Cho Vay Để Cưới
Chương 40

Sau câu nói ấy của Đình Hạo thì anh ta cũng cúp máy. Và đương nhiên sức mạnh của đồng tiền thì nó mạnh mẽ lắm. Có thể khiến con người ta làm chuyện phạm pháp tán tận lương tâm.

Tên mập sau khi nghe xong thì liền ra hiệu với đám người của mình. Khi Duy Mạnh với Ánh Hồng vừa đi qua khỏi chỗ tôi trốn một chút thì tôi đang định rời đi kẻo bọn kia phát hiện thì cái mạng nhỏ này của tôi chắc khó mà bảo toàn. Đang định nhẹ nhàng chuồng đi thì tôi lại nghe âm thanh như bước chân chạy từ đằng sau tiến đến. Linh cảm có chuyện chẳng lành, thấy bọn chạy rất nhanh tên mập ú kia hì hà hì hục ra lệnh cho một người đồng bọn. Chỉ một câu ” Xử bọn nó đi”. Khoảng cách lại rất gần với Duy Mạnh và Ánh Hồng, lúc này tôi đã nhận biết được họ đang muốn nuốt lời.

” Duy Mạnh cẩn thận….. “

” Á aaaaaaa. “

Tiếng hét thất thanh của tôi vang lên khi vừa trúng một nhát dao của tên xăm trổ. Duy Mạnh và Ánh Hồng quay lại, anh nhìn thấy tôi nằm đó thì hốt hoảng la lên.

” Vợ ơi. Thuỳ Dương sao em lại ở đây?. Dương em sao rồi”

” Anh Mạnh, lưng cô ấy bị chảy máu kìa.”

Duy Mạnh không ngừng lo lắng.

” Em sẽ không sao, không sao mà. Vợ ơi anh xin lỗi.”

Ánh Hồng và đám người kia cũng hoảng hốt không kém. Mấy tên kia không biết từ đâu lại xuất hiện một cô gái lao ra đỡ cho Duy Mạnh như thế. Bọn họ thấy máu đang chảy ra từ lưng của Dương thì sợ sệt cả lũ.

Duy Mạnh nhìn đến chúng chỉ tay từng người một.

” Bọn mày…nếu vợ tao có mệnh hệ gì thì bọn mày sẽ không yên với tao đâu, cứ chờ đấy”

Duy Mạnh liền bảo Ánh Hồng gọi cấp cứu.

_ Gọi cấp cứu nhanh đi Ánh Hồng.

_ Vâng! Em gọi ngay đây.

Ánh Hồng lúc này tay run run cũng cố gắng lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu trước.

Đám người kia thấy tôi bị thương má.u me chảy ra thì sợ công an sẽ tới, thế nên cả đám kéo nhau bỏ chạy.Chiếc xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến. Y tá đưa chiếc cán xuống rồi để tôi nằm úp người lại vì con d.ao vẫn còn dính trên lưng. Duy Mạnh thì theo tôi còn Ánh Hồng thì anh bảo cô ta về trước đi.

Duy Mạnh lên xe ngồi nắm tay tôi. Miệng anh không ngừng nói:

_ Dương cố lên em. Sắp đến bệnh viện rồi.

_ Anh à. Em không sao. Anh đừng khóc.

_ Vợ à. Anh thật sự xin lỗi em.

Hơn bao giờ hết, bây giờ tôi lại sợ cái chết, tôi sợ con da.o ấy sẽ cướp đi mạng sống của tôi, cơ thể tôi bắt đầu thấy yếu dần vì mất máu. Lúc này đưa mắt nhìn rồi đưa tay lên vuốt má anh cố gắng nở ra nụ cười mạnh mẽ, miệng thì thào nói.

_ Em sẽ không sao đâu, anh quên là vợ anh rất mạnh mẽ sao, từ nhỏ cho đến giờ em vẫn sống bình thường khỏe mạnh đó thôi.

_ Đúng rồi, vợ anh rất giỏi, rất kiên cường. Em phải cố gắng vượt qua để chúng ta sau này sẽ hạnh phúc và có thật nhiều đứa con.

_ Nhưng nếu em có ra sao thì anh vẫn phải sống thật hạnh phúc nhé, phải sống thay phần của em nữa. Em mà có gì thì anh hãy thay em chăm sóc cho cậu với bà ngoại nữa nhé.

_ Không…. Em sẽ không sao. Đừng nói nữa mà mệt nha. Các bác sĩ giỏi sẽ phẫu thuật cho em,em sẽ ổn cả thôi.

Duy Mạnh nhìn tôi khóc mà nước mắt anh cũng đã không kiềm được, cứ thi nhau lăn dài trên má.

***



Đình Hạo bên đây thì anh ta vừa tắt máy xong tức giận đến nắm chặt tay đập xuống nệm. Cô gái đang nằm bên cạnh anh ta đang dùng những ngón tay thon dài vuốt về vòm ngực của hắn. Dĩ nhiên đang trong lúc này thì Đình Hạo cũng không có hứng để mà vui vẻ với cô em xinh đẹp này. Anh ta chụp lấy tay của cô ấy giật ra rồi bảo:

_ Anh đang không được vui. Em về đi.

_ Ai làm anh giận sao, thả lỏng ra nào. Em sẽ phục vụ anh để anh quên đi muộn phiền mệt mỏi nha.

Nói rồi cô ta vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc kia mà hôn hít. Đình Hạo cũng nhanh chóng bị những hành động khiêu gợi của cô gái trẻ làm cho mềm nhũn đi. Anh ta bắt đầu thấy hưng phấn lên và cả người lao vào nhau điên cuồng trong căn phòng đầy âm thanh dục vọng nghe đến ghê tởm.

***

Chiếc xe chạy thẳng đến cổng bệnh viện rồi dừng trước khoa cấp cứu. Các y bác sĩ cũng đã được báo trước thế nên họ đều tập trung trước khi xe vừa đến thì tiếp nhận bệnh nhân. Tôi được chuyển sang chiếc cán khác rồi họ đẩy tôi vào trong phòng phẫu thuật. Duy Mạnh vẫn luôn nắm tay rồi đi theo cho đến khi vào đến cửa phòng cấp cứu thì cô y giá mới giữ tay anh lại và nói.

_ Người nhà của bệnh nhân ở ngoài chờ nha.

_ Vâng. Nhờ chị và các bác sĩ cố gắng giúp vợ tôi.

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại. Đèn sáng lên báo hiệu cuộc phẫu thuật đang diễn ra. Duy Mạnh ngồi trên ghế chỉ biết cầu xin trời phật ông bà tổ tiên phù hộ cho vợ mình vượt qua được kiếp nạn này.

Duy Mạnh giờ mới nhớ ra là bạn của mình tên Tuấn trước đây anh nhớ là cậu ta có cũng đang làm ở bệnh viện này nhưng không biết bây giờ còn không vì cũng đã lâu không gọi. Duy Mạnh liền gọi nhờ cậu ấy.

_ Alo.

_ Tuấn hả?. Là tao đây. Mày còn làm ở bệnh viện cũ không?.

_ Còn có việc gì sao, nghe giọng mày không được bình tĩnh vậy.

_ Vợ tao vì đỡ cho tao nên bị đâ.m. Tao định nhờ mày có quen biết thì xem tình hình giúp tao.

_ Được rồi. Đang trong phòng phẫu thuật hay sao. Chờ tao chút tao lên liền.

Cùng lúc này, bà Lan gọi cho con trai vì tự dưng bà cảm thấy không sao ngủ được. Duy Mạnh bắt máy lên.

_ Con nghe đây mẹ.

_ Hai đứa ngủ chưa, mấy bữa nay không có mẹ rồi con có bắt nạt vợ mình không đó?.

Thấy mẹ mình hỏi thế thì Duy Mạnh liền nói dối rồi trả lời bà mà không muốn cho bà biết về tình hình hiện tại của Dương.

_ Làm gì có mẹ. Bọn con vẫn ổn, mẹ làm như lúc nào con cũng bắt nạt cô ấy, có mà cô ấy bắt nạt con ấy.

_ Thật không. Miệng anh là mẹ không tin được. Thế con dâu của mẹ đâu rồi cho mẹ gặp chút coi. Mới xa có mấy bữa mà nhớ rồi.

_ Cô ấy… con… con đang bận làm việc.

Bà Lan thấy thái độ của con trai mình cứ lạ làm sao. Mọi khi không cần hỏi tới thì đều lấy lý do là bận công việc để đưa điện thoại cho Dương. Thế mà bây giờ hỏi tới thì lắp bắp. Cũng lúc này cô ý ta mở cửa ra, vừa thấy cô ấy thì Duy Mạnh liền đứng dậy chạy đến hỏi gấp gáp quên mất cả mình đang nói chuyện với bà Lan vậy giấu chuyện Dương đang nằm cấp cứu.

_ Cô ơi, tình hình vợ tôi sao rồi?.

_ Anh là gì của bệnh nhân.

_ Tôi là chồng của cô ấy .

_ Hiện tại bệnh nhân bị vết thương rất nghiêm trọng , mất máu rất nhiều. Các bác sĩ vẫn đang tập trung hết sức để cứu vợ anh. Người nhà cứ bình tĩnh chờ ở đây nhé.

Cô y tá rồi nói xong thì rời đi còn Duy Mạnh, anh bây giờ chẳng khác nào ngồi trên đống lửa cả. Trong lòng lo lắng bồn chồn không yên, anh cũng tự trách mình vì đã làm liên lụy tới Thuỳ Dương.



Bà Lan bên kia đầu dây đã nghe toàn bộ câu chuyện của Duy Mạnh và cô y tá. Bà gọi mãi trong điện thoại.

” Duy Mạnh. Con à… trả lời mẹ đi. Duy Mạnh, vợ con bị gì hả?.”

Lúc này âm thanh nho nhỏ trong máy phát ra khiến cho Duy Mạnh bừng tỉnh. Anh mới đưa điện thoại lên tai để nghe.

_ Alo. Mẹ còn đó không?.

_ Mẹ hỏi con có chuyện gì đã xảy ra hả?. Thuỳ Dương làm sao mà bị đâ.m hả?.

Từng câu hỏi dồn dập của bà Lan đặt ra Duy Mạnh biết bây giờ chẳng thể giấu bà được nữa rồi. Anh đành kể hết mọi chuyện cho mẹ mình nghe . Sau khi bà Lan nghe xong cũng thoáng sững sờ, bà lo lắng cho tính mạng của cô con dâu mà bà yêu thương. Hơn hết là bà tức giận Duy Mạnh một vì quá thương người thì bà lại trách người gây ảnh hưởng trực tiếp để xảy ra chuyện đau buồn này.

_ Con bé đó mẹ đã cảnh cáo một lần rồi thế mà vẫn còn dính dáng với con là như thế nào hả?.

_ Con chỉ nghĩ tình giúp cô ta lần này nữa. Mà lại không ngờ mọi việc lại thành ra thế này.

_ Nó tốt nhất đừng để mẹ gặp, còn nếu không nghe mà cứ lảng vảng quanh hai vợ chồng thì đừng trách mẹ

Duy Mạnh cũng không biết phải nói thêm gì nữa. Anh thở dài, bà Lan nghe thì biết con mình cũng mệt mỏi. Bà hỏi:

_ Con bé vẫn đang trong phòng phẫu thuật à?.

_ Dạ. Mới vào được 15 phút. Con vẫn chưa thấy bác sĩ ra.

_ Được rồi mẹ sẽ lên ngay. Con cứ bình tĩnh ở đó chờ con bé. Cả dòng họ nhà mình sống tốt tạo phước đức thế nên con bé sẽ vượt qua đại nạn này thôi. Vái trời vái phật con bé sẽ bình an. Thế thôi tắt máy mẹ sẽ lên ngay.

_ Dạ.

Bà Lan tắt máy rồi cũng đi thu xếp áo quần rồi lên bệnh viện với Duy Mạnh. Cũng may nhà ngoại cũng không xa đi hai ba tiếng là tới.

Duy Mạnh vừa tắt máy xong, anh giờ đang không biết bấu víu vào đâu. Vợ thì còn nằm trong kia không biết sống c.hết ra sao, cảm giác thật bí bách khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Lúc này Ánh Hồng mới lò mò đi đến. Duy Mạnh thấy cô ta thì anh tỏ thái độ không vui ra mặt, thật sự bây giờ anh chẳng muốn nhìn thấy mặt cô ta một chút nào.

_ Em đến đây làm gì?. Thật sự bây giờ anh không muốn thấy mặt em.

_ Anh Mạnh em xin lỗi. Nếu như em không gọi anh đến thì đã không có chuyện gì xảy ra. Thà là em bị gì cũng được, thật lòng em cũng không muốn ảnh hưởng đến người khác như thế này.

_ Đừng nói nữa em về đi. Tốt nhất chúng ta không còn mối quan hệ gì nữa thì cũng tránh gặp nhau để hai bên khỏi phiền phức.

_ Em…

Lúc này Bác sĩ Tuấn vừa đi đến, anh ta thấy Duy Mạnh ngồi đó thì đi đến hỏi thăm.

_ Sao rồi?. Vẫn chưa ra hả?.

_ Ừ.

_ Yên tâm đi tôi có nhờ đồng nghiệp rồi. Ca phẫu thuật sẽ thành công thôi.

_ Ừ cũng hy vọng là thế.

Một vị bác sĩ lớn trung tuổi mở cửa đi ra. Thấy cánh cửa vừa mở Duy Mạnh chạy đến hỏi dồn dập.

_ Bác sĩ tình hình vợ tôi sao rồi?. Cô ấy không sao chứ, vợ tôi vẫn ổn đúng không??

Ánh Hồng cũng chạy đến rồi hỏi han tình hình của Thuỳ Dương, sau sự việc này cô ta có lẽ cũng thấy do bản thân mình mà đã ảnh hưởng đến mạng sống của Dương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương