sinh lập tức dừng lại, mặt cứng ngắc lợi hại, hung hăng trợn mắt nhìn Hách Quang Quang sớm đã chuẩn bị một cái, thầm mắng mình xui tám đời mới chọc phải một tên thổ phỉ vô lại như vậy, vứt bỏ ý nghĩ viết bừa tên người khác, bất tình bất nguyện như bị người lấy dao kè cổ bắt đầu viết tên Bạch Mộc Thanh lên từng tờ một.
Mặt trời đã hạ núi, mắt thấy trời sắp tối thì thư sinh cũng đã viết xong.
"Xong rồi, ngươi đếm đi." Thư sinh xanh mặt tức giận nhét một trăm phong hưu thư vào tay Hách Quang Quang.
"Không cần đếm, nhìn ngươi rất đáng thương, cho ngươi mười lượng bạc, ai biết tên Bạch Tiểu Tam kia chó cùng rứt giậu lại trút giận lên đầu ngươi hay không, cầm tiền rồi đi thật xa đi." Hách Quang Quang trả tiền, cầm một trăm phong hưu thư quay đầu bước đi.
Cha từng nói, không nên vì tư oán của bản thân mà hại người vô tội, thư sinh kia không có tội, dựa theo bút tích rất dễ dàng tìm được nơi hắn ở, đến lúc đó nàng đã đầu xuôi đuôi lọt đi rồi, Bạch Tiểu Tam tức không có nơi phát rất có thể tìm thư sinh gây phiền toái, mười lượng bạc nếu tiết kiệm với cuộc sống gia đình bình thường cũng dùng được hai ba năm, nàng không cần áy náy.
(Edit by Diễm, truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Trời tối không tiện xử lý hưu thư, Hách Quang Quang trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai Hách Quang Quang rời giường ăn xong bữa sáng rồi dắt ngựa bắt đầu đi loanh quanh, mua một đống kẹo đủ kiểu đủ loại cùng mấy chục cái bánh bao, len lén phân phát cho mấy tên tiểu khất cái ven đường, vừa kín đáo đưa cho bọn họ năm phong hưu thư, nhỏ giọng dặn dò bọn họ đặc biệt dán vào nơi nhiều người, còn nói nếu làm tốt thì số bánh bao còn lại sẽ thưởng tất cho bọn họ.
Bọn tiểu khất cái sau khi ngấu nghiến ăn hai cái bánh bao liền hưng phấn cầm hưu thư và hồ dán của Hách Quang Quang đưa cho chạy đi dán hưu thư.
Không tới nửa canh giờ, Hách Quang Quang dùng hơn một trăm cái bánh bao bốn cân kẹo hối lộ hơn mười tiểu khất cái tại các nơi đông người qua lại như tửu lâu, hoa lâu, chợ, thậm chí còn cả nơi dán tin tức của quan phủ đều được dán hưu thư lên, trong lúc này hưu thư có ở khắp mọi nơi, so với mấy sự kiện thông báo tìm người và cáo sự treo thưởng tìm đào phạm còn khiến người khác chú ý hơn rất nhiều.
Hưu thư của nàng không có dấu của quan phủ, chỗ ghi tên chỉ có dấu tay của nàng, nghiêm chỉnh mà nói thì không hiệu lực pháp luật, nhưng nàng không quan tâm đến những chuyện đó, Hách Quang Quang chỉ đang hưu nhục Bạch Tiểu Tam để trút nỗi khó chịu, khiến người toàn tỉnh thành biết là Hách Quang Quang nàng hưu cái tên Bạch Tiểu Tam không có thành tựu kia.
Nam nhân sĩ diện hão, bị nữ nhân hưu còn huyên náo khắp thành để mọi người đều biết, cho dù không giận đến sống dở chết dở thì phỏng chừng cũng phải dăm bữa nửa tháng không còn mặt mũi để ra ngoài gặp người.
Vì xem kịch vui nên nàng không đi luôn, ở lại vùng này thêm mấy ngày.
Ngắn ngủn năm sáu ngày, Hách Quang Quang vô luận là ở quán rượu dùng cơm hay dạo loăng quăng trên đường cái, ngay cả đến nhà xí cũng có thể nghe được tam cô lục bà bảy thúc cửu bá đang bàn tán về chuyện Bạch Tiểu Tam bị hưu, không cần cố ý hỏi thăm cũng nghe nói Bạch Tiểu Tam vì chuyện này mà không dám ra ngoài cửa, còn tăng thêm bạc thưởng lùng bắt Hách Quang Quang.
Không chỉ có Bạch Tiểu Tam không dám ra khỏi cửa, toàn bộ người của Bạch gia cũng lung lay mặt mũi bên ngoài, Bạch lão gia phải hoãn mấy cuộc tiệc rượu, Bạch phu nhân không ra ngoài cùng nhóm bạn thân đi dạo gánh hát nữa, mấy thiếu gia thiếu nãi nãi của Bạch gia có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa, ban ngày cửa chính đóng chặt, toàn bộ mọi người đều ru rú trong nhà làm rùa đen rụt đầu.
Hách Quang Quang nổi danh, đại danh của nàng có thể nói là không ai không biết không người không hiểu, nữ nhân trong toàn tỉnh thành đều tập trung vào náo nhiệt của nàng, trong lúc này vô số nữ tử muốn kết giao với nàng, bất đắc dĩ ngay cả Bạch Tiểu Tam treo giải với số tiền lớn mà tìm khắp nơi không thấy người, đương nhiên các nàng cũng không có duyên nhìn thấy.
Mục đích đã đạt được, hiệu quả còn trên cả dự liệu, Hách Quang Quang không nán lại nữa, vui vẻ cưỡi con ngựa cao lớn rời đi.
Hách Quang Quang một đường đi về hướng Bắc, thỉnh thoảng sẽ tìm khách điếm trọ lại, có lúc vận khí không tốt thì ráng ngủ ngoài trời dưới cây trong rừng một đêm, nàng không có mục đích cứ đi cứ đi, cũng không biết nên tới nơi nào.
Chưa bao giờ nghe cha và mẹ nói đến bằng hữu thân thích dưới núi, trừ Bạch gia hình như không có người nào có quan hệ với phu thê Hách Đại lang.
Bạc đầy đủ, không lo bị đói bụng, trong thời gian ngắn nàng có thể tùy ý tiêu xài, nhưng chung quy như vậy cũng không phải là một chuyện hay, ngày ngày cưỡi ngựa dạo chơi vớ vẩn thật quá nhàm chán, phải tìm chút ít việc để làm mới được.
Sau khi hạ quyết tâm Hách Quang Quang bắt đầu chọn nơi nhiều người để đi, nhìn thấy quán cơm quán trà mặc kệ có mệt hay không có khát hay không cũng vào ngồi một chút, nghe ngóng người ta bát quái khắp chốn từ nam chí bắc.
Hai ngày nay tin tức nghe được chẳng cảm thấy hứng thú, Hách Quang Quang rất nản lòng, chẳng lẽ nàng vẫn phải tiếp tục giống như ruồi bọ không đầu ngao du linh tinh hay sao?
Nhiều năm qua nguyện vọng lớn nhất của Hách Quang Quang chính là nổi danh, danh tiếng càng vang càng tốt, nguyện vọng này hành hạ nàng đã nhiều năm, vẫn canh cánh trong lòng không dám nói ra ngoài, ngay cả cha nàng cũng không hiểu được, nàng muốn nổi danh bằng bản lĩnh thật sự, không tính đến đại danh vì hưu Bạch Tiểu Tam mà nhiệt náo đến mức đường ngang ngõ tắt đều đang đàm luận về Hách Quang Quang.
Mấy ngày qua nàng cũng có thu hoạch, chẳng hạn như vô cùng nhụt chí phát hiện ra bản lĩnh của mình phi thường xoàng xĩnh, chỉ là công phu mèo cào mà thôi, chẳng qua chỉ đối phó được với lưu manh vô lại cỏn con, nhưng chống lại người trong nghề võ lâm thì chỉ có nước nghỉ cơm, điều này cũng không thể trách nàng, là Hách đại lang đã không dạy nàng mấy chiêu thức kiểu ấy.
Có điều công phu khinh thân của nàng không tệ, tuy đánh người không được nhưng tự vệ không thành vấn đề, Hách Đại lang từng khoác lác rằng ông dạy dỗ khuê nữ nhà mình đắc thế, người có thể đuổi được nàng trong thiên hạ này chỉ đếm bằng một tay, cho nên theo như lão già nhà nàng nói, Hách Quang Quang nàng hoàn toàn có thể dựa vào thân công phu khinh thân lợi hại này mà đi ngang ngược dưới núi.
Chuyện liên quan đến tính mạng bản thân nàng, lão già nói tuyệt đối đáng tin, vì vậy Hách Quang Quang lúc này có thể nói là không sợ trời không sợ đất, đánh không lại thì sợ gì? Chạy thôi, dù sao nàng mà chạy thì không ai có thể đuổi kịp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, sở trường chạy trốn không được gọi là năng lực!
Hách Quang Quang nghĩ tới nghĩ lui, bản lĩnh hơn người của nàng ngoài chạy trốn chính là trộm, lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại đúng là vốc một nắm lệ cay, cả hai bản lĩnh đều chẳng có gì quang minh, cha nàng làm sao lại không có chút bản lĩnh vẻ vang nào cơ chứ?
"Công tử? Công tử? Đừng cắn đũa nữa, ngài muốn gọi món gì?" Anh chàng tiểu nhị đứng một lúc lâu không thấy Hách Quang Quang mở miệng, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
"Hả?" Suy nghĩ của Hách Quang Quang bị kéo về, phát hiện chiếc đũa đang chặt chẽ ngậm ở trong miệng mình, chớp chớp mắt vội vàng lấy ra khỏi miệng, ho nhẹ một tiếng nói: “Mang lên hai cái bánh bao thịt, một bàn thịt bò, một bầu Thiết Quan Âm."
Giờ cơm trưa đông người, tiểu nhị tiếp đón Hách Quang Quang xong đã chạy tới chào hỏi những khách nhân khác.
Tiểu điếm rất nhanh đã đông người ngồi, phần lớn là thương nhân và nhân sĩ giang hồ, còn những công tử bột có chút thân phận hoặc có tiền đều lên phòng bao trên lầu, Hách Quang Quang vì muốn nghe bát quái nên mới chen chúc dùng cơm ở lầu một nóng hừng hực.
Khách đã đầy, thêm người đến chỉ có thể chung bàn, sau lại có hai huynh đệ ăn mặc như thương nhân bất đắc dĩ phải dồn vào một bàn với Hách Quang Quang.
Một bàn có thể ngồi được bốn người, hai người kia ngồi đối diện Hách Quang Quang, bên cạnh nàng vẫn còn một chỗ trống.
"Mau ăn, ăn xong chúng ta còn phải lên đường đấy." Nam nhân lớn tuổi hơn ngồi đối diện Hách Quang Quang thúc giục.
"Biết rồi đại ca." Người bị giục cũng rất vội, bưng bát nóng hầm hập húp mì sụp soạp.
Người lớn tuổi hơn đã ăn xong trước, cau mày quét mắt một vòng người ngồi đầy trong quán, càu nhàu: "Những người này sợ là cũng nhắm đến thiên kim của Vương viên ngoại."
"Đó còn phải nói, thiên kim của Vương gia là đệ nhất mỹ nhân tỉnh thành, có nam nhân nào không muốn cưới nàng?" Người kia nuốt xuống một hớp mì cuối cùng mới nói tiếp, nói xong lại nhìn về phía Hách Quang Quang mi thanh mục tú hỏi, "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng nhắm đến thiên kim Vương gia à?"
"Cái gì?" Hách Quang Quang đang suy nghĩ giương mắt nhìn lên, không nghe rõ đối phương nói gì.
Người lớn tuổi hơn đánh giá Hách Quang Quang một chút, giọng điệu hơi chua nói: "Tiểu huynh đệ dáng vẻ khôi ngô, nhìn cách ăn vận chắc là cậu ấm có tiền, các hạ đã tài mạo như vậy, hồng nhan tri kỷ nhất định không thiếu, cũng đừng tranh giành thiên kim Vương gia với hai huynh đệ ta chứ?"
Hách Quang Quang giờ mới hiểu bọn họ đang nói gì, hai ngày nay nàng được nghe nhiều nhất chính là đệ nhất mỹ nhân tỉnh thành muốn chọn chồng, nghe nói Vương viên ngoại rất giàu có, hết sức sủng ái nữ nhi duy nhất, vì vậy tin tức này vừa thả ra ngoài, các nam nhân trong phạm vi trăm dặm chưa đón dâu lập tức xao động, tám chín phần mười lòng như lửa đốt như kiểu chưa từng thấy nữ nhân mà chạy tới, nếu có thể cưới Vương mỹ nhân làm vợ đúng là tổ tông đốt cao hương, có một lão bà như hoa như ngọc thì mặt ngoài mặt trong đều có, làm cho lòng người ngứa ngáy hơn chính là có thể bởi phú nhạc phụ mà đỡ phải phấn đấu thêm vài chục năm.
Hách Quang Quang vốn là nữ, vì vậy cho dù Vương tiểu thư có mỹ danh tại ngoại thế nào cũng chẳng làm nàng kích động được, nên chẳng hề đoái hoài đến tin tức này, vẻ mặt không thú vị nói với hai người đang coi mình như kẻ địch: "Vương tiểu thư nào? Không có hứng thú."
"Thật hay giả vậy? Vương tiểu thư là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương! Nghe nói ngay cả Diệp Thao độc quyền quá nửa kinh tế phương Bắc cũng nghe danh mà đến, ngươi lại không có hứng thú?" Trên mặt hai huynh đệ nọ đều phát ra ba chữ lớn “Ta không tin”.
"Diệp Thao? Ai vậy? Chưa nghe qua." Hách Quang Quang vừa xuống núi không bao lâu, bây giờ nàng giống như kẻ đần độn, không hề biết ai, cái gì cũng chưa nghe qua, cái gì cũng không biết.
"Ngươi chưa từng nghe đến đại danh của Diệp Thao?" Hai huynh đệ cũng kinh ngạc, nhìn Hách Quang Quang như quái vật.
Hách Quang Quang ngoài dự đoán, đặt ly trà xuống hếch mày vênh vênh váo váo nói: "Thế nào? Chẳng lẽ Diệp Thao kia còn có thể lên trời độn thổ hay sao? Hắn là cái gì, tại sao bản thiếu gia nhất định phải nghe nói đến hắn mà không phải hắn nghe nói đến bản thiếu gia?"
"Tiểu huynh đệ ngươi cũng nông cạn quá, ta đã nói với ngươi nhé Diệp Thao. . . . . ." Nam nhân trẻ tuổi hơn sôi nổi định giảng giải cho Hách Quang Quang, nhưng chưa nói xong đã bị đại ca hắn kéo xềnh xệch đi.
Chỉ còn lại Hách Quang Quang không hiểu cái gì tiếp tục ăn bánh bao thịt dư lại một nửa, đang ăn chợt thấy sau đầu run lên, quay lại nhìn không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một tiểu nam hài chừng năm, sáu tuổi đang thẳng tắp đứng cách nàng khoảng một cách tay, đôi mắt đen láy lóng lánh như lưu ly không vui chằm chằm nhìn nàng, ngũ quan tinh xảo, gương mặt xinh đẹp đến tột cùng gắt gao cứng lại, môi đỏ hồng mím lại thành một đường, cả người như đang tràn ngập lửa giận.
Thấy tiểu nam hài xinh đẹp đang tràn đầy tức giận, trong đầu Hách Quang Quang lập tức hiện lên một câu: nộ phóng hoa tươi.
Hách Quang Quang không biết mình nơi nào chọc phải tiểu nam hài xinh đẹp như bước ra từ trong tranh này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, do dự một chút đưa bánh bao chỉ còn dư một miếng đến trước miệng tiểu nam hài xinh đẹp, mỉm cười nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Chẳng lẽ tiểu tử này muốn ăn bánh bao? Có gì mà xấu hổ, trực tiếp nói với ca ca là được rồi, cần gì phải sợ người khác trêu chọc ham ăn mà phải tự giận mình?"
Tiểu nam hài nghe vậy đôi lông mày xinh đẹp lập tức dựng đứng, mắt phượng trợn lên, sắc mặt âm u lui về phía sau một bước, nhấc chân đá bay miếng bánh bao làm nhục nghiêm trọng đến tôn nghiêm của nó, khóe mắt chau lên rét căm căm liếc xéo Hách Quang Quang, dùng giọng trẻ con dễ nghe quát lên: "Càn rỡ, dân quê mùa từ đâu tới mà dám đùa giỡn bản tiểu gia? !"
Trước kia không có tiền không mua được xiêm y tốt, hiện giờ trên tay có tiền muốn mua gì thì mua nấy, nàng không phải thần giữ của, tiêu bạc không đau lòng, lập tức mua bốn bộ nam trang khác màu, dây buộc tóc giày mũ cũng đã mua, tổng cộng hết năm lượng bạc, tuy đắt, nhưng đúng là tiền nào của nấy, vừa mặc những xiêm y đắt tiền này vào khí chất toàn thân lập tức trở nên khác biệt.
Trước đó Hách Quang Quang chỉ có thể xem như tiểu ca tuấn tú, vậy mà vừa mặc y sam lụa màu hải đường lên người, thắt lưng cùng màu, chân mang giày vải màu trắng vân mây, học đòi phong nhã như mấy tên công tử bột tay cầm quạt vẽ sơn thủy, toàn thân võ trang lại giương môi như đang mỉm cười, quả nhiên là hoa hoa mỹ nam tử môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, so với Bạch Tiểu Tam còn đẹp hơn rất nhiều.
Hách Quang Quang đi trên phố, mấy đại cô nương tiểu tức phụ trên đường đều ra vẻ thẹn thùng dùng mắt liếc trộm nàng, Hách Quang Quang xưa nay chỉ thích nam trang, hơn nữa từ nhỏ đã bị Hách đại lang cao lớn thô kệch nuôi như một bé trai, vì vậy giả thành nam nhi cũng giống tới mấy phần, mặc dù gương mặt hơi trắng một chút, nhưng da dẻ của mấy công tử bột cũng trắng, bản thân Hách Quang Quang lại không có vẻ nhu mì nhỏ nhắn yếu ớt đặc thù của nữ tử, nàng vừa đi trên đường cái, không có ai nhìn mà nhận ra nàng là nữ giả nam.
Từ khi ra khỏi Túy Hoa lâu đã gần một canh giờ, Hách Quang Quang không ngờ Bạch Tiểu Tam chỉ bị nàng làm nhục một cái nho nhỏ đã thẹn quá hóa giận phái người sục sạo tìm nàng, thấy bọn hạ nhân cầm bức họa nàng tìm hỏi khắp nơi mới thầm kêu không ổn, vội vàng chọn nơi ít người qua lại, cuối cùng làm như trộm mua hai cái râu giả từ một quầy hàng nhỏ dính lên trên mặt, lại lấy ra chiếc mũ nỉ vừa mới mua đeo lên.
Đổi y sam, dáng dấp soái khí không ít, khí chất cũng thay đổi, mà chiếc mũ đã che hơn nửa cái trán của Hách Quang quang, còn thêm hai cái râu cá trê nho nhỏ, mấy gia đinh chưa từng thấy Hách Quang Quang không thể dễ dàng nhận ra nàng được.
"Vị tiểu ca này, xin hỏi có gặp qua người này không?" Một gia đinh cầm bức họa bảy phần giống hỏi Hách Quang Quang.
Lẳng lặng nhìn không bức họa không giống lắm chốc lát, Hách Quang Quang mới yên tâm, vuốt hai sợi râu cá trê khẽ mỉm cười, lắc đầu thấp giọng nói: "Chưa từng thấy qua."
Bản tôn kể cả đứng trước mặt cũng chẳng nhận ra được, Hách Quang Quang chợt cảm thấy khi ở Bạch gia luôn ru rú trong phòng hiếm khi ra ngoài gặp người khác cũng không phải chuyện xấu, lần này yên tâm, gặp người Bạch gia đi tìm nàng cũng không cần tránh né, không chính diện chống lại là được.
Đã qua giờ trưa, vì còn phải đợi một trăm phong hưu thư, không có cách nào lên đường rời khỏi nơi này, thế nên Hách Quang Quang tìm khách điếm thuê một gian phòng, nàng chỉ tính ở một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường rời đi, phải cách xa Bạch gia một chút mới được, miễn cho rộn lòng.
Khi mặt trời xuống núi, Hách Quang Quang bỏ ra hai mươi lượng bạc mua một con ngựa cao lớn toàn thân trắng như tuyết đi tới quầy của thư sinh.
"Viết xong chưa?"
"Xong rồi." Thư sinh xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, lấy ra một xấp giấy thật dày, chỉ vào vị trí trống trong hưu thư hỏi, "Nơi này không viết. . . . . .tên của nam tử bị hưu sao?"
"Viết, ai nói không viết?" Hách Quang Quang híp mắt cười, chỉ vào vị trí bỏ trống nói: "Giờ ngươi viết đi, tên của nam nhân bị hưu là Bạch Mộc Thanh!"
"Cái gì? Tam thiếu gia Bạch gia?" Thư sinh sợ hãi kêu thành tiếng, mắt trợn tròn như mắt ếch.
"Hét cái gì? Muốn người của Bạch gia tới đánh ngươi sao?" Hách Quang Quang trợn mắt nhìn tên thư sinh nhát như chuột, thúc giục, "Mau viết, không viết không trả tiền!"
"Ngươi! Chẳng trách lúc ấy ngươi lại đặc biệt để ta bỏ trống." Thư sinh hối hận đã ham một hai lượng tiền thường, sớm biết hưu thư này là viết cho Tam thiếu gia Bạch gia, món làm ăn này đánh chết hắn cũng không nhận!
"Nói thừa, nếu nói sớm ngươi sẽ viết sao?" Hách Quang Quang rất đắc ý với trò khôn vặt của mình, một thư sinh nho nhỏ chắc chắn không dám đắc tội với kẻ có tiền như Bạch gia, bây giờ một trăm phong hưu thư đã viết xong, nếu như không muốn uổng phí cả ngày vất vả, thì dù không bằng lòng cũng phải điền tên vào.
Thư sinh giận đến mức cả người run cầm cập, trợn mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hách Quang Quang chất vấn: "Ngươi và Hách Quang Quang có thù oán gì, sao lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu này hại nàng? Ngay cả kẻ hèn này cũng bị ngươi kéo theo? !"
"Đừng dài dòng!" Hách Quang Quang đạp đổ cái ghế để ra oai phủ đầu, híp mắt cầm cây quạt gõ vào bả vai thư sinh, "Viết hay không viết? Ngươi không viết khác có người muốn viết, đến lúc đó tiền ấy cũng chẳng phải là của ngươi.”
"Để xuống." Thư sinh vội vàng ngăn đè lại một trăm phong hưu thư vất vả viết hơn nửa ngày, đề phòng bị Hách Quang Quang lấy đi, hổn hển tức giận nhắm mắt lại cắn răng, "Ta viết!"
Thu tay về, Hách Quang Quang vuốt râu cá trê cười cười, từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy nhỏ, trên có viết ba chữ Bạch, Mộc, Thanh riêng biệt, dương dương đắc ý đưa nó lắc lư một vòng dưới mắt thư sinh: "Ngươi cũng đừng bắt nạt ta không biết chữ mà cố ý viết bừa, viết sai một chữ đừng hòng lấy tiền."
Tay cầm bút của thư sinh lập tức dừng lại, mặt cứng ngắc lợi hại, hung hăng trợn mắt nhìn Hách Quang Quang sớm đã chuẩn bị một cái, thầm mắng mình xui tám đời mới chọc phải một tên thổ phỉ vô lại như vậy, vứt bỏ ý nghĩ viết bừa tên người khác, bất tình bất nguyện như bị người lấy dao kè cổ bắt đầu viết tên Bạch Mộc Thanh lên từng tờ một.
Mặt trời đã hạ núi, mắt thấy trời sắp tối thì thư sinh cũng đã viết xong.
"Xong rồi, ngươi đếm đi." Thư sinh xanh mặt tức giận nhét một trăm phong hưu thư vào tay Hách Quang Quang.
"Không cần đếm, nhìn ngươi rất đáng thương, cho ngươi mười lượng bạc, ai biết tên Bạch Tiểu Tam kia chó cùng rứt giậu lại trút giận lên đầu ngươi hay không, cầm tiền rồi đi thật xa đi." Hách Quang Quang trả tiền, cầm một trăm phong hưu thư quay đầu bước đi.
Cha từng nói, không nên vì tư oán của bản thân mà hại người vô tội, thư sinh kia không có tội, dựa theo bút tích rất dễ dàng tìm được nơi hắn ở, đến lúc đó nàng đã đầu xuôi đuôi lọt đi rồi, Bạch Tiểu Tam tức không có nơi phát rất có thể tìm thư sinh gây phiền toái, mười lượng bạc nếu tiết kiệm với cuộc sống gia đình bình thường cũng dùng được hai ba năm, nàng không cần áy náy.
(Edit by Diễm, truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Trời tối không tiện xử lý hưu thư, Hách Quang Quang trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai Hách Quang Quang rời giường ăn xong bữa sáng rồi dắt ngựa bắt đầu đi loanh quanh, mua một đống kẹo đủ kiểu đủ loại cùng mấy chục cái bánh bao, len lén phân phát cho mấy tên tiểu khất cái ven đường, vừa kín đáo đưa cho bọn họ năm phong hưu thư, nhỏ giọng dặn dò bọn họ đặc biệt dán vào nơi nhiều người, còn nói nếu làm tốt thì số bánh bao còn lại sẽ thưởng tất cho bọn họ.
Bọn tiểu khất cái sau khi ngấu nghiến ăn hai cái bánh bao liền hưng phấn cầm hưu thư và hồ dán của Hách Quang Quang đưa cho chạy đi dán hưu thư.
Không tới nửa canh giờ, Hách Quang Quang dùng hơn một trăm cái bánh bao bốn cân kẹo hối lộ hơn mười tiểu khất cái tại các nơi đông người qua lại như tửu lâu, hoa lâu, chợ, thậm chí còn cả nơi dán tin tức của quan phủ đều được dán hưu thư lên, trong lúc này hưu thư có ở khắp mọi nơi, so với mấy sự kiện thông báo tìm người và cáo sự treo thưởng tìm đào phạm còn khiến người khác chú ý hơn rất nhiều.
Hưu thư của nàng không có dấu của quan phủ, chỗ ghi tên chỉ có dấu tay của nàng, nghiêm chỉnh mà nói thì không hiệu lực pháp luật, nhưng nàng không quan tâm đến những chuyện đó, Hách Quang Quang chỉ đang hưu nhục Bạch Tiểu Tam để trút nỗi khó chịu, khiến người toàn tỉnh thành biết là Hách Quang Quang nàng hưu cái tên Bạch Tiểu Tam không có thành tựu kia.
Nam nhân sĩ diện hão, bị nữ nhân hưu còn huyên náo khắp thành để mọi người đều biết, cho dù không giận đến sống dở chết dở thì phỏng chừng cũng phải dăm bữa nửa tháng không còn mặt mũi để ra ngoài gặp người.
Vì xem kịch vui nên nàng không đi luôn, ở lại vùng này thêm mấy ngày.
Ngắn ngủn năm sáu ngày, Hách Quang Quang vô luận là ở quán rượu dùng cơm hay dạo loăng quăng trên đường cái, ngay cả đến nhà xí cũng có thể nghe được tam cô lục bà bảy thúc cửu bá đang bàn tán về chuyện Bạch Tiểu Tam bị hưu, không cần cố ý hỏi thăm cũng nghe nói Bạch Tiểu Tam vì chuyện này mà không dám ra ngoài cửa, còn tăng thêm bạc thưởng lùng bắt Hách Quang Quang.
Không chỉ có Bạch Tiểu Tam không dám ra khỏi cửa, toàn bộ người của Bạch gia cũng lung lay mặt mũi bên ngoài, Bạch lão gia phải hoãn mấy cuộc tiệc rượu, Bạch phu nhân không ra ngoài cùng nhóm bạn thân đi dạo gánh hát nữa, mấy thiếu gia thiếu nãi nãi của Bạch gia có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa, ban ngày cửa chính đóng chặt, toàn bộ mọi người đều ru rú trong nhà làm rùa đen rụt đầu.
Hách Quang Quang nổi danh, đại danh của nàng có thể nói là không ai không biết không người không hiểu, nữ nhân trong toàn tỉnh thành đều tập trung vào náo nhiệt của nàng, trong lúc này vô số nữ tử muốn kết giao với nàng, bất đắc dĩ ngay cả Bạch Tiểu Tam treo giải với số tiền lớn mà tìm khắp nơi không thấy người, đương nhiên các nàng cũng không có duyên nhìn thấy.
Mục đích đã đạt được, hiệu quả còn trên cả dự liệu, Hách Quang Quang không nán lại nữa, vui vẻ cưỡi con ngựa cao lớn rời đi.
Hách Quang Quang một đường đi về hướng Bắc, thỉnh thoảng sẽ tìm khách điếm trọ lại, có lúc vận khí không tốt thì ráng ngủ ngoài trời dưới cây trong rừng một đêm, nàng không có mục đích cứ đi cứ đi, cũng không biết nên tới nơi nào.
Chưa bao giờ nghe cha và mẹ nói đến bằng hữu thân thích dưới núi, trừ Bạch gia hình như không có người nào có quan hệ với phu thê Hách Đại lang.
Bạc đầy đủ, không lo bị đói bụng, trong thời gian ngắn nàng có thể tùy ý tiêu xài, nhưng chung quy như vậy cũng không phải là một chuyện hay, ngày ngày cưỡi ngựa dạo chơi vớ vẩn thật quá nhàm chán, phải tìm chút ít việc để làm mới được.
Sau khi hạ quyết tâm Hách Quang Quang bắt đầu chọn nơi nhiều người để đi, nhìn thấy quán cơm quán trà mặc kệ có mệt hay không có khát hay không cũng vào ngồi một chút, nghe ngóng người ta bát quái khắp chốn từ nam chí bắc.
Hai ngày nay tin tức nghe được chẳng cảm thấy hứng thú, Hách Quang Quang rất nản lòng, chẳng lẽ nàng vẫn phải tiếp tục giống như ruồi bọ không đầu ngao du linh tinh hay sao?
Nhiều năm qua nguyện vọng lớn nhất của Hách Quang Quang chính là nổi danh, danh tiếng càng vang càng tốt, nguyện vọng này hành hạ nàng đã nhiều năm, vẫn canh cánh trong lòng không dám nói ra ngoài, ngay cả cha nàng cũng không hiểu được, nàng muốn nổi danh bằng bản lĩnh thật sự, không tính đến đại danh vì hưu Bạch Tiểu Tam mà nhiệt náo đến mức đường ngang ngõ tắt đều đang đàm luận về Hách Quang Quang.
Mấy ngày qua nàng cũng có thu hoạch, chẳng hạn như vô cùng nhụt chí phát hiện ra bản lĩnh của mình phi thường xoàng xĩnh, chỉ là công phu mèo cào mà thôi, chẳng qua chỉ đối phó được với lưu manh vô lại cỏn con, nhưng chống lại người trong nghề võ lâm thì chỉ có nước nghỉ cơm, điều này cũng không thể trách nàng, là Hách đại lang đã không dạy nàng mấy chiêu thức kiểu ấy.
Có điều công phu khinh thân của nàng không tệ, tuy đánh người không được nhưng tự vệ không thành vấn đề, Hách Đại lang từng khoác lác rằng ông dạy dỗ khuê nữ nhà mình đắc thế, người có thể đuổi được nàng trong thiên hạ này chỉ đếm bằng một tay, cho nên theo như lão già nhà nàng nói, Hách Quang Quang nàng hoàn toàn có thể dựa vào thân công phu khinh thân lợi hại này mà đi ngang ngược dưới núi.
Chuyện liên quan đến tính mạng bản thân nàng, lão già nói tuyệt đối đáng tin, vì vậy Hách Quang Quang lúc này có thể nói là không sợ trời không sợ đất, đánh không lại thì sợ gì? Chạy thôi, dù sao nàng mà chạy thì không ai có thể đuổi kịp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, sở trường chạy trốn không được gọi là năng lực!
Hách Quang Quang nghĩ tới nghĩ lui, bản lĩnh hơn người của nàng ngoài chạy trốn chính là trộm, lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại đúng là vốc một nắm lệ cay, cả hai bản lĩnh đều chẳng có gì quang minh, cha nàng làm sao lại không có chút bản lĩnh vẻ vang nào cơ chứ?
"Công tử? Công tử? Đừng cắn đũa nữa, ngài muốn gọi món gì?" Anh chàng tiểu nhị đứng một lúc lâu không thấy Hách Quang Quang mở miệng, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
"Hả?" Suy nghĩ của Hách Quang Quang bị kéo về, phát hiện chiếc đũa đang chặt chẽ ngậm ở trong miệng mình, chớp chớp mắt vội vàng lấy ra khỏi miệng, ho nhẹ một tiếng nói: “Mang lên hai cái bánh bao thịt, một bàn thịt bò, một bầu Thiết Quan Âm."
Giờ cơm trưa đông người, tiểu nhị tiếp đón Hách Quang Quang xong đã chạy tới chào hỏi những khách nhân khác.
Tiểu điếm rất nhanh đã đông người ngồi, phần lớn là thương nhân và nhân sĩ giang hồ, còn những công tử bột có chút thân phận hoặc có tiền đều lên phòng bao trên lầu, Hách Quang Quang vì muốn nghe bát quái nên mới chen chúc dùng cơm ở lầu một nóng hừng hực.
Khách đã đầy, thêm người đến chỉ có thể chung bàn, sau lại có hai huynh đệ ăn mặc như thương nhân bất đắc dĩ phải dồn vào một bàn với Hách Quang Quang.
Một bàn có thể ngồi được bốn người, hai người kia ngồi đối diện Hách Quang Quang, bên cạnh nàng vẫn còn một chỗ trống.
"Mau ăn, ăn xong chúng ta còn phải lên đường đấy." Nam nhân lớn tuổi hơn ngồi đối diện Hách Quang Quang thúc giục.
"Biết rồi đại ca." Người bị giục cũng rất vội, bưng bát nóng hầm hập húp mì sụp soạp.
Người lớn tuổi hơn đã ăn xong trước, cau mày quét mắt một vòng người ngồi đầy trong quán, càu nhàu: "Những người này sợ là cũng nhắm đến thiên kim của Vương viên ngoại."
"Đó còn phải nói, thiên kim của Vương gia là đệ nhất mỹ nhân tỉnh thành, có nam nhân nào không muốn cưới nàng?" Người kia nuốt xuống một hớp mì cuối cùng mới nói tiếp, nói xong lại nhìn về phía Hách Quang Quang mi thanh mục tú hỏi, "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng nhắm đến thiên kim Vương gia à?"
"Cái gì?" Hách Quang Quang đang suy nghĩ giương mắt nhìn lên, không nghe rõ đối phương nói gì.
Người lớn tuổi hơn đánh giá Hách Quang Quang một chút, giọng điệu hơi chua nói: "Tiểu huynh đệ dáng vẻ khôi ngô, nhìn cách ăn vận chắc là cậu ấm có tiền, các hạ đã tài mạo như vậy, hồng nhan tri kỷ nhất định không thiếu, cũng đừng tranh giành thiên kim Vương gia với hai huynh đệ ta chứ?"
Hách Quang Quang giờ mới hiểu bọn họ đang nói gì, hai ngày nay nàng được nghe nhiều nhất chính là đệ nhất mỹ nhân tỉnh thành muốn chọn chồng, nghe nói Vương viên ngoại rất giàu có, hết sức sủng ái nữ nhi duy nhất, vì vậy tin tức này vừa thả ra ngoài, các nam nhân trong phạm vi trăm dặm chưa đón dâu lập tức xao động, tám chín phần mười lòng như lửa đốt như kiểu chưa từng thấy nữ nhân mà chạy tới, nếu có thể cưới Vương mỹ nhân làm vợ đúng là tổ tông đốt cao hương, có một lão bà như hoa như ngọc thì mặt ngoài mặt trong đều có, làm cho lòng người ngứa ngáy hơn chính là có thể bởi phú nhạc phụ mà đỡ phải phấn đấu thêm vài chục năm.
Hách Quang Quang vốn là nữ, vì vậy cho dù Vương tiểu thư có mỹ danh tại ngoại thế nào cũng chẳng làm nàng kích động được, nên chẳng hề đoái hoài đến tin tức này, vẻ mặt không thú vị nói với hai người đang coi mình như kẻ địch: "Vương tiểu thư nào? Không có hứng thú."
"Thật hay giả vậy? Vương tiểu thư là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương! Nghe nói ngay cả Diệp Thao độc quyền quá nửa kinh tế phương Bắc cũng nghe danh mà đến, ngươi lại không có hứng thú?" Trên mặt hai huynh đệ nọ đều phát ra ba chữ lớn “Ta không tin”.
"Diệp Thao? Ai vậy? Chưa nghe qua." Hách Quang Quang vừa xuống núi không bao lâu, bây giờ nàng giống như kẻ đần độn, không hề biết ai, cái gì cũng chưa nghe qua, cái gì cũng không biết.
"Ngươi chưa từng nghe đến đại danh của Diệp Thao?" Hai huynh đệ cũng kinh ngạc, nhìn Hách Quang Quang như quái vật.
Hách Quang Quang ngoài dự đoán, đặt ly trà xuống hếch mày vênh vênh váo váo nói: "Thế nào? Chẳng lẽ Diệp Thao kia còn có thể lên trời độn thổ hay sao? Hắn là cái gì, tại sao bản thiếu gia nhất định phải nghe nói đến hắn mà không phải hắn nghe nói đến bản thiếu gia?"
"Tiểu huynh đệ ngươi cũng nông cạn quá, ta đã nói với ngươi nhé Diệp Thao. . . . . ." Nam nhân trẻ tuổi hơn sôi nổi định giảng giải cho Hách Quang Quang, nhưng chưa nói xong đã bị đại ca hắn kéo xềnh xệch đi.
Chỉ còn lại Hách Quang Quang không hiểu cái gì tiếp tục ăn bánh bao thịt dư lại một nửa, đang ăn chợt thấy sau đầu run lên, quay lại nhìn không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một tiểu nam hài chừng năm, sáu tuổi đang thẳng tắp đứng cách nàng khoảng một cách tay, đôi mắt đen láy lóng lánh như lưu ly không vui chằm chằm nhìn nàng, ngũ quan tinh xảo, gương mặt xinh đẹp đến tột cùng gắt gao cứng lại, môi đỏ hồng mím lại thành một đường, cả người như đang tràn ngập lửa giận.
Thấy tiểu nam hài xinh đẹp đang tràn đầy tức giận, trong đầu Hách Quang Quang lập tức hiện lên một câu: nộ phóng hoa tươi.
Hách Quang Quang không biết mình nơi nào chọc phải tiểu nam hài xinh đẹp như bước ra từ trong tranh này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, do dự một chút đưa bánh bao chỉ còn dư một miếng đến trước miệng tiểu nam hài xinh đẹp, mỉm cười nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Chẳng lẽ tiểu tử này muốn ăn bánh bao? Có gì mà xấu hổ, trực tiếp nói với ca ca là được rồi, cần gì phải sợ người khác trêu chọc ham ăn mà phải tự giận mình?"
Tiểu nam hài nghe vậy đôi lông mày xinh đẹp lập tức dựng đứng, mắt phượng trợn lên, sắc mặt âm u lui về phía sau một bước, nhấc chân đá bay miếng bánh bao làm nhục nghiêm trọng đến tôn nghiêm của nó, khóe mắt chau lên rét căm căm liếc xéo Hách Quang Quang, dùng giọng trẻ con dễ nghe quát lên: "Càn rỡ, dân quê mùa từ đâu tới mà dám đùa giỡn bản tiểu gia? !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook