Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
-
Chương 2-1
Trương Lam còn chưa nói xong, cô giáo Anh ngữ liền mang theo sách vở từ ngoài cửa tiến vào, tầm mắt sâu kín quét Trương Lam một cái.
Trương Lam không ít lần bị thầy cô nhìn như thế, sớm đã quen, nằm sấp xuống liền ngủ.
Bên cạnh Tiết Nhượng ngồi thẳng người, một tay chống đầu, thờ ơ.
Vừa lúc Trương Lam nằm nhoài ra về hướng cậu, nhìn cậu chớp mắt, cậu đem quyển sách để ngang, chặn tầm mắt của cô, phía trên có hàng chữ tô đậm nổi bật " Tiếng Anh ".
Cô cười lấy đi cuốn sách của cậu.
"Nghe nói hôm nay có bạn học mới?" Giọng của cô giáo Anh ngữ có chút chói tai, cô cầm lấy danh sách, "Trương Lam!"
Trương Lam liếc một cái, thu tay về, ngồi dậy, cô giáo Anh ngữ đang nhìn cô: " Đứng lên, giới thiệu một chút, tôi thấy thành tích của em, thành tích này..."
Trương Lam đứng lên, nghiêm túc nói: "Thưa cô, em sẽ cố gắng học tập, tranh thủ cùng Tiết Nhượng cùng nhau bắt đầu từ vạch xuất phát."
Các bạn học bật cười.
Cô giáo Anh ngữ bị ngắt lời, có chút không vui, cô chống tay lên bục giảng, có chút châm chọc: "Cùng Tiết Nhượng bắt đầu ở vạch xuất phát? Trương Lam, cô thấy em vẫn chưa biết thành tích bây giờ của Tiết Nhượng."
Trương Lam gật đầu: "Biết a, là học thần."
Trong lòng cô giáo Anh ngữ bực bội, đây vốn là lớp giỏi, sao lại có một học sinh kém từ Thanh Diệp vào được chứ, khác gì con sâu làm rầu nồi canh.
Cô giáo giãn mày:" Em ở trong giờ học nhớ nghe giảng, nếu như có vấn đề gì, tan giờ hỏi Tiết Nhượng, trên lớp không cho em quấy rầy Tiết Nhượng!"
Mới nói xong liền thấy Trương Lam kéo sách vở của Tiết Nhượng.
"Dạ!" Trương Lam chào kiểu quân đội một cái.
Cô giáo Anh ngữ vốn là muốn nói thêm, nhưng thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân*, Trương Lam cười một tiếng, cô giáo nhướng nhướng chân mày, cho cô ngồi xuống.
* 伸手不打笑脸人: không ra tay đánh người tươi cười ( nguồn: vanthuythienson)
Trương Lam ngồi xuống, Tề Thư liền quay đầu, ném một tờ giấy cho cô.
Trương Lam nhíu mày, cầm lấy tờ giấy kia mở ra, mặt trên viết: "Cô giáo này rất lợi hại, cậu đừng chọc vào cô ấy!"
Trương Lam cười cười, gửi lại tờ khác: "Cám ơn, tớ đâu chọc cô ấy, tớ rất biết điều nha."
Tề Thư không trả lời lại.
Bắt đầu giờ học, Trương Lam không nằm ngủ nữa, cô xoắn bím tóc đuôi ngựa của mình, nhìn bạn học trong lớp, suy cho cùng đây là lớp giỏi, giờ học vẫn rất nghiêm túc, bất quá bạn cùng bàn của cô, cô nghiêng đầu nhìn cậu, cậu đang tựa lưng vào ghế ngồi, tay cầm bút, cúi đầu, giống như đang ngủ.
Trương Lam thò tay ra, vẫy vẫy trước mặt cậu.
Đối phương không phản ứng.
Cô tiếp tục vẫy.
Vẫn là không có phản ứng.
Trương Lam bật cười: "Không nghĩ tới học thần cũng ngủ a."
Cậu lấy bút đánh lên mu bàn tay cô một cái, tốc độ rất nhanh.
Trương Lam: "..."
Không ngủ a.
Cậu vẫn không ngẩng đầu, cứ như vậy ở trên ghế dựa, tư thế ngồi chuẩn, phá lệ không kiềm chế được, trong lỗ tai còn đeo tai nghe, trên đài cô giáo nói rất nghiêm túc, học thần là đi học như vậy à?
Trương Lam chậc một tiếng, xích lại gần cậu.
Còn chưa tiến tới, một quyển sách liền ngăn trước mặt cô.
Cậu lười biếng khàn giọng nói: "Đừng tới đây."
Cô an tĩnh hai giây, lại nhìn cậu, thấy cậu còn đeo tai nghe, bút trên tay khe khẽ gõ một cái, cô duỗi tay tháo tai nghe của cậu xuống: "Cậu nghe cái gì vậy? Tớ nghe một chút."
Cậu nghiêng đầu, nhìn cô một cái, tròng mắt tối đen không nhìn ra tâm tình gì, Trương Lam không sợ, cầm lấy tai nghe của cậu, lúc lấy ra, chạm được lỗ tai cậu, cậu dịch ra sau, chân mày hơi nhíu, thoáng qua một tia không kiên nhẫn, Trương Lam đưa tay về hướng cậu: "Cho tớ nghe chút, tớ sẽ trả lại cho cậu."
Cậu không có biểu tình gì, mặc cho cô lấy đi.
Trương Lam vốn cho là cậu đang nghe bài hát nào đó, rock"n"roll a, RAP a, không nghĩ tới con mẹ nó là tiếng Anh.
Kỳ thật môn cô kém nhất là tiếng Anh, vừa nghe đến, cô liền choáng váng đầu, cô đem tai nghe trả lại cho cậu, cậu cười nhạo một tiếng: "Nghe hiểu được sao?"
Trương Lam cười cười: "Không hiểu."
Cậu: " Về sau còn dám lấy sao?"
Trương Lam: "Lấy."
Cậu: "Cậu qua vạch."
Cô nhìn theo tầm mặt cậu, nhìn thấy tay mình đụng phải vạch màu đỏ, vẽ bằng phấn viết, còn dính trên mu bàn tay cô.
Trương Lam lau tay: "Ngây thơ."
Tiết Nhượng lại lấy một viên phấn ra, màu đỏ, lại vẽ thêm lên cái vạch kia: "Đừng qua vạch, sẽ mang thai!"
Trương Lam không nhịn được lại cười lên: "Cậu mang thai?"
Tiết nhượng nhìn cô, xùy một tiếng: "Thử một chút xem tôi mang thai hay là cậu mang thai?"
Trương Lam mặt đỏ lên.
Này học thần làm sao lại hư hỏng như vậy!
Trương Lam tự nhận mình duyệt tẫn thiên phàm*, ai ngờ khi đối địch với Tiết Nhượng, quân lính tan rã.
*Từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Trương Lam còn phải đi nhận đồng phục, nhưng thật sự cô không biết đường, kéo Tề Thư đi cùng, bạn cùng bàn của cô ấy đeo một chiếc kính, có chút không vui, nói: "Trương Lam, tôi cho cậu bản đồ, cậu tự đi tìm đi, tôi cùng Tề Thư còn có đề phải làm."
Trương Lam có chút thất vọng: "Được rồi."
Tề Thư cũng hơi ngượng ngùng, nói: "Lần sau mời cậu uống trà sữa."
Trương Lam khoát tay: "Không không, tớ mời cậu uống, tớ đi lấy đồng phục đây."
Sau đó xoay người, ra cửa, không khí của lớp học mới quả nhiên vẫn là không giống, nhất là nữ sinh, cũng thật chăm chỉ làm đề, Trương Lam đi xuống lầu, có chút cô đơn nghịch nghịch tóc.
Trương Lam không ít lần bị thầy cô nhìn như thế, sớm đã quen, nằm sấp xuống liền ngủ.
Bên cạnh Tiết Nhượng ngồi thẳng người, một tay chống đầu, thờ ơ.
Vừa lúc Trương Lam nằm nhoài ra về hướng cậu, nhìn cậu chớp mắt, cậu đem quyển sách để ngang, chặn tầm mắt của cô, phía trên có hàng chữ tô đậm nổi bật " Tiếng Anh ".
Cô cười lấy đi cuốn sách của cậu.
"Nghe nói hôm nay có bạn học mới?" Giọng của cô giáo Anh ngữ có chút chói tai, cô cầm lấy danh sách, "Trương Lam!"
Trương Lam liếc một cái, thu tay về, ngồi dậy, cô giáo Anh ngữ đang nhìn cô: " Đứng lên, giới thiệu một chút, tôi thấy thành tích của em, thành tích này..."
Trương Lam đứng lên, nghiêm túc nói: "Thưa cô, em sẽ cố gắng học tập, tranh thủ cùng Tiết Nhượng cùng nhau bắt đầu từ vạch xuất phát."
Các bạn học bật cười.
Cô giáo Anh ngữ bị ngắt lời, có chút không vui, cô chống tay lên bục giảng, có chút châm chọc: "Cùng Tiết Nhượng bắt đầu ở vạch xuất phát? Trương Lam, cô thấy em vẫn chưa biết thành tích bây giờ của Tiết Nhượng."
Trương Lam gật đầu: "Biết a, là học thần."
Trong lòng cô giáo Anh ngữ bực bội, đây vốn là lớp giỏi, sao lại có một học sinh kém từ Thanh Diệp vào được chứ, khác gì con sâu làm rầu nồi canh.
Cô giáo giãn mày:" Em ở trong giờ học nhớ nghe giảng, nếu như có vấn đề gì, tan giờ hỏi Tiết Nhượng, trên lớp không cho em quấy rầy Tiết Nhượng!"
Mới nói xong liền thấy Trương Lam kéo sách vở của Tiết Nhượng.
"Dạ!" Trương Lam chào kiểu quân đội một cái.
Cô giáo Anh ngữ vốn là muốn nói thêm, nhưng thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân*, Trương Lam cười một tiếng, cô giáo nhướng nhướng chân mày, cho cô ngồi xuống.
* 伸手不打笑脸人: không ra tay đánh người tươi cười ( nguồn: vanthuythienson)
Trương Lam ngồi xuống, Tề Thư liền quay đầu, ném một tờ giấy cho cô.
Trương Lam nhíu mày, cầm lấy tờ giấy kia mở ra, mặt trên viết: "Cô giáo này rất lợi hại, cậu đừng chọc vào cô ấy!"
Trương Lam cười cười, gửi lại tờ khác: "Cám ơn, tớ đâu chọc cô ấy, tớ rất biết điều nha."
Tề Thư không trả lời lại.
Bắt đầu giờ học, Trương Lam không nằm ngủ nữa, cô xoắn bím tóc đuôi ngựa của mình, nhìn bạn học trong lớp, suy cho cùng đây là lớp giỏi, giờ học vẫn rất nghiêm túc, bất quá bạn cùng bàn của cô, cô nghiêng đầu nhìn cậu, cậu đang tựa lưng vào ghế ngồi, tay cầm bút, cúi đầu, giống như đang ngủ.
Trương Lam thò tay ra, vẫy vẫy trước mặt cậu.
Đối phương không phản ứng.
Cô tiếp tục vẫy.
Vẫn là không có phản ứng.
Trương Lam bật cười: "Không nghĩ tới học thần cũng ngủ a."
Cậu lấy bút đánh lên mu bàn tay cô một cái, tốc độ rất nhanh.
Trương Lam: "..."
Không ngủ a.
Cậu vẫn không ngẩng đầu, cứ như vậy ở trên ghế dựa, tư thế ngồi chuẩn, phá lệ không kiềm chế được, trong lỗ tai còn đeo tai nghe, trên đài cô giáo nói rất nghiêm túc, học thần là đi học như vậy à?
Trương Lam chậc một tiếng, xích lại gần cậu.
Còn chưa tiến tới, một quyển sách liền ngăn trước mặt cô.
Cậu lười biếng khàn giọng nói: "Đừng tới đây."
Cô an tĩnh hai giây, lại nhìn cậu, thấy cậu còn đeo tai nghe, bút trên tay khe khẽ gõ một cái, cô duỗi tay tháo tai nghe của cậu xuống: "Cậu nghe cái gì vậy? Tớ nghe một chút."
Cậu nghiêng đầu, nhìn cô một cái, tròng mắt tối đen không nhìn ra tâm tình gì, Trương Lam không sợ, cầm lấy tai nghe của cậu, lúc lấy ra, chạm được lỗ tai cậu, cậu dịch ra sau, chân mày hơi nhíu, thoáng qua một tia không kiên nhẫn, Trương Lam đưa tay về hướng cậu: "Cho tớ nghe chút, tớ sẽ trả lại cho cậu."
Cậu không có biểu tình gì, mặc cho cô lấy đi.
Trương Lam vốn cho là cậu đang nghe bài hát nào đó, rock"n"roll a, RAP a, không nghĩ tới con mẹ nó là tiếng Anh.
Kỳ thật môn cô kém nhất là tiếng Anh, vừa nghe đến, cô liền choáng váng đầu, cô đem tai nghe trả lại cho cậu, cậu cười nhạo một tiếng: "Nghe hiểu được sao?"
Trương Lam cười cười: "Không hiểu."
Cậu: " Về sau còn dám lấy sao?"
Trương Lam: "Lấy."
Cậu: "Cậu qua vạch."
Cô nhìn theo tầm mặt cậu, nhìn thấy tay mình đụng phải vạch màu đỏ, vẽ bằng phấn viết, còn dính trên mu bàn tay cô.
Trương Lam lau tay: "Ngây thơ."
Tiết Nhượng lại lấy một viên phấn ra, màu đỏ, lại vẽ thêm lên cái vạch kia: "Đừng qua vạch, sẽ mang thai!"
Trương Lam không nhịn được lại cười lên: "Cậu mang thai?"
Tiết nhượng nhìn cô, xùy một tiếng: "Thử một chút xem tôi mang thai hay là cậu mang thai?"
Trương Lam mặt đỏ lên.
Này học thần làm sao lại hư hỏng như vậy!
Trương Lam tự nhận mình duyệt tẫn thiên phàm*, ai ngờ khi đối địch với Tiết Nhượng, quân lính tan rã.
*Từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Trương Lam còn phải đi nhận đồng phục, nhưng thật sự cô không biết đường, kéo Tề Thư đi cùng, bạn cùng bàn của cô ấy đeo một chiếc kính, có chút không vui, nói: "Trương Lam, tôi cho cậu bản đồ, cậu tự đi tìm đi, tôi cùng Tề Thư còn có đề phải làm."
Trương Lam có chút thất vọng: "Được rồi."
Tề Thư cũng hơi ngượng ngùng, nói: "Lần sau mời cậu uống trà sữa."
Trương Lam khoát tay: "Không không, tớ mời cậu uống, tớ đi lấy đồng phục đây."
Sau đó xoay người, ra cửa, không khí của lớp học mới quả nhiên vẫn là không giống, nhất là nữ sinh, cũng thật chăm chỉ làm đề, Trương Lam đi xuống lầu, có chút cô đơn nghịch nghịch tóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook