Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
-
Chương 42
Đến trong công viên, trong sân không có ai, lúc trời nóng mới có người ở đây nghỉ ngơi, bây giờ lạnh như vậy, mọi người đều ở trong nhà mở lò sưởi, Chung Lệ Nhan trước tìm một chỗ ngồi xuống, bà nhìn Trương Lam, Trương Lam cẩn thận đi tới, cúi đầu ngồi ở phía đối diện bà.
Ngay cả Chung Lệ Nhan không nói, Trương Lam cũng có thể qua nét mặt của bà nhìn ra được Chung Lệ Nhan tìm cô khẳng định không phải chuyện tốt gì.
Sau khi ngồi xuống, Chung Lệ Nhan nhìn Trương Lam, không lên tiếng.
Trương Lam thấy bà không lên tiếng, cũng không dám nói lời nào, liền trầm mặc như vậy một hồi, điện thoại của Chung Lệ Nhan reo lên, giống như phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, Chung Lệ Nhan tắt điện thoại đi, bà nói: "Dì cũng không quanh co lòng vòng."
Bà vừa nói lời này ra, Trương Lam theo bản năng ngồi thẳng người, giống như là học sinh tiểu học gặp phải thầy cô giáo vậy, trên mặt rất cung kính, hai mắt Chung Lệ Nhan sâu thẳm, bà nói: "Dì hy vọng cháu có thể chia tay Tiết Nhượng, các cháu mới học cao nhất*, không thích hợp nói chuyện yêu đương."
*Lớp mười.
Hai chữ chia tay làm cho Trương Lam một trận choáng váng, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói: "Dì, cháu sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của Tiết Nhượng, cháu... Không đúng, cậu ấy sau khi ở cùng một chỗ với cháu, thành tích vẫn tốt như vậy."
"Bây giờ không nhìn ra vấn đề, bởi vì các cháu học cùng chung một lớp, nếu cao nhị* thì sao? Sau này phân ban thì sao, thằng bé vì cùng yêu đương hẹn hò với cháu, có phải hay không mỗi ngày phải chạy đến phòng học của cháu tìm cháu? Như vậy trễ nãi thằng bé học tập thì sao? Thằng bé từ sau khi cùng cháu yêu đương, cơ hồ mỗi đêm đều đi ra ngoài, chúng ta cũng không biết thằng bé đi ra ngoài làm gì, nhà chúng ta chỉ có một đứa con trai là nó, nhà chúng ta cũng không giống với nhà cháu."
*Lớp mười một.
Chung Lệ Nhan theo thói quen giáo huấn người, đè thấp giọng, uy nghiêm mười phần, Trương Lam bị mấy câu bà nói liên tục như vậy, đều không dám mở miệng, cô muốn nói, cậu ấy không cần đến tìm cháu, cháu sẽ đi tìm cậu ấy, nhưng cô lại không dám, Chung Lệ Nhan tiếp tục nói: "Dì hiện tại cầu cháu cùng thằng bé chia tay."
"Dì! Cháu sẽ không liên lụy tới cậu ấy."
"Cháu dám cam đoan sao? Cháu xác định thành tích của thằng bé cao nhị sẽ luôn bảo trì như vậy sao? Thằng bé có thể thi được trường y sao?"
"Trường y?" Trương Lam sửng sốt, "Cậu ấy, cậu ấy không phải muốn làm thương nhân sao?"
"A! Dì cùng cha nó đều sẽ không đồng ý, Trương Lam, dì cầu xin cháu, được không? Cháu chia tay đi, nhà các cháu điều kiện tốt, không phải nhà chúng ta có thể so sánh, chúng ta chỉ có một đứa con là nó, nếu tương lai thằng bé không có tiền đồ, nhà chúng ta sau này sẽ phá hủy." Nói xong, Chung Lệ Nhan liền đứng lên, đi đến trước mặt Trương Lam, Trương Lam vừa thấy bà đứng lên liền sợ hãi, thân mình theo bản năng rụt về sau.
Chung Lệ Nhan đi đến trước mặt cô, hơi khom người xuống, tay nắm chặt tay Trương Lam, Trương Lam muốn giãy giụa, nhưng tay đã bị bắt lại, giọng Chung Lệ Nhan đột nhiên ôn nhu, nói: "Coi như dì cầu xin cháu, được không? Cháu cùng thằng bé chia tay, sau đó nếu cháu cảm thấy mỗi ngày ở trường học chạm mặt xấu hổ không nói nên lời, dì liền tiến hành chuyển trường cho thằng bé."
"Chuyển trường!" Trương Lam cả kinh nói: "Dì, cậu ấy vì sao lại phải chuyển trường."
"Cháu không hiểu sao? Vì không cho hai người các cháu ở cùng nhau."
"Không được, dì, dì ngàn vạn lần đừng làm như vậy."
"Vậy cháu sẽ chia tay sao?"
"Dì!"
Giọng của Trương Lam cũng khàn khàn, sắc mặt cô trắng bệch, giọng run rẩy, không ngừng lắc đầu, Chung Lệ Nhan nắm tay cô thật chặt, trên gò má Chung Lệ Nhan cũng rơi xuống một giọt nước mắt, bà nghẹn ngào nói: "Trương Lam, coi như là dì cầu xin cháu, chỉ cần cháu nói chia tay, thằng bé sẽ chết lòng, tuyệt đối sẽ không làm phiền cháu."
"Dì... "Trương Lam không nhịn được, cô cũng khóc, ngực cô rất khó chịu, đặc biệt muốn khóc thật lớn, Chung Lệ Nhan tiếp tục nói: "Nếu cháu không cùng thằng bé chia dì... "
Chung Lệ Nhan xoay người lấy túi sách ở một bên, từ trong lấy ra một chiếc dao cắt hoa quả, Trương Lam lau nước mắt liếc mắt nhìn đến chiếc dao, kinh ngạc, giãy giụa nói: "Dì, dì muốn làm gì?"
"Đừng sợ!" Chung Lệ Nhan vỗ vỗ tay Trương Lam, bà mở nắp của chiếc dao, giơ chiếc dao lên, nói: "Cháu nếu không chịu chia tay, dì chỉ có thể ở đây kết liễu bản thân, tuổi bây giờ của các cháu không thể yêu đương, sẽ hủy hoại thằng bé, thằng bé mà bị hủy hoại tương đương với dì cũng bị hủy, nếu cháu không muốn nói, vậy dì chỉ có thể xuống hoàng tuyền trước."
Trương Lam cả người cứng đờ.
Cô nhìn chiếc dao kia, trong giọng nói của Chung Lệ Nhan có uy hiếp, cô rất rõ ràng, rành mạch.
Nếu cô không đồng ý chia tay, Chung Lệ Nhan thật sự sẽ làm bản thân bị thương, Tiết Nhượng sẽ tha thứ cho cô sao? Còn có thể cùng ở bên cô sao? Sẽ không, đều sẽ không.
Ngay cả Chung Lệ Nhan không nói, Trương Lam cũng có thể qua nét mặt của bà nhìn ra được Chung Lệ Nhan tìm cô khẳng định không phải chuyện tốt gì.
Sau khi ngồi xuống, Chung Lệ Nhan nhìn Trương Lam, không lên tiếng.
Trương Lam thấy bà không lên tiếng, cũng không dám nói lời nào, liền trầm mặc như vậy một hồi, điện thoại của Chung Lệ Nhan reo lên, giống như phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, Chung Lệ Nhan tắt điện thoại đi, bà nói: "Dì cũng không quanh co lòng vòng."
Bà vừa nói lời này ra, Trương Lam theo bản năng ngồi thẳng người, giống như là học sinh tiểu học gặp phải thầy cô giáo vậy, trên mặt rất cung kính, hai mắt Chung Lệ Nhan sâu thẳm, bà nói: "Dì hy vọng cháu có thể chia tay Tiết Nhượng, các cháu mới học cao nhất*, không thích hợp nói chuyện yêu đương."
*Lớp mười.
Hai chữ chia tay làm cho Trương Lam một trận choáng váng, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói: "Dì, cháu sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của Tiết Nhượng, cháu... Không đúng, cậu ấy sau khi ở cùng một chỗ với cháu, thành tích vẫn tốt như vậy."
"Bây giờ không nhìn ra vấn đề, bởi vì các cháu học cùng chung một lớp, nếu cao nhị* thì sao? Sau này phân ban thì sao, thằng bé vì cùng yêu đương hẹn hò với cháu, có phải hay không mỗi ngày phải chạy đến phòng học của cháu tìm cháu? Như vậy trễ nãi thằng bé học tập thì sao? Thằng bé từ sau khi cùng cháu yêu đương, cơ hồ mỗi đêm đều đi ra ngoài, chúng ta cũng không biết thằng bé đi ra ngoài làm gì, nhà chúng ta chỉ có một đứa con trai là nó, nhà chúng ta cũng không giống với nhà cháu."
*Lớp mười một.
Chung Lệ Nhan theo thói quen giáo huấn người, đè thấp giọng, uy nghiêm mười phần, Trương Lam bị mấy câu bà nói liên tục như vậy, đều không dám mở miệng, cô muốn nói, cậu ấy không cần đến tìm cháu, cháu sẽ đi tìm cậu ấy, nhưng cô lại không dám, Chung Lệ Nhan tiếp tục nói: "Dì hiện tại cầu cháu cùng thằng bé chia tay."
"Dì! Cháu sẽ không liên lụy tới cậu ấy."
"Cháu dám cam đoan sao? Cháu xác định thành tích của thằng bé cao nhị sẽ luôn bảo trì như vậy sao? Thằng bé có thể thi được trường y sao?"
"Trường y?" Trương Lam sửng sốt, "Cậu ấy, cậu ấy không phải muốn làm thương nhân sao?"
"A! Dì cùng cha nó đều sẽ không đồng ý, Trương Lam, dì cầu xin cháu, được không? Cháu chia tay đi, nhà các cháu điều kiện tốt, không phải nhà chúng ta có thể so sánh, chúng ta chỉ có một đứa con là nó, nếu tương lai thằng bé không có tiền đồ, nhà chúng ta sau này sẽ phá hủy." Nói xong, Chung Lệ Nhan liền đứng lên, đi đến trước mặt Trương Lam, Trương Lam vừa thấy bà đứng lên liền sợ hãi, thân mình theo bản năng rụt về sau.
Chung Lệ Nhan đi đến trước mặt cô, hơi khom người xuống, tay nắm chặt tay Trương Lam, Trương Lam muốn giãy giụa, nhưng tay đã bị bắt lại, giọng Chung Lệ Nhan đột nhiên ôn nhu, nói: "Coi như dì cầu xin cháu, được không? Cháu cùng thằng bé chia tay, sau đó nếu cháu cảm thấy mỗi ngày ở trường học chạm mặt xấu hổ không nói nên lời, dì liền tiến hành chuyển trường cho thằng bé."
"Chuyển trường!" Trương Lam cả kinh nói: "Dì, cậu ấy vì sao lại phải chuyển trường."
"Cháu không hiểu sao? Vì không cho hai người các cháu ở cùng nhau."
"Không được, dì, dì ngàn vạn lần đừng làm như vậy."
"Vậy cháu sẽ chia tay sao?"
"Dì!"
Giọng của Trương Lam cũng khàn khàn, sắc mặt cô trắng bệch, giọng run rẩy, không ngừng lắc đầu, Chung Lệ Nhan nắm tay cô thật chặt, trên gò má Chung Lệ Nhan cũng rơi xuống một giọt nước mắt, bà nghẹn ngào nói: "Trương Lam, coi như là dì cầu xin cháu, chỉ cần cháu nói chia tay, thằng bé sẽ chết lòng, tuyệt đối sẽ không làm phiền cháu."
"Dì... "Trương Lam không nhịn được, cô cũng khóc, ngực cô rất khó chịu, đặc biệt muốn khóc thật lớn, Chung Lệ Nhan tiếp tục nói: "Nếu cháu không cùng thằng bé chia dì... "
Chung Lệ Nhan xoay người lấy túi sách ở một bên, từ trong lấy ra một chiếc dao cắt hoa quả, Trương Lam lau nước mắt liếc mắt nhìn đến chiếc dao, kinh ngạc, giãy giụa nói: "Dì, dì muốn làm gì?"
"Đừng sợ!" Chung Lệ Nhan vỗ vỗ tay Trương Lam, bà mở nắp của chiếc dao, giơ chiếc dao lên, nói: "Cháu nếu không chịu chia tay, dì chỉ có thể ở đây kết liễu bản thân, tuổi bây giờ của các cháu không thể yêu đương, sẽ hủy hoại thằng bé, thằng bé mà bị hủy hoại tương đương với dì cũng bị hủy, nếu cháu không muốn nói, vậy dì chỉ có thể xuống hoàng tuyền trước."
Trương Lam cả người cứng đờ.
Cô nhìn chiếc dao kia, trong giọng nói của Chung Lệ Nhan có uy hiếp, cô rất rõ ràng, rành mạch.
Nếu cô không đồng ý chia tay, Chung Lệ Nhan thật sự sẽ làm bản thân bị thương, Tiết Nhượng sẽ tha thứ cho cô sao? Còn có thể cùng ở bên cô sao? Sẽ không, đều sẽ không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook