Edit: Hạ

Beta: Tà + Huyên

 

Chàng trai trẻ anh tuấn lại đĩnh đạc, thiếu nữ vừa ấm áp lại ngọt ngào đáng yêu, ánh sáng rực rỡ trên hành lang chiếu vào hai thân ảnh đang đứng đó.

 

Sau đó, có âm thanh chụp ảnh vang lên.

 

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, liền thấy một cô gái cầm camera đứng ở phía đối diện. 

 

Đó là một người phụ nữ đẹp đến mức khó mà bỏ qua được, tóc dài thả sau gáy, mặc chiếc áo len màu trắng bó sát không có hoa văn và một chiếc quần ống rộng cạp cao màu đen, khéo khoe vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn. Tương phản thị giác giữa chiếc quần ống rộng cạp cao khiến cho mọi người cảm thấy chân cô ta thực sự rất dài. 

 

Do Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn cô ta nên cánh tay đỡ Lâm Lung thả lỏng, cô gái nhỏ liền mất trọng tâm, lập tức ngã vào lồng ngực Từ Ứng Hàn.

 

Người phụ nữ cầm camera lại giơ cao máy, nhắm ngay cảnh tượng này chụp lại. 

 

Sau đó cô ta cúi đầu kiểm tra ảnh trong máy. 

 

"Tuổi trẻ thật tốt, bất cứ lúc nào đều có thể liếc mắt đưa tình."

 

Giọng cô ta không nhỏ, hai người ở đối diện nghe không sót một chữ. 

 

Lâm Lung trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô ta, miệng mở ra chưa nói nên lời nhưng vành tai đã ửng đỏ.

 

Từ Ứng Hàn lạnh lùng buông cô gái nhỏ trong ngực ra, trực tiếp đi tới. 

 

Người đối diện như là biết anh đang muốn làm gì, nắm chặt camera trong tay, cười như không cười mà ngẩng đầu.

 

Từ Ứng Hàn lạnh lùng lên tiếng: “Mong cô xoá ảnh.”

 

Ai ngờ cô ta đánh giá trên dưới một hồi, cười khẽ: “Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

 

Người phụ nữ có vẻ cũng không lớn tuổi lắm, dáng dấp khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, có điều trang điểm quá mức lạnh nhạt sắc bén, cả người lộ ra phong thái xa cách thế giới. 


 

“Tôi chỉ biết là không được sự cho phép của tôi, người khác không có tư cách chụp ảnh tôi,” Từ Ứng Hàn chỉ vào camera của cô ta, “Hi vọng cô xoá bỏ ảnh.”

 

Ai biết được người phụ nữ đối diện đột nhiên nhìn thoáng qua phía sau anh, cười nói: “Đậu Đỏ, em nói xem chị có thể giữ lại bức ảnh này không?”

 

Từ Ứng Hàn không ngờ đối phương có thể trực tiếp gọi biệt danh của Lâm Lung, trên mặt anh hiện lên một chút kinh ngạc. Lúc này cô gái nhỏ phía sau đã đi đến đây, bất đắc dĩ nhìn đối phương, nhỏ giọng nói: “Chị Tiểu Từ, sao chị lại ở đây?”

 

“Chụp ảnh đấy,” Hoắc Từ giơ camera trong tay lên.

 

Lúc này Lâm Lung mới ý thức được, những người ở trong phòng hoá trang nhắc đến nhiếp ảnh gia nổi tiếng là ai.

 

Chẳng qua cô không ngờ anh cả lại ra tay hào phóng như vậy, chỉ là một buổi chụp ảnh tạo hình cho chiến đội mà lại mời Hoắc Từ đến chụp ảnh. Cô ấy chính là nhiếp ảnh gia đắt giá nhất đấy. 

 

“Hết cách rồi, trước kia chị nợ anh cả em một ân tình, bị anh ta bắt đến đây,” Hoắc Từ từ tốn nói.

 

Cô đứng trước mặt Lâm Lung nở nụ cười: “Chỉ là chị không nghĩ tới, cô gái nhỏ biết nghe lời nhất nhà họ Lâm cũng là đứa phản nghịch nhất.”

 

Cô gái nhỏ từ bỏ piano rồi chạy đi chơi game, đúng là quá bất ngờ.

 

Lâm Lung nở nụ cười, có chút ngượng ngùng: “Nhất định là anh ấy nói xấu em với chị rồi.”

 

“Được rồi, em cũng biết trong lòng anh em thì em làm gì cũng đúng mà,” Hoắc Từ nhún vai.

 

Cô nói xong, tầm mắt liếc nhìn trên người Từ Ứng Hàn.

 

Lâm Lung nhanh nhẹn nói: “Chị Tiểu Từ, đây là đội trưởng của chúng em, là một tuyển thủ esports rất lợi hại.”

 

Hoắc Từ nhướn mày, sau đó nghe cô gái nhỏ vui vẻ giải thích: “Lợi hại như chị vậy.”

 

Lần này kể cả Hoắc Từ luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt cũng bị cô chọc cười.

 

Khoé miệng Hoắc Từ cong lên, khẽ cười nói: “Đúng là con gái thường bao che cho người ngoài mà.” 

 

Hoắc Từ đương nhiên hiểu ý tứ của nhóc con này, chính là muốn nói địa vị của cậu ta trong giới eSports cũng giống như cô trong giới nhiếp ảnh. 


 

“Từ Ứng Hàn,” Hoắc Từ vốn cao nhưng khi nhìn người đàn ông trước mặt cô vẫn phải ngửa đầu, “Chung kết thế giới năm ngoái, vốn dĩ phim ảnh tuyên truyền đều là do tôi chụp, có điều chiến đội của cậu lại đến muộn.”

 

Vì lẽ đó mà Từ Ứng Hàn không biết cô là ai.

 

Vào thời điểm đó, tổ chức Liên minh huyền thoại Trung Quốc đã mời cô đến chụp quảng cáo tuyên truyền, nhưng chiến đội I.W do trễ máy bay nên sau khi cô rời đi, việc chụp ảnh cho chiến đội do một nhiếp ảnh gia khác trong phòng làm việc của cô thay thế. 

 

Cũng may phim tuyên truyền đều dựng theo ý tưởng cô định trước nên phong cách trước và sau không có chênh lệch quá lớn.

 

Người ngoài nhìn vào cũng không biết.

 

Bỗng dưng điện thoại của Hoắc Từ vang lên, cô bắt máy, là trợ lý gọi đến nhắc cô trở lại chụp ảnh.

 

Vì vậy sau khi nghe điện thoại, Hoắc Từ liền nói: “Chị phải đi chụp ảnh rồi, xong việc chúng ta cùng anh của em đi ăn cơm nhé.”

 

Lâm Lung sợ cô nói nữa lại lộ hết bí mật, nhanh chóng gật đầu: "Được ạ, chị Tiểu Từ."

 

Hoắc Từ trước khi rời đi còn quay lại, hướng về phía Từ Ứng Hàn huơ huơ camera, khuôn mặt cô mang theo chút ý cười, khẽ nói: “Bức ảnh rất tuyệt, một ngày nào đó cậu sẽ cần nó, tôi giúp cậu cất giữ trước nhé.”

 

Nói xong, cô xoay người rời đi.

 

Lâm Lung chớp chớp mắt, sợ Từ Ứng Hàn lại tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội trưởng, nếu như anh để bụng thì em sẽ năn nỉ chị Tiểu Từ xóa ảnh.”

 

Cô cẩn thận kéo kéo cánh tay Từ Ứng Hàn.

 

“Chị Tiểu Từ tính tình không tốt lắm, em sợ anh đánh nhau với chị ấy.”

 

Từ Ứng Hàn: “…….”

 

Ha ha, chụp ảnh người khác lại có thể lời lẽ hùng hồn như vậy, xem ra hẳn là tính tình không tốt thật. 

 

Từ Ứng Hàn liếc mắt nhìn cô nhóc, khẽ cười một tiếng, không nói tiếp chuyện tấm ảnh nữa, tiếp tục đi về phía trước. 


 

Lâm Lung sợ anh có ý kiến với Hoắc Từ, tiếp tục nói: “Đội trưởng, như vậy chúng ta vẫn kiếm được món hời lớn đấy. Chị tiểu Từ là nhiếp ảnh gia tốt nhất hiện giờ đó.” 

 

Hiển nhiên Lâm Lung kế thừa tố chất tốt đẹp của gia đình mình: khen người trong nhà một cách mù quáng và ngốc nghếch.

 

Cô nói: “Lúc trước chị ấy còn hứa với em, sau này lúc em kết hôn chị ấy nhất định sẽ chụp ảnh cho em.”

 

Ai biết cô vừa mới nói xong, Từ Ứng Hàn đột nhiên giễu cợt cười một tiếng: “Anh chỉ biết là lúc anh kết hôn, tuyệt đối sẽ không mời vị nhiếp ảnh gia bậc nhất này đến chụp ảnh.”

 

Từ Ứng Hàn vừa nói xong, trong không khí đột nhiên xuất hiện một tia trầm mặc.

 

Sau đó chính là càng trầm mặc hơn, hình như còn có chút lúng túng. 

 

Lần này ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa, mãi cho đến khi họ đi tới phòng chụp ảnh. 

 

Trước phông nền trắng, Lam Cảnh Trình đang tạo dáng chụp, bởi vì anh ta cao ráo chân lại dài cho nên thợ chụp ảnh rất vừa lòng, không ngừng để anh tạo đủ các tư thế.

 

Chu Nghiêu thấy bọn họ trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng mà anh ta vẫn có chút oán giận nói: “Bảo cậu đi gọi người, kết quả cuối cùng cũng không thấy cậu đâu.”

 

Từ Ứng Hàn không để ý đến Chu Nghiêu, anh khoanh tay đứng tựa ở góc tường.

 

Thấy Lâm Lung ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, Chu Nghiêu nhỏ giọng hỏi: “Hàn ca làm sao vậy?”

 

Lâm Lung lắc đầu, quay sang nhìn người đàn ông dường như đang rơi vào trầm tư.

 

Đến phiên Lâm Lung chụp ảnh, nhiếp ảnh gia phát hiện năm nay chiến đội có thêm một cô gái nhỏ, hơn nữa còn là một cô bé rất thích chụp ảnh.

 

Trước kia lúc Lâm Lung biểu diễn Piano cũng từng chụp ảnh quảng cáo.

 

Vì vậy trong một nhóm người tạo dáng cứng đờ, chân tay lúng túng thậm chí nét mặt còn đậm chất thiếu niên nghiện internet, ảnh chụp Lâm Lung đúng là có hồn hơn hẳn. 

 

“Tốt, tốt, tốt lắm, chúng ta chụp thêm vài tấm,” nhiếp ảnh gia cúi đầu nhìn máy ảnh, cực kỳ hài lòng. 

 

Người đàn ông lúc này vẫn khoanh tay đứng tựa vào tường, yên tĩnh nhìn cô gái chụp ảnh trước phông nền, làn da của cô vốn trắng nõn, dưới ánh sáng mạnh của đèn và tấm phản quang trong phòng chụp, làn da ấy gần như trong suốt.

 

Nhiếp ảnh gia nhìn quanh, tình cờ phát hiện Từ Ứng Hàn dựa vào vách tường, từ góc độ của ông vừa vặn có thể thấy Từ Ứng Hàn đang chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

 


Ông giơ máy ảnh lên chụp liên tục mấy tấm. 

 

Mãi cho đến khi trời sắp tối, công việc chụp ảnh mới hoàn tất. 

 

Lúc nãy Hoắc Từ có thông báo cho Lâm Lung, cô ấy có việc gấp cần trở về Bắc Kinh nên buổi tối không thể ăn cơm với nhau. 

 

Trước đó Lâm Lung còn định xin nghỉ, bây giờ vừa vặn có thể trở về trung tâm huấn luyện cùng với mọi người. 

 

Buổi tối, bọn họ đấu thử một trận, giành chiến thắng trong ba mươi phút. Vì vậy buổi huấn luyện kết thúc, chưa đến hai giờ Lâm Lung đã bò lên giường ngủ. 

 

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, khi cô còn chưa tỉnh ngủ, điện thoại đặt ở đầu giường đã vang lên.

 

Lâm Lung mơ mơ hồ hồ đưa tay sờ soạng điện thoại, mắt nhắm mắt mở nghe máy. 

 

Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng Tô Hiểu Đàm sốt sắng hỏi: “Đậu Đỏ, cậu còn ngủ à?”

 

Lâm Lung ừ một tiếng, Tô Hiểu Đàm vội vàng nói: “Đừng ngủ nữa, dưới weibo chính thức của chiến đội nhà cậu đã cãi nhau ngất trời rồi kìa.”

 

“Liên quan gì đến tớ chứ,” Lâm Lung mơ hồ nói.

 

Tô Hiểu Đàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hiện giờ mọi người đều đang đồn đại scandal của cậu và Hàn thần, fans của Hàn thần đã đại náo ở đó rồi, bọn họ đều hận không thể đến nhà chung tìm cậu tính sổ.”

 

Lâm Lung đột nhiên bật dậy.

 

Cô nhanh chóng mở điện thoại di động, mở Weibo, cũng không cần tìm kiếm, bởi vì người @ cô rất nhiều.

 

Cô mở ra, vào lúc mười giờ sáng, weibo chính thức của chiến đội I.W đăng tin tức buổi quay chụp hôm qua, bức ảnh cuối cùng chính là tâm điểm được mọi người chú ý. 

 

Bức ảnh được cố ý chỉnh thành màu trắng đen, một người đứng dựa tường, một người ở cách đó không xa.

 

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, ngầng đầu nhìn cô gái cách đó không xa bằng vẻ mặt chăm chú. 

 

“Ôi vãi, Weibo chính thức đâu sáng sớm mau ra làm nhiệm vụ của mình đê, đội eSport không chơi eSport lại chơi cmn trò CP làm gì.”

 

“Cố ý đăng ảnh khiến người ta hiểu lầm như vậy, tự tìm chết.”

 

“Ai cũng biết Hàn ca luôn trưng ra vẻ mặt này, các người lại đăng loại ảnh này mục đích là muốn làm gì đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Hàn thần: Dù sao lúc tôi kết hôn, tuyệt đối sẽ không mời cái người kia……

Hoắc Từ: Ha ha.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương