Chỗ Nào Không Đúng
-
Chương 51: Sóc Nguyệt
Thực lực của Linh Nguyệt chưởng tôn cường không?
Ha ha, đây thật đúng là một vấn đề nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.
Ba vị phong chủ của Đại Nhật Tiên Tông, thực lực mạnh nhất tất nhiên là Bạch Anh chưởng tôn, năng lực tác chiến mạnh nhất là Lan Hải chưởng tôn, còn Linh Nguyệt chưởng tôn............thân là tu sĩ Nguyên Anh, thực lực cơ bản đều có, am hiểu ảo thuật cùng ngụy trang, nếu có người muốn mai phục giết chết Linh Nguyệt chưởng tôn, cần phải chuẩn xác tìm được vị trí của nàng mới được.
Theo lý thuyết lấy năng lực đặc thù này của Linh Nguyệt chưởng tôn, đi đâu cũng phi thường an toàn, nhưng tiền đề là đối phương không mời Vật Thập Ngũ bói toán hành tung của Linh Nguyệt chưởng tôn!!
Trong tình huống bình thường Vật Thập Ngũ sẽ không bọ nước úng não đi bói toán hành tung của đại năng nguyên anh khác, nhưng nếu ma đạo lúc này cưỡng bức Vật Thập Ngũ đâu?
Bạch Anh chưởng tôn rốt cuộc ngồi không yên, ông vội vàng nói một câu với Trần Húc Chi: "Chuyện của Ngô Thanh Nhi không cần nói cho quá nhiều người, ngươi trở về hảo hảo tu luyện đi."
Sau đó Bạch Anh chưởng tôn ngay lập tức rời đi.
Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần khiến cho Bạch Anh chưởng tôn coi trọng, Linh Nguyệt chưởng tôn hẳn là không có việc gì đi?
Y chậm rãi rời khỏi Lãm Nhật Các, khi vừa muốn trở lại Tam Khê Các của mình, lại thấy Tân bá dẫn theo một nữ tử mặc bạch y đi tới.
Trần Húc Chi tức khắc dừng bước chân.
Nữ tử này một thân bạch y, tóc dài xõa trên vai, hai bên đầu bối vân kế, khuôn mặt thanh lệ động lòng người, dáng người thướt tha, phảng phát như trích tiên.
Khi nhìn thấy Trần Húc Chi, nữ tử kia nhoẻn miệng cười: "Trần sư đệ."
Trần Húc Chi nhẹ giọng nói: "Sóc Nguyệt sư tỷ, nghe Tiêu sư huynh nói, chúc mừng tỷ tiến giai Kim Đan."
Một đôi mắt đẹp của nữ tử nhìn Trần Húc Chi từ trên xuống dưới, hơi có chút mất mát: "Lúc này sư đệ là đi trước một bước đâu, tu vi cao hơn ta nhiều."
Tân bá cười tủm tỉm nói: "Thiếu gia, Sóc Nguyệt tiểu thư tiến giai Kim Đan, vốn là tới bái phỏng lão gia, bất quá lão gia vừa mới co việc đi ra ngoài."
Nghe được lời này, Trần Húc Chi còn có thể nói cái gì đây?
Y chỉ có thể mỉm cười nói: "Thì ra là thế, vậy thật đúng là không khéo." Thân là đại đệ tử, y thay thế sư phụ nhà mình chiêu đãi Sóc Nguyệt quả thực là thiên kinh địa nghĩa, y nói: "Tân bá, phiền toái ngài đi hỏi tiểu sư muội một chút, Sóc Nguyệt sư tỷ tới, nàng có rảnh lại đây gặp Sóc Nguyệt sư tỷ?"
Sóc Nguyệt nghe xong không tự chủ lộ ra biểu tình chờ mong, nàng nhìn về phía Tân bá: "Đúng vậy, ta cũng thật lâu chưa gặp Bạch sư muội."
Tân bá đầy mặt ý cười: "Được, đợi ta đi hỏi một chút."
Trần Húc Chi trong lòng ha hả, Bạch Nguyệt Liên cũng không thích Sóc Nguyệt, có thể giữa hai nữ tử có nhân tố gì đưa đẩy, mỗi lần nhìn thấy Sóc Nguyệt, Bạch Nguyệt Liên đều trở nên đặc biệt không có kiên nhẫn, chính là Sóc Nguyệt lại luôn thích dính lên Bạch Nguyệt Liên, cũng thật là kỳ quái.
Trên mặt y bất động thanh sắc, nói với Sóc Nguyệt: "Sư tỷ đừng đứng ở cửa, mời tiến vào đi."
Bạch Anh chưởng tôn không ở đây, Trần Húc Chi tất nhiên không tiện mời Sóc Nguyệt tiến vào phòng khách của Bạch Anh chưởng tôn, cũng may Trần Húc Chi có một cái tiểu thư phòng ở nơi này của Bạch Anh chưởng tôn, trước kia y ở chỗ này giúp Bạch Anh chưởng tôn xử lý sự vụ tông môn, giờ phút này dùng để tiếp đãi Sóc Nguyệt, đúng là thích hợp.
Sóc Nguyệt trước tiên cung kính bái ba bái ở trước chính sảnh của Bạch Anh chưởng tôn, bày tỏ tôn kính, lúc sau mới theo Trần Húc Chi rời đi.
Trong tiểu thư phòng, Trần Húc Chi tự mình châm trà cho Sóc Nguyệt, nước trà xanh biếc nhẹ nhàng lay động trong chén sứ, tản ra trà hương nồng đậm.
Đẩy ra cửa sổ thư phòng, hương thơm của rừng cây dũng mãnh tràn vào, gió nhẹ từ từ, không khỏi khiến tinh thần người rung lên.
Sóc Nguyệt bưng lên chén trà nhấp một ngụm, ngay sau đó cười nói: "Tay nghề sư đệ vẫn không tồi như vậy."
Trần Húc Chi mỉm cười: "Sư tỷ không chê là được."
Sóc Nguyệt hơi hơi nghiêng mặt, khuôn mặt nàng tất nhiên cực mỹ, màu da như sứ, mắt như điểm sao, khi nàng nhìn chăm chú chồi non ngoài cửa sổ, ánh sáng nhạt dừng ở trong mắt nàng, đôi con ngươi kia giống như sông lại, chấn động nhân tâm.
"Thật đẹp." Sóc Nguyệt ôn nhu nói: "Nhìn xem một mạt xanh mới kia, giống như có sinh mệnh đang nhảy lên."
Trần Húc Chi đã biết đối phương muốn nói cái gì.
Sóc Nguyệt quay mặt đi: "Trước đó tông môn có được một cái bí cảnh, nghe nói sư đệ ở trong đó rất nỗ lực."
Nàng cười hỏi: "Sư đệ tính toán đi bí cảnh kia sao?"
Trần Húc Chi cẩn thận nói: "Vậy phải xem an bài của tông môn, hơn nữa cũng phải xem xét lực chịu tải của bí cảnh, nếu tu sĩ cao giai tiến vào, linh khí mà tu sĩ cấp cao hấp thu bí cảnh bình thường không thể thừa nhận được.'
Sóc Nguyệt nghe vậy trong mắt nhiều hơn một tia ôn nhu: "Sư đệ có thể nhìn nhận như vậy, kia thật không thể tốt hơn.'
"Sinh mệnh đáng quý, thiên địa tuần hoàn đều có quy luật này, ta thấy tu sĩ đang vâng chịu thiên địa mà nói, vạn lần không thể sát thương vô tội, tạo thành huyết nghiệt.'
Trần Húc Chi chỉ có thể gật đầu: "Sư tỷ nói phải."
Kim kiếm bản mạng nát, dù cho tu vi của y cao hơn Sóc Nguyệt, như cũ thắng bại khó đoán, y lại không thể tự bạo với Sóc Nguyệt, còn không bằng thành thật đồng ý.
"Ta nghe sư phụ trước khi xuất sơn nói, tông môn tính toán cử hành thi đấu lớn." Tuy rằng Trần Húc Chi muốn tránh, nhưng Sóc Nguyệt tựa hồ không muốn như vậy: "Cái bí cảnh kia được mệnh danh là bí cảnh tiểu Vọng Đoạn, Tiểu Vọng Đoạn bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi vào thăm dò, hơn nữa khoảng cách mỗi lần tiến vào là năm mươi năm, nhân số mỗi lần tiến vào bị định là năm mươi người."
"Đại Nhật Tiên Tông chúng ta lần này có ba mươi danh ngạch, trong đó có bảy danh ngạch cho tông môn phụ thuộc, ba danh ngạch mở ra đối ngoại, bán đấu giá trong thành thị, còn dư lại hai mươi danh ngạch đều là Thái Tố Cốc."
"Tông môn thi đấu mục đích chính là chọn ra hai mươi tu sĩ trúc cơ tiến vào thăm dò bí cảnh."
"Tuy nói dù là sư đệ hay là ta, đều đã tiến vào Kim Đan, chỉ sợ không thể ganh đua cao thấp ở bí cảnh, nhưng ngươi và ta thân là sư huynh sư tỷ, cũng nên làm gương cho rất nhiều đệ tử mới phải." Sóc Nguyệt vươn tay với Trần Húc Chi: "Không biết sư đệ có hứng thú trước khi thi đấu tông môn, ngươi và ta ở trước mặt mọi người so một hồi?"
Không, ta hoàn toàn không có hứng thú!!
Trần Húc Chi đặc biệt muốn trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng y cũng biết, nếu hôm nay chính mình cự tuyệt, như vậy phải nghe theo yêu cầu của Sóc Nguyệt tiếp tục thề, tuy nói lời thề không thể tùy ý tổn thương cướp lấy tính mạng người vô tội cũng không có gì, nhưng chung quy có chút mất mặt nha = =
Bạch Anh chưởng tôn cùng Lan Hải chưởng tôn ở trước mặt Linh Nguyệt chưởng tôn buồn bực nhiều năm, lúc này Tiêu Thâm Thủy trọng thương mới khỏi, khẳng định không phải đối thủ của Sóc Nguyệt, chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, Lan Hải chưởng tôn cũng sẽ không sinh khí, nhưng Trần Húc Chi rõ ràng tiến giai kim đan trung kỳ, vẫn để cho Sóc Nguyệt không chiến mà thắng thì..................
Bạch Anh chưởng tôn nhất định sẽ tìm y một hồi tâm sự thẳng thắn thành thật.
Trần Húc Chi uyển chuyển nói: "Một chuyến xuất môn này, linh kiếm bản mạng của ta bị nát, không biết có thể chờ đến sau khi linh kiếm của ta được đúc lại rồi lại tỷ thí?"
Sóc Nguyệt nghe xong lập tức lo lắng nói: "Bản mạng linh kiếm nát? Không biết thần hồn của sư đệ có tổn thương gì không?"
Linh kiếm bản mạng cùng thần hồn chặt chẽ tương liên, nếu như linh kiếm bản mạng vỡ nát, thần hồn đều sẽ bị tổn thương, bất quá sao............... Giản Thành luyện ra cực phẩm đan dược Trần Húc Chi trong thời gian ngắn uống hai viên sau lại ngộ đạo tiến giai, thật ra lại không có chuyện gì.
Nhưng lời cũng thể nói như vậy.
Trần Húc Chi thở dài nói: "Ta lần này trở về bế quan, liền tính toán ôn dưỡng thần hồn cùng củng cố tu vi, còn xinsư tỷ thứ lỗi."
Sóc Nguyệt liền nói: "Sư đệ đừng nói như vậy, nếu thân thể sư đệ có nội thương, vậy liền hảo hảo điều dưỡng đi, chuyện tỷ thí không cần nóng nảy, có thể chờ sau khi sư đệ dưỡng tốt rồi lại nói."
Trần Húc Chi trong lòng làm một thủ thế yes, trên mặt cảm động: "Đa tạsư tỷ, đợi sau khi tiểu đệ xuất quan, nhất định trước tiên tìm sư tỷtỷ thí một phen."
Sóc Nguyệt lộ ra mỉm cười sáng lạn: "Ta đây liền chờ mong sư đệ khiêu chiến."
Hạ xong chiến thư, Sóc Nguyệt lại nói vài câu liền tính toán cáo từ, Trần Húc Chi trong lòng vừa động, thình lình nói: "Lại nói tiếp lúc này ta còn thuận đường về nhà một chuyến."
Y thở dài nói: "Nhìn thấy cha mẹ cùng huynh trưởng trong nhà, thật là cảm khái nhiều a."
Sóc Nguyệt ôn nhu khuyên nhủ: "Con đường tu luyện quá mức lâu dài, sư đệ thế nhưng chớ lưu lại khúc mắc."
Trần Húc Chi xua tay cười nói: "Sư tỷ yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến Lục sư đệ, hắn năm nay mới sáu tuổi đi?"
Nhắc tới Lục sư đệ Lục Kiến Đông, Sóc Nguyệt không khỏi cười, nàng nói: "Tiểu sư đệ thật là một hài tử ngoan, hắn năm trước nhập sơn, sư phụ nói tư chất của hắn thật tốt, tương lai nhất định có thể trở thành lương đống của Huyễn Nguyệt phong, quả nhiên, năm nay tông môn thu môn đồ rộng rãi, sư phụ lập tức thu Lục sư đệ làm quan môn đệ tử."
Trần Húc Chi cười gật đầu, không dấu vết dẫn đường Sóc Nguyệt: "Sư tỷ lúc ấy còn đang bế quan đi?"
"Đúng vậy, ta đang bế quan đâu, ra tới mới biết được có nhiều thêm một tiểu sư đệ." Sóc Nguyệt giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai: "Sau khi hài tử kia nhìn thấy ta liền vẫn luôn đi theo sau ta, sư phụ để cho ta chiếu cố hắn, thật là một cái đuôi nhỏ, ta hôm nay thật vất vả mới thoát khỏi hắn."
Sóc Nguyệt tuy rằng ngoài miệng oán giận, chính là nàng cười rất vui vẻ.
Trần Húc Chi như suy tư cái gì: "Thoạt nhìn sư tỷ cùng Lục sư đệ ở chung thực tốt, vậy thật đúng là tốt quá, ta còn lo lắng Linh Nguyệt sư thúc đối hắn bất công, làm trong lòng sư tỷ khó chịu."
"Sư đệ chớ có nói bậy, sư phụ tất nhiên sẽ không bất công,: Sóc Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Húc Chi một cái, ngay sau đó lại cười ôn nhu: "Đa tạ sư đệ lo lắng cho ta."
Trần Húc Chi thử nói: "Sau khi bế quan lần này kết thúc, ta tính toán nói với Diệp sư thúc một câu, tiến vào Giới Luật Đường rèn luyện một phen, sư tỷ cũng nên nhập Huyễn Thiên Bộ đi?"
Sóc Nguyệt lại nói: "Sư phụ nói tính cách ta không hợp với Huyễn Thiên Bộ, đối với bộ trưởng của Huyễn Thiên Bộ, trong lòng sư phụ đã chọn được người, mặc kệ là vị sư đệ sư muội nào trở thành bộ trưởng, ta chỉ cần tu hành không ngừng, tăng lên thực lực, làm hậu thuẫn kiên cố cho bọn họ là được rồi.'
"Lòng dạ sư tỷ rộng rãi, là ta suy nghĩ nhiều." Trần Húc Chi nâng chén trà nhấp một ngụm lấy làm xin lỗi.
"Không có gì, cũng là sư đệ quan tâm ta, nếu không cũng sẽ không cân nhắc này đó." Sóc Nguyệt cười cười, nàng nói: "Sư đệ vẫn là sớm chút bế quan tu dưỡng đi, ta liền không quấy rầy."
Trần Húc Chi: "Ta tiễn sư tỷ."
Sóc Nguyệt mỉm cười: "Cũng được, nếu là có thể gặp được Bạch sư muội liền càng tốt." Ai, đi theo Trần sư đệ, xác suất gặp được Bạch sư muội cũng cao hơn.
Trần Húc Chi mỉm cười: "Bên này thỉnh." Ai, có Sóc Nguyệt sư tỷ bên cạnh, tiểu sư muội khẳng định không có hứng thú lại đây tìm y
Tiễn Sóc Nguyệt đi, Trần Húc Chi thuận thế đi vòng trực tiếp về Tam Khê Các.
Y quét một vòng, không phát hiện dấu vết trận pháp của mình bị mở ra, không khỏi sửng sốt.
Giản Thành còn ngâm ở trong ao? Không sợ bị nấu chín sao?
Bước chân Trần Húc Chi dừng một chút, xuyên qua dược viên sau Tam Khê Các, dọc theo sơn đạo tiến về phía trước.
Mới vừa bước lên bậc thang, Trần Húc Chi liền nhìn thấy trong sương mù mông lung, Giản Thành vẫn không nhúc nhích nằm nhoài trên suối nước nóng.
===================
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thành: Ta đang tự hỏi nhân sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook