" Anh có đi không?"
Lời nói mang theo sự đe dọa, hơi thở phả trên bờ môi, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.
Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày.
Một giây sau, trên môi được lấp đầy bởi hai cánh môi mềm mại.
Chỉ là nhẹ nhẹ dán lên, không có bất cứ hành động nào khác.
Gương mặt Tạ Sóc từ trước đến nay chỉ có một biểu cảm lạnh nhạt cuối cùng cũng xuất hiện một chút sửng sốt.
Anh không nhìn thấy, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng, trong bóng tối hơi thở ấm nóng có mùi thơm nhàn nhạt.
Ngón tay để sau gáy tăng thêm chút sức, đầu ngón tay ấn chặt vào chỗ lõm.
Bốn bề vắng lặng không có tiếng động.
Chính vào lúc anh hoàn hồn lại, lúc muốn đẩy cô ra, đôi môi mềm mại thế mà chủ động rời đi rồi.
Diệp An ôm lấy cổ anh, cúi đầu xuống, gương mặt dán lên trên cổ anh, lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu như đang khóc.

" Anh không thể dỗ em một lần sao?"
Hàng mi mảnh khảnh lướt qua làn da, mơ hồ mang theo hơi nước, không biết có phải là ảo giác của anh không.
Động tác của Tạ Sóc ngưng lại.
Tim giống như bị cái gì đó cào qua một chút, ao nước tù đọng giống như dậy sóng.
Một lúc sau, anh giãn chân mày ra, nói: "Xuống đi."
" Không xuống."
Diệp An không ngờ được anh vẫn không có ý định thay đổi chủ ý, tính nết lại trỗi dậy, quyết định ương bướng với anh đến cùng: "Nếu hôm nay anh không đồng ý với em, thì em nhất định không xuống."
Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh, dáng điệu thà chết cũng không chịu buông tay.
Tạ Sóc không nhìn thấy biểu cảm của cô, cũng không biết bình thường bộ dạng của cô như thế nào, chỉ có thể dựa vào giọng điệu không nói lý lẽ của cô tưởng tượng ra mấy phần.
Trong lồng ngực đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực, anh không thể không thừa nhận, cô thật sự rất giỏi hành hạ người khác, uy hiếp, giả bộ đáng thương, làm nũng...! thay đổi qua lại rất tự nhiên.
Trầm mặc một lát, Tạ Sóc nhàn nhạt mở miệng: "Không đi xuống, hay là muốn tôi ôm cô đi ra ngoài?"
.........?
Có phải như cách cô hiểu không?
Niềm vui đến quá nhanh, Diệp An nhất thời có chút phản ứng không kịp.
...........
Giống như Diệp An nói, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng mặt trời tươi đẹp, trải đầy khắp vườn hoa.
Đặt mình vào dưới ánh nắng trong chốc lát, lông mi và tay của Tạ Sóc đều động động, có một chút không quá quen thuộc với cảm giác và độ ấm mãnh liệt như thế này.
Diệp An lo sợ anh tạm thời nuốt lời hứa, vội vàng kéo cánh tay anh, dìu anh đi về phía trước.
Hai người đi qua con đường nhỏ bằng đá, đi đến vườn hoa liền ngồi lên chiếc ghế tựa đằng trước nghỉ ngơi.
Trời cao mây nhạt, gió thổi đem theo hương thơm của hoa cỏ trong vườn, Diệp An chống khuỷu tay dựa vào trên bàn, chống cằm nhìn người trước mặt: " Ra ngoài đi dạo, cảm thấy thế nào, có phải là cảm thấy tâm tình thoáng hơn nhiều rồi?"
Tạ Sóc vẻ mặt nhàn nhạt, không có trả lời cô.
Diệp An cũng không có tức giận, chìm đắm trong sự vui vẻ " cuối cùng cũng thành công dỗ anh bước ra ngoài", thưởng thức gương mặt đẹp đẽ của anh một lúc, xoay đầu trông về bốn phía.
Vào cuối mùa xuân, đa số các loại hoa trong vườn đều đã qua thời kỳ tươi tốt nhất, chỉ có một bộ phận nhỏ vẫn đang mặc ý nở rộ.
Hoa khoe màu đua sắc, khảm trong màu xanh biên biếc.
Diệp An đột nhiên nghiêng đầu hỏi: " Anh có muốn biết trước mặt anh trồng những loại hoa gì không?"
Không đợi Tạ Sóc trả lời, cô tự hỏi tự trả lời diễn tả nó....
" Phía trước bên trái của anh, đang trồng hoa hồng màu đỏ, phía trước nó trồng một gốc cây hải đường, bên trong góc bên trái, đang nở hoa màu tím, nhìn trông quen quen mắt, nhưng em không biết tên........."
Phía sau hai người không xa, trên giàn dây hoa leo chằng chịt, trong đám cây xanh xanh manh nha xuất hiện vài đóa bông nhỏ, mềm yếu rung rinh theo gió.
Mải miết nói nói, Diệp An cảm giác có chút yên tĩnh, đột nhiên lại cơ trí nảy ra một ý, học được hai tiếng kêu của mèo.
" Con mèo này đáng yêu quá!"
Cô cố tình tỏ ra kinh ngạc.
Tạ Sóc không có phản ứng gì, đến cả mí mắt cũng không động lấy một cái.
Diệp An lại học được hai tiếng hót của chim.
Tạ Sóc vẫn không có phản ứng gì cả.
Diệp An bất giác có chút nhụt lòng: " Em dốc lòng biểu diễn như vậy, tốt xấu gì anh cũng cho chút phản ứng đi có được không?"
Nghe được câu này, Đại thiếu gia cuối cùng cũng nhấc nhấc mắt lên: " Cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi?"
Diệp An tức nghẹn, dựa theo lời của anh nói: " Anh không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh là người trưởng thành,.........." ngưng một lúc, nhỏ giọng nói thầm: " Nhưng cũng chưa thấy anh có nhu cầu của người trưởng thành?"
Cô cho rằng giọng của cô rất nhỏ, nhưng mà sau khi mất đi ánh sáng khả năng nghe của Tạ Sóc đặc biệt tốt, không ngờ lại nghe rõ ràng câu cuối đó.
Mười ngón tay của anh lại đan lại, hướng về phía cô hỏi: " Nhu cầu gì?"
"............"
Lúc cần tiếp lời thì nửa câu cũng không nói ra, lúc không cần tiếp lời, so với ai cũng nhanh hơn.
" Không có gì."
Diệp An nhanh chóng đổi chủ đề khác: "Vừa nãy em bắt chước có giống không?"
Tạ Sóc rũ mắt xuống, không có bình luận gì.
............Đúng là, lúc cần tiếp lời lại không để ý đến người khác rồi.
Diệp An chống cằm phàn nàn với anh: "Thật ra, chúng em làm diễn viên lồng tiếng cũng không dễ dàng gì, cái gì cũng cần phải học, cái gì cũng phải biết, lồng tiếng cho người, lồng tiếng cho động vật,............thường thường vừa bắt đầu vô phòng thu âm, thì bèn ở trong đó đến hơn nửa đêm........."
Chắc là do nghe cô nói quá thê thảm, Tạ Sóc cuối cùng cũng phát lòng từ bi không có ngăn lại: "Nếu đã cực khổ như vậy, tại sao lại phải tiếp tục làm tiếp?"
Diệp An thuận tiện tiếp lời: " Bởi vì cuộc sống aaa, không làm anh nuôi em à?"
Tạ Sóc: " Diệp gia lẽ nào nuôi không nổi cô sao?"
Tạ Sóc vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên trở nên im lặng.
Không khí dần dần trở nên không đúng.
Lúc này Tạ Sóc mới nghĩ đến một việc........Cô là con gái của vợ trước Diệp Viễn Niên, không lớn lên ở Diệp gia.
Tài liệu có liên quan về Diệp An, rất sớm trước khi kết hôn, Tạ Sóc đã tìm hiểu qua, nhưng không hề để trong lòng, nếu như Diệp gia đã đem cô đẩy ra ngoài để liên hôn, nhất định đã cho cô lợi ích phù hợp rồi, đối với cô chắc chỗ nào cũng không tồi.
Nhưng nhìn phản ứng của cô bây giờ, hình như lại cũng không giống hình dáng anh tưởng tượng.
Lẽ nào Diệp gia đối xử với cô rất khắc nghiệt?
Im lặng một lúc lâu, xung quanh chỉ có tiếng gió.
Trong đầu Tạ Sóc thậm chí xoạt qua ý nghĩ " có phải cô đang khóc?", trong lòng gợn lên một chút sóng.
Anh nhăn nhăn chân mày, đang định nói gì đó, đột nhiên lại nghe Diệp An mở miệng: " Trong tình huống như thế này lẽ nào anh không phải nên tiếp một câu anh nuôi em sao?"
Ngữ điệu bình thường, không có chút nghẹn ngào và nức nở.
"............" Tạ Sóc nhất thời cảm thấy bản thân vừa nãy lo lắng là hoàn toàn dư thừa.
".......Một chút ý nghĩ tự nhận thức cũng không có, gả cho anh đúng thật không bằng gả cho người giấy."
Diệp An nhỏ giọng cà khịa.
Thần sắc trên mặt Tạ Sóc nhạt xuống, không có tiếp lời.
Diệp An cà khịa hai câu, nghiêng đầu lên nhìn vô anh, đột nhiên lại nói: " Ngồi yên như thế này cũng chán quá, chúng ta làm gì đó đi?"
Cô nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ở trên bàn lên, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua màn hình.

" Chơi trò chơi như thế nào?"
Cô ngẩng đầu hỏi.
Tạ Sóc mặt không biểu tình nhìn cô, lại trở về khuân mặt trầm lặng như lúc trước.
" Không chơi trò chơi cần thao tác, chơi trò chơi kiểu hỏi đáp kiến thức nhỏ, anh không cần đọc, em đọc cho anh nghe là được."
Diệp An vừa mở một chương trình nhỏ, đang chuẩn bị đọc câu hỏi, nghĩ tới cái gì đó, lại bỏ điện thoại xuống.
" Anh có khát không?
Em đi lấy chút trái cây qua đây?"
Không đợi Tạ Sóc trả lời, cô đã đứng dậy rồi.
Tiếng bước chân dần đi xa, bốn xung quanh lại yên tĩnh trở lại.
Gió thổi vào mặt, ánh sáng mặt trời rơi trên người, sự ấm áp tỏa ra, dần dần có chút nóng.
Tạ Sóc cụp mắt xuống, lông mi nhuốm màu sáng bóng vừa dài vừa mảnh, tạo nên một bóng mờ nhàn nhạt.
Anh yên tĩnh ngồi ở đó, cách một lúc lâu, ngón tay đặt trên bàn mới nhẹ nhàng động một lúc.
Trở về trong biệt thự, Diệp An trực tiếp đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra dâu tây vừa mới hái, đến bên bồn rửa rửa sạch.
Dì Châu nhìn thấy vội chạy qua: " Phu nhân, để gì làm nhé."
Diệp An ngẩng đầu lên cười nói: " Không sao, sắp xong rồi?"
Dì Châu nhìn vô cô, ánh mắt dần dần trở nên mềm mại dịu dàng.
Sau khi rửa dâu tây xong, Diệp An lại vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng.
Tiếng bước chân ở xa dần dần lại lần nữa trở lại, lông mày của Tạ Sóc khẽ động, ngước lên trên.
" có rửa một ít dâu tây, nếu như anh muốn ăn cái khác, em nhờ dì Châu chuẩn bị giúp anh."
Diệp An ngồi xuống bên cạnh, đem dâu tây đã rửa sạch bỏ lên trên bàn.
Tạ Sóc không có ngân nga.
Diệp an ngầm cho rằng anh không muốn anh gì khác, dùng nĩa chọc một miếng dây tây đưa đến bên miệng anh: " lại đây, nếm thử xem,em vừa ăn một miếng xong, rất ngọt a."
Tạ Sóc không động môi, nhấc tay lên, đánh giá khoảng cách, nắm lấy cổ tay cô, từ từ mò lên trên, sau đó lấy cái nĩa trong tay cô.
Diệp An: " được rồi a......!anh tự anh đi."
Cô lấy một chiếc nĩa khác, nhét một quả dâu tay vào trong miệng, dùng một tay mở khóa điện thoại, mở chương trình nhỏ ra, đem dâu tây nuốt xuống, bắt đầu đọc đề........
" Bắt đầu nhé,< kỹ năng cần thiết để mang lại lợi ích cho người dân, bách khoa toàn thư về kiến ​​thức nông nghiệp > là của tác giả Lý Thời Trân, Tôn Tư Mạc hay là của Giả Tư Hiệp"
Tạ Sóc cả khuân mặt cao lãnh, rõ ràng là không đồng ý tham gia.
Diệp An vội vàng nói: " Nhanh lên a, cái này có giới hạn thời gian a?"
Tạ Sóc im lặng hai giây, miễn cưỡng mở miệng: " Giả Tư Hiệp"
" "Thiên khúc sử, Lý Tao không vần", bài đánh giá là của ai?"
"Tư Mã Thiên"
............
...............
Tạ Sóc trả lời tỉ lệ đúng tương đối cao, trả lời xong một lượt, Diệp An cả người đều trở lên nhiệt tình, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy ánh sáng.
Một vòng mới lại bắt đầu, đến một câu hỏi mới, câu hỏi có chút dài, đợi Diệp An đọc xong, thời gian còn lại không có nhiều, cô vội vàng thúc giục: " Nhanh."
Tạ Sóc chỉ ngừng lại một giây, liền lập tức nói ra đáp án chính xác.
" Đúng rồi đúng rồi."
Diệp An cả người phấn chấn, không nhịn được lại đưa tay chọc một quả dâu tây đưa đến bên miệng anh.
Có lẽ Tạ Sóc cũng cảm thấy tự mình làm quá phiền phức, không có từ chối nữa, há miệng cắn xuống.
Bỗng nhiên, Diệp An nhìn thấy một miếng khuyết trên quả dâu tây.
Cô đột nhiên phản ứng lại, quả dâu tây này.......cô vừa cắn qua một miếng nhỏ.
Sau đó, muốn rút lại, đã quá muộn rồi.
Diệp An: "............"
Xin lỗi.
Diệp An mở to mắt nhìn Tạ Sóc đem quả dâu tây cô đã cắn qua nuốt xuống, động động môi, bối rối một lượt, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đem sự thật nói cho anh.
Bỏ đi, nếu như để anh biết, chắc lại đen mặt, vẫn là không để anh biết thì hơn vậy.
Bất tri bất giác, trong dĩa chỉ còn thừa lại hai quả dâu tây, trong lòng Diệp An có quỷ, tắt điện thoại đi: " Không chơi nữa, nghỉ ngơi một chút."
Bụng bị dâu tây lấp đầy có chút no, cô nhìn xung quanh một vòng, đề nghị nói: "Có muốn đứng dậy đi lại chút xíu không?"
Tạ Sóc không động đậy.
Diệp An giơ tay nắm lấy tay áo anh: " Ngồi lâu rồi dễ bị mập bụng dưới, với lại em vừa còn anh dâu tây."
Lúc cô nói, thăm dò nhìn về phía bụng nhỏ của Tạ Sóc.
" Nói thật a, cả ngày anh cứ ngồi im trong phòng, cũng không tập luyện gì cả, không sợ cơ bụng của anh giữ không được à."
Tạ Sóc hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi thông thường, vải chỗ eo bị đẩy uốn nếp lên, nhìn không rõ ruốt cuộc có hay không có cơ bụng.
Diệp An lại nhìn vài lần nữa, tò mò hỏi: " chao ôi, anh có tám múi cơ bụng sao?"
Tạ Sóc vẫn giữ khuân mặt lạnh lùng, hoàn toàn không muốn chú ý đến chủ đề vô vị này của cô.
Nhìn thấy anh không trả lời, Diệp An nghĩ lại một lúc cái nhìn lướt qua vào đêm mới kết hôn đó, không nhịn được có chút lo âu.
" Không phải là ngày trước có, bây giờ không có thôi."
Cô buột miệng nói: " Hay là em giúp anh coi nhé?"
Tạ Sóc: "........."
Tạ Sóc vịn vào bàn đứng dậy,biểu tình trên mặt một lời khó nói hết, giống như cô nói từ gì đó hung bạo không được phép.
Nhìn một cái mà thôi, đến lỗi cần tới biểu cảm này sao?
Diệp An phỉ báng hai câu, duỗi tay đỡ lấy anh, đi con đường nhỏ bên cạnh.
" Những lời em nói đều là sự thật, ngồi lâu sẽ có bụng nhỏ, vì cơ bụng của anh, anh nên đi ra ngoài đi dạo nhiều nhiều......."
Mặt trời dần lên cao, chiếu vào bóng của hai người, gần như là chồng lên nhau.
Cửa của biệt thự, Tạ lão gia không biết đi ra khỏi phòng từ lúc nào, nghe thấy tiếng cười nói từ đằng xa vọng lại, biểu cảm trên khuân mặt già nua giãn ra.
Ông đứng một lúc, quay đầu vỗ dì Châu bên cạnh nói: " Đi vào thôi."
...........
Buổi tối lúc ăn cơm, Tạ Bách Ngôn mấy ngày nay hiếm khi trở về đột nhiên trở về.
Đến khi biết được hôm nay Tạ Sóc ra ngoài đi dạo, ông mười phần vui vẻ, ánh mắt nhìn Diệp An cũng trở nên đặc biệt hiền từ.
Diệp An phỏng đoán tàm tạm rồi, nhân cơ hội này, giả vờ sơ ý nói việc bắt đầu từ ngày mai cô phải chạy tới phòng thu âm.
Nghe được, nụ cười trên mặt Tạ Bách Ngôn nhạt nhạt đi.
Ông dùng ngữ điệu cân nhắc nói: "Diệp An, nếu như con đã gả vào Tạ Gia, thì không cần phải vất vả như vậy nữa, phần công việc này sớm đi tối về, con một người con gái cũng không thích hợp........"
Diệp An sớm đã dự đoán được không thuận lợi như vậy, đem những từ ngữ đã chuẩn bị trước đó nói: "Khoảng mười ngày là sẽ lồng tiếng xong, không chậm trễ thời gian quá dài, sau này con sẽ cố gắng nhận ít kịch bản lại."
Tạ Bách Ngôn nhíu nhíu chân mày, vẫn là không quá đồng ý.
" Ba."
Tạ Sóc ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Anh bỏ đũa xuống, nhàn nhạt nói: " Việc này cô ấy có nói qua với con rồi, con đã đồng ý."

Diệp An đơ người ra, ngẩng đầu lên, rất ngạc nhiên nhìn vào anh.
Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao, anh ta vậy mà đột nhiên nói chuyện thay cô?
Coi như đổi tính, cũng nhanh quá đi?
Tạ Sóc mở miệng nói, Tạ Bách Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành ngầm đồng ý.
Ăn cơm xong, trở về trên lầu, Diệp An nhìn Tạ Sóc một lúc lâu, không nhịn được hỏi: "Anh vừa rồi.........sao lại nói giúp em?"
Tạ Sóc không có trả lời cô, một mình đi đến phòng đọc sách.
Diệp An thật sự không hiểu suy nghĩ của anh, cô vội vàng trả lời tin nhắn trong nhóm phòng làm việc, không có đi qua cùng, một mình ngồi trong phòng ngủ.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, Tạ Sóc từ phòng đọc sách trở lại, đột nhiên đưa một cái thẻ màu đen đến trước mặt cô.
Diệp An đơ người ra, nói: " Anh......."
Tạ Sóc: " Chiếc thẻ này cô cầm lấy, nếu không muốn làm việc nữa thì từ chức."
Diệp An hồi hồn lại, ngạc nhiên mở to mắt,: " Cuối cùng thì anh cũng tỉnh ngộ, nhận ra bản thân đối xử tệ bạc với em, quyết định bù đắp cho em?"
Một giây sau, một chậu nước lạnh dội thẳng xuống........
" Sau này ở bên ngoài đừng có tỏ ra thê thảm như vậy, truyền ra ngoài, lại cho rằng Tạ gia hà khắc với cô."
Ngữ điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp An: "........"
Cái người này sao mà đến đưa tấm thẻ cũng bày ra cái bộ dạng cao cao tại thượng đáng ghét như vậy?
Ngực Diệp An nghẹn lại, đột nhiên có cảm giác bị làm nhục.
Nếu đổi lại là ngày thường, tự nhiên có một khoảng kếch xù rơi xuống, cô nhất định vui mừng khôn xiết nhận lấy, nhưng vào lúc này, cô thực sự bị bộ dạng thái độ giống như bố thí của anh làm cho tức giận rồi.
Chiến sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục! Dù sao mỗi tháng Tạ Bách Ngôn cũng chuyển cho cô một tỉ chín, tiền này.

Cô không cần nữa!
Diệp An ngẩng đầu, dùng bộ dạng cao ngạo lạnh lùng như vậy trả lời anh: " Không cần đâu, tôi có tiền."
Nghe thấy sự không vui trong giọng nói của cô, Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày, không biết vì sao cô đột nhiên lại giận dỗi.
Diệp An cũng không đợi anh nghĩ thông, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài ban công.
Tạ Sóc một mình ngồi trong phòng, cầm lấy tấm thẻ, thân hình âm u, biểu tình mang theo một chút mù tịt và không hài lòng.
Cơn giận của Diệp An vẫn chưa hết, dựa vào lan can gửi tin nhắn cho Thi Song Song, ngón tay mảnh khảnh hoạt động nhanh trên màn hình.
Diệp An: " Ví dụ có người dùng ngữ điệu rất ngứa đòn vứt một khoản tiền lớn đến trước mặt cậu, làm nhục cậu, cậu có bắn bay đầu anh ta không?"
Thi Song Song: "?
Vẫn còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Thi Song Song: "Không cần bởi vì mình là một bó hoa tinh tế mà thương hại mình, đến đi,! thỏa thích dùng tiền đến làm nhục mình đi!"
Diệp An: "........"
Thi Song Song: " đợi đã, ai lấy tiền làm nhục cậu rồi?
Ông chồng cao to đẹp trai nhiều tiền của cậu đúng không?"
Thi Song Song: " đúng là bá đạo tổng tài."
Thi Song Song: " Bao nhiêu tiền?
Nói ra để mình ghen tị tí."
Diệp An: " Không biết nữa, anh ấy đưa cho mình một cái thẻ màu đen, mình không cần."
Thi Song Song: "?"
Thi Song Song: " tại sao lại không cần?
Cậu tỉnh lại chút đi aaa, anh ta là chồng của cậu, anh ta đưa tiền cho cậu không cần có phải cậu muốn để anh ta đem tiền xài trên người của mấy tiểu yêu tinh bên ngoài đúng không?
Đừng ngốc nữa!"
Thi Song Song: " biểu tình đỡ trán"
Diệp An xì cười,quay đầu nhìn vào trong phòng.
Cô ngược lại không lo lắng Tạ Sóc sẽ ở bên ngoài nuôi người nào cả, dựa vào bộ dạng của anh, đừng nói tiểu yêu tinh, tiên nữ hạ phàm lõa thể đứng trước mặt anh cũng không có tác dụng.
Đối với anh mà nói, tất cả phụ nữ đều là một dạng a.
Bị Thi Song Song nói chen vào như vậy, cơn tức của Diệp An cũng gần như nguôi rồi, nghĩ tới tấm thẻ vừa đưa qua, cô đúng là có chút hối hận.
Con người sống trên đời, tại sao lại phải làm khó tiền a?
Cô hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại và trở lại phòng ngủ.
Tạ Sóc lại ngồi trên chiếc sô pha mà anh yêu quý nhất, trầm mặc không nói ngồi đó, hàng mi dài rũ xuống.
Diệp An đột nhiên sinh ra vài phần ảo giác, cảm giác anh giống như động vật nhỏ bị bỏ rơi, có chút đáng thương.
" Thẻ đâu?"
Cô đi đến trước mặt anh, duỗi tay hỏi.
Tạ Sóc ngẩng đầu nói: " Không phải em nói không cần?"
Diệp An nghẹn họng, cố gắng hết sức để giọng nói của bản thân nghe vào có lý: " Em hối hận rồi."
Tạ Sóc lại không để ý đến cô, bộ dạng lạnh lùng.
..........aaa, vậy mà lại lộ sắc mặt lại rồi.
" Anh nói đưa cho em rồi, không được nói lời mà lại nuốt lời."
Diệp An ngồi xuống sát bên anh, ngẩng đầu nhìn hai tay anh tùy ý đặt trên bụng.
Xương ngón tay dài sạch sẽ, chiếc thẻ bị kẹp giữa các ngón tay không biết đã biến đi đâu.
Từ nãy đến bây giờ, không có nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng, thẻ chắc là vẫn ở trên người của anh.
Diệp An nghĩ nghĩ, ánh mắt hướng xuống dưới, dừng lại trên túi quần của anh.
Miệng túi không lộ bất cứ đồ vật gì, nhìn không thấy đáy.
Cô nhân lúc anh không để ý, nhanh như bay đem tay cho vào trong túi quần móc rồi móc.
Tạ Sóc cau mày lại, trầm mặc trong chốc lát, từ trong túi còn lại lấy ra chiếc thẻ, đưa cho cô.
Diệp An vốn dĩ muốn tỏ ra kiêu ngạo một chút, nhưng lại sợ anh tưởng thật thu hồi lại, không tiếp tục ồn ào với anh nữa, đưa tay ra lấy.
Nhìn thấy tấm thẻ màu đen phát sáng trước mắt, rất nhanh cô đã trở lên vui vẻ trở lại.
Cảm giác có tiền thật tốt!
Cô nghiêng đầu, một lần nữa nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, ánh đèn lặng lẽ buông xuống, phác ra khuôn mặt nghiêm nghị của anh, ngay cả lông mi cũng phủ một tầng sáng bóng.
Đại thiếu gia này ngày hôm nay cũng rất tốt, vừa ra ngoài đi dạo cùng cô vừa cho cô tiền, lúc ăn cơm tối còn nói giúp cô, mặc dù thái độ như vậy không làm cho người ta vui vẻ lắm.
Trong lòng bỗng có một ý nghĩ, Diệp An thừa dịp nhích qua, nhẹ giọng nói: " Bắt đầu từ ngày mai em phải chạy tới phòng làm việc rồi, lúc em không có ở nhà, anh tự mình ra ngoài đi dạo có được không?
Để dì Châu đi cùng anh cũng được?"
Tạ Sóc mặt không biểu cảm, giống như không nghe thấy lời của cô nói.
Diệp An duỗi tay ra vẽ vẽ cằm, tiếp tục thăm dò: " Hay là anh, đi cùng em tới phòng thu âm?

Em không để ý đâu."
Tạ Sóc cuối cùng cũng có phản ứng, đem mặt quay về hướng cô, đột nhiên mở miệng: "Muốn biết vì sao hồi trước tôi lại nói giúp cô không?"
Diệp An: "?"
Tạ Sóc: " Cô ở nhà, quá ồn rồi?"
".........."
Tạ Sóc nói xong, khuân mặt lạnh lùng đứng dậy.
Diệp An nhìn chằm chằm vào sau gáy của anh, tức tới hồi lâu không nói lên lời, tâm tình vui vẻ vừa nãy ngay lập tức bay mất không còn một mống.
Đúng là đối với loại người này không nên ôm bất kỳ hy vọng gì.
Anh ta nếu như biết nói tiếng người, nước biển cũng có thể chảy ngược.
............
.........
Ngày hôm sau, trời nắng gió nhẹ.
Chắc là do nhìn thấy cháu trai có người chăm sóc, ông nội cảm thấy yên tâm, quyết định trở về căn nhà cũ bên kia, Tạ Bách Ngôn tự mình đưa ông đi.
Diệp An nhìn chằm chằm vào xe đưa hai người đi, trong lòng thở ra một hơi thật lớn.
Ông nội đi rồi, Tạ Bách Ngôn thì bận việc của công ty, bình thường cũng không có quay về, sau này căn nhà Tạ Gia to như thế này, cô thật sự muốn làm gì thì làm rồi, hoàn toàn thoải mái quá đi!
Cô nhìn qua Tạ Sóc bên cạnh, xém chút nữa không nhịn được gợi lên một nụ cười xấu xa.
Nghĩ tới hai tấm thẻ ở trong tay mình, cô bắt mình phải nhịn xuống, hỏi: " Anh thực sự không đi ra ngoài cùng với em?"
Tạ Sóc không để ý đến cô, xoay người đi vào phòng.
Diệp An lười dây dưa với anh, dặn đi dặn lại dì Châu vài câu, vội vàng chạy đến phòng ghi âm.
Vừa đến phòng thu âm, đột nhiên lại đụng Lữ Hồng.
" Diệp tiểu thư đến rồi?"
Lữ Hồng nhìn thấy cô, biểu tình có chút tế nhị.
Diệp An dừng bước chân, nghĩ tới lần gặp mặt không vui vẻ của hai người lần trước.
Hạng Tuyền thấy tình hình không đúng lắm, vội vàng bước lên trên nhẹ giọng giải thích: " Lữ tổng đại diện Huyễn Mông bên này, qua đây theo dõi tiến độ lồng tiếng và hiệu quả công việc."
Ngày trước Diệp An gọi điện cho Chung Phúc lúc nói đến hạng mục này không hề nhắc tới Lữ Hồng, cho nên Huyễn Mông để ông ta tiếp tục phụ trách việc lồng tiếng là phù hợp, cũng không có gì kỳ lạ cả.
Diệp An trong lòng hiểu rõ, tự mình bỏ qua khúc mắc lần trước, lịch sự trả lời một tiếng: " Lữ tổng."
Kế hoạch của Hạng Tuyền là hoàn thành tất cả lồng tiếng trong vòng 10 ngày, thời gian rất gấp gáp, mọi người đều không dám lơ là, dốc hai mươi phần tinh lực bắt đầu ghi âm.
Bên trong, Lữ Hồng cố ý bới móc hai lần ghi âm, Diệp An nghĩ muốn ghi xong về nhà sớm chút, cũng không tính toán với ông ta, tính tình tốt nhịn xuống.
Khoảng 6 giờ chiều, Lữ Hồng chịu đựng không nổi phòng ghi âm khô khan, cuối cùng cũng rời đi.
Ông ta vừa đi, Diệp An cảm thấy không khí cả phòng thu âm trở lên mới mẻ không ít, cùng mọi người gọi ít đồ ăn ở ngoài, ăn xong tiếp tục làm việc.
Một mạch đến xấp xỉ gần 11 giờ, mới lồng tiếng xong.
Tài xế của gia đình đã đợi ở dưới lầu cả nửa ngày, Diệp An thu dọn đồ đạc xong, vội vàng đi thang máy xuống lầu.
Đi ra khỏi tầng thương nghiệp, chưa được hai bước, chiếc xe đằng trước đột nhiên lóe lóe ánh đèn.
Diệp An giơ tay ngăn lại ánh đèn chói mắt, ngay sau đó, chiếc xe dừng lại bên người của cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của lữ Hồng, ngũ quan có chút mơ hồ, tròn thành một cục, giống như mặt bánh chưa được nặn xong.
" Diệp tiểu thư, trễ như vậy rồi, anh đưa em một đoạn"
Hình như ông ta uống không ít rượu, vừa mở miệng, hơi rượu nồng nặc.
Diệp An nhăn nhăn chân mày, giữ lại phần lich sự cuối cùng, từ chối nói: " Không cần đâu, tài xế nhà tôi đậu phía trước, cám ơn ý tốt của Lữ tổng"
Cô nhấc chân lên định đi, Lữ Hồng lại kêu cô lại: " Diệp tiểu thư và Viên tổng của chúng tôi..........rất thân?"
Viên tổng?
Diệp An nghe đến mơ hồ.
Viên tổng nào?
Lữ Hồng nheo mắt nhìn cô, chào phúng ngoắc ngoắc miệng, lần trước ở trong quán bar, cô không chút do dự từ chối ám thị của mình, anh còn tưởng rằng cô thanh cao như thế nào, không nghĩ tới quay đầu liền nhào vào lòng của người đàn ông khác.
" Viên tổng của chúng tôi có tiếng là sợ vợ, Diệp tiểu thư phải sáng suốt."
Đơ một lát, Diệp An cuối cùng cũng ngầm hiểu ra, tổng giám đốc của Văn Hóa Mộng Huyền hình như họ Viên,............xem ra là do Chung Phúc tìm đến Mộng Huyền Viên tổng.........Viên tổng này lại tìm đến Lữ Hồng, cho nên Lữ Hồng hiểu lầm rằng cô và Viên tổng có quan hệ gì đó.
Thoáng thấy nụ cười chế giễu trên mặt Lữ Hồng, cô lười phải giải thích, lạnh giọng nói: "Lữ tổng có lẽ hiểu lầm rồi, tôi và Viên tổng của các ông không có giao tình gì cả, họa từ miệng mà ra, vẫn mời Lữ tổng đừng phỏng đoán bừa.
Thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước."
Nói xong, Diệp An cũng không để ý đến ông ta nữa, đầu cũng không ngoảnh lại đi thẳng về phía trước.
Ánh đèn mờ nhạt, chiếu trên gương mặt của Lữ Hồng, làm cho sắc mặt trở lên cực kỳ u tối.
..........
Về tới Tạ gia, đã là nửa đêm rồi.
Diệp An ngồi trên xe ngủ cả một đường, lúc vào trong phòng người vẫn còn mơ mơ màng màng.
Tối nay Tạ Sóc trái lại không có đợi cô về rồi đi tắm lại lần nữa, sớm đã lên giường nằm xuống rồi.
Trong phòng trở nên yên lặng, Diệp An sợ làm ồn đến anh, dứt khoát cởi dép ra, chân trần dẫm trên đất.
Cô đi đến phòng thay đồ lấy đồ ngủ, nghĩ rằng dù sao thì Tạ Sóc cũng không nhìn thấy, vừa cởi dây áo vừa đi về phía phòng tắm.
Ánh sáng nhu hòa rơi trên vai trắng như tuyết, chiếu ra đường công đẹp đẽ.
Tắm xong, Diệp An nhẹ tay nhẹ chân lên giường nằm xuống, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, bên cạnh liền truyền đến giọng nói trầm thấp.......
" Mấy giờ rồi?"
Diệp An quay đầu qua, Tạ Sóc không biết tỉnh lại từ lúc nào.
" một giờ."
Diệp An nghe thấy giọng điệu không vui của anh, nói: "Có phải làm ồn đến anh rồi không?"
Thật ra cô đã rất cẩn thận rồi, nhưng chất lượng chất ngủ của đại thiếu gia Tạ Gia quả thật quá kém rồi, có lúc một đêm có thể tỉnh dậy mấy lần, một chút động tĩnh cũng không chịu nổi.
" Xin lỗi aaa, lần sau em cẩn thận hơn chút."
Diệp An ngáp một cái, mí mắt trực tiếp dí lại.
Tạ Sóc hiếm có không có phát hỏa, chỉ có thể tiếp tục hỏi cô: " Đêm nào các cô cũng trễ như thế này?"
Diệp An ráng kìm cơn buồn ngủ lại trả lời: " Tiến vào phòng thu âm, căn bản đều như vậy, có lúc cũng có thể sớm hơn một chút, lần này đúng lúc phải đuổi kịp tiến độ."
Ngưng một lúc, lại bổ sung: " Thực ra thời gian tan làm vẫn tốt, chính là phòng thu âm cách nhà quá xa rồi, thời gian trên đường kéo dài.........."
Tạ Sóc lại hỏi: " Phòng ghi âm ở đâu?"
Diệp An không biết anh hỏi điều này làm gì, trả lời địa chỉ đại khái.
Tạ Sóc trầm ngâm chốc lát, nói: " Gần bên đó có một căn chung cư viết tên của tôi, ngày mai cô gọi cho Chung Phúc một cuộc điện thoại, bảo cậu ta dẫn cô qua đó,nếu sau này trễ quá, thì ở lại bên kia."
"............."
Diệp An bị câu nói độc đoán này làm cho tỉnh táo không ít, mấu chốt lúc anh nói câu đó ngữ điệu không thể bình thản hơn, giống như nói ngày mai thời tiết rất tốt, làm ra vẻ hiệu quả rất thuần thục.
Diệp An rung động một lát, vừa nghĩ lại, lại từ bỏ: "Vẫn là bỏ đi, Ông nội và cha dặn dò em phải ở nhà với anh, nếu như biết buổi tối em không trở về, sẽ có ý kiến."
Đột nhiên cô lướt qua một suy nghĩ, thừa thế đưa ra yêu cầu: " Trừ khi mỗi ngày anh chủ động ra ngoài đi dạo hai tiếng, vậy thì em sẽ đồng ý."
Sắc mặt của Tạ Sóc đột nhiên lạnh lại.
Phải biết rằng cô rất biết cách một tấc tiến thêm một tấc, cho cô một chút màu sắc là cô có thể nhuộm cả cánh đồng, cho cô một sợ lông vũ cô có thể trực tiếp bay lên trời.
" Tùy cô."
Tạ Sóc lạnh lùng quăng xuống một câu, lại lần nữa khép mắt lại.
Diệp An: "........"
Cái người này sao nói đổi sắc mặt liền đổi sắc mặt?
........
Cuối cùng, Diệp An vẫn không chọn đến tòa chung cư ở gần phòng thu âm ở, mà vẫn kiên trì sáng sớm đi tối muộn trở về.
Vừa mới bắt đầu mấy ngày, Lữ Hồng vẫn thỉnh thoảng đến bới móc tìm vết, sau này thấy thái độ lạnh nhạt của Diệp An, nguyên nhân có thể do kiêng sợ cấp trên, dần dần cũng thu liễm lại.
Tổng thể lại nói, tất cả đều thuận lợi.
Chiều ngày thứ 9, Hạng Tuyền tuyên bố hoàn thành công việc trước thời hạn, mọi người đều thở ra một hơi, lần lượt hoan hô không ngớt.
Ngày cuối cùng Thi Song Song cũng qua tham gia với vai trò khách mời.
Sau khi hoàn thành công việc, đi trên con đường ra phía ngoài của phòng thu âm, cô kéo Diệp An lại, nhỏ giọng nói: "An An, gần đây cậu có nghe thấy tin bát quái gì không?"
Diệp An: " Tin bát quái gì?"
Gần đây cô bận đến choáng váng mặt mày, đến cả ăn cơm cũng phải tranh thủ từng giây từng phút, làm gì có công phu quan tâm đến tin bát quái gì?
Thi Song Song nhìn qua cô, đang định nói gì đó, đằng sau liền truyền đến giọng của Hạng Tuyền........

" Diệp An, em ở lại chút, anh có chút việc muốn nói với em."
Thi Song Song quay đầu, nhìn thấy Hạng Tuyền, cười cười, hướng về phía Diệp An vẫy vẫy tay: " Vậy mình đi trước đây, buổi tối tám giọng nói với cậu."
Trong phòng ghi âm, người đã đi gần hết rồi, Hạng Tuyền đi đến bên cạnh người Diệp An mới mở miệng: " Viên tổng của Mộng Huyền em có quen không?"
Sao lại có một người nữa hỏi câu này?
Diệp An có chút khó hiểu: "Không quen biết, sao vậy?"
Nghe được đáp án này, trong mắt Hạng Tuyền nhiều thêm một tia nghi hoặc: " Viên Hòa bảo anh hỏi em, bao giờ có thời gian, có thể gặp mặt ăn bữa cơm được không, bàn bạc về việc hợp tác lâu dài."
Diệp An đang phỏng đoán, là Viên Hòa từ Chung Phúc bên kia biết được quan hệ giữa cô và Tạ Sóc, cho nên mới muốn gặp mặt ăn cơm bàn chuyện hợp tác.
Hiện tại thị trường cạnh tranh kịch kiệt, nếu như thật có thể cùng Mộng Huyền bàn bạc việc hợp tác lâu dài, đối với phòng làm việc mà nói, thật ra là một cơ hội không tồi........
" Em không định đi?"
Thấy cô cả ngày không lên tiếng, Hạng Tuyền cho rằng lại giống Lữ Hồng lần trước giống nhau, hỏi.
Diệp An cười cười, " Không có, anh giúp em hẹn với bên kia một thời gian."
Đáy mắt Hạng Tuyền lướt qua một tia bất ngờ, có điều đây đều là sự lựa chọn của cô, anh cũng không tiện hỏi quá nhiều, chỉ gật đầu nói: "Tốt."
" Không có việc gì khác,em về trước đây."
Diệp An cầm túi lên, chuẩn bị đi, đột nhiên lại dừng lại: "aa đúng rồi, em phải tiếp tục nghỉ phép dài hạn, gần đây đừng nhận lời thoại cho em tiếp."
"............." – vừa nghe lời này, Hạng Tuyền ngay lập tức mất bình tĩnh: " Đợt nghỉ phép lần này của em rốt cuộc phải nghỉ phép đến khi nào?
Đã lâu như vậy rồi, có việc gì gấp mà vẫn chưa xử lý xong?
Em xem xem ngày trước em tích cực cần cù biết bao nhiêu, nhìn lại bây giờ xem xem......có phải là em không muốn làm nữa không?"
Nhìn anh tức giận như vậy, Diệp An có chút muốn cười: "Em nhận việc ít lại, không phải là anh có thể trả ít tiền cho em lại chút sao?
Với lại, phòng làm việc không phải chỉ có mình em, vẫn là nên cho những người khác thêm ít cơ hội, không thì bọn họ hận em đến chết mất."
" Bọn họ......."
Bọn họ đều không có năng lực tốt bằng em......nửa câu sau, Hạng Tuyền nuốt ngược trở lại, không có nói ra.
Anh nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nghi ngờ nhìn vô cô: " Diệp An, nói thật đi, có phải em gặp chuyện gì khó xử lý không?"
" Bị bệnh rồi?"
Anh phỏng đoán nói.
Diệp An: ".........không có"
Hạng Tuyền vẫn còn chỗ nghi ngờ: " Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, nếu như em thật sự gặp vấn đề gì khó xử lý, dừng ngại nói với anh."
Diệp An không cần nghĩ cũng biết rằng anh ấy nhất định đã tưởng tượng ra một số vở kịch đau đớn như "mắc bệnh nan y và cố gắng che giấu nó", có chút cạn lời.
Cuối cùng, cô nói: " Thật sự không có gì cả, chỉ là đột nhiên phát tài rồi, không thiếu tiền nữa, cho nên quyết định đối xử với bản thân tốt một chút,cuộc sống công việc đều tùy duyên."
Hạng Tuyền:?
Hạng Tuyền bật miệng nói ra " Em đang đùa anh đấy à?" năm chữ.
Diệp An nói qua loa cho xong, lại nhắc nhở anh lần nữa: "Nghĩ quá nhiều thật sự không phải bạn tốt của đường chân tóc, anh chú ý một chút."
Hạng Tuyền: "......"
............
Gánh vác công việc cao liên tiếp vài ngày, Diệp An về đến nhà, đã mệt đến mức kiệt sức, nằm liệt trên ghế sa pha, đến cả một ngón tay cũng không muốn động.

Tạ Sóc ngồi trong phòng, nhìn thấy so với trước đây hình như lại trầm mặc hơn chút.
Diệp An cũng không hy vọng anh có thể quan tâm tới mình một chút với tư cách người chồng, giọng khàn khàn hỏi anh: " Cuối cùng cũng xong rồi, ngày mai không cần tiếp tục phải chạy đến phòng ghi âm nữa rồi, nếu như thời tiết tốt, em sẽ cùng anh ra ngoài đi dạo."
Tạ Sóc vẫn trầm mặc như cũ, không nói gì.
Diệp An không nhịn được mở mắt lên: " ai, tốt xấu gì em cũng là vợ của anh, đều mệt đến như thế này rồi, anh không thể biểu đạt một chút quan tâm sao?"
Tạ Sóc mặt không biểu tình: " Cô nói bớt đi hai câu, dưỡng cổ họng của mình, so với sự quan tâm của tôi còn có tác dụng hơn?"
".........."
Diệp An nghẹn một cục trước ngực, xém chút nữa thì ói ra máu.
Đồ trai thẳng máu lạnh vô tình.
Cô tức giận xoay người qua, khép mắt lại, trực tiếp dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, tiếng hít thở dần dần trở lên đều đặn, Tạ Sóc yên lặng nghe một lát, xoay người đi ra khỏi phòng.
Vừa đi ra khỏi, liền nghe thấy giọng của Dì Châu: " Đại thiếu gia."
Tạ Sóc dừng bước: " Có chuyện gì sao?"
Dì Châu nói: " Phu nhân quay trở về rồi, tôi muốn hỏi xem buổi tối cô ấy muốn ăn gì?"
Tạ Sóc: " Cô ấy ngủ rồi!"
Đi được nữa bước, anh lơ đãng quay đầu, giọng điệu nhàn nhạt: " Nấu cho cô ấy một chút canh, dưỡng họng."
............
.............
Không biết có phải do đi bận chuyện khác không, buổi tối ngày hôm đó, Thi Song Song vậy mà không tìm Diệp An gửi tin nhắn thoại.
Diệp An vừa mệt vừa buồn ngủ, cũng không có chủ động hỏi cô, tắm rửa xong, liền lên giường đi ngủ mất.
Giấc ngủ này kéo dài đến hơn mười giờ sáng ngày hôm sau.
Vừa ngủ dậy súc miệng xong, cô liền nhận được tin nhắn của Thi Song Song.........
Thi Song Song: " Diệp An, ngủ dậy chưa?"
Thi Song Song: " Tối hôm qua đắm đuối cập nhật, quên tìm cậu rồi."
Diệp An đem kẹp kẹp lên tóc, cầm điện thoại lên đi về phía ban công, ngón tay mảnh khảnh ấn vô phần ghi tin nhắn thoại.
Diệp An: " Vừa dậy, tối qua cậu định tìm mình nói gì?"
Thi Song Song rất nhanh liền gửi một tin nhắn thoại qua: " Có liên quan đến cậu, cậu có biết không, hai ngày nay không chỉ có phòng làm việc của chúng ta, trong vòng ghi âm này rất nhiều người bát quái chuyện của cậu?"
Trong lòng Diệp An có một dự cảm chẳng lành: " Chuyện gì vậy?"
Thi Song Song: " Chính là cậu và Lữ Hồng..............bọn họ nói cậu dùng quy tắc ngầm thượng vị, bị ông già bao nuôi rồi."
Diệp An: "......."
" Còn có người nói nửa đêm nhìn thấy cậu lên xe của Lữ Hồng,........cậu đợi mình một chút, mình gửi cho cậu một liên kết."
Thi Song Song vừa nói, sau đó liền gửi một liên kết qua.
Diệp An ấn vào liên kết, là một tin tức bạo hót trong diễn đàn bát quái.
Nội Dung so với Thi Song Song vừa chuyển lời không khác nhau lắm,đại khái là do cô dùng quy tắc ngầm lấy được vô số tài nguyên, bị ông già bao nuôi.
Đính kèm bên dưới là ảnh cô ấy tham gia offline mừng buổi lồng tiếng nào đó, hán phục phối màu đỏ đen, chất lượng ảnh hơi mờ.
Chủ đề như thế này bất luận ở đâu, đều thu hút sự bàn luận, các lầu phía dưới đề đã che đi họ..........
Lầu 1 " xếp hàng ăn dưa."
Lâu 2: " Thật hay giả vậy.
Lúc đầu trong lễ kỉ niệm ngành lồng tiếng, tôi bị cô ấy làm cho kinh ngạc, còn coi cô ấy như nữ thần, dưa này tôi ăn không nổi"
Lầu 3: "@lầu 2, có thật không có giả, bạn của tôi nói thường xuyên nhìn thấy nữ thần của cậu lên xe của lão già, lại còn là lúc nửa đêm......"
Lầu 4 " @lầu 3 tôi nghi ngờ cậu không có nói có."
Lầu 5: " Người ta thật ra lớn lên xinh đẹp, dựa vào khuân mặt để kiếm cơm cũng không có gì ba."
Lầu 6: " Tam quan của lầu lên bị chó ăn rồi.
Lỡ như người ta có vợ rồi, cậu cũng coi như không có gì?"
Lầu 7: " Bỏ đi nhan sắc không nói, tôi thật sự rất thị giọng nói của tỷ tỷ này, cô phối âm hai lần vai mà tôi thích nhất, ô ô ô tại sao cô lại nghĩ không thông?"
............
Giới lồng tiếng mặc dù không thể so sánh với giới giải trí, nhưng vòng nhỏ cũng có sông hồ của vòng nhỏ, dưa ăn kiểu gì cũng không thiếu.
Diêp An trước kia có tham gia qua lễ lễ kỷ niệm giới lồng tiếng một lần, dựa vào nhan sắc và giọng nói có được không ít fan hâm mộ, trong vòng trong nhỏ này cũng có ít danh tiếng, cho nên đề tài hot này vừa tuân ra, tất cả các bọn yêu ma quỷ cái đều được mở ra.
Thi Song Song liên tiếp gửi tin nhắn cho cô: " Diệp An, mình thấy bọn họ càng truyền càng vô lý rồi, cậu có cần nghĩ biện pháp nào để làm sáng tỏ không?"
Làm sáng tỏ?
Làm sao mà làm sáng tỏ?
Phát thông báo phản kích, nói cô đã kết hôn rồi sao?
Diệp An thoát ra khỏi bài đăng diễn đàn, trở về trang chủ trò chuyện, vừa đánh ra hai chữ, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng động.......
Cô quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra,Tạ Sóc đúng ở cửa, thân như ngọc ngà, một đôi mắt mất đi ánh sáng nhìn sâu không thấy đáy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương