Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
-
Chương 54
Xe Land Rover màu đen đi trên đường ở thành phố, Tiết Nhượng tay khoác lên cửa xe, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, chân ga vẫn luôn buông, anh chưa gấp, vẫn luôn chậm rãi chờ, tầm mắt nhìn ở chung quanh, mắt nhìn thấy khu mua sắm thương mại, anh liền lái vào, dừng xe lại, sau đó dập tắt thuốc, chạy vào.
Từng vòng từng vòng tìm, điện thoại di động của Trương Lam tắt máy, lại tắt máy điện thoại, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, tìm từng tầng một.
Anh không bỏ qua bất kỳ nơi nào mà những cô gái thích đến, ngay cả quán cà phê anh cũng đi vào, đi một vòng đi ra, nhưng vẫn luôn không thấy Trương Lam, ngay cả vạt áo cũng không thấy.
Anh tìm hai giờ, từ trong khu mua sắm đi ra, anh tựa vào cạnh cửa, đốt một điếu thuốc, mặt mày đã không còn hăng hái như hôm qua.
Chán chường, anh lại hít một hơi thuốc, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, một giờ rưỡi trưa, điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra nhìn một cái, là Chung Lệ Nhan.
Anh nhìn một hồi, mới nhận, Chung Lệ Nhan ở đầu bên kia hỏi: "Ở đâu? Muốn về nhà ăn không?"
"Con không về, hai người về Phí thành trước đi."
"Tại sao?"
" Không tại sao....."
Chung Lệ Nhan đầu bên kia chần chờ một chút, hỏi: "Con có phải có bạn gái hay không?"
"Đúng vậy."
"Tốt quá, mang bạn gái trở về cho mẹ nhìn xem."
"Cô ấy tên Trương Lam."
"Tút tút tút....." Đầu bên kia treo máy, tay Chung Lệ Nhan run lên, Tiết Khang đang xếp đũa xuống, thấy thế, hỏi: "Bà làm sao vậy?"
Chung Lệ Nhan lắc đầu, đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách, bà vội vàng xốc lên rương hành lý, nói: "Đi, chúng ta trở về Phí thành."
"Tại sao? Thức ăn vừa mới làm xong, con trai không về ăn sao?" Tiết Khang hơi sửng sốt, kéo tay Chung Lệ Nhan lại, Chung Lệ Nhan lắc đầu nói: "Không ăn nổi, đi mau, nếu không đi, con trai đời này cũng sẽ không tha thứ cho chúng ta, đi thôi.... Đi thôi..... "
Tiết Khang nhìn vợ như vậy, trong lòng đại khái đoán được chuyện gì, ông hỏi: "Chuyện bạn gái của nó? Sẽ không phải là...."
"Đi thôi." Chung Lệ Nhan nắm tay ông, ngữ khí mang theo sốt ruột.
Tiết Khang ném chiếc đũa, vội vàng cầm lấy túi công văn của ông, sau khi đi theo Chung Lệ Nhan ra cửa, cũng nói: "Lúc trước bà không nên làm như vậy, làm sao bà.... Ài, tôi còn phải đi họp, đưa vé cho bà về trước?"
" Đều được." Chung Lệ Nhan cúi đầu nhìn rương hành lý, nói.
...
Tiết Nhượng lại dừng xe, lúc này là ở một thành phố bên cạnh khu thương mại, trời nóng nực, vừa xuống xe, sóng nhiệt liền đập vào mặt, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, sải bước đi tới khu mua sắm, vừa đi vào, đối diện vừa vặn đụng phải Cao muội cùng một bạn học nữ người khác, Tiết Nhượng không có tâm tư đi chú ý người khác.
Quay người đi tới thang máy, Cao muội thấy anh, lập tức ngăn anh lại nói: "Hắc, Tiết Nhượng."
Tiết Nhượng dừng bước lại, nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ một chút, Cao muội chỉ chính mình: "Em là bạn cùng phòng của Trương Lam."
Tiết Nhượng gật đầu, nói: "Tôi biết, tôi mới vừa tới trường học mấy người, mấy người đều đi từ trong ký túc xá... "
"Đúng vậy, cuối tuần mà, không đúng, anh đi ký túc xá chúng tôi làm gì? Lam Lam đâu?" Cao muội sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua anh đem người đi.
Tiết Nhượng mím chặt môi, tròng mắt sâu thẳm, Cao muội đoán chừng đã nhìn ra có điều gì đó, hỏi: "Có phải cãi nhau hay không?"
Tiết Nhượng sờ điện thoại di động một cái, nói: "Ừ, tôi đi tìm cô ấy, mấy người có liên lạc với cô ấy không?"
"Không có, nếu không, tôi gọi điện cho cô ấy thử xem?"
"Làm phiền cô."
Ngữ khí Tiết Nhượng thận trọng, điều này làm cho Cao muội cảm giác bản thân mình đang gánh một trách nhiệm trọng đại, vừa gọi vừa nói, "Yên tâm, đợi một lát tôi nói cho anh mấy nơi cô ấy thường đi tới, cô ấy thông thường sẽ không đi quá xa, hơn nữa, nơi cô ấy có thể đi dạo cũng chỉ là mấy cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng, Tần Thiên bên kia anh gọi rồi sao?"
"Đã gọi."
"Được."
Nhưng Cao muội bên này cũng tắt máy, lúc cô ấy nghe được bên trong nói "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được", cô ấy trừng lớn mắt, một mặt không dám tin.
Tiết Nhượng hỏi: "Có phải tắt máy hay không?"
Cao muội nắm điện thoại gật đầu: "Ừ."
"Được rồi." Tiết Nhượng không nói gì thêm, anh nắm chặt điện thoại, đi đến thang máy.
"A, bên kia khu thương mại có mấy cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng cô ấy thường hay đi, còn có Starbucks, còn có quán vịt nướng bên kia."
"Ừ."
Tiết Nhượng nhấn thang máy, tầng bốn là tầng mỹ thực, tầng ba là giày mũ quần áo các loại, tầng hai chính là siêu thị, Tiết Nhượng bắt đầu từ tầng hai tìm, ở siêu thị đi dạo một vòng, mới lên tầng ba, mỗi cửa hàng anh cũng không bỏ qua, đến tầng bốn, đã hai giờ chiều, liền nhìn thấy một người mặc chiếc váy quen mắt từ cửa hàng trước anh đi ra.
Chính là cái váy mà anh mua kia.
Tiết Nhượng tay nắm bình nước căng thẳng, vội vàng đuổi theo, đến gần, bước chân anh dừng lại, anh tựa vào trên vách tường, nhìn cô.
Trương Lam mua một ít sushi, lại mua sữa chua ở quán đối diện, sau đó xuống tầng, tầng một có một hoa viên nhỏ còn có ghế dựa, cô ra thang máy, Tiết Nhượng liền đi theo....
Trương Lam cũng không phát hiện có người đi theo cô, lúc tâm tình không tốt, liền ăn ăn ăn, ăn xong tâm tình cũng tốt lên, cô xoay người ngồi vào ghế tựa, chung quanh còn có rất nhiều người ngồi, cô mở ống sữa chua cùng sushi ra, gắp lên ăn.
Hai gò má phồng lên, Tiết Nhượng ngồi ở cái ghế đối diện, nhìn cô.
Khi cô cúi người xuống, một chiếc vòng cổ liền rơi ra, mặt trên là một chiếc nhẫn, trái tim Tiết Nhượng co rụt lại, anh nâng tay, vuốt ve cái nhẫn của mình.
Từng vòng từng vòng tìm, điện thoại di động của Trương Lam tắt máy, lại tắt máy điện thoại, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, tìm từng tầng một.
Anh không bỏ qua bất kỳ nơi nào mà những cô gái thích đến, ngay cả quán cà phê anh cũng đi vào, đi một vòng đi ra, nhưng vẫn luôn không thấy Trương Lam, ngay cả vạt áo cũng không thấy.
Anh tìm hai giờ, từ trong khu mua sắm đi ra, anh tựa vào cạnh cửa, đốt một điếu thuốc, mặt mày đã không còn hăng hái như hôm qua.
Chán chường, anh lại hít một hơi thuốc, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, một giờ rưỡi trưa, điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra nhìn một cái, là Chung Lệ Nhan.
Anh nhìn một hồi, mới nhận, Chung Lệ Nhan ở đầu bên kia hỏi: "Ở đâu? Muốn về nhà ăn không?"
"Con không về, hai người về Phí thành trước đi."
"Tại sao?"
" Không tại sao....."
Chung Lệ Nhan đầu bên kia chần chờ một chút, hỏi: "Con có phải có bạn gái hay không?"
"Đúng vậy."
"Tốt quá, mang bạn gái trở về cho mẹ nhìn xem."
"Cô ấy tên Trương Lam."
"Tút tút tút....." Đầu bên kia treo máy, tay Chung Lệ Nhan run lên, Tiết Khang đang xếp đũa xuống, thấy thế, hỏi: "Bà làm sao vậy?"
Chung Lệ Nhan lắc đầu, đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách, bà vội vàng xốc lên rương hành lý, nói: "Đi, chúng ta trở về Phí thành."
"Tại sao? Thức ăn vừa mới làm xong, con trai không về ăn sao?" Tiết Khang hơi sửng sốt, kéo tay Chung Lệ Nhan lại, Chung Lệ Nhan lắc đầu nói: "Không ăn nổi, đi mau, nếu không đi, con trai đời này cũng sẽ không tha thứ cho chúng ta, đi thôi.... Đi thôi..... "
Tiết Khang nhìn vợ như vậy, trong lòng đại khái đoán được chuyện gì, ông hỏi: "Chuyện bạn gái của nó? Sẽ không phải là...."
"Đi thôi." Chung Lệ Nhan nắm tay ông, ngữ khí mang theo sốt ruột.
Tiết Khang ném chiếc đũa, vội vàng cầm lấy túi công văn của ông, sau khi đi theo Chung Lệ Nhan ra cửa, cũng nói: "Lúc trước bà không nên làm như vậy, làm sao bà.... Ài, tôi còn phải đi họp, đưa vé cho bà về trước?"
" Đều được." Chung Lệ Nhan cúi đầu nhìn rương hành lý, nói.
...
Tiết Nhượng lại dừng xe, lúc này là ở một thành phố bên cạnh khu thương mại, trời nóng nực, vừa xuống xe, sóng nhiệt liền đập vào mặt, Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, sải bước đi tới khu mua sắm, vừa đi vào, đối diện vừa vặn đụng phải Cao muội cùng một bạn học nữ người khác, Tiết Nhượng không có tâm tư đi chú ý người khác.
Quay người đi tới thang máy, Cao muội thấy anh, lập tức ngăn anh lại nói: "Hắc, Tiết Nhượng."
Tiết Nhượng dừng bước lại, nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ một chút, Cao muội chỉ chính mình: "Em là bạn cùng phòng của Trương Lam."
Tiết Nhượng gật đầu, nói: "Tôi biết, tôi mới vừa tới trường học mấy người, mấy người đều đi từ trong ký túc xá... "
"Đúng vậy, cuối tuần mà, không đúng, anh đi ký túc xá chúng tôi làm gì? Lam Lam đâu?" Cao muội sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua anh đem người đi.
Tiết Nhượng mím chặt môi, tròng mắt sâu thẳm, Cao muội đoán chừng đã nhìn ra có điều gì đó, hỏi: "Có phải cãi nhau hay không?"
Tiết Nhượng sờ điện thoại di động một cái, nói: "Ừ, tôi đi tìm cô ấy, mấy người có liên lạc với cô ấy không?"
"Không có, nếu không, tôi gọi điện cho cô ấy thử xem?"
"Làm phiền cô."
Ngữ khí Tiết Nhượng thận trọng, điều này làm cho Cao muội cảm giác bản thân mình đang gánh một trách nhiệm trọng đại, vừa gọi vừa nói, "Yên tâm, đợi một lát tôi nói cho anh mấy nơi cô ấy thường đi tới, cô ấy thông thường sẽ không đi quá xa, hơn nữa, nơi cô ấy có thể đi dạo cũng chỉ là mấy cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng, Tần Thiên bên kia anh gọi rồi sao?"
"Đã gọi."
"Được."
Nhưng Cao muội bên này cũng tắt máy, lúc cô ấy nghe được bên trong nói "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được", cô ấy trừng lớn mắt, một mặt không dám tin.
Tiết Nhượng hỏi: "Có phải tắt máy hay không?"
Cao muội nắm điện thoại gật đầu: "Ừ."
"Được rồi." Tiết Nhượng không nói gì thêm, anh nắm chặt điện thoại, đi đến thang máy.
"A, bên kia khu thương mại có mấy cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng cô ấy thường hay đi, còn có Starbucks, còn có quán vịt nướng bên kia."
"Ừ."
Tiết Nhượng nhấn thang máy, tầng bốn là tầng mỹ thực, tầng ba là giày mũ quần áo các loại, tầng hai chính là siêu thị, Tiết Nhượng bắt đầu từ tầng hai tìm, ở siêu thị đi dạo một vòng, mới lên tầng ba, mỗi cửa hàng anh cũng không bỏ qua, đến tầng bốn, đã hai giờ chiều, liền nhìn thấy một người mặc chiếc váy quen mắt từ cửa hàng trước anh đi ra.
Chính là cái váy mà anh mua kia.
Tiết Nhượng tay nắm bình nước căng thẳng, vội vàng đuổi theo, đến gần, bước chân anh dừng lại, anh tựa vào trên vách tường, nhìn cô.
Trương Lam mua một ít sushi, lại mua sữa chua ở quán đối diện, sau đó xuống tầng, tầng một có một hoa viên nhỏ còn có ghế dựa, cô ra thang máy, Tiết Nhượng liền đi theo....
Trương Lam cũng không phát hiện có người đi theo cô, lúc tâm tình không tốt, liền ăn ăn ăn, ăn xong tâm tình cũng tốt lên, cô xoay người ngồi vào ghế tựa, chung quanh còn có rất nhiều người ngồi, cô mở ống sữa chua cùng sushi ra, gắp lên ăn.
Hai gò má phồng lên, Tiết Nhượng ngồi ở cái ghế đối diện, nhìn cô.
Khi cô cúi người xuống, một chiếc vòng cổ liền rơi ra, mặt trên là một chiếc nhẫn, trái tim Tiết Nhượng co rụt lại, anh nâng tay, vuốt ve cái nhẫn của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook