Edit: Huyên

Beta: Tà

 

Bên trong phòng huấn luyện giống như bị trúng một quả bom siêu to khổng lồ, hơn nữa còn là loại thật lâu không thể bình phục.

 

“Bọn họ lại có thể là anh em, thật là…” Giản Dịch tự cầm điện thoại của mình, mở xem weibo của Lâm Diệc Nhượng, tận mắt thấy bài đăng mới dám tin chuyện này là thật.

 

Những người khác cũng đều rất kinh ngạc.

 

Vương Ngọc Đàn cảm khái nói: “Chân nhân không lộ tướng*, cậu nói xem hai người họ làm sao mà có thể kìm nén đến giờ?”

 

(*) “Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân”: Cao thủ chân chính thì không khoe khoang mà có thể ẩn giấu được tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.

 

“Cậu cho rằng ai cũng giống mình hả? Một chút bí mật cũng không giấu được.” Giản Dịch hừ một tiếng, nhìn thoáng qua cậu ta rồi không ngừng lắc đầu.

 

Vương Ngọc Đàn lập tức phản bác: “Nói như là cậu giữ được bí mật ấy.”

 

Giản Dịch nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tôi thật sự không làm được.”

 

Ngô Địch ngồi bên phụ họa: “Tôi cũng không.”

 

“Như vậy chứng minh miệng của Lung muội thật kín,” Lam Cảnh Trình chống tay lên cằm, suy tư nói.

 

Một đám người thảo luận nửa ngày, kết quả có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn nghiêm túc chơi game, giống như chuyện này không có chút gì liên hệ đến anh, anh không thèm quan tâm.

 

Chờ lúc bọn họ lấy lại tinh thần, Giản Dịch dè dặt nhìn về phía Từ Ứng Hàn, còn hỏi: “Không phải là Hàn ca đã sớm biết rồi chứ?”

 

“Có thể?” Vương Ngọc Đàn suy nghĩ nhìn anh.

 

Dẫu sao Hàn ca vẫn là đội trưởng nha, làm đội trưởng, anh hẳn biết nhiều chuyện hơn bọn họ.

 

Vì vậy, Vương Ngọc Đàn to gan lớn mật giật giật áo Từ Ứng Hàn. Người đàn ông đang chơi game hơi quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó không nhanh không chậm bỏ tai nghe trên đầu xuống, mặt không biểu cảm nhìn cậu hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Hàn ca, chuyện của Lâm Lung anh biết không?”

 

“Chuyện gì?” Từ Ứng Hàn vẫn treo bộ mặt vô cảm như cũ.

 

Vương Ngọc Đàn chỉ cảm thấy khí lạnh xông từ chân lên, ánh mắt Hàn ca thật đáng sợ, cậu đúng là tìm đường chết mà, lại dám hỏi tới loại chuyện này.

 

Cậu lắc đầu, hấp tấp nói: “Không sao, không sao, em tiện mồm hỏi thôi.”

 

Chờ Từ Ứng Hàn đeo lại tai nghe, quay về với màn hình máy tính, Giản Dịch đưa tay làm động tác khinh bỉ với Vương Ngọc Đàn, còn nhân tiện dùng khẩu hình miệng nói một câu, đồ vô dụng.

 

Vương Ngọc Đàn cười lạnh nói: “Cậu giỏi cậu lên, nói nhảm cái gì.”

 

Kết quả, Giản Dịch cũng không dám.


 

Chỉ là mọi người đều không biết, Từ Ứng Hàn mặc dù đeo tai nghe nhưng lại nghe rõ ràng từng câu nói của bọn họ.

 

Thật ra anh chỉ biết chuyện sớm hơn bọn họ một chút mà thôi.

 

Anh cũng không tức giận, ngược lại rất vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ này chỉ trong thoáng chốc đã bị việc Lâm Lung rời đi làm cho nhạt bớt.

 

Cô sẽ quay lại chứ, mặc dù anh trả lời Chu Nghiêu chắc chắn như vậy, cô sẽ quay lại.

 

Nhưng người luôn bình tĩnh như Từ Ứng Hàn lần này thật sự do dự.

 

*

 

Đêm nay kịch tình liên tiếp nổi lên cao trào, không ai nghĩ việc một gã biến thái tấn công có thể dẫn tới những chuyện sau này.

 

Bản thân Lâm Lung vì Chu Nghiêu đã nhắc nhở nên tạm thời không lên weibo và tieba.

 

Trạm thông tin Tô Hiểu Đàm luôn cập nhật tin tức cho cô, hôm nay cũng không hề nhắn tới. Lúc Lâm Lung tắm xong rồi đi ngủ, cô nhìn thoáng qua di động, phát hiện đến một cái tin nhắn cũng không có.

 

Ngay cả đội trưởng cũng không nhắn cho cô.

 

Cho đến sáng hôm sau thức giấc, Lâm Lung nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã mười giờ.

 

Chờ cô định thần nhìn lại, hôm nay hình như là thứ hai.

 

Cô vội vàng mở khung WeChat với Từ Ứng Hàn ra, anh hẹn cô vào thứ hai.

 

Nghĩ đến đây, cô gái nhỏ chợt tung chăn ra, đi chân trần xuống giường mở tủ quần áo. Trong nhà chung cô đều chọn đồ thoải mái, quần đùi áo ngắn tay, ngay cả váy cũng rất ít mặc.

 

Cho nên khi mở tủ ra, đầu tiên cô nhắm tìm váy dài, còn có đủ loại váy ngắn.


 

Cô lấy hết quần áo ra, bày ở trên giường. Trước kia tình cờ xem phim truyền hình, sẽ thấy nữ chính khi đi hẹn hò với người mình thích đều đặc biệt rối rắm trong việc chọn đồ.

 

Vốn dĩ Lâm Lung còn nghĩ, cái này có gì mà khó khăn.

 

Chờ đến khi cô thật sự rơi vào hoàn cảnh ấy, mới phát hiện chọn đồ thật sự khó nha.

 

Muốn ở trước mặt anh ấy trông đáng yêu chút chút, vậy thì mặc cái váy hồng nhạt này, nhưng nhìn một lát lại cảm thấy quá ngây thơ.

 

Không thì mặc đồ khoe dáng người đẹp? Nhưng như vậy có nông cạn quá hay không?

 

Chờ khi Lâm Lung đem từng bộ đồ một lấy ra, rốt cuộc mới hiểu được cái gì gọi là tủ quần áo của phụ nữ luôn luôn thiếu một bộ.

 

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, bên ngoài giọng nói dịu dàng của Kiều Y vang lên: “Đậu Đỏ, tỉnh ngủ chưa?”

 

“Tỉnh rồi ạ, mẹ,” cô nói vọng ra cửa.

 

Kiều Y lại hỏi: “Vậy mẹ có thể vào không?”

 

“Vâng,” Lâm Lung xoa cằm, nhìn đống quần áo xếp đầy trên giường, quả thực rầu rĩ không thôi.

 

Chờ khi Kiều Y đẩy cửa bước vào cũng bị khung cảnh trong phòng dọa sợ hết hồn. Chiếc giường vốn rộng lớn lúc này đang bị đống quần áo lấp kín không còn một khe hở.

 

“Đang chọn đồ à?” Kiều Y nhìn cô, lại nhìn chiếc giường quần áo trước mặt, làm một người mẹ đồng thời cũng là một người phụ nữ có tuổi thanh xuân oanh liệt, trong nháy mắt bà đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên bà nhẹ giọng hỏi: “Có hẹn sao?”

 

Lâm Lung vâng một tiếng, chờ khi cô ngẩng đầu lên thấy biểu tình của Kiều Y, theo bản năng thốt ra: “Là cùng với con gái.”

 

Rõ ràng Kiều Y không hỏi đối phương là nam hay nữ, kết quả Lâm Lung vẫn thêm vào một câu.

 

Giờ khắc này, Kiều Y rốt cuộc cũng hiểu rõ, con gái nhỏ nhà mình đã trưởng thành.


 

Bà cười khẽ nói: “Con tin tưởng ánh mắt của mẹ không?”

 

Lâm Lung vốn đang bối rối không thôi, Kiều Y lại chủ động giúp đỡ, cô dĩ nhiên cầu còn không được, gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”

 

Kiều Y đi đến, nhìn tới nhìn lui trên giường, sau đó chọn ra một bộ, hỏi: “Cái này được chứ?”

 

Lâm Lung nhìn bộ váy trắng trong tay mẹ, váy cắt rất vừa người, nhưng lại quá đơn giản, ngay cả đường thêu cũng màu trắng, khi mặc lên mới tạo thành từng lớp váy. Lúc nãy Lâm Lung cũng đã ướm chiếc váy này trước người xoay đi xoay lại hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy quá đơn giản.

 

“Đợi lát nữa phối hợp với chiếc túi da Fendi, mẹ nhớ con có một chiếc phiên bản giới hạn do nhà thiết kế tặng,” Kiều Y nhìn cô nói.

 

Lâm Lung được nhắc nhở, lúc này mới cảm thấy vừa ý.

 

Váy liền màu trắng tươi mới mà thanh nhã, phối hợp với một chiếc túi da màu sắc đáng yêu lại tăng thêm mấy phần hoạt bát.

 

“Xuống nhà ăn sáng trước đã, ăn xong rồi thay quần áo cũng kịp,” Kiều Y vốn dĩ tới gọi con gái xuống ăn sáng, thấy cô gái nhỏ không nói lời nào, bà cười nói: “Ba đi làm từ sớm rồi, ông ấy không giống tiểu quỷ lười là con.”

 

Lâm Lung vội vàng le lưỡi, tỏ vẻ vô tội nói: “Con đâu có hỏi ba.”

 

“Đúng vậy, ba con nào lại giận nhau qua đêm, huống chi Đậu Đỏ của chúng ta còn yêu ba như vậy, sẽ càng không tức giận với ba,” Kiều Y cố tình nói.

 

Lâm Lung bị bà chọc, nhất thời nở nụ cười.

 

Khi hai mẹ con xuống lầu, Lâm Lung lại hỏi một câu: “Anh nhỏ còn chưa dậy ạ?”

 

“Nó còn lười hơn con,” Kiều Y lắc đầu nói.

 

Chờ Lâm Lung ăn sáng xong, lên lầu một lần nữa, thay quần áo. Cô gái nhỏ nhìn mình trong gương, kéo ngăn tủ lấy ra một thỏi son môi, soi gương tô lên.

 

Cô nhìn thoáng qua điện thoại, mới qua một tiếng.

 

Từ Ứng Hàn thường thức dậy giờ này, chờ thêm chút nữa, anh ấy sẽ tự gọi điện tới thôi.

 

Nhưng mười phút trôi qua, điện thoại vẫn im lặng.

 

Hai mươi phút, điện thoại tiếp tục không đổ chuông.

 

Thẳng đến mười hai giờ, chiến đội I.W quy định tất cả đội viên cần xuất hiện ở phòng huấn luyện vào lúc mười hai giờ, anh vẫn chưa gọi đến cho cô.

 

Lâm Lung rốt cuộc tủi thân.

 

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm di động nửa ngày, suy nghĩ rất lâu.

 

Sau đó, cô dứt khoát bấm gọi, trong lúc chờ kết nối, cô dán chiếc máy vào sát tai, rõ ràng là tiếng tút tút như thường, nhưng cô đã căng thẳng đến mức ngón tay cũng sắp rút gân, không nắm được điện thoại trong tay.

 

Cho đến khi rốt cuộc đối phương cũng bắt máy.

 

Khi âm thanh có chút buồn ngủ vang lên trong ống nghe, tất cả tủi thân của cô gái nhỏ đều trào ra.

 

Cô uất ức nói một tràng: “Từ Ứng Hàn, có phải anh quên mất buổi hẹn của chúng ta không?”

 

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người cảm thấy Hàn ca thật sự quên sao?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương