Cho Vay Để Cưới
Chương 22


Thấy thái độ kiên quyết của tôi, Duy Mạnh cũng không thể làm gì hơn.

Nhưng trước mắt là anh cũng xác định rõ được tình cảm của mình.

Không nói gì nữa liền thắt dây an toàn rồi lái xe cùng tôi trở về quê thăm ngoại.
Đoạn đường khá xa, từ Sài Gòn về quê tôi cũng mất phải 6 7 tiếng.

Ngồi trên xe vì không có uống thuốc say xe nên tôi hơi mệt, chỉ cố ngủ để quên đi cơn buồn nôn.

Duy Mạnh thấy tôi chẳng khác gì cọng bún thiu thế kia thì anh nói:
_ Em mệt lắm không?.
_ Cũng hơi mệt nhưng không sao đâu.
_ Lần trước em có mệt nhiều thế này đâu.
_ Chắc tôi hơi đói với lúc nãy nhờ phúc của anh nên mới ngồi chờ ngoài nắng đấy.
_ Xin lỗi em nhé.

Để tí nữa đi ngang quán ăn tôi sẽ dừng lại rồi vào kiếm gì ăn lót dạ.
Tôi không nói gì nữa mà ngủ tiếp.

Nhưng chẳng ngủ được tôi lại nhớ đến những lời mà Ánh Hồng đã nói, cũng có chút tò mò tôi mới lên tiếng hỏi anh:
_ Chuyện lúc nãy…
Tôi cứ ấp úng không nói rõ ràng.

Duy Mạnh khẽ nhìn tôi, anh như hiểu được tôi đang thắc mắc điều gì.

Liền đáp.
_ Có phải em thắc mắc chuyện Ánh Hồng không?.

Thật ra cô ấy đến phòng làm việc của tôi bất ngờ, sau khi đi họp về tôi mới biết là cô ấy đã ngồi đó.
_ Chứ không phải anh và cô ấy ở với nhau cả buổi sáng, còn…
_ Còn gì?.
_ Còn ABC gì gì đó.

Cô ấy nói như vậy, còn bảo anh rất mệt nữa.
Tôi nói xong thì nhìn chăm chăm biểu cảm trên mặt của anh, xem thử những điều đó có thật không thì bất ngờ Duy Mạnh nói:
_ À chuyện đó, thì trước khi tôi đi họp thì tôi và cô ấy cũng…
_ Cũng gì hả, đừng nói với tôi là hai người ngay phòng làm việc nhé.
Duy Mạnh cố tình trêu nên cứ ậm ừ không nói gì khiến tôi càng khó chịu hơn, vậy là những gì cô ta nói là đúng.

Tôi tức giận nói:
_ Anh cũng chỉ như những người đàn ông khác, nhu cầu cao.
Duy Mạnh bật cười trước mặt tôi.

Anh biết tôi đã mắc bẫy nên cười phá lên.
_ Anh cười gì, tập trung lái xe đi.
_ Em đúng là con nít.

Tôi nói vậy mà em cũng tin.

Thì ra em cũng biết ghen, thích tôi thì cứ nói đại đi.

Nghiện mà còn ngại.
_ Không nói với anh nữa.


Tôi ngủ đây.
Tôi biết mình bị gài nên chẳng nói được gì nữa.

Xấu hổ đành quay mặt đi.

Duy Mạnh một tay lái xe một tay giữ lấy tay tôi.

Anh bảo tôi mệt thì ngủ thêm đi, nào có quán ăn thì sẽ gọi.

Tôi như một chú cún nghe lời dựa vào ghế ngủ tiếp.Tôi ngủ lơ mơ thì Duy Mạnh gọi dậy,anh bảo dậy vào ăn gì đó rồi mình đi tiếp.

Thế là chúng tôi vào quán ăn uống nghỉ ngơi một chút nữa rồi lại tiếp tục lên xe và đi tiếp.

Bây giờ gần tới rồi tôi còn nôn nóng hơn gì nữa, sắp được gặp ngoại và cậu Huy rồi tôi vui quá.
Đến khi trời vừa tối thì cũng đã đến nơi.

Tôi bất ngờ vì Duy Mạnh không đưa tôi về trên nhà nội mà về dưới nhà ngoại tôi luôn.

Vừa xuống xe tôi chạy nhanh vào nhà miệng không ngừng kêu inh ỏi.
_ Ngoại ơi, cậu ơi con về rồi nè..
Cậu Huy trong nhà đi ra.

Cậu ngạc nhiên vì tôi về giờ này.
_ Sao con lại về giờ này, đi bằng gì về?.
_ Con xin nghỉ học một ngày để về.

Có anh Mạnh chở con về mà mọi người lại còn giấu con đấy may mà con bắt anh Hưng nói chứ không thì sao mà biết ngoại bệnh.
_ Ừ thì ngoại không muốn con lo lắng ảnh hưởng việc học.

Thế Duy Mạnh đâu?.
Cậu vừa hỏi dứt lời thì Duy Mạnh cũng vừa đi vào.

Anh lịch sự gật đầu chào cậu.
_ Con chào cậu, con mới về.
_ Ừ vào đi con.

Đi xe từ trên đó về chắc mệt vào rửa mặt mày đi chợ tỉnh táo.
_ Dạ.
Duy Mạnh đi rửa tay còn tôi vào xem bà ngoại thế nào rồi.

Mới vào trong thấy ngoại tôi đã chạy đến ôm chầm lấy bà.
_ Ngoại ơi, ngoại sao rồi có còn mệt nữa không?.
_ Ngoại khỏe ru à, sao không ở trển mà về làm gì.
_ Con lo cho ngoại lắm, nay nhìn ngoại ốm hẳn luôn.
_ Ôi bệnh tuổi già mà.

Bây cứ lo học hành cho tốt đi là ngoại mừng rồi.
_ Dạ.
Duy Mạnh cũng đi vào hỏi thăm bà, nhìn khuôn mặt ấy tôi biết bà vui lắm.

Duy Mạnh cũng hỏi han quan tâm bà chẳng giống như cái lần đầu gặp vừa thấy đểu giả mà thái độ còn không ưa nổi.

Tôi nhìn cũng vui trong lòng.
Ngồi chơi hỏi thăm ngoại một chút thì tôi đi tắm rửa rồi phụ cậu làm đồ ăn tối.


Duy Mạnh cũng vào phụ tôi, cả nhà quây quần bên nhau.

Cậu Huy khẽ nhìn tôi và Duy Mạnh cứ đùa giỡn, cậu cũng yên tâm phần nào.
Chỉ mới xa nhà không lâu mà tôi lại nhớ quá trời, nhìn căn nhà dù đã cũ kĩ nhưng lại chứa đựng nhiều ký ức vui vẻ của chúng tôi.
Ăn uống xong xuôi tôi ngồi thoa dầu bóp chân cho ngoại.

Tôi nói.
_ Chân ngoại gì mà nhiều xương quá, để Dương đi làm kiếm nhiều tiền rồi cho ngoại ăn thật nhiều để mập lên chứ như vậy cả da với xương không.
_ Tổ cha cô, giờ tôi già rồi da dẻ nó phải teo tóp nhăn nheo chứ.

Mà con lo tập trung học đi, vừa làm vừa học sao mà chịu được.
_ Con làm việc nhẹ mà ngoại không cần lo.
Bà ngoại thấy Mạnh đang ngồi ngoài hiên uống nước với cậu thì bà kéo tay tôi hỏi:
_ Thế lên đó thế nào, thằng Mạnh nó có chăm sóc con tốt không vậy?.
_ Ngoại yên tâm, anh ấy tốt với con lắm.
_ Ừ thế là tốt rồi.

Mà hai đứa có tiến triển gì không?.
Tôi nghe ngoại hỏi thì ái ngại.

Chỉ trả lời qua loa rồi đánh trống lảng sang chuyện khác
_ Cũng bình thường ạ mà bác sĩ cho ngoại thuốc nhiều không.

Con dò trên mạng thấy bảo đậu bắp xắt lát mỏng rồi ngâm một đêm để sáng uống là tốt cho xương khớp lắm, để mai con làm thử ngoại uống nha.
_ Ừ, hình như nhà mình có một ít ngoài vườn mà không biết có già chưa.
_ Dạ sáng mai con xem.

Thôi ngoại nằm nghỉ đi con đi tắm.
_ Ừ.
Bà ngồi đó kêu cậu Huy.
_ Huy ơi, lấy nước ấm cho cháu nó tắm đi con.
Tôi vội nói với bà.
_ Dạ con tự làm được mà.
Ngoài này, Huy nghe mẹ gọi thì tính đứng dậy đi vào, nhưng Duy Mạnh nói:
_ Cậu cứ ngồi uống nước đi.

Để đó con làm cho
_ Ừ thế vào pha nước cho vợ con đi, tắm nước nóng chứ giờ này cũng muộn rồi.
_ Dạ.
Duy Mạnh đi vào nhà rồi thấy tôi đi xuống dưới ánh cũng đi theo.

Tôi lấy áo quần vừa móc lên, vừa định bưng ấm nước trên bếp để đổ vào xô thì thấy anh đi xuống.

Duy Mạnh liền nói.
_ Nước nóng đấy để tôi làm cho.
_ Ôi ba cái này tôi làm được, anh cứ ra uống nước với cậu đi, tí tôi tắm xong thì anh vào tắm.
_ Cơ mà bây giờ tôi muốn tắm với em được không?.
Duy Mạnh biết chắc là tôi sẽ nhảy dựng lên thế nhưng vẫn muốn trêu chọc tôi.
_ Ai cho.

Anh đi lên đi, tôi tắm xong rồi anh tắm.
_ Tại sao không tắm chung nhỉ, chúng ta là vợ chồng mà.


Tắm chung cho đỡ hao nước nữa.
_ Anh khỏi lo, nhà tôi tiền thì thiếu thật chứ nước thì vô tư.

Thôi túm lại là anh đi lên giùm tôi cái, nào tôi tắm xong thì xuống tắm.
Tôi sợ Duy Mạnh sẽ ở lì đó rồi đòi tắm chung, anh chỉ mới nói là anh thích tôi nhưng tôi cần thời gian.

Mà với lại ở đây có bà có cậu tắm chung sao được.

Xua đuổi được Duy Mạnh đi rồi tôi mới yên tâm vào tắm.
Đêm đó, vì nhà ngoại tôi chỉ có hai chiếc giường.

Bình thường không có tôi thì cậu sẽ nằm một mình một giường.

Riêng hôm nay vì có cả hai vợ chồng tôi thế là cậu phải nằm chung với bà ngoại còn giường kia để cho hai chúng tôi.

Dù cho tôi có nói thế nào thì cậu cũng không chịu.
_ Hai đứa cứ ngủ giường đó đi, bà ngoại đêm hay dậy cậu quen giờ rồi nên nằm đây để lo cho bà luôn.

Hai đứa cứ ngủ ở đó đi cho thoải mái, đi xe cả buổi cũng mệt rồi.
_ Con không mệt đâu mà cậu.

Cậu nằm với anh Mạnh đi cho con nằm với bà đi mà.
_ Không, con nói nhiều rồi đấy.

Đi lại ngủ với chồng đi.
Bị cậu ngăn cản, tôi đành ôm gối đi vào trong buồng.

Đứng trước cửa buồng tôi không biết phải làm sao cả, từ ngày cưới đến giờ tôi với anh ta đã ngủ chung như thế này đâu.

Đi đi lại lại mãi cho đến khi Duy Mạnh kéo rèm bước ra.
_ Em làm gì không vào mà cứ đi đi lại lại thế?.
_ À tôi… tôi chỉ đang tập thể dục thôi một tí sẽ vào mà.
_ Ừ vào trước đi, tôi đi uống nước đã em muốn uống không?.
_ Không anh đi uống đi.
Duy Mạnh không nói gì nữa liền đi lấy nước.

Tôi lửng thửng ôm gối đi vào buồng, trong đầu thầm nghĩ ” Giờ phải làm sao đây, anh ta mà vào đây ngủ cùng thì lành ít dữ nhiều rồi.

Không lẽ chứ, suốt bao nhiêu năm gìn giữ không lẽ bị anh chiếm đoạt nhẹ nhàng như vậy.

Ôi thần linh ơi cứu con….

Giờ mà anh ấy làm gì mình thì sao nhỉ, hay là cho anh ta ngủ dưới đất đi, không… không.

Nếu mà vậy lỡ bệnh nữa thì bà ngoại mà biết thì mắng mình chết.

Mà không lẽ cho nằm chung vậy thì giống như mỡ dâng miệng mèo.


Đang vừa nghĩ rồi tưởng tượng.

Duy Mạnh uống nước rồi quay trở lại lúc nào tôi cũng không hay.

Cho đến khi anh đưa mặt mình đến sát với mặt tôi thì nói:
_ Em đang nghĩ gì vậy, Dương à… Dương…Duy Mạnh đang đứng đó gọi mãi mà tâm trí của cô gái trước mặt lại không để tâm.

Anh đi đến lay tay cho đến khi tôi giật mình, thấy anh đang đứng khá gần mình thì tôi vội lùi lại với lấy gối che lại ấp úng trả lời anh.
_.

Hả?.

Anh nói gì, mà anh vào lúc nào vậy??

_ Tôi vào cái lúc mà em cứ ngồi đó lẩm bẩm tôi gọi muốn khản cả cổ mà không nghe.

Mà nãy giờ tôi thấy em giống như mấy người bị xổng trại lắm rồi đó.
_ Này nha, anh đừng lợi dụng cơ hội rồi muốn nói gì thì nói nha, tôi cho anh ra ngoài ngủ cho muỗi nó thịt anh luôn bây giờ.
_ Em dám… tôi sẽ méc với ngoại.
_ Ờ tôi thách anh đó, đây là nhà tôi méc đi tôi sợ anh chắc.
_ Thật không, tôi lên nói ngoại đó nhé.

Mà nhà tôi nhà anh gì.

Nhà của em thì cũng giống của tôi thôi vì chúng ta là vợ chồng mà.
_ Anh đúng là lươn chúa.
_ Thế giờ sao cho ngủ không?.

Tôi là viên ngọc quý đấy, phải được bảo tồn.
_ Không.

Anh giống như động vật bậc cao thì có.
_ Được thôi.

Vậy thì em chờ ngoại xuống đi.
Duy Mạnh vừa quay lưng bước đi được mấy bước thì tôi sợ phiền ngoại nên bay tới kéo người anh ta lại, mà không ngờ mình bị hỏng chân.

Cũng may có Duy Mạnh kịp thời quay lui vội đưa tay đỡ lấy tôi, cả người tôi đã nằm gọn trong vòng tay của anh đôi môi cũng biết chỗ đáp ghê cơ, môi tôi chạm thẳng vào môi anh.

Không khí bỗng dưng im bặt, cả tôi và anh bốn mắt nhìn nhau.

Đây là lần đầu tiên mà tôi và anh ở khoảng cách gần nhau thế này lại còn môi chạm môi.

Mất một lúc sau tôi mới định thần lại rồi nói:
_ Cảm ơn anh, mà anh thả tôi xuống được rồi đó.
Duy Mạnh cũng bất giác ngại ngùng, anh không biết sao mà với một cô nhóc trước mặt này thì có lúc anh lại phải ngượng ngùng như kẻ mới yêu thế này.

Cảm giác nó lạ lẫm thú vị và chút đáng yêu.

Không giống như anh và Ánh Hồng.
_ Được rồi, anh lên ngủ chung đi.

Giờ này khuya rồi để bà ngoại ngủ tôi không muốn phiền bà.
Tôi ngại quá không biết nói gì nữa, lúng ta lúng túng vén mùng trèo lên giường trước.

Tôi nằm đó rồi lấy cái gối ôm chắn ở giữa.

Nhìn thấy Duy Mạnh vẫn đứng đực ra đó, tôi nói.
_ Anh còn đứng ngây ra đó, tắt đèn đi ngủ sớm đi cả tốn tiền điện.
_ Em lo quá, tốn thì tôi trả được chưa.
_ Hehe được.

Thôi mà tôi ngủ trước đây.
Tôi quay mặt vào trong rồi nhắm mắt ngủ, Duy Mạnh cũng không đứng đó nữa mà lên ngủ.

Nằm hoài mà tôi cũng không ngủ được, sao đêm nay lại thấy khó ngủ quá.

Không biết Duy Mạnh đã ngủ chưa nữa, nghĩ chắc anh cũng dễ ngủ thế nên tôi nhẹ nhàng quay người lại.

Dù đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi mà chiếc giường nó lại kêu lên tiếng cót két làm tôi cũng sợ ảnh hưởng đến Duy Mạnh.

Nhưng nhìn thấy anh vẫn nằm đó, hai tay đặt lên bụng dáng nằm gọn gàng.

Tôi lén nhìn lên khuôn mặt kia ngẫm nghĩ ngủ thôi mà có cần phải đẹp như vậy không.

Ngoài cái nết khó ưa với cái tính lăng nhăng thì tính ra cũng đẹp trai tài giỏi không kém các cậu ấm khác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương