Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
-
Chương 30-2
Trước kia ở Thanh Diệp, dù sao mọi người cũng chép, chép tới chép lui không đạt yêu cầu cũng không có biện pháp, xếp hạng gì cũng không cần nhìn, đều là chép bài, cũng không chép tốt.
Lần trước chép bài đạt tiêu chuẩn cô không có cảm giác gì, lần này mấy môn sau đều là cô tự làm, nổi bật như vậy, mấy môn trước chép liền có chút chột dạ.
Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh khen cô, ôm cô.
Trương Lam ở trong lòng ba, lại hơi run rẩy, cảm giác chột dạ.
"Lam Lam nhà chúng ta giỏi quá." Trì Bình nâng mặt Trương Lam hôn một cái, hai mắt Trương Lam xoay vòng, lại trộm nhìn lén ba, Trương Trọng Cảnh còn đang nghiêm túc nhìn bài thi của cô, cô thở dài, che mặt, cô sau này sẽ không chép bài nữa, lấy trình độ của bản thân mới là đúng.
Bồi ba mẹ uống tổ yến ấm người, lại trò chuyện một hồi, Trương Lam mới lên phòng, sau khi lên cô mới nhớ, lúc về nhà cô cũng chưa nhắn tin cho Tiết Nhượng.
Lập tức lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên, trên màn hình có ba cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn Wechat.
Đều là của Tiết Nhượng.
【 XR: Về nhà chưa? 】
【 XR: Hử? 】
【 XR: Tiểu tỷ tỷ? 】
【 XR: Thấy wechat trả lời tôi. 】
Trương Lam lập tức trả lời cậu.
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ về nhà lâu rồi, thực xin lỗi, tớ mới ở dưới nhà cùng ba mẹ nói chuyện, không cầm điện thoại. 】
Wechat vừa gửi qua, điện thoại liền vang lên, là Tiết Nhượng gọi tới, Trương Lam cầm lên, cô nhỏ giọng alo một tiếng.
Đầu bên kia, Tiết Nhượng không đáp, trong lòng Trương Lam bồn chồn, giọng Tiết Nhượng mới truyền tới, có chút lười biếng nói: "Trở về một cái tin nhắn một cú điện thoại cũng không có, có phải hay không nên phạt chút gì đó?"
Trương Lam gật đầu: "Phạt phạt phạt."
"Phạt cậu nói bốn chữ." Tiết Nhượng ở đầu bên kia giọng nói thanh đạm, nhưng chân thật đáng tin.
"Bốn chữ gì?" Trương Lam hỏi lại.
"Chính cậu nghĩ, chưa nghĩ ra không cho phép gác điện thoại." giọng của Tiết Nhượng có chút uy hiếp, Trương Lam ở đầu bên này, theo bản năng ngồi thẳng người, hai mắt chớp chớp: "Cái đó, tiểu ca ca, cậu có thể gợi ý một chút hay không?"
Tiết Nhượng cười một tiếng: "Còn muốn tôi gợi ý?"
" Đúng vậy, tớ tạm thời nghĩ không ra."
Trương Lam trong đầu thoáng qua tớ rất khả ái, tớ rất xinh đẹp, tớ có lỗi với cậu, tớ xin lỗi cậu, cậu rất đẹp trai: "Cậu rất tuấn tú?"
Tiết Nhượng: "Tôi rất tuấn tú là ba chữ." *
*我很帅: Bên TQ là ba chữ này nha mn.
Trương Lam: "Cậu rất anh tuấn?"
"Là sự thật, nhưng không phải cái này." Tiết Nhượng giống như được lấy lòng, cười một tiếng, Trương Lam nghiêng đầu: "Cậu rất đáng yêu?"
Tiết Nhượng"... Ai rất đáng yêu?" Cậu hạ thấp giọng, cả người Trương Lam giật mình một cái: "Tớ rất khả ái!"
Tiết Nhượng cười khẽ: "Cậu vô cùng đáng yêu."
"Vậy tớ không đẹp sao? " Trương Lam rất thích hai chữ đáng yêu này, nhưng đáng yêu là hư vô, đẹp mới là thật.
"Đẹp, rất đẹp, nhưng cậu vẫn chưa nói đúng câu." Tiết Nhượng còn rất kiên nhẫn.
Câu?
Chưa đến?
Trương Lam giống như là nghĩ tới điều gì, mặt đỏ lên, cô chọt từ trên giường nhảy xuống, đi hai vòng trên sàn nhà, cô lại chạy đi đóng cửa phòng lại, khóa lại, sau đó tay chống trên vách tường của phòng tắm, thấp giọng nói: "Tớ thích cậu."
"Ừ? Nói gì? Tiếng quá nhỏ." Tiết Nhượng trong lòng lay động một chút, giảm thấp giọng hỏi ngược lại.
Trương Lam chợt ngồi xuống, tay để trên thảm lông, giọng giống như muỗi hừ hừ: "Tớ đã nói rồi, cậu không nghe được mặc kệ cậu."
Tiết Nhượng nghiến răng: "Tôi thật không có nghe rõ, cậu có phải nói cậu ghét tôi hay không?"
"Làm sao có thể? Tớ đương nhiên là thích cậu." Trương Lam hét lên.
Tiết Nhượng ở đầu bên kie nhẹ cười, tiếng cười dễ nghe: "Ừ, tôi biết, cậu thích tôi."
Trương Lam nghe được tiếng cười của cậu mặt đỏ lên, cô rầm rì: "Vậy cậu thì sao?"
"Tôi cũng thích cậu!" Tiết Nhượng không một chút do dự, bật thốt lên, Trương Lam ngã ngồi trên thảm, bụm mặt, rất xấu hổ, cả người đều xấu hổ, cũng không biết nói gì, Tiết Nhượng đầu bên kia không thấy cô lên tiếng, nhưng từ trong miệng cô phát ra tiếng rên nhỏ, liền ở bên tai, càng rất đáng yêu.
Tiết Nhượng cũng không lên tiếng.
Hai người trầm mặc nắm điện thoại, trầm mặc hô hấp, một lát sau, Trương Lam lăn trên thảm, nói: "Sau này, cậu đều bổ túc cho tớ được không?"
" Được." Tiết Nhượng không do dự liền đồng ý.
Trương Lam lại đem tâm tình khi đối mặt với ba mẹ đêm nay nói ra, nói cô nhiều năm qua chép bài như vậy duy nhất một lần hối hận: "Cảm giác thành tích của chính mình, thật đúng là rất tốt."
"Ừ."
"Tiểu ca ca, cậu đang làm gì vậy?" Trương Lam hỏi.
"Muốn gọi video sao? Tôi đang ở trên giường."
"Cậu có mặc quần áo hay không?"
"Cậu muốn tôi không mặc?"
"Mới không muốn." Mặt Trương Lam đỏ lên, đứng dậy, ngồi lên giường, nói: "Ngày mai xem phim gì đây?"
"Vé tôi mua." Tiết Nhượng nói.
"A? Cậu mua?" Trương Lam vốn đợi lát nữa nói Chu Nghệ mua cùng một lần.
"Tề Thích nói với tôi, tôi liền mua cùng lúc luôn."
"Được rồi, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Trương Lam muốn cúp, Tiết Nhượng còn nói: "Hôn một cái."
"Mới không hôn đâu." Trương Lam đỏ mặt, trực tiếp cúp điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Sờ các ngươi một cái. Cám ơn.
Lần trước chép bài đạt tiêu chuẩn cô không có cảm giác gì, lần này mấy môn sau đều là cô tự làm, nổi bật như vậy, mấy môn trước chép liền có chút chột dạ.
Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh khen cô, ôm cô.
Trương Lam ở trong lòng ba, lại hơi run rẩy, cảm giác chột dạ.
"Lam Lam nhà chúng ta giỏi quá." Trì Bình nâng mặt Trương Lam hôn một cái, hai mắt Trương Lam xoay vòng, lại trộm nhìn lén ba, Trương Trọng Cảnh còn đang nghiêm túc nhìn bài thi của cô, cô thở dài, che mặt, cô sau này sẽ không chép bài nữa, lấy trình độ của bản thân mới là đúng.
Bồi ba mẹ uống tổ yến ấm người, lại trò chuyện một hồi, Trương Lam mới lên phòng, sau khi lên cô mới nhớ, lúc về nhà cô cũng chưa nhắn tin cho Tiết Nhượng.
Lập tức lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên, trên màn hình có ba cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn Wechat.
Đều là của Tiết Nhượng.
【 XR: Về nhà chưa? 】
【 XR: Hử? 】
【 XR: Tiểu tỷ tỷ? 】
【 XR: Thấy wechat trả lời tôi. 】
Trương Lam lập tức trả lời cậu.
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ về nhà lâu rồi, thực xin lỗi, tớ mới ở dưới nhà cùng ba mẹ nói chuyện, không cầm điện thoại. 】
Wechat vừa gửi qua, điện thoại liền vang lên, là Tiết Nhượng gọi tới, Trương Lam cầm lên, cô nhỏ giọng alo một tiếng.
Đầu bên kia, Tiết Nhượng không đáp, trong lòng Trương Lam bồn chồn, giọng Tiết Nhượng mới truyền tới, có chút lười biếng nói: "Trở về một cái tin nhắn một cú điện thoại cũng không có, có phải hay không nên phạt chút gì đó?"
Trương Lam gật đầu: "Phạt phạt phạt."
"Phạt cậu nói bốn chữ." Tiết Nhượng ở đầu bên kia giọng nói thanh đạm, nhưng chân thật đáng tin.
"Bốn chữ gì?" Trương Lam hỏi lại.
"Chính cậu nghĩ, chưa nghĩ ra không cho phép gác điện thoại." giọng của Tiết Nhượng có chút uy hiếp, Trương Lam ở đầu bên này, theo bản năng ngồi thẳng người, hai mắt chớp chớp: "Cái đó, tiểu ca ca, cậu có thể gợi ý một chút hay không?"
Tiết Nhượng cười một tiếng: "Còn muốn tôi gợi ý?"
" Đúng vậy, tớ tạm thời nghĩ không ra."
Trương Lam trong đầu thoáng qua tớ rất khả ái, tớ rất xinh đẹp, tớ có lỗi với cậu, tớ xin lỗi cậu, cậu rất đẹp trai: "Cậu rất tuấn tú?"
Tiết Nhượng: "Tôi rất tuấn tú là ba chữ." *
*我很帅: Bên TQ là ba chữ này nha mn.
Trương Lam: "Cậu rất anh tuấn?"
"Là sự thật, nhưng không phải cái này." Tiết Nhượng giống như được lấy lòng, cười một tiếng, Trương Lam nghiêng đầu: "Cậu rất đáng yêu?"
Tiết Nhượng"... Ai rất đáng yêu?" Cậu hạ thấp giọng, cả người Trương Lam giật mình một cái: "Tớ rất khả ái!"
Tiết Nhượng cười khẽ: "Cậu vô cùng đáng yêu."
"Vậy tớ không đẹp sao? " Trương Lam rất thích hai chữ đáng yêu này, nhưng đáng yêu là hư vô, đẹp mới là thật.
"Đẹp, rất đẹp, nhưng cậu vẫn chưa nói đúng câu." Tiết Nhượng còn rất kiên nhẫn.
Câu?
Chưa đến?
Trương Lam giống như là nghĩ tới điều gì, mặt đỏ lên, cô chọt từ trên giường nhảy xuống, đi hai vòng trên sàn nhà, cô lại chạy đi đóng cửa phòng lại, khóa lại, sau đó tay chống trên vách tường của phòng tắm, thấp giọng nói: "Tớ thích cậu."
"Ừ? Nói gì? Tiếng quá nhỏ." Tiết Nhượng trong lòng lay động một chút, giảm thấp giọng hỏi ngược lại.
Trương Lam chợt ngồi xuống, tay để trên thảm lông, giọng giống như muỗi hừ hừ: "Tớ đã nói rồi, cậu không nghe được mặc kệ cậu."
Tiết Nhượng nghiến răng: "Tôi thật không có nghe rõ, cậu có phải nói cậu ghét tôi hay không?"
"Làm sao có thể? Tớ đương nhiên là thích cậu." Trương Lam hét lên.
Tiết Nhượng ở đầu bên kie nhẹ cười, tiếng cười dễ nghe: "Ừ, tôi biết, cậu thích tôi."
Trương Lam nghe được tiếng cười của cậu mặt đỏ lên, cô rầm rì: "Vậy cậu thì sao?"
"Tôi cũng thích cậu!" Tiết Nhượng không một chút do dự, bật thốt lên, Trương Lam ngã ngồi trên thảm, bụm mặt, rất xấu hổ, cả người đều xấu hổ, cũng không biết nói gì, Tiết Nhượng đầu bên kia không thấy cô lên tiếng, nhưng từ trong miệng cô phát ra tiếng rên nhỏ, liền ở bên tai, càng rất đáng yêu.
Tiết Nhượng cũng không lên tiếng.
Hai người trầm mặc nắm điện thoại, trầm mặc hô hấp, một lát sau, Trương Lam lăn trên thảm, nói: "Sau này, cậu đều bổ túc cho tớ được không?"
" Được." Tiết Nhượng không do dự liền đồng ý.
Trương Lam lại đem tâm tình khi đối mặt với ba mẹ đêm nay nói ra, nói cô nhiều năm qua chép bài như vậy duy nhất một lần hối hận: "Cảm giác thành tích của chính mình, thật đúng là rất tốt."
"Ừ."
"Tiểu ca ca, cậu đang làm gì vậy?" Trương Lam hỏi.
"Muốn gọi video sao? Tôi đang ở trên giường."
"Cậu có mặc quần áo hay không?"
"Cậu muốn tôi không mặc?"
"Mới không muốn." Mặt Trương Lam đỏ lên, đứng dậy, ngồi lên giường, nói: "Ngày mai xem phim gì đây?"
"Vé tôi mua." Tiết Nhượng nói.
"A? Cậu mua?" Trương Lam vốn đợi lát nữa nói Chu Nghệ mua cùng một lần.
"Tề Thích nói với tôi, tôi liền mua cùng lúc luôn."
"Được rồi, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Trương Lam muốn cúp, Tiết Nhượng còn nói: "Hôn một cái."
"Mới không hôn đâu." Trương Lam đỏ mặt, trực tiếp cúp điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Sờ các ngươi một cái. Cám ơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook