Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
-
Chương 1: Thần tích
Mùa đông Cảnh Hồng năm thứ ba, tuyết rơi trắng xóa khắp kinh thành làm cho cảnh phồn hoa náo nhiệt thường ngày thêm vài phần khiết tịnh.
Trên đường, người bán hàng rong ăn mặc kín đáo còn bị đông lạnh đến mức co đầu rụt cổ, nhưng vẫn không quên lớn tiếng rao hàng. Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng chiêng trống, người qua đường lẫn người bán hàng liền lập tức né tránh.
Ngay sau đó, liền có một đội quân mặc ngân giáp bảo hộ một đoàn xe ngựa đi qua. Vách xe ngựa được khảm đá quý hoa lệ, màn treo chuông đồng rung động kêu leng keng, bá tánh kinh thành chỉ cần có chút hiểu biết thì đã nhận ra là quý nữ hoàng tộc xuất cung, khó tránh có chiêng trống mở đường, người không liên quan phải tránh sang một bên.
Vó ngựa thong thả dẫm lên mặt tuyết, xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi giữa hai hàng bá tánh, mang theo vài phần lạnh nhạt cao cao tại thượng.
Ở cuối đoàn xe là một chiếc xe ngựa bằng gỗ mun điêu khắc hoa văn phượng hoàng, tuy rằng nhìn không tệ nhưng không tài nào so được với đoàn xe hoa lệ phía trước vì nó đã quá cũ kĩ.
“Dừng xe” Trong xe ngựa truyền ra giọng nữ hài non nớt, hộ vệ ở bốn phía liền do dự một lát rồi dừng xe ngựa. Có vệ quân đem mã ghế đến, cung nữ bộ dạng cung kính khom người đứng trước xe ngựa, đưa tay vén rèm, trong mắt lại đầy tia châm chọc.
Một đứa nhỏ bị hoàng đế coi như linh vật mà nuôi dưỡng, dùng để biểu hiện sự nhân đức thánh hiền của đấng minh quân “tiền triều công chúa”, thì chỉ có thể hưởng sự cung kính bề ngoài đến thế mà thôi.
Thực nhanh liền có một tiểu cô nương chưa đủ mười tuổi từ trên xe ngựa đi ra, nàng mặc áo lông, trên đầu cài trâm hình thỏ, ngọc tuyết đáng yêu. Nàng nhảy xuống xe ngựa, cũng không để ý mặt đất đầy tuyết, liền vội vàng chạy đi.
Trong góc nhỏ trên phố, có một sạp hàng kẹo đường (nấu cho đường tan ra rồi dùng nó để vẽ hình), một lão nhân quần áo cũ kĩ cuối đầu làm đường họa, nhìn thấy tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác chạy tới, trên mặt cười hiền nói: “Qúy nhân muốn mua đường họa?”
Vệ Lâm Tâm đi theo tiểu cô nương lại đây cảm thấy lão nhân này có chút kì quái, nhưng trong nhất thời lại không tìm được điểm không đúng. Hắn chấp tay thi lễ với nữ hài: “Điện hạ thân thể quý giá, ngài vạn lần không thể tùy hứng.”
Thánh thượng muốn vị tiền triều công chúa này làm linh vật, thì vệ quân bọn họ liền phải bảo đảm duy trì sự tồn tại của linh vật này. Nào biết hắn vừa nói xong lời này, liền thấy tiểu công chúa quay đầu lại trông mong nhìn hắn, vệ quân trố mắt một lúc lâu, liền không tự chủ được nói.
“Nếu ngài thích, cũng có thể mua một chút về, chỉ là tuyệt đối không thể ăn nhiều.”
Thân là võ tướng, hắn đối với diện mạo đáng yêu của tiểu hài tử lại không có cách nào chống cự, thật đáng hổ thẹn.
“Qúy nhân muốn mua hình gì?” Ông lão cười ôn hòa chỉ chỉ các kiểu đường họa cấm phía trước sạp hàng. Có hình võ tướng, mĩ nữ, hoa cỏ, động vật, thật chí có cỏ cảnh sông núi trông sống động như thật.
Không Hầu cũng không biết vì sao từ xa nhìn thấy sạp kẹo đường này, nàng liền nhất định muốn chạy đến. Năm nay nàng tuy gần mười tuổi, nhưng trong trí nhớ, nàng chỉ xuất cung qua ba lần.
Lần đầu tiên là lúc loạn quân tấn công phá hoàng thành, cung nhân đem nàng trốn chạy, nhưng mà còn chưa ra khỏi cửa thành thì đã bị bắt lại.
Lần thứ hai là sau khi tân đế đăng cơ, phong nữ nhi của hoàng đế tiền triều là nàng, danh hào Bình Ninh công chúa, hơn nữa còn giống trống khua chiêng mang nàng đi tế thiên, bá tánh kinh thành hơn phân nữa đều khen bệ hạ nhân từ. Nàng lúc đó ngồi trên xe ngựa, nhìn xuyên qua hai lớp màn sa mỏng, thấy đám người trên đường đang tò mò quan sát mình chẳng khác gì đang quan sát động vật trong bách thú viên.
Hôm nay là lần thứ ba, nữ nhi Hoàng Thượng sủng ái nhất hồi kinh, lệnh cho các quý nữ trong kinh phải ra nghênh đón.
Không Hầu thật vui vẻ, nàng hận tân đế không thể nhiều thêm vài cái nữ nhi đã xuất giá, như vậy thời điểm các nàng hồi kinh trở về, nàng liền có thể nhân cơ hội đó xuất cung ra ngoài.
Nghe chủ quán hỏi, Không Hầu chỉ vào kẹo đường hình tiên nữ nói: “Ta muốn cái này.”
“Được rồi”. Chủ quán lấy muỗng múc nước đường ra, nhanh chóng vẽ ra một bước đường họa trên tấm ván gỗ. Động tác hắn vô cùng thuần thục, biểu tình muôn phần tập trung như đang làm một chuyện phi thường quan trọng.
Không Hầu mở to hai mắt, không dám chớp mi, nàng sợ mình sẽ bỏ qua quá trình thần kỳ này.
Tuyết rơi trên mặt nàng, làm hai má đỏ bừng. Chủ quán không nhịn được mở miệng: “Quân gia, hôm nay tuyết lớn, quý nhân nhỏ tuổi, chú ý đừng để bị phong hàn”
Hộ vệ lúc này mới phản ứng, phất tay cho cung nữ lấy dù che cho Không Hầu. Giờ lúc này hắn rốt cuộc đã phát hiện ra chỗ nào không đúng, bởi vì lão nhân này đối mặt với bọn họ, thế nhưng lại không có một chút sợ hãi nào, quả thực không giống với bá tánh bình thường.
Chủ quán nhìn Không Hầu nháy nháy mắt cười, Không Hầu che miệng không có phát ra âm thanh, đôi mắt cong thành vầng trăng non. Đường họa nhanh chóng được làm xong, chủ quán tay nghề tinh vi, tranh đường hình tiên nữ trong suốt như thủy tinh, mang theo mấy phần tiên khí.
“Thật xinh đẹp, đây là đường họa đẹp nhất ta từng thấy.”
“Bình Ninh công chúa.” Nữ quan mặt quần áo mùa đông màu xanh tiến lại, mặt lạnh lùng nói: “Ngài cần phải đi.”
Cách phía sau nữ quan không xa, có mấy quý nữ đứng bên xe ngựa, cuối đầu khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên là đang cười nạo Không Hầu. Đã từng là tiền triều công chúa cao cao tại thượng, hiện giờ chỉ đến như thế, ngầm cười nhạo Không Hầu, có thể mang lại cho họ cảm giác thỏa mãn.
Nhưng phản ứng của Không Hầu lại làm giảm mạnh cảm giác vui vẻ của các nàng, bởi vì Không Hầu đối với chuyện bị người khác chế nhạo lại không hề có phản ứng, không có khổ sở, không có phẫn nộ, thậm chí không có tự ti hèn nhát. Nàng thường thường sẽ mở to đôi mắt nhìn, làm bọn họ cảm thấy mình đang vô cớ gây rối.
Lúc này đây Không Hầu cũng phản ứng như vậy, nàng từ túi tiền lấy ra một thỏi bạc đưa cho chủ quán, không màng nữ quan sắc mặt lạnh lẽo ở bên cạnh, nói với chủ quán: “Đường họa của ông vẽ rất đẹp, giống như trong thoại bản nhắc tới vậy.”
Chủ quán râu tóc bạc trắng, quần áo trên người vô cùng cũ nát, trời rét như vậy cũng ra đường bán, kiếm sống qua ngày cũng quá gian nan. Không Hầu nghĩ thầm, chính mình khen vài câu chắc lão nhân sẽ vui vẻ hơn một chút.
Cuộc sống dân chúng nàng tuy chưa trải qua nhưng đọc trong thoại bản thì cũng biết ít nhiều.
“Điện hạ!” Nữ quan mặt lập tức trầm xuống, nàng dùng giọng lạnh như băng nói: “Xin chú ý lễ nghi.”
Không Hầu cẩn thận lấy giấy đỏ bọc kẹo đường, đưa lưng về phía nữ quan nhăn nhăn cái mũi, lúc xoay người lại thì một mặt đầy tươi cười, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu: “Đa tạ cô nương nhắc nhở.”
Nữ quan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Điện hạ biết rõ thì tốt.”
Không Hầu làm như không thấy sự khinh thường trong đáy mắt của nữ quan, nàng cầm chặt đường họa vội vàng quay về xe ngựa, thậm chí còn không cẩn thận làm bắn nước bùn lên trên váy của nữ quan.
Nữ quan nhìn chầm chầm vết bẩn trên váy, vẻ mặt khó coi cực điểm nhưng lại không dám làm ra chuyện thật sự bất kính đối với Không Hầu.
“Điện hạ, thân là nữ tử, lời nói việc làm phải từ tốn,….”
Nữ quan không ngừng nhắc nhở, gió to thổi đến làm bông tuyết không ngừng bay tới, gào thét lạnh lẽo va vào trên mặt nàng, giống như đao cùng cắt thịt, vô cùng đau đớn.
Gió bão rất nhanh qua đi, cung nữ che dù cho Không Hầu vừa quay lại phía sau, liền hét lên một tiếng.
Nữ quan bị tiếng kêu làm giật mình, đang chuẩn bị răn dạy cung nữ không biết quy cũ, liền bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Chỉ thấy trên không hào quang bảy màu chói lọi, giống như cảnh tiên nhân hạ phàm, mà lão nhân làm đường họa đã biến mất không thấy bóng dáng, góc đường trống không, giống như chưa từng có sạp hàng nào xuất hiện.
Thực mau kinh thành liền có truyền thuyết được đồn đại rộng rãi, đại ý chính là Cảnh Hồng Đế là chân mệnh thiên tử, được thần tiên hộ mệnh, trở thành bậc quân vương nhân đức trong mắt bá tánh.
Thân là tiền triều công chúa, Không hầu có người cha tiêu xài hoang phí, trầm mê âm sắc trong hậu cung nuôi rất nhiều nhạc sư, không quan tâm chính sự, để mặt gian thần nắm giữ triều đình, làm dân chúng bốn bề oán than.
Khi triều đình bị lật đổ, trừ bỏ vài cựu lão thần trách cứ đương kim hoàng đế bất trung thì không còn ai có vẻ bất mãn.
Không Hầu đối với lão cha phá sản không có ý kiến gì, đối với tân đế cũng không có bất kì ý kiến gì. Lúc này, nàng chỉ kịch liệt đau lòng cho đường họa của mình vừa bị cướp đi, đó chính là cái đường họa đầu tiên có được trong đời nàng.
Cố tình người cướp đi lại là đương kim hoàng thượng, nàng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận, ngoan ngoãn giơ hai tay dâng lên.
Cảnh Hồng Đế sau khi lấy đi đường họa, liền cho cung nhân đem đến rất nhiều đường họa khác đền bù cho nàng. Nhưng Không Hầu cảm thấy, tất cả đều không bằng cái của nàng, cái loại cảm giác đứng bên bếp lửa mong ngóng đợi đường họa hoàn thành vô cùng tốt đẹp, những thứ đường họa khác dù đẹp đến mấy cũng không sánh được.
Ba mươi tháng chạp.
Không Hầu thay hoa phục được cung nữ chuẩn bị, tùy ý để cho họ trang điểm hoa lệ, tham gia cung yến. Đến dự cung yến hôm nay còn có vài vị cựu thần, nhìn nàng ăn mặc như vậy họ cũng thêm phần an tâm.
Bệ hạ đối với tiền triều công chúa như thế an bài, quả thật là bậc hiền quân.
Không Hầu mặt kệ mấy đại thần nghĩ gì, nàng chỉ cúi đầu lo dùng bữa. Trong một góc điện, nhóm nhạc sư đang đàn tấu, có một nữ nhạc sư đầu búi phi tiên, bàn tay trắng nõn đang khảy Phượng Thủ Không Hầu.
Còn nhớ lúc trước, nữ nhạc sư này từng được tiền triều hoàng đế táng thưởng tay nghề, vị quân chủ mất nước này đối với Phượng Thủ Không Hầu yêu thích dị thường, lúc đó nữ nhi duy nhất của hắn vừa ra đời liền được đặt tên là Không Hầu.
Tên nàng được đặt tùy tiện, hoàng đế mất nước không yêu Hoàng Hậu, không thương công chúa, không màng gian sơn xã tắc, chỉ một lòng trầm mê âm luật, làm mẫu thân nàng vô cùng bất mãn, nhưng như vậy thì thế nào? Không Hầu khi đó còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm hiểu rõ, đầu thai phải dựa vào vận khí, vận khí không tốt gặp được lão cha không đáng tin cậy, thì tới tên gọi cũng không được đặt dễ nghe.
Giờ phút này đây, mang đàn Không Hầu ra tấu trước mặt nàng thì chính là có ý muốn nhục nhã Không Hầu. Nhưng người ra lệnh là trưởng công chúa, muội muội ruột của hoàng đế, cho nên trong lòng mọi người đều rõ ràng, làm ra bộ việc gì cũng không biết.
Phu quân công chúa chết trong tay tiền triều tướng quân, cho nên công chúa hận tiền triều hoàng đế, cũng hận dư nghiệt tiền triều. Nếu không phải trưởng công chúa miễn cưỡng còn giữ được lý trí, không thể làm khó một đứa nhỏ mười tuổi trước mặt các đại thần, thì chỉ sợ nàng đã mở miệng làm khó dễ Không Hầu vài câu.
Chỉ tiếc phương thức nhục nhã đối phương tinh vi của nàng đã không có tác dụng với Không Hầu, từ đầu tới cuối, vị công chúa tiền triều chỉ mở to đôi mắt nhìn nhóm mệnh phụ phu nhân mỉm cười, không thì cuối đầu chăm chỉ mà ăn, không hề có giác ngộ mình đang bị nhục nhã.
Cái này làm cho trưởng công chúa không có chút thỏa mãn nào, nàng đem ly rượu trong tay để mạnh xuống bàn, nói với Không Hầu: “Bình Ninh công chúa, ngươi cảm thấy nhạc sư này khảy Phượng Thủ Không Hầu như thế nào?
Không Hầu chớp mắt, tỉ mĩ nhìn nữ nhạc sư nói: “Cũng xinh đẹp lắm.”
Trưởng công chúa bình tĩnh chờ nàng nói tiếp.
Nhưng Không Hầu chỉ mở to hai mắt trong sáng rõ ràng nhìn nàng, tựa như nghi hoặc, nàng còn muốn nghe cái gì, người lớn có nhiều suy nghĩ thật kì quái.
Trưởng công chúa nhìn hiểu ánh mắt này, trong lòng…….càng nghẹn khuất.
Nàng muốn lật bàn, nhưng nơi này là cung yến, nàng còn cần mặt mũi.
Mặt khác mấy quý nữ trẻ tuổi thấy trưởng công chúa có ý làm khó Không Hầu liền sôi nổi nói lời đùa giỡn, mỗi câu đều mang theo ý tứ khinh thường tiền triều, ca ngợi đương kim hoàng đế, trào phúng thân phận Không Hầu.
Không Hầu buông đũa bạc, nhìn đám người đang vô cớ gây sự với nàng mỉm cười.
Có một vài lời có thể dùng nụ cười thay thế, một cái không đủ thì hai cái vậy. Không Hầu tuổi nhỏ nhưng luôn tự thấy mình khoan hồng độ lượng, luôn lấy đó mà đối nhân xử thế.
Nhưng mà nhóm quý nữ thấy nụ cười của nàng thì lại càng bị chọc giận, chính các nàng cũng không biết vì sao.
Liền khi các nàng sắp bộc phát cơn giận, thì giữa không trung bỗng nhiên hiện lên ngân quang lộng lẫy chiếu sáng bầu trời toàn bộ hoàng cung.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Không Hầu hào hứng nhìn, mười tám đời nhà họ Cơ a, nàng sẽ gặp được thần tiên sao?
Trên đường, người bán hàng rong ăn mặc kín đáo còn bị đông lạnh đến mức co đầu rụt cổ, nhưng vẫn không quên lớn tiếng rao hàng. Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng chiêng trống, người qua đường lẫn người bán hàng liền lập tức né tránh.
Ngay sau đó, liền có một đội quân mặc ngân giáp bảo hộ một đoàn xe ngựa đi qua. Vách xe ngựa được khảm đá quý hoa lệ, màn treo chuông đồng rung động kêu leng keng, bá tánh kinh thành chỉ cần có chút hiểu biết thì đã nhận ra là quý nữ hoàng tộc xuất cung, khó tránh có chiêng trống mở đường, người không liên quan phải tránh sang một bên.
Vó ngựa thong thả dẫm lên mặt tuyết, xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi giữa hai hàng bá tánh, mang theo vài phần lạnh nhạt cao cao tại thượng.
Ở cuối đoàn xe là một chiếc xe ngựa bằng gỗ mun điêu khắc hoa văn phượng hoàng, tuy rằng nhìn không tệ nhưng không tài nào so được với đoàn xe hoa lệ phía trước vì nó đã quá cũ kĩ.
“Dừng xe” Trong xe ngựa truyền ra giọng nữ hài non nớt, hộ vệ ở bốn phía liền do dự một lát rồi dừng xe ngựa. Có vệ quân đem mã ghế đến, cung nữ bộ dạng cung kính khom người đứng trước xe ngựa, đưa tay vén rèm, trong mắt lại đầy tia châm chọc.
Một đứa nhỏ bị hoàng đế coi như linh vật mà nuôi dưỡng, dùng để biểu hiện sự nhân đức thánh hiền của đấng minh quân “tiền triều công chúa”, thì chỉ có thể hưởng sự cung kính bề ngoài đến thế mà thôi.
Thực nhanh liền có một tiểu cô nương chưa đủ mười tuổi từ trên xe ngựa đi ra, nàng mặc áo lông, trên đầu cài trâm hình thỏ, ngọc tuyết đáng yêu. Nàng nhảy xuống xe ngựa, cũng không để ý mặt đất đầy tuyết, liền vội vàng chạy đi.
Trong góc nhỏ trên phố, có một sạp hàng kẹo đường (nấu cho đường tan ra rồi dùng nó để vẽ hình), một lão nhân quần áo cũ kĩ cuối đầu làm đường họa, nhìn thấy tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác chạy tới, trên mặt cười hiền nói: “Qúy nhân muốn mua đường họa?”
Vệ Lâm Tâm đi theo tiểu cô nương lại đây cảm thấy lão nhân này có chút kì quái, nhưng trong nhất thời lại không tìm được điểm không đúng. Hắn chấp tay thi lễ với nữ hài: “Điện hạ thân thể quý giá, ngài vạn lần không thể tùy hứng.”
Thánh thượng muốn vị tiền triều công chúa này làm linh vật, thì vệ quân bọn họ liền phải bảo đảm duy trì sự tồn tại của linh vật này. Nào biết hắn vừa nói xong lời này, liền thấy tiểu công chúa quay đầu lại trông mong nhìn hắn, vệ quân trố mắt một lúc lâu, liền không tự chủ được nói.
“Nếu ngài thích, cũng có thể mua một chút về, chỉ là tuyệt đối không thể ăn nhiều.”
Thân là võ tướng, hắn đối với diện mạo đáng yêu của tiểu hài tử lại không có cách nào chống cự, thật đáng hổ thẹn.
“Qúy nhân muốn mua hình gì?” Ông lão cười ôn hòa chỉ chỉ các kiểu đường họa cấm phía trước sạp hàng. Có hình võ tướng, mĩ nữ, hoa cỏ, động vật, thật chí có cỏ cảnh sông núi trông sống động như thật.
Không Hầu cũng không biết vì sao từ xa nhìn thấy sạp kẹo đường này, nàng liền nhất định muốn chạy đến. Năm nay nàng tuy gần mười tuổi, nhưng trong trí nhớ, nàng chỉ xuất cung qua ba lần.
Lần đầu tiên là lúc loạn quân tấn công phá hoàng thành, cung nhân đem nàng trốn chạy, nhưng mà còn chưa ra khỏi cửa thành thì đã bị bắt lại.
Lần thứ hai là sau khi tân đế đăng cơ, phong nữ nhi của hoàng đế tiền triều là nàng, danh hào Bình Ninh công chúa, hơn nữa còn giống trống khua chiêng mang nàng đi tế thiên, bá tánh kinh thành hơn phân nữa đều khen bệ hạ nhân từ. Nàng lúc đó ngồi trên xe ngựa, nhìn xuyên qua hai lớp màn sa mỏng, thấy đám người trên đường đang tò mò quan sát mình chẳng khác gì đang quan sát động vật trong bách thú viên.
Hôm nay là lần thứ ba, nữ nhi Hoàng Thượng sủng ái nhất hồi kinh, lệnh cho các quý nữ trong kinh phải ra nghênh đón.
Không Hầu thật vui vẻ, nàng hận tân đế không thể nhiều thêm vài cái nữ nhi đã xuất giá, như vậy thời điểm các nàng hồi kinh trở về, nàng liền có thể nhân cơ hội đó xuất cung ra ngoài.
Nghe chủ quán hỏi, Không Hầu chỉ vào kẹo đường hình tiên nữ nói: “Ta muốn cái này.”
“Được rồi”. Chủ quán lấy muỗng múc nước đường ra, nhanh chóng vẽ ra một bước đường họa trên tấm ván gỗ. Động tác hắn vô cùng thuần thục, biểu tình muôn phần tập trung như đang làm một chuyện phi thường quan trọng.
Không Hầu mở to hai mắt, không dám chớp mi, nàng sợ mình sẽ bỏ qua quá trình thần kỳ này.
Tuyết rơi trên mặt nàng, làm hai má đỏ bừng. Chủ quán không nhịn được mở miệng: “Quân gia, hôm nay tuyết lớn, quý nhân nhỏ tuổi, chú ý đừng để bị phong hàn”
Hộ vệ lúc này mới phản ứng, phất tay cho cung nữ lấy dù che cho Không Hầu. Giờ lúc này hắn rốt cuộc đã phát hiện ra chỗ nào không đúng, bởi vì lão nhân này đối mặt với bọn họ, thế nhưng lại không có một chút sợ hãi nào, quả thực không giống với bá tánh bình thường.
Chủ quán nhìn Không Hầu nháy nháy mắt cười, Không Hầu che miệng không có phát ra âm thanh, đôi mắt cong thành vầng trăng non. Đường họa nhanh chóng được làm xong, chủ quán tay nghề tinh vi, tranh đường hình tiên nữ trong suốt như thủy tinh, mang theo mấy phần tiên khí.
“Thật xinh đẹp, đây là đường họa đẹp nhất ta từng thấy.”
“Bình Ninh công chúa.” Nữ quan mặt quần áo mùa đông màu xanh tiến lại, mặt lạnh lùng nói: “Ngài cần phải đi.”
Cách phía sau nữ quan không xa, có mấy quý nữ đứng bên xe ngựa, cuối đầu khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên là đang cười nạo Không Hầu. Đã từng là tiền triều công chúa cao cao tại thượng, hiện giờ chỉ đến như thế, ngầm cười nhạo Không Hầu, có thể mang lại cho họ cảm giác thỏa mãn.
Nhưng phản ứng của Không Hầu lại làm giảm mạnh cảm giác vui vẻ của các nàng, bởi vì Không Hầu đối với chuyện bị người khác chế nhạo lại không hề có phản ứng, không có khổ sở, không có phẫn nộ, thậm chí không có tự ti hèn nhát. Nàng thường thường sẽ mở to đôi mắt nhìn, làm bọn họ cảm thấy mình đang vô cớ gây rối.
Lúc này đây Không Hầu cũng phản ứng như vậy, nàng từ túi tiền lấy ra một thỏi bạc đưa cho chủ quán, không màng nữ quan sắc mặt lạnh lẽo ở bên cạnh, nói với chủ quán: “Đường họa của ông vẽ rất đẹp, giống như trong thoại bản nhắc tới vậy.”
Chủ quán râu tóc bạc trắng, quần áo trên người vô cùng cũ nát, trời rét như vậy cũng ra đường bán, kiếm sống qua ngày cũng quá gian nan. Không Hầu nghĩ thầm, chính mình khen vài câu chắc lão nhân sẽ vui vẻ hơn một chút.
Cuộc sống dân chúng nàng tuy chưa trải qua nhưng đọc trong thoại bản thì cũng biết ít nhiều.
“Điện hạ!” Nữ quan mặt lập tức trầm xuống, nàng dùng giọng lạnh như băng nói: “Xin chú ý lễ nghi.”
Không Hầu cẩn thận lấy giấy đỏ bọc kẹo đường, đưa lưng về phía nữ quan nhăn nhăn cái mũi, lúc xoay người lại thì một mặt đầy tươi cười, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu: “Đa tạ cô nương nhắc nhở.”
Nữ quan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Điện hạ biết rõ thì tốt.”
Không Hầu làm như không thấy sự khinh thường trong đáy mắt của nữ quan, nàng cầm chặt đường họa vội vàng quay về xe ngựa, thậm chí còn không cẩn thận làm bắn nước bùn lên trên váy của nữ quan.
Nữ quan nhìn chầm chầm vết bẩn trên váy, vẻ mặt khó coi cực điểm nhưng lại không dám làm ra chuyện thật sự bất kính đối với Không Hầu.
“Điện hạ, thân là nữ tử, lời nói việc làm phải từ tốn,….”
Nữ quan không ngừng nhắc nhở, gió to thổi đến làm bông tuyết không ngừng bay tới, gào thét lạnh lẽo va vào trên mặt nàng, giống như đao cùng cắt thịt, vô cùng đau đớn.
Gió bão rất nhanh qua đi, cung nữ che dù cho Không Hầu vừa quay lại phía sau, liền hét lên một tiếng.
Nữ quan bị tiếng kêu làm giật mình, đang chuẩn bị răn dạy cung nữ không biết quy cũ, liền bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Chỉ thấy trên không hào quang bảy màu chói lọi, giống như cảnh tiên nhân hạ phàm, mà lão nhân làm đường họa đã biến mất không thấy bóng dáng, góc đường trống không, giống như chưa từng có sạp hàng nào xuất hiện.
Thực mau kinh thành liền có truyền thuyết được đồn đại rộng rãi, đại ý chính là Cảnh Hồng Đế là chân mệnh thiên tử, được thần tiên hộ mệnh, trở thành bậc quân vương nhân đức trong mắt bá tánh.
Thân là tiền triều công chúa, Không hầu có người cha tiêu xài hoang phí, trầm mê âm sắc trong hậu cung nuôi rất nhiều nhạc sư, không quan tâm chính sự, để mặt gian thần nắm giữ triều đình, làm dân chúng bốn bề oán than.
Khi triều đình bị lật đổ, trừ bỏ vài cựu lão thần trách cứ đương kim hoàng đế bất trung thì không còn ai có vẻ bất mãn.
Không Hầu đối với lão cha phá sản không có ý kiến gì, đối với tân đế cũng không có bất kì ý kiến gì. Lúc này, nàng chỉ kịch liệt đau lòng cho đường họa của mình vừa bị cướp đi, đó chính là cái đường họa đầu tiên có được trong đời nàng.
Cố tình người cướp đi lại là đương kim hoàng thượng, nàng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận, ngoan ngoãn giơ hai tay dâng lên.
Cảnh Hồng Đế sau khi lấy đi đường họa, liền cho cung nhân đem đến rất nhiều đường họa khác đền bù cho nàng. Nhưng Không Hầu cảm thấy, tất cả đều không bằng cái của nàng, cái loại cảm giác đứng bên bếp lửa mong ngóng đợi đường họa hoàn thành vô cùng tốt đẹp, những thứ đường họa khác dù đẹp đến mấy cũng không sánh được.
Ba mươi tháng chạp.
Không Hầu thay hoa phục được cung nữ chuẩn bị, tùy ý để cho họ trang điểm hoa lệ, tham gia cung yến. Đến dự cung yến hôm nay còn có vài vị cựu thần, nhìn nàng ăn mặc như vậy họ cũng thêm phần an tâm.
Bệ hạ đối với tiền triều công chúa như thế an bài, quả thật là bậc hiền quân.
Không Hầu mặt kệ mấy đại thần nghĩ gì, nàng chỉ cúi đầu lo dùng bữa. Trong một góc điện, nhóm nhạc sư đang đàn tấu, có một nữ nhạc sư đầu búi phi tiên, bàn tay trắng nõn đang khảy Phượng Thủ Không Hầu.
Còn nhớ lúc trước, nữ nhạc sư này từng được tiền triều hoàng đế táng thưởng tay nghề, vị quân chủ mất nước này đối với Phượng Thủ Không Hầu yêu thích dị thường, lúc đó nữ nhi duy nhất của hắn vừa ra đời liền được đặt tên là Không Hầu.
Tên nàng được đặt tùy tiện, hoàng đế mất nước không yêu Hoàng Hậu, không thương công chúa, không màng gian sơn xã tắc, chỉ một lòng trầm mê âm luật, làm mẫu thân nàng vô cùng bất mãn, nhưng như vậy thì thế nào? Không Hầu khi đó còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm hiểu rõ, đầu thai phải dựa vào vận khí, vận khí không tốt gặp được lão cha không đáng tin cậy, thì tới tên gọi cũng không được đặt dễ nghe.
Giờ phút này đây, mang đàn Không Hầu ra tấu trước mặt nàng thì chính là có ý muốn nhục nhã Không Hầu. Nhưng người ra lệnh là trưởng công chúa, muội muội ruột của hoàng đế, cho nên trong lòng mọi người đều rõ ràng, làm ra bộ việc gì cũng không biết.
Phu quân công chúa chết trong tay tiền triều tướng quân, cho nên công chúa hận tiền triều hoàng đế, cũng hận dư nghiệt tiền triều. Nếu không phải trưởng công chúa miễn cưỡng còn giữ được lý trí, không thể làm khó một đứa nhỏ mười tuổi trước mặt các đại thần, thì chỉ sợ nàng đã mở miệng làm khó dễ Không Hầu vài câu.
Chỉ tiếc phương thức nhục nhã đối phương tinh vi của nàng đã không có tác dụng với Không Hầu, từ đầu tới cuối, vị công chúa tiền triều chỉ mở to đôi mắt nhìn nhóm mệnh phụ phu nhân mỉm cười, không thì cuối đầu chăm chỉ mà ăn, không hề có giác ngộ mình đang bị nhục nhã.
Cái này làm cho trưởng công chúa không có chút thỏa mãn nào, nàng đem ly rượu trong tay để mạnh xuống bàn, nói với Không Hầu: “Bình Ninh công chúa, ngươi cảm thấy nhạc sư này khảy Phượng Thủ Không Hầu như thế nào?
Không Hầu chớp mắt, tỉ mĩ nhìn nữ nhạc sư nói: “Cũng xinh đẹp lắm.”
Trưởng công chúa bình tĩnh chờ nàng nói tiếp.
Nhưng Không Hầu chỉ mở to hai mắt trong sáng rõ ràng nhìn nàng, tựa như nghi hoặc, nàng còn muốn nghe cái gì, người lớn có nhiều suy nghĩ thật kì quái.
Trưởng công chúa nhìn hiểu ánh mắt này, trong lòng…….càng nghẹn khuất.
Nàng muốn lật bàn, nhưng nơi này là cung yến, nàng còn cần mặt mũi.
Mặt khác mấy quý nữ trẻ tuổi thấy trưởng công chúa có ý làm khó Không Hầu liền sôi nổi nói lời đùa giỡn, mỗi câu đều mang theo ý tứ khinh thường tiền triều, ca ngợi đương kim hoàng đế, trào phúng thân phận Không Hầu.
Không Hầu buông đũa bạc, nhìn đám người đang vô cớ gây sự với nàng mỉm cười.
Có một vài lời có thể dùng nụ cười thay thế, một cái không đủ thì hai cái vậy. Không Hầu tuổi nhỏ nhưng luôn tự thấy mình khoan hồng độ lượng, luôn lấy đó mà đối nhân xử thế.
Nhưng mà nhóm quý nữ thấy nụ cười của nàng thì lại càng bị chọc giận, chính các nàng cũng không biết vì sao.
Liền khi các nàng sắp bộc phát cơn giận, thì giữa không trung bỗng nhiên hiện lên ngân quang lộng lẫy chiếu sáng bầu trời toàn bộ hoàng cung.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Không Hầu hào hứng nhìn, mười tám đời nhà họ Cơ a, nàng sẽ gặp được thần tiên sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook