Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
-
Chương 55
"Không gặp có thể sao?" Trương Lam ngửa đầu nhìn anh, Tiết Nhượng khom người, cầm túi đồ vừa mua ở trên đất lên, ôm cô, đi tới thang máy, quá nhiều người xem náo nhiệt, anh có chút không chịu được, vào thang máy, Tiết Nhượng mới đẩy Trương Lam tới trên vách tường, cúi đầu hôn cô một cái, nói: "Có thể, em ở cùng anh, cùng anh một chỗ, không cần đối mặt với ba mẹ anh."
Trương Lam ngẩn người, cô nhìn chằm chằm anh, nửa giây sau, nói: "Em, thật xin lỗi, em cũng không phải..... "
Cô chính là không vượt qua được khúc mắc trong lòng mình.
"Anh hiểu." Anh hôn xuống môi cô, sau đó lại nói: "Nhưng em phải cam đoan với anh, về sau nếu có chuyện gì, em không thể tắt máy, không thể trốn chạy."
Trương Lam nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau, đáp: "Được."
Xuống gara dưới tầng hầm, Tiết Nhượng nắm tay cô, lên xe, cũng cài dây an toàn cho cô, lúc rời đi, anh rên một tiếng, Trương Lam nghe thấy được, "Anh làm sao vậy?"
Tiết Nhượng lắc đầu: "Không có việc gì."
Sau đó anh vòng qua trước xe, nhưng tình cảnh tay anh nhẹ nhàng xoa xuống bụng kia, bị Trương Lam thấy được, ánh mắt Trương Lam đuổi theo anh, thấy anh vừa lên xe, một phen giữ chặt tay anh, một bàn tay khác của cô hơi đè nơi dạ dày anh một chút, Tiết Nhượng buồn hừ một tiếng.
"Anh đau bao tử? Buổi trưa chưa ăn?" Trương Lam sốt ruột hỏi.
Tiết Nhượng nắm tay cô nói: "Không có việc gì, trong nhà có thuốc bao tử."
"Tại sao buổi trưa anh không ăn?" Trương Lam rất sốt ruột, cô nói: "Nơi này có hiệu thuốc, anh ở trong xe chờ em, em đi mua."
"Lam Lam!" Tay Tiết Nhượng nắm tay cô, Trương Lam trừng anh một cái, đẩy tay anh ra, tháo dây an toàn, bước nhanh xuống xe, chạy tới thang máy.
Tiết Nhượng tựa lưng vào ghế ngồi, trên trán đổ mồ hôi, hai năm này công tác học tập, anh đều hợp chung lại mà làm, ở một mình, bữa ăn bữa không, bệnh bao tử cứ như vậy liền nặng thêm, tay Tiết Nhượng đặt ở trên tay lái siết chặt, lại nới ra.
Chỉ chốc lát, Trương Lam trở lại, cô vừa mở cửa xe, đổ thuốc bao tử ra, đưa cho anh, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, ngoan ngoãn há miệng, uống thuốc, sau khi uống thuốc xong, Trương Lam lấy cháo trắng vừa mua, nóng hổi đưa cho anh, "Uống thuốc xong thì ăn một chút cháo, sẽ tốt hơn một chút."
"Ừ." Tiết Nhượng vốn là muốn nâng tay lấy, sau đó lại buông xuống, đôi mắt anh đen nhánh nhìn Trương Lam, cúi đầu hỏi: "Em đút anh?"
Trương Lam: "..."
Nửa giây sau, cô múc cháo, thổi thổi, đút tới bên môi anh, Tiết Nhượng nhìn cô, há miệng, ngậm thìa.
Trương Lam lại liếc mắt trừng anh một cái, còn nói thêm: "Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
"Em thích."
Trương Lam không lên tiếng, từng thìa từng thìa đút cho anh, cô mua cũng không nhiều, chỉ chốc lát liền ăn xong, sắc mặt của Tiết Nhượng cũng tốt hơn một ít, Trương Lam ném túi to, mở cửa xe ở vị trí lái xe, nói: "Anh đi xuống, ngồi ở bên cạnh đi, em lái cho."
Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn cô, hôn khóe môi cô một cái, "Anh lái, không có việc gì đâu, em trở lại ngồi đi."
Trương Lam kéo tay anh xuống, "Anh bây giờ không thoài mái đâu."
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Hai người ở cạnh xe cãi nhau một chút, cuối cùng, Trương Lam không tranh với anh, thở phì phò trở lại vị trí bên cạnh, thắt dây an toàn lên, trừng anh một cái.
Tiết Nhượng chống đỡ đầu, nhìn nhìn, cười: "Anh không yếu như vậy đâu, tiểu tỷ tỷ."
"Trán của anh đều đổ mồ hôi, anh dám nói anh không đau?"" Trương Lam chỉ vào trán anh, bản thân cô không bị đau bao tử, nhưng cô có một thầy giáo chuyên ngành bị, mỗi lần giảng bài đến một nửa, bao tử đau chịu không nổi, ông chống tay trên bàn, ông nói ông mỗi bữa ăn không thể ăn nhiều, mỗi lần đều ăn một chút, nhưng phải ăn nhiều bữa, nếu không bao tử liền đau không chịu nổi.
" Tạm được, anh bình thường ăn cơm là được."
Tiết Nhượng nổ máy xe, đi ra gara dưới tầng hầm, anh vừa lái vừa nói: "Em phải tắm, cái váy trên người em cũng mặc hai ngày rồi."
Trương Lam cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện chiếc váy này cô không chỉ mặc hai ngày, tối hôm qua có nướng đồ ăn, mùi rất khó ngửi, cô vén lên ngửi một cái, liền ghét bỏ le lưỡi.
Tiết Nhượng nhìn đến, khẽ cười một tiếng.
Trong lòng buông lỏng rất nhiều, anh mở nhạc, âm nhạc mềm nhẹ ở trong xe vang lên, một đười lái về Vạn Khoa, sau khi dừng xe, Tiết Nhượng nắm tay Trương Lam, lên lầu, tay mang theo túi to, lên thang máy, gặp một người quen ở tầng tám, người đàn ông kia còn hỏi Tiết Nhượng: "Mang bạn gái đi mua sắm sao?"
Tiết Nhượng khẽ gật đầu, "Ừ."
"Bạn gái cậu rất xinh đẹp."
Lời này vừa nói ra, Tiết Nhượng kéo Trương Lam tới vị trí khác, trong thang máy liền có chút xấu hổ, thang máy vừa đến, người đàn ông kia vội vàng chào hỏi, sau đó liền đi ra.
Còn lẩm bẩm: "Xấu tính, nhìn một cái cũng không được."
Đến tầng lầu của Tiết Nhượng, Trương Lam cướp lấy chìa khóa, mở cửa, trên người cô có mùi, cô có chút dọa người, hơn nữa nghĩ lại lúc nãy ở bên trong khu mua sắm thương mại, cô còn tùy ý đi lại như vậy, người đi tới đi lui, không biết bọn họ có nghửi thấy mùi đồ nướng trên người cô hay không.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Lam thật căm tức, cô trừng mắt nhìn Tiết Nhượng một cái, đều do anh.
Tiết Nhượng mỉm cười, hôn xuống trán cô: "Được được, đều do anh, nhanh đi tắm rửa đi."
Trương Lam ngẩn người, cô nhìn chằm chằm anh, nửa giây sau, nói: "Em, thật xin lỗi, em cũng không phải..... "
Cô chính là không vượt qua được khúc mắc trong lòng mình.
"Anh hiểu." Anh hôn xuống môi cô, sau đó lại nói: "Nhưng em phải cam đoan với anh, về sau nếu có chuyện gì, em không thể tắt máy, không thể trốn chạy."
Trương Lam nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau, đáp: "Được."
Xuống gara dưới tầng hầm, Tiết Nhượng nắm tay cô, lên xe, cũng cài dây an toàn cho cô, lúc rời đi, anh rên một tiếng, Trương Lam nghe thấy được, "Anh làm sao vậy?"
Tiết Nhượng lắc đầu: "Không có việc gì."
Sau đó anh vòng qua trước xe, nhưng tình cảnh tay anh nhẹ nhàng xoa xuống bụng kia, bị Trương Lam thấy được, ánh mắt Trương Lam đuổi theo anh, thấy anh vừa lên xe, một phen giữ chặt tay anh, một bàn tay khác của cô hơi đè nơi dạ dày anh một chút, Tiết Nhượng buồn hừ một tiếng.
"Anh đau bao tử? Buổi trưa chưa ăn?" Trương Lam sốt ruột hỏi.
Tiết Nhượng nắm tay cô nói: "Không có việc gì, trong nhà có thuốc bao tử."
"Tại sao buổi trưa anh không ăn?" Trương Lam rất sốt ruột, cô nói: "Nơi này có hiệu thuốc, anh ở trong xe chờ em, em đi mua."
"Lam Lam!" Tay Tiết Nhượng nắm tay cô, Trương Lam trừng anh một cái, đẩy tay anh ra, tháo dây an toàn, bước nhanh xuống xe, chạy tới thang máy.
Tiết Nhượng tựa lưng vào ghế ngồi, trên trán đổ mồ hôi, hai năm này công tác học tập, anh đều hợp chung lại mà làm, ở một mình, bữa ăn bữa không, bệnh bao tử cứ như vậy liền nặng thêm, tay Tiết Nhượng đặt ở trên tay lái siết chặt, lại nới ra.
Chỉ chốc lát, Trương Lam trở lại, cô vừa mở cửa xe, đổ thuốc bao tử ra, đưa cho anh, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, ngoan ngoãn há miệng, uống thuốc, sau khi uống thuốc xong, Trương Lam lấy cháo trắng vừa mua, nóng hổi đưa cho anh, "Uống thuốc xong thì ăn một chút cháo, sẽ tốt hơn một chút."
"Ừ." Tiết Nhượng vốn là muốn nâng tay lấy, sau đó lại buông xuống, đôi mắt anh đen nhánh nhìn Trương Lam, cúi đầu hỏi: "Em đút anh?"
Trương Lam: "..."
Nửa giây sau, cô múc cháo, thổi thổi, đút tới bên môi anh, Tiết Nhượng nhìn cô, há miệng, ngậm thìa.
Trương Lam lại liếc mắt trừng anh một cái, còn nói thêm: "Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
"Em thích."
Trương Lam không lên tiếng, từng thìa từng thìa đút cho anh, cô mua cũng không nhiều, chỉ chốc lát liền ăn xong, sắc mặt của Tiết Nhượng cũng tốt hơn một ít, Trương Lam ném túi to, mở cửa xe ở vị trí lái xe, nói: "Anh đi xuống, ngồi ở bên cạnh đi, em lái cho."
Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn cô, hôn khóe môi cô một cái, "Anh lái, không có việc gì đâu, em trở lại ngồi đi."
Trương Lam kéo tay anh xuống, "Anh bây giờ không thoài mái đâu."
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Hai người ở cạnh xe cãi nhau một chút, cuối cùng, Trương Lam không tranh với anh, thở phì phò trở lại vị trí bên cạnh, thắt dây an toàn lên, trừng anh một cái.
Tiết Nhượng chống đỡ đầu, nhìn nhìn, cười: "Anh không yếu như vậy đâu, tiểu tỷ tỷ."
"Trán của anh đều đổ mồ hôi, anh dám nói anh không đau?"" Trương Lam chỉ vào trán anh, bản thân cô không bị đau bao tử, nhưng cô có một thầy giáo chuyên ngành bị, mỗi lần giảng bài đến một nửa, bao tử đau chịu không nổi, ông chống tay trên bàn, ông nói ông mỗi bữa ăn không thể ăn nhiều, mỗi lần đều ăn một chút, nhưng phải ăn nhiều bữa, nếu không bao tử liền đau không chịu nổi.
" Tạm được, anh bình thường ăn cơm là được."
Tiết Nhượng nổ máy xe, đi ra gara dưới tầng hầm, anh vừa lái vừa nói: "Em phải tắm, cái váy trên người em cũng mặc hai ngày rồi."
Trương Lam cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện chiếc váy này cô không chỉ mặc hai ngày, tối hôm qua có nướng đồ ăn, mùi rất khó ngửi, cô vén lên ngửi một cái, liền ghét bỏ le lưỡi.
Tiết Nhượng nhìn đến, khẽ cười một tiếng.
Trong lòng buông lỏng rất nhiều, anh mở nhạc, âm nhạc mềm nhẹ ở trong xe vang lên, một đười lái về Vạn Khoa, sau khi dừng xe, Tiết Nhượng nắm tay Trương Lam, lên lầu, tay mang theo túi to, lên thang máy, gặp một người quen ở tầng tám, người đàn ông kia còn hỏi Tiết Nhượng: "Mang bạn gái đi mua sắm sao?"
Tiết Nhượng khẽ gật đầu, "Ừ."
"Bạn gái cậu rất xinh đẹp."
Lời này vừa nói ra, Tiết Nhượng kéo Trương Lam tới vị trí khác, trong thang máy liền có chút xấu hổ, thang máy vừa đến, người đàn ông kia vội vàng chào hỏi, sau đó liền đi ra.
Còn lẩm bẩm: "Xấu tính, nhìn một cái cũng không được."
Đến tầng lầu của Tiết Nhượng, Trương Lam cướp lấy chìa khóa, mở cửa, trên người cô có mùi, cô có chút dọa người, hơn nữa nghĩ lại lúc nãy ở bên trong khu mua sắm thương mại, cô còn tùy ý đi lại như vậy, người đi tới đi lui, không biết bọn họ có nghửi thấy mùi đồ nướng trên người cô hay không.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Lam thật căm tức, cô trừng mắt nhìn Tiết Nhượng một cái, đều do anh.
Tiết Nhượng mỉm cười, hôn xuống trán cô: "Được được, đều do anh, nhanh đi tắm rửa đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook