Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại
-
Chương 23: Nóng giận tuổi dậy thì 3
Một vấn đề mà Quý Nguyên vẫn luôn lảng tránh rõ ràng lúc này đang bày ở trước mặt anh.
Anh thích Chu Diễn.
Đối với lần này Quý Nguyên không muốn phủ nhận, cũng không muốn lừa mình dối người nữa. Nhưng mà anh lại có chút rầu rĩ, biết rõ về sau Chu Diễn sẽ biến thành dạng người gì, thực sự anh sẽ thích sao? Con người có thể vì các nguyên nhân không hợp mà từ chối ở chung một chỗ, nhưng trong đó hân hoan vui sướng lúc ban đầu ai cũng không chối được, nhưng quan hệ qua lại trong lúc này thật sự khó có thể sắp xếp rõ ràng.
Xuất phát từ góc độ này, vấn đề tự kiểm điểm bản thân lại lần nữa đặt trước mặt Quý Nguyên, là có nên ở chung một chỗ với Chu Diễn hay không.
Trên phương diện tình cảm, cho dù Quý Nguyên đã lĩnh hội trong phim bao nhiêu, nhưng mà trên thực tế cuối cùng anh vẫn chỉ là một tờ giấy trắng. Trải nghiệm tình cảm ngây ngô hay dữ dội, tuy nhiên lúc trước hay lúc sau đã cách nhau bảy năm, tất cả đều là do Chu Diễn ban tặng.
Giữa lúc đầu óc Quý Nguyên bắt đầu mông lung, trong lòng còn chua, cũng không phải là cảm thụ trước kia.
Cửa thang máy vừa mở, Chu Diễn kéo Allen đi về phía cửa, cậu móc chìa khóa mở cửa ra, đợi đến khi tiện tay đẩy Allen nằm nghiêng ngả trên sô pha, quay đầu lại mới phát hiện Quý Nguyên còn không theo kịp.
Chu Diễn lập tức quay đầu, đẩy cửa thành mở rộng cửa, mới phát hiện Quý Nguyên vẫn đứng cúi đầu ở cửa, cúi đầu mè nheo cũng không biết đang nghĩ gì.
"Làm sao còn không vào?" Một tay Chu Diễn vịn ở cửa, bởi vì chênh lệch chiều cao bên trong với bên ngoài một chút cho nên cậu khẽ rũ mắt xuống nhìn Quý Nguyên, lúc này giọng nói của cậu vừa dịu dàng lại săn sóc, cũng không phải là bộ dạng biến thái kia.
Quý Nguyên cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác uất ức như vậy.
Đời trước, anh cẩn thận làm vài chuyện mình thích, cẩu (chó) Chu Diễn ở trong tối trái một cái phải một cái táy máy tay chân. Đời này anh vốn đã hạ quyết tâm nhất định phải cách xa Chu Diễn, ai biết còn có thể đẫn tới hiệu ứng hồ điệp lớn như vậy, làm cho người ta dứt khoát đến nhà anh ở rồi.
Chó thật, nhất định là muốn tiếp cận trước mặt mình.
Chính mình cũng là cái đồ đại đần độn, cũng biết Chu Diễn là hạng người gì, lại vẫn tâm phiền ý loạn cả ngày.
Cảm xúc này cộng thêm tác dụng của rượu cồn, lập tức khiến cho hốc mắt của Quý Nguyên không khống chế được mà ướt một chút, bình thường vẫn có thể khống chế cảm xúc nhưng lúc này lại biến mất không thấy, mắt đã đỏ hết giống như con thỏ nhỏ.
Quý Nguyên cũng biết nếu mình thật sự khóc trước mặt Chu Diễn đó mới là thật mất mặt, vì vậy khi Chu Diễn vừa mở miệng, anh lập tức phản ứng kịp, ấp úng nói: "Không phải anh vào rồi sao."
Nói xong cúi đầu đi vào trong cửa, nhìn bên ngoài là rất bình thường.
"Viên Viên, " Chu Diễn một phát bắt được cánh tay của Quý Nguyên, vừa đóng cửa lại, rõ ràng cậu cảm nhận được Quý Nguyên có cái gì không đúng.
Ánh mắt Chu Diễn đuổi theo nhìn thẳng mặt Quý Nguyên, ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt Quý Nguyên mang theo nước mắt, chóp mũi cũng không biết có phải bị đông cứng ở bên ngoài hay không, cũng hơi đỏ lên.
Đừng nói đời này, cộng với cả đời trước, Chu Diễn cũng chưa từng thấy Quý Nguyên khóc, lập tức cậu vừa đau lòng vừa dâng lên một cảm giác hưng phấn khó có thể diễn tả bằng lời, nhất thời bắp thịt trên cánh tay cũng căng thẳng theo. Sức mạnh này theo đầu ngón tay đang nắm lấy cánh tay của Quý Nguyên nhắn nhủ đến trên người Quý Nguyên, khiến cho cánh tay của anh cảm thấy đau đớn.
"Khóc cái gì?"
Cái chiêu người đau vật nhỏ này, thực sự muốn móc chết cậu khi còn sống sao?
"Em làm gì thế, muốn bóp nát tay anh sao?" Sợ bị người này nhìn thấy, Quý Nguyên dứt khoát trừng mắt hung dữ, một đôi mắt đào hoa đỏ hoe, người khác cũng cảm thấy Quý Nguyên đẹp mắt, nhưng bị người ta trừng một cái là có thể khiến mình tỉnh lại, nhưng trong mắt Chu Diễn lại không giống vậy, Quý Nguyên lấy hơi cũng quyến rũ cậu, vào lúc này làm như vậy cũng không hung dữ chút nào, ngược lại còn thấy đáng thương, nhất định chính là cố ý quyến rũ.
Vì vậy cậu không chỉ không buông tay, ngược lại một tay khác cũng dùng lực, mạnh mẽ giam cầm Quý Nguyên trong phạm vi nho nhỏ giữa mình và cánh cửa, thở dốc có chút phập phồng chăm chú mà nhìn lên anh.
Chu Diễn nghĩ kỹ nếu hôn Quý Nguyên một cái chắc anh sẽ mở miệng mắng người, lại sợ ảnh hướng đến kế hoạc thả dây dài câu cá lớn của mình lúc này. Rõ ràng thái độ của Quý Nguyên cho thấy nó đang mềm xuống từng chút, hiện tại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ngược lại được không nổi bù mất.
Chu Diễn rũ mắt xuống, ánh mắt thâm trầm rơi vào trong mắt Quý Nguyên, dùng một chút lý trí cuối cùng khắc chế hành động của mình, từ từ đến gần muốn hôn lên trán Quý Nguyên một chút.
Khuất bóng trong hoàn cảnh, đường cong khuôn mặt của cậu lại càng thêm rõ ràng, vẻ ngoài anh tuấn mang theo sự thành thục vượt quá tuổi tác. Trong lúc hoảng hốt, tình cảnh giữa hai người thay đổi, Quý Nguyên nhớ lại việc đó sau khi gặp lại Chu Diễn.
Lòng anh đang đánh trống reo hò, luống cuống, khẩn trương và uất ức hóa thành một cỗ cảm xúc khó khống chế xông lên đại não, trên ván cửa lạnh lẽo đầu ngón tay của Quý Nguyên thu lại, rồi sau đó chợt nắm thành quả đấm. Kích động trong đầu, giống như không đếm xỉa đến cậu, cả người Quý Nguyên lao về phía trước đi, ngửa đầu hôn lên cánh môi Chu Diễn, nhẹ nhàng mút mút.
Trên môi truyền tới xúc cảm tê dại, Chu Diễn ngạc nhiên trợn to hai mắt, trong nháy mắt ngơ ngẩn. Kích thích từ việc Quý Nguyên chủ động hôn cậu thật sự quá lớn, may mà Chu Diễn cũng hoàn toàn không có biện pháp dự liệu, càng không cách nào chống đỡ.
Cậu hao hết sức lực để tiếp cận, một giây này lý trí đã dặn mình trong lòng vô số lần là phải từ từ ăn người vào trong miệng đến lúc này cũng ầm ầm sụp đổ.
Khắc chế con mẹ nó, ngu mới khắc chế!
Cũng chính trong nháy mắt, vốn tay Chu Diễn đang dùng sức buộc chặt hai vai Quý Nguyên, một tay đi lên giữ chặt cái ót của Quý Nguyên, một tay đi xuống nắm lấy vòng eo của Quý Nguyên, dùng sứ kéo người về phía mình.
Do Quý Nguyên chủ động thân mật, lúc này lại mất quyền chủ động. Chu Diễn giống như bị bỏ đói sau khi nếm cánh môi nguyên lành của Quý Nguyên một lần, lập tức mở miệng hôn sâu hơn.
Quần áo hai người ma sát chung một chỗ, đốt lên một cỗ nhiệt độ cao rừng rực.
Lửa trong đầu Quý Nguyên cũng bị cái hôn kịch liệt này mà bùng lên, tay của anh vòng qua phía sau cổ của Chu Diễn, hai tay vòng trên cổ Chu Diễn, khiến cho động tác dán sát của hai người càng khó có thể tách ra.
Phù phù một âm thanh vang lên, tiếp theo là hai tiếng rầm loảng xoảng.
"shit!" Ở bên cạnh vang lên tiếng nguyền rủa của Allen, kinh sợ đến hai người đang hôn đến quên mình ở cạnh cửa.
Quý Nguyên vội vàng rời ra muốn đi nhìn, bị Chu Diễn kéo lại, cậu đẩy Quý Nguyên lúc này còn đang đỏ mặt thở hổn hển đẩy tới bên cạnh bàn ăn, sau đó kéo vạt áo của mình, che kín đường cong cơ bắp cảm thấy cứng đầu cứng cổ tỏ rõ tồn tại của mình, sau đó giơ tay lên bật đèn phòng khách sáng lên.
Allen ngủ mơ ngã từ trên ghế xuống, nhân tiện làm đổ bình nước trên bàn uống trà nhỏ xuống đất, hiện tại mặt nước còn có một ít bã trà Hoa Trà, bị hắt một mặt lạnh nước coi như là giải rượu rồi.
Quý Nguyên ngồi ở bên cạnh cúi đầu không dám tin liếc mắt nhìn ngó dáo dác tiểu Quý Nguyên, trái tim nhảy thình thịch, có chút hưng phấn lại có điểm không biết làm sao.
"Cậu là ai, không phải, tại sao tôi lại ở chỗ này?" Allen hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ là trực giác cảm thấy Chu Diễn không phải là một hiền lành, cho nên sắc mặt cũng nghiêm túc.
Thật vất vả Chu Diễn ở bên kia mới được nếm một ít thịt, thì bị Dương Quỷ Tử vội vã cắt đứt, có thể hỏi tại sao sắc mặt của cậu không tốt sao, đương nhiên không phải là một người hiền lành rồi.
Allen lau nước đọng trên mặt mình, nhìn thấy ánh mắt không tốt của Chu Diễn nhìn mình chằm chằm, cho là sau khi say rượu mình rơi vào ổ sói, đang muốn móc điện thoại di động gọi điện báo cảnh sát nước C, Quý Nguyên ở bên kia đã thò đầu ra ngoài: "Anh đã tỉnh rồi à?"
"Quý!" Vừa nhìn Quý Nguyên cũng ở đây, Allen mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tuân theo bản năng thân thể tìm kiếm cảm giác an toàn, lập tức đứng dậy tiến lên muốn bổ nhào đến Quý Nguyên ở bên cạnh, lại không nghĩ rằng bị Chu Diễn kéo lại.
Allen sững sờ, đang không biết vì sao, Chu Diễn lại không biến sắc buông lỏng tay ra.
Quý Nguyên tiến lên nói anh ta uống nhiều thế nào, mình dẫn người trở về như thế nào.
"Còn tưởng rằng anh phải ngủ thẳng sáng sớm ngày mai, không ngờ. . . . . ." Quý Nguyên liếc mắt nhìn tình trạng nhếch nhác của Allen một chút, "Anh có muốn đi thay quần áo một chút không?"
Allen cũng có chút nhức đầu: "Tôi phải chạy về khách sạn thôi, sáng mai tôi còn muốn bay trở về nước M, không thể chậm trễ."
Nhưng mà vào lúc này quần áo của anh ta ướt nhẹp không đi được, không thể không cởi đồ ra để điều hòa hong qua loa một chút.
Allen đổi quần áo, ngồi trên ghế sa lon chờ quần áo, trong tay đang cầm một ly nước mật ong mà Chu Diễn cho nhân lúc đi qua đưa cho Quý Nguyên căng mềm. Nhìn anh ta nhìn Quý Nguyên, lại nhìn Chu Diễn một chút, bởi vì tôn trọng quyền riêng tư nên không tính hỏi quan hệ của hai người là như thế nào.
Anh ta quen Quý Nguyên, dĩ nhiên là muốn dựa vào trên người Quý Nguyên ở bên cạnh, bởi vậy sắc mặt của Chu Diễn càng không dễ nhìn. Bởi vì sắc mặc của Chu Diễn không tốt, Allen không dám nói chuyện với Chu Diễn nữa, vì vậy lại càng dựa vào Quý Nguyên ở bên cạnh. Dùng cái này tạo thành một dead-lock, cho đến khi mặt Chu Diễn đen lại kéo Quý Nguyên đến bên cạnh, chính mình đặt mông ngồi vào giữa hai người bọn họ.
Chu Diễn: cảm động sao?
Allen: không, không dám động.
Quý Nguyên: ? ?
Trong đêm bị giày vò, phút cuối cùng đưa Allen xuống lầu tự đón xe rời đi, Quý Nguyên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Mà dưới lầu gió lạnh thổi, rượu của anh cũng coi như hoàn toàn tỉnh táo. Quý Nguyên ở dưới lầu đi hai bước, nghĩ đến mới vừa rồi mình suy nghĩ lung tung chủ động hôn Chu Diễn, máu cả người đều xông lên trên mặt.
A a a a a, bây giờ làm sao mà lên lầu đây.
Quý Nguyên cảm giác nửa cái mạng của mình đã giao phó cho cái nụ hôn kích động lúc vừa rồi.
Anh đang do dự, trong túi điện thoại di động reo lên.
"Còn chưa có tiễn xong sao?" Giọng Chu Diễn không hài lòng.
"Đưa xong rồi." Hiện giờ Quý Nguyên giống nàng dâu nhỏ thành thật rồi.
"Vậy tại sao còn không lên đây, muốn em xuống đón anh sao?" Chu Diễn nói.
"Không cần không cần, anh lên rồi." Quý Nguyên bị gió thổi khẽ run rẩy, vội vàng kéo áo khoác của mình, cất bước đi vào trong.
Có hai ống kính quơ quơ trong chỗ tối tăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook