Cho Vay Để Cưới
-
Chương 17
Trang đi rồi tôi cũng đi lên phòng.
Nhớ lại lời nhắn của Mạnh thế nên tôi lấy áo quần tắm rửa rồi chờ anh ta.
15 phút sau thì Duy Mạnh cũng về đến.
_ Anh về rồi à, đi tắm đi hôm nay tôi xả nước nóng giúp rồi đấy.
_ Ừ, em chờ tôi một chút, lát mình đi ăn.
_ Giờ này muộn rồi ăn uống gì nữa.
_ Sao em cứ thích cãi lời tôi nhỉ?.
Giờ này mới gần 9 giờ mà muộn gì.
Vào thay đồ khác đi rồi chờ tôi.
Duy Mạnh vào lấy đồ rồi đi tắm.
Lát sau trở ra, áo quần đã sạch sẽ tóc tai gọn gàng.
Không thể từ chối được nữa nên đành ngoan ngoãn theo Mạnh đi ăn.
Dù sao tôi cũng đâu có mất tiền nên ngại ngần gì nữa.
Lái xe đưa tôi đến một nhà hàng, tôi lại phải choáng ngợp vì lần đầu đặt chân đến một nơi sang trọng như thế này.
Ham nhìn xung quanh xém tí mà vấp té thì cũng may đã có Mạnh đỡ lại.
_ Ở đây đẹp quá, tôi không nghĩ mình cũng có thể đến những nơi như thế này.
_ Từ giờ em sẽ biết nhiều hơn khi đi với tôi.
_ Mà ăn tối thôi có cần phải đến đây không, tôi sợ mình không quen sẽ làm anh mất mặt lắm đó.
_ Đừng lo, cứ bình thường thôi.
Tôi theo Duy Mạnh đi vào trong, chúng tôi tiến đến một chiếc bàn nhỏ để ngồi.
Cũng gọi món, ăn uống rất bình thường cho đến khi hai chúng tôi đang nói chuyện thì có người không hẹn mà gặp, người mà Duy Mạnh đã yêu thương từ lâu đang từ phía kia bước vào.
Bất chợt tôi nhìn thấy một đôi nam nữ đang từ ngoài đi vào, và rõ ràng là tôi thấy anh ta thấy chúng tôi rồi nhưng vẫn giả bộ như ngạc nhiên lắm kéo theo cô gái đi thẳng đến đứng trước mặt, hình như cô ấy không muốn.
_ Ôi ai đây thế này, trùng hợp quá nhỉ?.
Cả tôi và Duy Mạnh ngước mặt lên nhìn, trước mắt tôi là một người đàn ông rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất là công tử.
Còn cô gái kia nửa , người gì đâu mà xinh đẹp đã vậy còn rất thơm nữa chứ.
Ánh mắt anh bỗng có chút lay động khi nhìn về người con gái trước mặt đang tay trong tay với người đàn ông kia.
Lúc này Duy Mạnh mới nói:
_ Hóa ra là hai người tưởng ai xa lạ chứ?.
Đình Hạo nhìn sang tôi, anh ta cũng có nghe loáng thoáng là Duy Mạnh đã kết hôn rồi tò mò hỏi:
_ Cô gái này là…?.
_ Giới thiệu với hai người đây là Thuỳ Dương “Vợ của tôi.”
Anh vừa nói vừa đưa tay kéo tôi sát vào người mình như thể yêu thương lắm.
Lời Duy Mạnh vừa dứt thì tôi nghĩ họ chắc là bạn thân của anh ta nên cũng cười nhẹ rồi lịch sự gật đầu chào hai người họ.
Đình Hạo đưa tay ra tính bắt tay với tôi, tôi cũng tính đưa tay ra nhưng chưa kịp thì tên chồng tôi lại nói.
_ Tôi nghĩ không cần đâu, vợ tôi không quen mấy kiểu chào hỏi thế này.
Khuôn mặt Đình Hạo trở nên xám xịt, tôi nhận thấy rõ được anh ta đang rất không hài lòng vì lời nói vừa rồi của Duy Mạnh.
Cô gái kia tôi để ý từ nãy đến giờ vẫn không nói gì nhưng có một điểm mà tôi nhìn thấy rõ đó là từ nãy đến giờ cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía chồng tôi.
Phải chăng cô ấy là cô gái tên Ánh Hồng đã được bé Lụa nhắc đến.
Lúc này cô ấy mới cất giọng mảnh mai nhẹ nhàng thanh thoát của mình.
_ Chào chị, tôi rất vui được quen biết, tôi là Ánh Hồng.
Quả nhiên là cô ấy, người tình cũ của chồng mình đây mà.
Tôi cũng chỉ cười cười rồi chào lại.
_ Vâng tôi là Thuỳ Dương.
_ Mà chị Dương coi bộ hạnh phúc nhỉ được lấy anh Mạnh mà anh ấy còn rất thương vợ nữa.
Người ngoài nhìn vào ganh tị lắm.
Duy Mạnh lại cười nhếch môi rồi đáp lại thẳng thừng, khiến cho Ánh Hồng khựng lại đôi mắt thoáng chốc man mác buồn
_ Điều đó đâu phải ai cũng được hưởng đâu.
Có phúc lắm tôi mới lấy được người vợ yêu thương và quan tâm mình thật lòng, vì tôi mà làm tất cả.
Ai ganh tị thì chịu chứ vợ tôi thì tôi thương tôi chiều thôi.
Bị Duy Mạnh nói móc mé, dằn mặt mình như thế thì Ánh Hồng chắc cũng không chịu nổi thêm một giây một phút nào nữa nên mới cười gượng rồi xin phép rời đi.
Sau khi Ánh Hồng với Đình Hạo đi rồi tôi mới đẩy người Duy Mạnh ra.
_ Giỏi thật đấy, anh đúng là siêu đỉnh luôn.
Tôi thật không ngờ anh lại diễn giỏi như vậy?.
Duy Mạnh không trả lời gì, anh ta bưng ly rượu lên uống ực một phát hết cả ly.
_ Này anh đau lòng à?.
Vậy tại sao lúc nãy lại mạnh miệng như thế với cô ấy, tôi thấy anh rõ ràng vẫn còn tình cảm với Ánh Hồng mà.
_ Em nói gì vậy.
Sao em… em biết?.
_ À tôi… tôi đoán vì có một lần vô tình tôi nghe bé Lụa nhắc đến cô gái tên Ánh Hồng, nó nói hai người rất yêu nhau còn tính đến chuyện cưới xin.
_ Đúng vậy, tôi và cô ấy trước đây đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc, yêu nhau được một thời gian thì gia đình cô ấy ngăn cản bởi họ chê tôi không bằng người đàn ông vừa rồi.
Vừa nói Duy Mạnh lại rót thêm lý rượu nữa rồi uống cạn.
Anh ta nói tiếp.
_ Tại sao con gái mấy người lại như thế, tham phú phụ bần.
Những thứ cô ấy cần tôi cũng có thể cố gắng để đáp ứng được mà.
Tại sao lại phải nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ mình mà phủi bỏ đi tình cảm của tôi chứ.
_ Anh đừng buồn nữa, tôi nghĩ cô ấy cũng khổ tâm lắm, vì gia đình vì ba mẹ nên mới chọn lựa việc rời xa anh.
_ Không, tôi nghĩ đó là do chính bản thân mình chứ chẳng ai ép buộc được gì cả, trừ phi mình không có cố gắng và tin tưởng vào đối phương.
Nghe những lời Duy Mạnh nói thì nghĩ cũng đúng, giả dụ nếu tôi là cô ấy thì tôi sẽ không như vậy mà cùng người mình yêu cố gắng đến cuối cùng, thà lấy người mình yêu chứ không bao giờ lấy người mà mình chẳng hề có tình cảm.Tôi cũng chẳng biết phải khuyên Duy Mạnh thế nào nữa.
Mà tự nhiên nói đi nói lại, tôi lại thấy có gì đó sai sai.
” Ủa hình như mình đang tự vả mặt chính mình hay gì nhỉ, mình cũng đang lấy người mà mình không yêu.
Hazzz”
Đang ăn ngon lành cho đến khi gặp hai người kia thì không khí bây giờ trở nên ngột ngạt hơn.
Thấy Duy Mạnh tâm trạng bất ổn nên tôi đề nghị đi về, chứ có ngồi lại cũng chẳng vui vẻ gì.
Duy Mạnh cũng không nuốt nổi nữa, chắc anh thấy áy náy với tôi nên liền cất giọng nói:
_ Tôi xin lỗi, vì tôi mà bữa ăn mất ngon.
_ Không sao đâu.
Chúng ta về thôi.
Trên xe ra về, Duy Mạnh bất chợt lấy ra một chiếc thẻ đưa cho tôi.
Anh nói:.
_ Em cầm lấy nó đi, rồi muốn mua gì thì mua rồi rút ra nộp tiền học phí nữa.
_ Tôi đâu cần mua gì nữa đâu, với lại tôi không biết xài cái này.
_ Để tí nữa về gần nhà rồi tôi chỉ cho.
Thời đại 4.0 mà không biết cái này là dỡ.
Ngừng chút Duy Mạnh nói:
_ Tranh thủ thời gian này để lợi dụng tôi đi, sau này khi chúng ta không còn gì nữa thì cũng có chút ít dư giả.
Tôi nghe anh ta nói thế thì cười nham nhở đáp lại:
_ Vậy thì tôi phải lợi dụng thật nhiều mới được, mà lợi dụng cả đời có được không?.
_ Không thể, tôi còn đi tìm vợ nữa chứ.
Không biết sao mà khi nghe Duy Mạnh nói vậy tôi lại thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả được, nhưng cũng chỉ là lướt qua thôi.
Sau đó cũng không nói gì nữa mà im lặng suốt quãng đường về nhà.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn đi học rồi đi làm thêm bình thường, chiều hôm đó sau khi tan học thì tôi lại cùng cái Trang đến tiệm cafe.
Mọi hôm vẫn tiếp đón và phục vụ khách rất bình thường và vui vẻ.
Nhưng hôm nay lại có một trường hợp mà lần đầu tiên mới gặp phải khiến tôi không thể nào chịu đựng nổi.
_ Này con kia, mày phục vụ kiểu gì đấy hả?.
Tao gọi một đằng mày lại bưng lên một nẻo là sao?.
Đó là tiếng của một cô gái đang đi cùng với đám bạn đến đây uống cafe, mà họ thì cũng không xa lạ gì với Trang và tôi nữa vì đây là những cô tiểu thư con nhà giàu kênh kiệu trong trường.
Đẹp thì đẹp đó nhưng xấu tính,hay bắt nạt mấy đứa nghèo như chúng tôi.
Cô ta đang dùng những lời lẽ rất khó nghe chửi thẳng mặt cái Trang.
Mà tính cái Trang thì nó hiền lành đâu có dám nói lại.
_ Rõ ràng hồi nãy cô đã order những nước uống này nên tôi mới làm.
_ Cô còn cãi ư?.
Nói rồi Thanh Thúy quay sang mấy người bạn của mình và hỏi:
_ Lúc nãy tụi mày có gọi những thứ này không hả, nói cho đúng không người ta lại bảo mình xạo.
Những người kia đồng thanh lên tiếng.
_ Không nha.
_ Không, tôi gọi capuchino, còn tôi gọi trà đào…
Thanh Thúy cười khẩy rồi nhìn về phía Trang nói:
_ Đấy cô nghe thấy rõ chưa? Tóm lại là cô phải chịu trách nhiệm về những thứ này và mang đến cho chúng tôi những thứ như chúng tôi đã gọi.
Còn không thì chúng tôi sẽ nói chuyện với chủ quán.
_ Các người đừng quá đáng như vậy chứ.
_ Quá đáng sao, như vậy là quá dễ cho cô rồi.
Còn nếu không thì bây giờ quỳ xuống đây van xin đi rồi tôi sẽ niệm tình chúng ta học chung trường rồi tôi tha cho.
_ Cô… tôi với mấy người không thù không oán, sao lại cố tình gây khó dễ như thế.
_ Đừng nói nhiều, giờ có quỳ không hay là muốn gọi chủ quán.
Thanh Thúy miệng thì nói nhưng ánh mắt thì lại liếc nhìn về phía trên lầu.
Lúc này Trang vì sợ ảnh hưởng đến tiệm cafe cũng như là sợ mất đi công việc này.
Thế nên Minh Trang đi đến gần chỗ Thanh Thúy rồi quỳ xuống.
Cô ta cười phấn khích và mỉa mai, còn giả vờ giả vịt làm đổ ly nước cam văng tung tóe vào người Minh Trang.
Tôi vừa phục vụ ở trên tầng hai xuống thì thấy một màn trước mắt vội vàng chạy đến đưa tay kéo cái Trang đứng lên.
Quay sang gấp gáp hỏi chuyện:
_ Chuyện gì thế này hả?.
Đứng dậy cho mình.
Sao cậu lại phải quỳ còn áo quần nữa bẩn hết rồi.
Minh Trang khuôn mặt buồn bã tủi thân, đôi mắt cậu ấy đã rưng rưng nước mắt.
Thanh Thúy thấy thế thì lớn giọng nói:.
_ Mày làm gì vậy con kia?.
Nó là người sai nên phải chịu thôi.
Ai biểu người ta oder một kiểu lại đi làm một kiểu.
_ Làm sao có chuyện đó được.
Trang nói tao nghe có phải vậy không?.
Nếu mà không đúng như mấy người nói thì tôi sẽ liều một phen ăn thua đủ với mấy người.
Tôi quay sang hỏi rõ Trang nhưng nó vẫn không nói gì, tôi nhìn thấy rõ trong mắt kiểu hơi sợ, một chút oan ức nữa.
Vỗ vỗ tay nó rồi nói:
_ Mày nói thật cho tao biết có phải vậy không, đừng sợ có tao đây rồi.
Cùng lắm thì đi kiếm công việc khác.
Minh Trang nhìn tôi.
Cậu ấy chần chừ không dám nói.
Thanh Thúy được nước thì lấn tới.
_ Thấy chưa, cô ta đâu dám nói gì, bây giờ thì xin lỗi đi còn không thì đừng mong mà làm việc ở đây.
Còn không thì mày chịu thay nó đi.
Vừa nói xong thì Thanh Thúy liền lấy lý trà sữa hất vào mặt tôi.
Mọi việc diễn ra rất nhanh khiến tôi không thể nào đỡ kịp.
Cô ta cùng đám bạn của mình đứng cười hả hê.
_ Mẹ kiếp con khốn này.
Chọc ai không chọc lại chọc trúng tôi, máu điên dồn lên não tôi chửi thề một câu rồi liền bay đến trước Thanh Thúy, một tay túm lấy tóc của cô ta còn một tay thì tát liên tục vào đôi má hồng hào kia.
Từng tiếng kêu la chí chóe của Thanh Thúy cùng với đám bạn, không khí trở nên náo loạn.
Minh Trang thấy tôi như thế thì cũng vào can ngăn nhưng sức nó thì đâu có lại tôi.
Thanh Thúy cũng không vừa, do tóc tôi dài với móng tay cô ta quá bén cộng thêm cái đám bạn kia hùa vào nữa thế nên tôi cũng bị thương không ít chỗ.
Cho đến khi anh chủ quán xuất hiện cùng với bảo vệ can ngăn ra.
_ Dừng lại, tôi nói dừng ngay lại.
Các người đang làm gì vậy hả???Tiếng vừa rồi là của anh Khánh chủ quán cafe.
Anh ấy thấy khung cảnh trước mắt lộn xộn, cả khách và nhân viên người nào người đó tóc tai chẳng ra gì thì ngán ngẩm hết sức.
Cũng chẳng biết lý do gì mà nhân viên của mình lại làm như thế, cũng may giờ này còn sớm nên khách chưa có đông.
Khánh đi đến rồi cất giọng hỏi:
_ Có chuyện gì vậy? Đây là chỗ làm ăn của tôi, mấy người muốn làm giang hồ chợ búa thì xin mời đi ra đường để tự giải quyết riêng tư.
Nói rồi anh quay sang nhìn đám người Thanh Thúy.
_ Xin lỗi không biết vì lý do gì mà khiến quý khách và nhân viên của tôi lại hành động như vậy?.
Một người trong đám đó liền nói:
_ Là tại con nhỏ nhân viên của anh.
Chúng tôi gọi một đằng thì lại phục vụ một nẻo.
Đã thế lại còn cãi.
Khánh nhìn theo hướng chỉ của cô ta.
Nhìn về Minh Trang, anh không nghĩ là lại có chuyện đó được, vì trước giờ từ khi vào làm Trang rất cẩn thận và chưa bao giờ bị khách mắng vốn oder sai gì cả.
Khánh không tin liền hỏi Trang.
_ Minh Trang, chuyện này có đúng như vậy không?.
Minh Trang nhìn anh Khánh rồi lại nhìn sang tôi.
Tôi biết bạn mình không làm sai như thế nên cầm chặt tay nó rồi nói:
_ Minh Trang! Mày cứ nói sự thật đi.
Nếu mình không làm gì sai thì không sợ.
Minh Trang lúc này mới nói với Khánh:
_ Anh Khánh thật sự em không hề nghe nhầm.
Những gì họ order đều là những món này, anh hãy tin em đi.
Tôi cũng nói vào thêm
_ Đúng rồi anh, bọn em làm với anh cũng một thời gian rồi tuy là không lâu nhưng anh cũng biết rõ mà.
Rõ ràng là bọn họ làm khó dễ cho tụi em.
_ Anh biết là bọn em trước giờ vẫn làm tốt, nhưng giờ khách nói vậy thì anh lấy gì để tin đây.
Đã thế còn tự ý đánh nhau với khách, làm như thế có biết ảnh hưởng đến tiệm lắm không?.
Nếu có chuyện gì em có thể báo với anh để xử lý, dù là do khách hay gì đi chăng nữa cũng không được làm thế còn đằng này lại đánh nhau.
Thanh Thúy cùng đám bạn hả hê khi tôi bị chủ mắng, được đà cô ta nói tiếp.
_ Tóm lại bây giờ anh xử lý sao thì nhanh gọn đi.
Một là họ phải xin lỗi tôi, còn hai thì anh cứ chuẩn bị mà chịu nộp phạt ở công an đi.
_ Mong quý khách từ từ để tôi giải quyết.
Thuỳ Dương, Minh Trang hai em xin lỗi họ đi.
Cả tôi và Trang nhìn nhau, rõ ràng là chúng tôi bị oan thế mà bây giờ lại phải xin lỗi cô ta sao, đừng có mơ.
Tôi cũng không nghĩ là anh Khánh lại vô lý như thế.
_ Anh Khánh anh nói vậy nghĩa là anh không tin bọn em sao?.
Anh thà tin họ chứ không tin tụi em.
_ Dương à đừng ngang bướng nữa, chỉ một câu xin lỗi thôi mà em xin lỗi là xong chứ gì?.
_ Vậy thì để em nói cho anh biết, em sẽ không bao giờ xin lỗi họ vì em và Trang không làm sai.
Anh có biết lúc nãy họ đã làm gì bọn em không, anh làm chủ thì anh phải biết nhân viên của mình như thế nào chứ mà thôi em cũng không nói nhiều nữa, nếu đã không tin tưởng nhau thì em nghĩ mình cũng không thể tiếp tục làm ở đây được nữa.
Lương những ngày vừa rồi em cũng không lấy, coi như trả lại số tiền trong bill lúc nãy cái Trang làm.
Ngừng chút tôi lại quay sang đám Thanh Thúy.
_ Chúng tôi và mấy người không thù không oán nên đừng dùng những trò tiểu nhân bỉ ổi đó.
Người làm trời nhìn đó.
Nghiệp quật không chừa một ai đâu.
Nói rồi tôi quay sang cái Trang.
_ Nếu bà muốn làm tiếp thì cứ xin lỗi rồi ở lại làm còn tôi không thể.
Quay sang chào Khánh rồi cởi bỏ tạp dề ra gấp gọn để trên bàn rồi vào phòng lấy balo sau đó rời khỏi quán cafe.
Minh Trang lúc này mới nói với Khánh.
_ Em xin lỗi vì đã phiền đến anh.
Nhưng bảo em xin lỗi họ thì cũng đừng hòng.
Nếu thật sự em sai thì em sẽ nhận còn không thì dù có ép cỡ nào cũng đừng mơ.
Chào anh.
Khánh tức giận quát.
_ Muốn nghỉ thì nghỉ hết đi.
Minh Trang nói xong cũng lấy đồ rồi chạy theo tôi.
Chỉ còn lại Khánh và đám người kia, khách giờ cũng vào đông hơn nên Khánh cũng chẳng biết làm sao, rối rít xin lỗi Thanh Thúy để cô ta nhanh chóng bỏ qua.
Thanh Thúy cũng vui mừng vì bọn tôi đã bị đuổi việc.
Tôi đi bộ được một đoạn thì Minh Trang chạy xe máy theo kịp phía sau.
_ Dương chờ tôi với.
Bà đi gì mà nhanh thế, làm tôi gọi mãi muốn đứt cả hơi.
_ Sao bà đi theo tôi làm gì?.
_ Bạn bè với nhau làm chung chỗ học chung lớp, có khó khăn thì mình cùng nhau vượt qua chứ.
Ở thì ở hết mà đi thì sao thiếu tôi được.
_ Nhưng bà nghỉ theo tôi rồi ba bà tính sao.
_ Đừng lo.
Ba tôi cũng không muốn tôi làm ở đó đi sớm về khuya.
_ Ừ.
Nếu mà làm đó họ đã không tin tưởng mình thì có làm gì họ cũng không tin.
Về thôi
Minh Trang lái con xe cà tàng chở tôi về.
Hai đứa tôi đúng là xui xẻo thiệt.
Đi làm cũng không yên với đám tiểu thư kia.
Người nghèo như chúng tôi thì có tội tình gì chứ, có ảnh hưởng gì tới họ đâu mà phải kiếm chuyện.
Nghĩ đến đám Thanh Thúy là cay không thể chịu được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook