Thực ra tôi vẫn luôn sợ thứ tình yêu lâu năm nhưng chẳng làm nên duyên phận. Thứ tình đó như một loại độc dược, từ từ ăn mòn thanh xuân của con người. Khiến người ta chơi vơi không biết phải làm gì với trái tim, với lí trí. Cho đến khi thương tích đầy mình mới nhận ra duyên phận cũng chỉ là cái cớ cho những mối tình còn dang dở...

Tôi tên Hoài, nhà ở Nam Định. Tuổi thơ của tôi gắn liền với ba chữ "mồ côi cha", trên tôi còn một chị gái hơn tôi 3 tuổi. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày bố ra đi, mẹ tôi khóc nhiều lắm. Một gia đình êm ấm, từ hôm nay mất đi cả bầu trời.

Chuỗi ngày sau đó dài dằng dặc, mẹ tôi vất vả trăm bề, cắn răng chịu đựng nuôi nấng hai chị em. Có những ngày cả ba mẹ con chỉ nhìn nhau ăn lưng bát cơm nguội. Nhà ngoại hồi đó cũng nghèo lắm, lại đông con có thương con gái cũng chỉ biết để trong lòng, chứ chẳng giúp được gì. Riêng bên nội thì khỏi phải nói, ông bà nội từ mặt mẹ con tôi ngay sau khi bố tôi mất. Đã thế còn bàn tán xôn xao: " Ôi giời. Dăm bữa, nửa tháng nó lại mang con về trả nhà mình ấy mà, chứ làm sao mà nuôi nổi? "

Nhưng mẹ tôi kiên trì lắm, ai nói gì cũng chỉ cười nhạt bỏ qua. Để ba mẹ con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Đến năm tôi 21 tuổi, đang học dở cao đẳng công nghiệp, thì tôi bắt đầu quen Toàn, cũng là chồng cũ của tôi bây giờ.

Tình cảm đầu đời khiến tôi rơi vào cảnh u mê không lối thoát. Để rồi sau này mỗi khi nhớ lại trái tim vẫn không ngừng nhói lên từng hồi.

Yêu nhau gần một năm, thì Toàn quyết định đưa tôi về ra mắt bố mẹ:

- Cháu chào hai bác.

Mẹ Toàn đang ngồi uống nước chè ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét:

- Cháu ngồi đi, rồi mình nói chuyện.

Tôi vâng lời, khúm núm ngồi xuống mép ghế bên cạnh. Trước khi đến đây, tôi đã nghe nói hoàn cảnh gia đình Toàn rất phức tạp. Mẹ Toàn là vợ hai, trên Toàn còn hai chị gái con vợ cả nữa. Một chị bây giờ đang định cư bên Úc, còn một chị nghe đâu đã lấy chồng và dọn ra ở riêng.

Mải chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, đến khi mẹ Toàn lên tiếng tôi mới giật mình:

- Cháu tên Hoài, năm nay tính cả tuổi mụ cũng gần 21 rồi nhỉ?

Tôi gật đầu nhẹ nhàng:

- Vâng ạ...

- Hai đứa yêu nhau, đã xác định đến với nhau thì bác cũng chẳng mất công ngăn cản làm gì. Nhưng giờ thằng Toàn còn trẻ quá, công việc chưa đâu vào đâu. Sợ lấy nhau về lại khổ cả hai, cháu về bàn với mẹ tạm thời khoan hãy tổ chức đám cưới. Cuối năm nay cháu ra trường, tìm được việc làm ổn định. Rồi sang năm mới cưới cũng chưa muộn...

Tôi còn mơ hồ chưa kịp nói gì, Toàn ngồi bên đã lên tiếng phản đối:

- Con không đồng ý.

Bố Toàn cau mày, đôi mắt đen sắc lẹm nhìn thẳng sang Toàn:

- Muốn mà được à? Cưới xin là chuyện quan trọng cả đời, nghe lời mẹ mày đi.

- Nhưng Hoài có thai rồi...

"CHOANG..."

Cái chén trên tay mẹ Toàn rơi thẳng xuống sàn, nước văng tung tóe khắp cả chỗ ngồi, giọng nói run run:

- Có thật không? Mấy tháng rồi?

Tôi cúi hẳn đầu xuống không dám trả lời, chỉ thấy Toàn lắp ba lắp bắp:

- Hơn 1 tháng rồi...

Bố Toàn nghe xong đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng ra cửa:

- Cút...Cút nhanh...Nhà này không có cái giống chửa trước như vậy.

Tôi sợ quá lí nhí trong cổ họng:

- Cháu xin lỗi hai bác...

Mẹ Toàn lườm tôi, rít lên:

- Chị im đi. Ở đây không có chỗ cho chị lên tiếng. Mẹ chị cũng gia giáo lắm mới dạy được chị đấy. Con gái chưa chồng mà đã ễnh bụng lên thế kia?

Sống mũi tôi bắt đầu cay cay, tự trách bản thân cả trăm nghìn lần. Là tuổi trẻ nông nổi hay là sai lầm không thể cứu vãn được:

- Tất cả lỗi lầm là do một mình cháu gây ra, không liên quan gì đến mẹ cháu. Bác mắng cháu, đánh cháu cũng được nhưng bác có thể đừng lôi mẹ cháu vào chuyện này được không?

- Hóa ra mẹ chị thanh cao. Thế thì tôi cũng đồng ý cho chị về nhà tôi. Nhưng chị nên nhớ thứ mất nết như chị, không có cửa bước vào chính đường đâu.

Tôi về nhà trốn lên phòng khóc tu tu, không dám đối diện với mẹ.

Mẹ tôi biết chuyện thì sốc lắm, chẳng nói chẳng rằng chỉ đứng trước bàn thờ bố lặng lẽ khóc. Kể từ sau lần bố mất, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc nhiều đến thế.

Tôi ôm chặt mẹ, hai mắt đỏ hoe:

- Con sai rồi, con xin lỗi...

Mẹ im lặng, nhìn tôi chằm chằm:

- Con đã nói chuyện với bố mẹ thằng Toàn chưa?

- Con nói rồi. Bố mẹ anh ấy cũng đã đồng ý cho bọn con cưới.

Đêm đó tôi chỉ biết ôm chặt mẹ, cảm nhận hơi ấm từ người mẹ. Bố trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho đứa con gái hư hỏng như tôi đâu.

Ngày dạm ngõ, anh em nhà Toàn không ai đến chỉ thấy mình mẹ Toàn và một bà mợ.

Nhà tôi thì mẹ mời thêm ông chú bên nội cho đủ vai vế. Chú lại không ưa mẹ con tôi từ trước nên quát to:

- "Cưới xin gì được có hai người?" Rồi bỏ thẳng về.

Toàn thấy thế, tự nhiên sửng cồ lên:

- Chú cô đang coi thường nhà tôi đấy à?

- Không phải đâu. Chú em hơi nóng tính, anh và hai bác cứ vào nhà rồi nói chuyện.

Mẹ Toàn nghe tôi nói, vứt thẳng bịch bánh trên tay xuống đất. Giọng the thé:

- Không nói lăng gì nữa. Cái ngữ chửa trước còn lên mặt vênh váo với ai? Tôi xem ngày rồi 14 tháng sau cưới đi.

Mẹ tôi cắn răng nhịn nhục thay con gái:

- Chị ơi có vội quá không?

- Vội gì mà vội, không cưới thì thôi.

Nói rồi hai người cũng lên xe ra về, để lại tôi với nỗi ê chề không thốt lên lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương